sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 2

Vài phút sau, Thầy Ray và lũ trẻ đã đến Sườn lục địa.

“Được rồi, các trò.” Thầy Ray hô. “Các trò thoải mái khám phá nhé. Nhưng nhớ đi gần thôi.” Nhân lúc cả lớp tập trung quanh Thầy Ray khi vào bài giảng khoa học, Loắt Choắt quay sang Ngọc Trai và Ắt Xì nhấm nháy, “Nào.” Cậu ta thì thầm. “Đi thôi.”

Thế là ba đứa len lén chuồn khỏi nhóm.

“Này, các cậu. Đợi với.” Nemo gọi. Cậu đuổi theo các bạn. Nhưng đến khi biết mình đang ở đâu, cậu khựng lại. Nemo đang ở rìa vực. Đại dương trải ra trước mắt chú cá hề nhỏ bé. Thật rộng lớn, thăm thẳm và xanh làm sao – nó không giống bất cứ thứ gì cậu từng nhìn thấy.

“Ối ôi!” Cậu thốt lên.

“Xịn!” Ắt Xì, Ngọc Trai và Loắt Choắt cùng đồng thanh.

Loắt Choắt đẩy Ngọc Trai về phía rìa vực làm cô nhóc la oai oái, “Á!” Thế rồi cậu ta kéo giật cô bé lại.

Cô bạch tuộc nhỏ nhìn xuống. Toàn thân cô phủ mực đen thui. “Á, mấy cậu này! Làm tớ phụt mực rồi đấy!”

Nemo choáng ngợp. Cậu đang được chơi với bạn bè! Được thấy đại dương! Chuyện này thực mới mẻ làm sao.

“Gì thế?” Nemo chỉ vây vào con tàu đang lướt đi trên mặt nước.

“Tớ biết đấy. Sandy Biết Tuốt đã thấy một con. Anh ấy bảo nó gọi là cá bơn.”

“Chà!” Ngọc Trai thốt lên. “Thế thì nó đúng là một con cá bơn bự chảng.”

“Ố ồ, nhìn tớ đây.” Ắt Xì nói, lấy đà bơi ra ngoài vùng nước mở. “Tớ sẽ tới chạm vào con cá bơn cho xem! Ắt xìii!” Cậu ta bị nhảy mũi, và tức thì lực của cú hắt xì đẩy cậu ta tới gần con tàu hơn một chút.

“Á!” Ắt Xì hét toáng lên. Cậu lao về phía các bạn.

Đám trẻ cười giễu. “Hừ, để xem các cậu có tới gần được hơn không?” Sheldon thách thức.

Ngọc Trai nhảy ra, xa hơn chỗ Ắt Xì đã đứng một chút. Thế rồi ba tua bốn xúc tu lùi lại. “Làm khá hơn đi!”

Tới lượt Loắt Choắt, cậu bơi ra còn xa hơn cả Ngọc Trai. “Nào, Nemo!” Cậu ta nói. “Cậu đi xa được đến đâu nào?”

“Ơ… thì.” Nemo lắp bắp. “Bố tớ bảo, ngoài ấy không an toàn đâu.”

Thình lình, Marlin bơi vọt tới chỗ Nemo. Anh đẩy Nemo xa khỏi nhóm bạn mới. Lo âu và giận dữ, Marlin mắng mỏ Nemo, “Con sắp bơi vào vùng nước mở đấy hả?”

“Không ạ. Con không định ra đó…” Nemo thanh minh.

“May mà ta có mặt kịp thời.” Marlin cắt ngang lời. “Chứ bố mà không tới thì…”

“Nhưng mà, bố, không phải đâu…” Nemo cố giải thích.

Những đứa trẻ khác đã xúm đến tự bao giờ. “Thưa bác, cậu ấy không định ra đó đâu ạ,” Ngọc Trai nói đỡ.

“Đúng đấy ạ. Cậu ấy sợ mất mật ấy chứ.” Loắt Choắt bồi thêm.

“Không, tớ không sợ!” Nemo cãi.

“Không phải việc của các cháu, mấy nhóc.” Marlin nghiêm nghị nạt đám bạn của Nemo. “Và các cháu may đấy vì ta không nói với bố mẹ các cháu là các cháu đã ra tận đây!”

Rồi anh quay sang Nemo. “Con biết là con bơi không giỏi lắm mà.”

“Con bơi tốt chứ bố!” Nemo hét lên.

“Không. Không tốt. Con không nên ở bất kỳ đâu quanh đây.” Marlin nói: “Bố đã bảo mà. Con biết sao không? Một, hai năm nữa chúng ta sẽ đến trường.”

“Không đâu, bố! Chỉ bởi bố sợ đại dương…”

“Rõ ràng là con chưa sẵn sàng, và con sẽ không quay lại đây cho đến lúc đó.” Marlin quyết định. “Con nghĩ có thể làm được những điều này, nhưng con không thể, Nemo ạ!”

“Con ghét bố.” Nemo lẩm bẩm. Bố lại đang ôm cậu trước mặt bao nhiêu người. Nemo muốn chứng tỏ với đám bạn rằng cậu không sợ đại dương như bố.

“Xin lỗi.” Thầy Ray bơi lại phía Marlin, xua đám trẻ đi. “Tôi giúp được gì không?”

“Thầy biết đấy, tôi xin lỗi. Tôi không có ý định cắt ngang buổi học. Cháu nó bơi không giỏi lắm, và tôi chỉ nghĩ rằng vẫn còn quá sớm để cháu ra ngoài này mà không có sự giám sát.” Marlin giải thích.

“Chà, tôi có thể đảm bảo với anh rằng, cậu bé an toàn khi ở với tôi…” Thầy Ray nói.

Marlin lắc đầu, ngắt lời thầy giáo. “Vâng, tôi chắc là thế, nhưng thầy có cả một lớp đông thế kia. Sơ sẩy một chút là cháu có thể bị lạc khỏi tầm mắt, thầy biết đấy. Tôi không có ý nói là thầy không để mắt tới cháu…”

Hai người lớn còn đang trò chuyện, thì bỗng một chú cá bé reo lên. “Kìa, Nemo đang bơi ra biển!”

“Nemo!” Marlin quát lên. “Con nghĩ mình đang làm cái trò gì thế hả? Dừng ngay lại đấy cho bố, bố sẽ ra đón con trước khi con cá nào khác làm thế! Quay trở lại ngay! Bố nói là quay lại ngay! Dừng mau! Con mà tiến thêm một bước nữa, ngài Ne…”

Nemo phớt lờ lời bố. Cậu chỉ còn nghĩ tới việc mình đang lại gần hơn. Gần hơn. Đó! Cậu đập vào mạn tàu bằng cái vây của mình.

“Cậu ấy đã chạm vào cá bơn!” Loắt Choắt trầm trồ.

“Nemo, mang cái đuôi của con lại đây ngay!” Marlin hét lên. “Phải, con gặp rắc rối to rồi, chàng trai trẻ ạ. Có nghe bố nói không đấy? Rắc rối…”

Marlin cứng lưỡi lại, không thể nói tiếp. Nhưng giờ thì tất cả mọi người đã thay anh rối rít gọi Nemo bơi trở lại.

Nemo nhận thấy ai nấy đều nhìn về phía sau cậu. Chuyện gì thế nhỉ? Cậu quay lại để nhìn. Tất cả những gì cậu có thể thấy là hình ảnh phản chiếu của chính mình trên cái kính lặn khổng lồ…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx