sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 6

Cách bố rất xa, Nemo được thả vào một vùng nước xa lạ, nơi người ta bỏ vào đó mấy thứ cây cỏ. Cậu len lén nấp sau đám lá lược rậm rạp của những cây dương xỉ mà hé nhìn rồi gọi, “Bố ơi?”

Không có ai trả lời.

Cậu nhìn chằm chằm tất cả những cảnh quan mới mẻ xung quanh. Những đồ vật nhỏ bé, kỳ lạ ở khắp nơi: một mô hình tàu cướp biển, một hòm kho báu bé tin hin, vài thứ từa tựa như là lều, một miệng núi lửa với ánh đèn đỏ dọc bên sườn trông như thể nham thạch phun trào, và cuối cùng là ba cái đầu tượng khổng lồ lừng lững.

Hãi hùng, Nemo cố bơi ra xa. Nhưng khốn khổ, thành ra lại đâm đầu vào vách kính – hết vách này, đến vách khác. Cậu đang ở trong một cái hộp kính!

Bên ngoài vách kính, là cảnh con người ngồi trong một phòng đợi. Đằng kia, ngài Nha sĩ tiến lại gần một bệnh nhân. Nemo nghe thấy họ nói chuyện, cậu liền bơi lại gần hơn về phía có giọng nói. Nha sĩ Sherman trông thấy Nemo và bước lại phía bể kính. “Xin chào, chú bé.” Ông vui vẻ cất tiếng chào Nemo. Thế rồi ông quay sang giải thích với mấy bệnh nhân, “Tôi tìm thấy cậu bé này đang vật lộn để sinh tồn mãi ngoài rìa rạn san hô nên đã cứu về đây.”

Nemo nhìn vị Nha sĩ một hồi, bỗng cậu nghe thấy tiếng xì xào đằng sau. Cậu thấy sợ, bèn từ từ quay lại phía mấy giọng nói rồi lao thục mạng vào hòm châu báu. Hàng trăm bong bóng nhỏ lan ra.

“Bong bóng!” Một giọng kêu lên thất thanh. Một chú cá bắp nẻ vàng huých vào người Nemo, Nemo lẩn tránh con cá. Thế rồi cậu thấy con cá cố sức nhét mấy cái bong bóng vào lại trong hộp.

“Bong bóng của tôi!” Con cá bắp nẻ vàng có tên Bong Bóng kêu lên, vẻ đề phòng.

Nemo lao vào trốn trong chiếc mũ lặn gần đó. Nhưng ở trong đấy, cậu chạm trán một bóng đen. Nó lại gần, gần hơn, gần hơn nữa cho đến khi sát sạt Nemo.

“Bonjour.” Rất Sạch, ngài tôm dọn bể nghiêm trang chào bằng tiếng Pháp.

Nemo lao ra khỏi cái mũ thì đụng ngay Phồng Tướng, một chú cá nóc. “Chà! Thoải mái đi. Bình tĩnh nào, cá nhóc. Không việc gì đâu,” Phồng Tướng trấn an.

Nemo đảo vội mắt và nhận thấy mình đang bị bao quanh bởi đám đông cá. Có một cô sao biển tên là Trái Đào, một chị cá thia đồng tiền vằn vện trắng đen tên là Deb và anh cá bống gamma hai màu tên Ríu Rít.

“Cháu muốn về nhà.” Nemo thổn thức với toàn thể khán thính giả. “Các bác có biết bố cháu ở đâu không?”

“Cháu yêu, bố cháu hẳn là vẫn ở trong tiệm cá cảnh,” Trái Đào nói.

Nemo tò mò nhìn cô sao biển. “Tiệm cá cảnh ư?” Cậu hỏi lại.

Cả bầy cá gật đầu cả lượt. “Thủy Cung chẳng hạn.” Ríu Rít nói.

“Hay Cá-ô-la-la.” Chị Deb nói.

“Đặt hàng qua mạng.” Bong Bóng tiếp lời.

Nemo thấy hoang mang. “Cháu ở đại dương.” Cậu lí nhí nói với lũ cá.

“Đại dương ư?” Ríu Rít hét lên.

Cả bể cá cùng xuýt xoa.

“Chao. Chốn Xanh Lớn ấy à. Trông nó thế nào?” Bubbles hỏi dồn.

“Thì…” Nemo ngập ngừng. “Lớn… và xanh ạ.”

“Tôi biết mà!” Bong Bóng vênh váo.

“Nhóc, cần gì cứ hỏi dì Deb của cháu nhé. Nếu dì không ở đây, thì cháu có thể nói chuyện với chị của ta, Flo.” Deb chỉ hình phản chiếu của mình trong gương. Nemo vỡ lẽ ra rằng cô cá tưởng đó chính là chị em sinh đôi của mình.

Thình lình, Trái Đào hô to: “Một ca rút tủy răng!”

Băng Cá Bể vội nhao đến chỗ Trái Đào để xem quy trình chữa răng đang diễn ra. Ai nấy đều chăm chú nhìn và rôm rả bình luận từng thao tác của Nha sĩ.

Đúng lúc đó, một con bồ nông bay qua cửa sổ đang mở, gần chỗ bể cá. “Tôi có bỏ lỡ gì không đấy?” con chim hỏi. “Tôi đến muộn à?”

“Ê, Mỏ Rộng!” Trái Đào nói với con bồ nông. “Một ca rút tủy răng đấy, thú lắm.”

Mỏ Rộng nhìn vào bể cá và thấy một chú cá nhí mới. “Xin chào. Ai đây nhỉ?” chú ta hỏi han.

“Người mới đấy.” Deb đáp.

Mỏ Rộng vừa ngả lại gần bể cá để chào riêng Nemo một tiếng thì Nha sĩ Sherman bước vào phòng. “Này! Cấm, cấm, cấm nhá! Không phải cá của mày. Là cá của ta. Xuỳ! Xuỳ!”

Mỏ Rộng kêu quàng quạc và bay đi. Nhưng lúc cất cánh, chú cũng kịp va đổ thứ gì đó của Nha sĩ Sherman.

Ngài Nha sĩ cúi nhặt khung ảnh vừa rơi xuống nền nhà vỡ tan. “Này, anh bạn nhỏ,” ông nói với Nemo. “Chào ma-mi mới của nhóc đi. Thứ Sáu này con bé sẽ đến đây lấy nhóc đấy! Nhóc là quà của con bé…”

Ngay khi ngài Nha sĩ rời đi, Băng Cá Bể bắt đầu râm ran. “Ôi, Darla… không phải con bé đó chứ… thật là hung tin.”

“Sao cơ ạ?” Nemo hỏi. “Cô bé bị làm sao ạ?”

“Tội nghiệp Chukles.” Dì Deb chép miệng.

“Cậu ấy là quà tặng của con bé hồi năm ngoái,” Bloat giải thích.

“Con bé là sát thủ diệt cá.” Trái Đào đế vào.

Nemo kinh hoàng. “Cháu không thể đi với cô ta được. Cháu phải quay về gặp bố.”

Cuống cuồng vì lo, Nemo bắt đầu bơi loạn quanh bể. Cuối cùng cậu mắc kẹt ở ống lọc. “Cứu cháu với!” Cậu hét lên.

“Ôi, không!” Băng Cá Bể cũng hét ầm lên. “Chúng ta phải cứu thằng bé ra khỏi đó.”

Nói rồi cả bọn hè nhau xông lại chỗ Nemo nhưng đột ngột khựng lại bởi tiếng ai đó. “Không ai được chạm vào thằng bé.”

Cả bọn quay lại phía sau nhìn Mang Lớn, một con cá thù lù từ bóng tối bơi ra.

“Bác giúp cháu với?” Nemo vừa vật lộn vừa kêu.

“Không. Cháu phải tự mình rời khỏi đó, cháu có thể tự giải thoát được,” Mang Lớn lạnh lùng đáp rồi định bơi đi, nhưng lại quyết định cho chú cá nhỏ một lời khuyên hữu ích. “Quẫy đuôi rồi đập vây đều.”

“Cháu không làm được. Một vây của cháu bị teo rồi.” Nemo lúng búng.

“Cái đó cũng không bao giờ ngăn được ta.” Mang Lớn đáp, cho Nemo xem cái vây ngực rách toạc của mình. “Chỉ cần nghĩ về điều cháu cần làm.”

Nemo cố hết sức và với một cú đẩy mạnh, chú tự thoát ra ngoài.

Băng Cá Bể hò reo. “Khá lắm, nhóc. Cháu làm được đó!” Cả bọn gào lên.

Mang Lớn không tham gia cuộc tán thưởng. Ông bơi về một góc, trầm ngâm suy nghĩ.

Trái Đào nhìn theo ông và nói, “Này. Tôi biết ánh nhìn đó. Anh đang nghĩ gì thế hả?”

“Tôi nghĩ… tối nay chúng ta sẽ mở tiệc chào đón thằng nhóc,” Mang Lớn đáp gọn lỏn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx