sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 3

Bố ơi! Cứu con!” Nemo hét lên, nhận ra mình đang nguy to.

Marlin choàng tỉnh khỏi cơn bàng hoàng. “Bố tới đây, Nemo!”

Thầy Ray dẫn lũ trẻ đến chỗ an toàn. Marlin lao về phía Nemo. Thình lình, người thợ lặn thứ hai xuất hiện. Anh ta chộp Marlin. Marlin lao vụt qua thoát được, nhưng anh không thể bơi vòng qua người thợ lặn, không thể lại gần Nemo hơn. Anh chỉ có thể trông thấy cái vợt lưới của người thợ lặn đầu tiên hớt cậu con trai nhỏ của mình đã khuất khỏi tầm mắt.

“Không!” Marlin hét lên. “Nemo!”

Nemo bị kéo lên mặt nước… xa dần rồi khuất hẳn…

Những người thợ lặn cũng biến mất vào trong thuyền. Marlin đuổi theo về phía ấy, nhưng động cơ tàu đã khởi động và lực quạt nước từ chân vịt đẩy anh ngược trở lại.

Vẫn kiên trì, Marlin ráng sức bơi. Nếu anh có thể bám được vào… chỉ cần cố chút nữa… có lẽ anh sẽ cứu được Nemo.

Trên mặt nước, con tàu thoáng tròng trành. “Tõm.” Chiếc kính lặn rơi khỏi mạn tàu.

Marlin bơi hết tốc lực về phía con tàu, nhưng nó vẫn băng băng tiến về phía trước, bỏ lại anh phía sau. Chẳng mấy chốc, nó đã chỉ còn là một đốm mờ nơi chân trời. Rồi hoàn toàn mất hút.

“Nemo! Không!” Marlin gào lên. Anh lặn ngụp trong làn nước. “Có ai thấy con tàu vừa đi qua đây không? Xin mọi người đấy? Một con tàu màu trắng?” Anh hỏi đàn cá bơi ngang qua. “Họ mang con trai tôi đi mất rồi! Hãy giúp tôi!”

Không ai trả lời. Họ chỉ mải miết bơi, và vội vã lao cả vào Marlin.

Một trong số ấy đã huých anh một cú mạnh đến nỗi anh ngã lăn xuống đáy đại dương.

Vẫn còn bị choáng, Marlin nhìn lên đã thấy một cô nàng cá bắp nẻ xanh hớt hải bơi lại phía anh.

“Ôi, tôi xin lỗi, tôi không nhìn thấy anh! Anh gì ơi, anh không sao chứ?” cô cá bắp nẻ hỏi dồn.

“Họ đi rồi,” Marlin rền rĩ. “Họ mang nó đi rồi. Tôi phải tìm bằng được con tàu.”

“Một con tàu ư?” cô cá bắp nẻ xanh hỏi. “Này, tôi đã thấy một con tàu đấy.”

Marlin tươi tỉnh hẳn. “Cô đã thấy nó ư?” anh hỏi.

“Đúng thế. Và nó mới đi qua đây không lâu đâu.” cô cá đáp.

“Con tàu màu trắng chứ?”

Cô cá bắp nẻ ve vẩy cái vây và nói, “Xin chào. Tôi là Dory.”

“Ở đâu?” Marlin hỏi, không để ý gì đến lời chào của Dory. “Nó đi hướng nào?”

“Ồ! Nó đi hướng này, theo tôi.” Dory đáp.

Dory dẫn Marlin ra xa rạn san hô, hướng về phía đại dương rộng mở.

“Cảm ơn cô nhiều lắm.” Marlin nói.

“Không có gì.” Dory đáp rồi bơi vun vút.

Dần dần, cô bơi chậm lại. Cô liếc lại phía sau nhìn Marlin vẻ cảnh giác. Thế rồi cô tăng tốc. Cô đổi hướng bơi vòng quanh.

Cô ta đang cố tình đánh lạc mình à? Marlin tự hỏi.

Cuối cùng, Dory nấp sau một cây lớn. Marlin bơi qua. Thế rồi cô vụt ra và ngoay ngoảy đuôi bơi hướng khác.

Marlin bám theo cô mệt lử.

“Sao anh không thôi đi? Tôi đang cố bơi ở đây. Sao? Chả nhẽ đại dương không đủ lớn cho anh à?” Dory hét lên. “Đừng đi theo tôi có được không?”

Marlin sững sờ. “Cô đang nói gì vậy? Cô đang chỉ cho tôi con tàu đi hướng nào mà.”

Dory nhảy cẫng lên phấn khích. “Một con tàu ư? Này, Tôi đã trông thấy một con tàu đấy. Nó đi ngang qua đây không lâu đâu. Nó đi… ừm, hướng này! Theo tôi!”

“Gượm đã!” Marlin hét. “Chuyện gì vậy? Cô đã nói với tôi con tàu đang đi hướng nào rồi!”

“Tôi đã nói à?” Dory trông có vẻ bối rối. “Ôi, không! Xin lỗi nhé. Đấy, tôi bị chứng mất trí nhớ ngắn hạn, tôi cứ quên mọi chuyện ngay tức thì. Nó là di truyền trong gia đình tôi. Ít nhất là tôi nghĩ thế. Ừm, họ đi đâu rồi?”

Cô nhìn chằm chằm mông lung, cố nhớ lại. Thế rồi cô nhìn Marlin. “Tôi có thể giúp gì anh?”

“Cô chỉ làm phí thời gian của tôi. Tôi phải tìm con trai.” Marlin gắt gỏng.

Marlin nguẩy đuôi bỏ đi. Nhưng nào có bơi được xa, ngay lúc đó, anh há hốc mồm kinh ngạc.

Anh đang mặt đối mặt với một con cá mập lớn!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx