sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 5

Chính là cái kính đã rơi xuống khi Nemo bị mang đi.

Có khi đó sẽ là manh mối cho Marlin! Một cách để tìm ra con trai anh.

“Nemo?” Marlin thì thầm.

“Nemo?” Chum trông có vẻ suy nghĩ rất lung. “Tớ chả hiểu gì.”

“So với cá hề, cậu ta quả thực là không hài hước cho lắm.” Bruce Ăn Kiêng đồng tình.

“Không, không, không phải.” Marlin vừa nói dồn dập vừa lao về phía chiếc mặt nạ. “Đó là con trai tôi. Cháu đã bị những người thợ lặn này bắt đi.”

“Con người khát máu!” Chum ca thán.

“Họ nghĩ họ sở hữu mọi thứ đấy.”

“Xem nào, ở đây có một người bố. Đang đi tìm cậu bé con.” Bruce Ăn Kiêng tóm lại.

Chú ta khụt khịt, cảm thương cậu nhóc Nemo tội nghiệp đang yên lành thì phải rời xa cha mình. Chú còn thảy ra một giọt nước mắt khi Marlin và Dory bơi lại gần chiếc mặt nạ. Hóa ra chiếc mặt nạ có đánh dấu. Là chữ con người.

“Ối! Những dấu hiệu này nghĩa là sao?” Marlin hỏi Dory. “Tôi không biết đọc chữ con người.”

Dory rờ lên chiếc mặt nạ. “Chà, thế thì chúng ta phải tìm một con cá biết đọc thứ này!” Nói rồi cô quẫy đuôi lao xuống đám cá mập.

“Không, không, không!” Marlin hét lên sau lưng Dory. Đây là cơ hội cho họ chạy thoát. Tất cả đám cá mập đã quây lại bên nhau, an ủi Bruce Ăn Kiêng.

Marlin lấy lại chiếc mặt nạ.

“Này! Của tôi chứ!” Dory hét lên. “Trả lại tôi!”

Marlin kéo một đầu mặt nạ và Dory kéo đầu kia giằng co. Chiếc mặt nạ bật ra, văng vào mặt Dory.

“Ối!” Dory hét lên.

“Ôi, tôi xin lỗi,” Marlin hốt hoảng. “Cô không sao chứ? Tôi vô cùng xin lỗi!”

Dory xoa xoa mặt. “Tôi có bị thương không?”

“Dory?” Bruce Ăn Kiêng hỏi. “Bạn có ổn kh…” Chưa dứt lời, cậu ta đã ngửi thấy mùi máu. “Ực!” cậu sáp lại gần.

“Ngăn lại!” Mỏ Neo và Chum cùng ré lên. Vừa lúc Bruce Ăn Kiêng táp cái hàm lởm chởm răng của mình vào Dory, hai chú cá mập kia đã kịp thời đẩy bật cậu ta ra xa. Bruce Ăn Kiêng sượt qua Dory chỉ vài phân.

“Chỉ một miếng thôi mà!” Bruce Ăn Kiêng nài nỉ.

“Giờ phải kiềm chế, bạn hiền ạ!’ Mỏ Neo rít lên.

“Nhớ chưa, Bruce Ăn Kiêng.” Chum rao giảng, “Cá là bạn. Không phải thức ăn.”

Nhưng Bruce Ăn Kiêng không nghe. Miệng cậu ta lại há ra rộng ngoác. Mùi máu đánh thức bản năng ăn thịt của cậu ta.

“Thức ăn!” Cậu ta hét lên, băm bổ lao trở lại.

“Dory! Cẩn thận đấy!” Marlin cũng hét lên. Cậu và Dory cùng ngậm chiếc kính lặn rồi cuống quýt bơi đi.

“Tớ sẽ ăn cá tối nay!” Bruce Ăn Kiêng hét lên, lướt theo họ.

Marlin và Dory bơi cuống bơi cuồng xuyên qua con tàu ngầm. Họ phải thoát khỏi con cá háu đói kia!

“Nhìn kìa! Có gì đó!” Dory dừng lại trong phòng ngư lôi. Cô chậm rãi đọc những chữ cái viết cạnh cửa ra vào đã đổ nát. “L.Ố.I.T.H.O.Á.T.H.I.Ể.M. Mình tự hỏi từ này có nghĩa là gì?” Cô đọc to lên rồi tự hỏi. “Buồn cười thế, nó phát âm cứ như là lối thoát hiểm ý!”

Thình lình, con cá mập khổng lồ lao vào phòng. “Bruce Ăn Kiêng thân yêu đến đây!”

Marlin và Dory tháo chạy ra phía cửa. Thế rồi Marlin khựng lại. “Đợi đã! Cô biết đọc ư?”

“Tôi biết đọc á?” Dory nhắc lại, bối rối vì câu hỏi. Thế rồi cô nhớ lại. “Phải rồi! Tôi biết đọc!” cô reo lên.

Marlin đưa cái mặt nạ ra cho Dory. “Chà, thế thì, đây, đọc nó đi. Ngay bây giờ!”

Đúng lúc đó, Bruce Ăn Kiêng vọt khỏi tàu ngầm. Cậu ta lao đến, đớp trượt hai chú cá nhỏ nhưng bắt được chiếc kính giữa hai hàm răng.

“Á!” Marlin và Dory cùng hét lên. Bruce Ăn Kiêng đang treo chiếc mặt nạ trên răng.

Hai con cá vội bỏ chạy. Chúng ta cần một chỗ trốn. Nhưng ở đâu? Marlin nghĩ thầm.

Ngay đó! Một lỗ phóng ngư lôi bên cạnh tàu ngầm. Bruce Ăn Kiêng không đời nào chui lọt vào bên trong.

Marlin dẫn Dory vào trong cái lỗ. Nhưng cuộc chạy trốn của họ bị ách lại, bởi một quả ngư lôi nặng.

Đúng lúc đó, Bruce Ăn Kiêng lao sầm vào.

“Xin lỗi các bạn nhỏ về Bruce Ăn Kiêng nhé!” Mỏ Neo và Chum gọi với, bơi ngay gần. “Cậu ta bản chất là một cậu trai tốt!”

Binh! Bruce Ăn Kiêng lại tấn công.

Marlin hé nhìn ra. Cái kính lặn!

Nó vẫn treo toòng teng trên miệng Bruce Ăn Kiêng. “Mình cần phải lấy lại chiếc mặt nạ!” anh hét lên.

“Đồng ý!” Dory nhiệt tình đáp.

“Không, không, không phải thế!” Marlin hét lên.

Nhưng Dory đã tháo chốt quả ngư lôi. Nó trượt đi, đẩy Marlin và Dory tới trước – thẳng vào miệng Bruce Ăn Kiêng.

Con cá mập há miệng, sẵn sàng cho một cú đớp ngon lành. Nhưng quả ngư lôi vẫn lao đi. Miệng cậu ta không kịp ngậm lại và thế là xơi nguyên khối kim loại nặng đấy.

Marlin và Dory lấy chiếc mặt nạ, rồi bơi trở lại vào trong lỗ.

Điên cuồng, Bruce Ăn Kiêng quật quả ngư lôi hất văng đi.

“Ôi, không!” Mỏ Neo và Chum rên rỉ. “Bơi đi mau! Bơi đi mau!”

Quả ngư lôi lao vào bãi mìn trôi nổi. Bùm! Nó nổ tung, gây nên hiệu ứng dây chuyền. Tiếng nổ sau át tiếng nổ trước. Bùm, bùm, bùm!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx