sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 40: Cô Đơn Dạy Ta Lớn

Cô đơn không đáng sợ. Đáng sợ là những thứ cô đơn do tự mình sợ hãi mà không dám vươn mình ra đón nhận và đương đầu với cuộc đời!

Có lẽ không có gì tố cáo nỗi cô đơn của chúng ta hiển nhiên bằng tấm lưng từ phía sau mỗi người.

Bởi, nếu khuôn mặt phía trước có thể đong cho đủ đầy buồn-vui-thương-giận thì tấm lưng phía sau lại che giùm tất cả cô đơn tủi phận của kiếp nhân sinh. Nên thành ra hễ cứ nhìn lưng là thấy tủi, thấy run rủi, thấy rưng rưng.

Tôi sợ lắm cái cảm giác phải để người mình yêu thương nhìn thấy phía sau lưng mình. Tội cho người ta lắm! Giống như thể mình bày ra hết gánh nặng cảm xúc đang oằn vai rồi buộc họ bất lực trông vào. Với tới dỗ dành thì sợ làm dậy sóng nỗi cô độc đang quạnh quẽ co mình, còn cứ đứng trơ trơ mắt ngó thì lại tiếp tục gói tròn mỗi người vào chính sự vị kỷ đơn chiếc riêng.

Thế nên, tôi không bao giờ dám quay đi trước khi an tâm nhìn thấy người ấy đã khuất hẳn dáng. Thà trông theo bờ vai thân, tấm lưng quen đó quay đi mất hút để hiểu cho người ta cũng cô đơn lắm, còn hơn là bắt họ nhìn thấy mình lầm lũi bước xa khỏi tầm tay họ.

Mà chưa kể, có những khi, mình cứ phải nhìn mãi một bờ lưng không bao giờ quay lại. Lúc đó, nỗi cô đơn còn nhân lên gấp đôi. Cô đơn giùm người đang độc bộ phía trước, và cô đơn cho cả chính mình khi cứ phải ngóng theo hoài công một người không bao giờ biết nhìn về sau...

Nhưng này, ai dám nói giữa người chỉ biết chăm chăm nhìn vào sau lưng và người bỏ mặc tất cả những thứ phía sau mình, ai mới là người đáng tội tình?

Thật ra thì cuộc sống sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu chúng ta đừng khăng khăng ám thị lòng mình rằng chỉ có một-người-duy-nhất. Bởi đặt hết niềm tin và cuộc tình vào riêng một tấm lưng dựa dẫm, một bờ vai tựa đầu... thì chẳng khác nào cưỡng cầu đời mình phải bó buộc thương lụy vào một niềm bấu víu duy nhất. Đời thành đắng đót từ đó mà ra!

Thành ra đừng tự làm khó đời mình bằng suy nghĩ “chỉ có một người thương nhất”, mà hãy cứ tin rằng sẽ còn những “người thương thứ nhì, thứ ba tư năm sáu...” gì gì sau đó nữa mà! Để đừng tự làm khổ mình những năm tháng về dài nếu thiếu vắng bất kỳ ai.

Vì không có ai là không-thể-thay-thế, và chuyện “ta có nghìn năm đợi một người” chắc chỉ còn trong nhạc trong thơ...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx