sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 1

Sâu dưới đáy biển, những tia nắng ban mai chiếu rọi qua làn nước. Trong búi cỏ chân ngỗng, một chú cá hề con bật dậy làm hoắng lên. “Ngày đầu đi lớp nào!” Chú gào lên với bố. “Dậy thôi, bố! Mau nào!”

“Bố không muốn đi lớp.” Ông bố Marlin rên rỉ.

“Không phải bố, con chứ!” Nemo hét lên.

“HỬ?” Marlin lắc mình tỉnh dậy. “Phải rồi, bố dậy đây. Đến lúc đi học rồi.”

“Đến lúc đi học rồi!” Nemo véo von nhắc lại. Trước đây, cậu chưa từng được đi học. Cậu háo hức được khám phá đại dương cùng cả lớp. Thăm thú những chốn lạ. Thử những điều mới mẻ!

Cậu chưa từng đi đâu xa khỏi ngôi nhà cỏ chân ngỗng của mình – và cậu nóng lòng muốn khám phá đại dương.

Nemo nhảy lộn nhào và chẳng may rơi ra ngoài búi cỏ chân ngỗng. Cậu bị kẹt đầu trong rạn san hô.

“Nemo!” Marlin gọi thất thanh, giờ thì đã tỉnh như sáo. Anh lao vụt ra bên ngoài.

“Ngày đầu tiên đi học! Em mắt ướt nhạt nhòa!” Nemo vẫn véo von dù giọng cậu giờ chỉ nghe thấy thì thà thì thầm.

Nhanh như cắt, bố Marlin kéo cậu ra khỏi búi san hô, rồi vội vàng đẩy cậu vào nhà.

“Ổn rồi, con bị đau chỗ nào?” Anh dồn dập hỏi Nemo. “Con không sao chứ? Bố có bao nhiêu sọc?”

“Con không sao.” Nemo biết bố cậu lại đang lo lắng. Bố lúc nào cũng lo.

“Hãy trả lời câu hỏi về những cái sọc!” Bố Marlin khăng khăng.

“Ba ạ.” Nemo đáp.

Marlin thở phào, nhẹ nhõm hẳn. “Thế cái vây may mắn thế nào?”

Nemo liếc nhìn cái vây của cậu. Nó bị “héo”, hơi teo lại kể từ cuộc đụng độ với con cá nhồng khi cậu vẫn còn là một cái trứng. “May mắn.”

“Giờ thì con có chắc là con muốn tới trường năm nay không?” Marlin hỏi. “Con có thể đợi năm, sáu năm nữa cũng được.”

Không đời nào, Nemo nghĩ thầm. “Bố ạ, đã đến lúc đi học!” cậu kiên quyết nhắc lại.

Marlin nhìn quanh quất. Cái gì có thể giữ Nemo ở nhà, bình an vô sự, dù chỉ là vài phút nhỉ? “A ha!” anh reo lên đắc thắng. “Con quên chưa cọ mình kìa!”

Cọ mình rất quan trọng, Nemo biết chứ. Họ hàng cá hề sống trong những ngôi nhà cỏ chân ngỗng bởi lá lược của chúng rất độc và giúp bảo vệ cá con khỏi những kẻ săn mồi. Cọ mình cho cỏ chân ngỗng chích, mỗi ngày một chút, sẽ giúp cá hề miễn nhiễm với chất độc.

Nemo xoay đuôi lại đám tua và cọ cọ mình. “Được rồi, con xong rồi!” Cậu nhanh nhảu.

“Con sót một chỗ này.”

“Ở đâu?”

“Đó!” Marlin cù vây Nemo. “Và đây nữa.” Anh lại cù một cái vây khác.

Nemo cười khúc khích và hai bố con bơi ra khỏi cửa.

“Bố ơi, biết đâu ở trường con sẽ thấy một con cá mập!” Nemo phấn khích nói. Rồi cậu hỏi, “Rùa biển sống được bao lâu hả bố?”

“Bố... bố không biết.” Marlin thú thực.

“Sandy Biết Tuốt nhà bên bảo là rùa biển sống cả trăm tuổi!” Nemo líu lo.

“Chà, lúc nào tình cờ gặp một chú rùa biển, bố sẽ hỏi,” Marlin nói.

Ông bố và con trai giờ đã vào gần đến sân trường.

Hai chú cá nhóc đang tung qua tung lại một cái vỏ ốc, chơi trò bắt bóng, mặc cho chú cua Ẩn Sĩ lăng xăng phía dưới gào lên, “Này, này các cậu! Thôi đi! Trả vỏ tớ đây!”

“Mình tự hỏi đang đi đâu không biết,” Marlin nói, nhìn quanh. Anh trông thấy một nhóm phụ huynh. “Nào. Chúng ta thử ra kia xem.”

“Xin lỗi.” Marlin mở lời, tiến lại gần những ông bố khác. “Tôi có thể gặp giáo viên ở đâu được?”

Chú cá kia nhìn anh, ngạc nhiên. “Chà chà.” Chú cá ngựa chắt lưỡi. “Xem ai rời khỏi bụi cỏ chân ngỗng này!” Thế rồi chú ta quay sang đám trẻ đang nghịch cát gần đó nạt cậu con, “Ắt Xì! Ra khỏi sân của Ngài Cá Bơn. Mau!”

Ông cá bơn khổng lồ mà lũ trẻ đang đùa nghịch trên lưng thình lình nảy bật lên khỏi chỗ nghỉ ngơi trong cát. Lũ trẻ ré lên, bơi tán loạn, rồi lại nhập bọn chơi trò đuổi bắt luôn.

“Bố ơi!” Nemo thì thầm. “Cho con ra chơi cùng nhé?”

“Bố nghĩ tốt hơn là con chơi trên đệm nảy kia kìa.” Marlin đáp.

Nemo liếc về phía những đệm nhảy mềm mại, đàn hồi. Những chú cá sơ sinh đang nhảy trên đó, và trong tầm mắt sát sao của các bà mẹ. Cậu không đời nào ra đó – chỗ trẻ con!

Thế rồi những cô bé, cậu bé bơi lại gần. Chúng trạc tuổi Nemo. Chúng nhìn cậu tò mò.

“Vây của đằng ấy làm sao thế?” Cô bạch tuộc nhỏ hồng hào tên là Ngọc Trai hỏi.

“Trông buồn cười thế.” Cá bướm có tên Loắt Choắt nói theo.

“Con phải lịch sự chứ.” Bố của Loắt Choắt cảnh cáo. “Đây là lần đầu tiên cậu bé đi học.”

“Nhìn thấy cái xúc tu này không?” Ngọc Trai hỏi Nemo. “Kỳ thực nó ngắn hơn những cái xúc tu khác đấy, nhưng cậu không thể nhận ra đâu.”

“Tớ thì dị ứng với nước.” Ắt Xì nói. Và cậu lập tức“ắt xì” luôn!

“Tớ thì độc.” Loắt Choắt nói.

Thế rồi một ông cá đuối khổng lồ xanh thẫm bơi đến rạn san hô. “Thầy Ray!” Lũ trẻ hò reo, nhào đến bên thầy giáo.

“Mời lên tàu, các nhà khám phá.” Thầy Ray hô. Lũ trẻ rồng rắn xếp hàng trước mặt giáo viên. Nemo cũng chen một chân, với bố Marlin đứng kè kè ngay bên.

Nemo đỏ bừng mặt xấu hổ. “Bố, giờ bố về nhà được rồi.” Cậu thì thầm. Nhưng Marlin vẫn đứng nguyên ở đó.

Lần lượt từng nhóc trèo lên phi thuyền của Thầy Ray.

“Ồ, chào con.” Thầy Ray nói khi thấy Nemo. “Ai đây nhỉ?”

“Con là Nemo.”

“Chà, Nemo, tất cả những nhà thám hiểm mới cần phải trả lời được một câu hỏi khoa học.” Thầy Ray hỏi. “Trò sống trong ngôi nhà nào?”

“Nhà cỏ chăn… cổ chân… cỏ chân ngỗng ạ,” Nemo lắp bắp.

“Đúng rồi, đúng rồi, đừng nghịch cỏ chân ngỗng mà trúng độc nhé,” Thầy Ray nói. “Chào mừng lên tàu, nhà thám hiểm nhỏ!”

“Chỉ là lưu ý nhỏ thôi,” Marlin vội vàng nói với theo. “Cháu nó có một vây nhỏ. Nếu cháu gặp vấn đề gì khi đang bơi, tôi sẽ để cháu nghỉ ngắn, tầm 10-15 phút…”

“Bố!” Nemo ngượng chín. “Đến lúc bố về nhà rồi!”

“Anh đừng lo!” Thầy Ray nói với Marlin. “Chúng tôi sẽ luôn bơi cùng nhau như một đội.”

“Tạm biệt bố!” Nemo hét lên khi Thầy Ray mang lũ trẻ đi.

“Tạm biệt con trai!” Marlin gọi. “Bảo trọng nhé!” Anh tự nói với mình.

Bố Sheldon quay sang động viên Marlin. “Này, cậu làm tốt đấy, so với lần đầu tiên.”

“Ừ thì, chúng ta không thể giữ chúng bên cạnh mãi được, đúng không?” Marlin đáp.

“Chính thế, tôi đã thót tim khi cậu cả đến Sườn lục địa.” Bố Loắt Choắt thao thao.

“Sườn lục địa ư?” Marlin hét lên. “Sao người ta không chiên chúng lên, rồi dọn cùng khoai tây luôn cho xong?”

Dứt lời, không chút chần chừ, anh đuổi theo Nemo.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx