sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 14

Dã hàng giờ trôi qua. Marlin và Dory vẫn miệt mài bơi. Dòng nước vẫn lờ nhờ và đục ngầu như vậy. Chẳng có gì đổi khác. Họ tưởng như mình đã bơi cả đời.

“Khoan! Tôi chắc chắn đã nhìn thấy cái thứ váng dầu lều bều này trước đây rồi.” Thốt nhiên Marlin kêu lên, chỉ vào thứ gì đó trong nước. “Điều đó có nghĩa là chúng ta đang bơi vòng tròn, và có nghĩa là chúng ta không đi thẳng! Chúng ta cần phải nổi lên mặt nước. Theo tôi!”

“Chà!” Dory nói. “Thư giãn nào. Hãy hỏi đường ai đó.”

Marlin khịt mũi. “Tốt thôi. Cô muốn hỏi ai bây giờ? Váng dầu ư? Có ai ở đây không?”

“Ừm, hẳn phải có ai đó chứ. Đây là đại dương cơ mà, ngốc thật! Chúng ta đâu phải là hai kẻ duy nhất,” Dory nói.

Cô nhìn chăm chăm vào bóng tối. Nước quá đục, cô không nhìn thấy cái gì xa quá cái mũi của mình.

Vừa hay lúc đó, một cái bóng nhỏ vụt qua trước mắt họ.

“Chúng ta đâu biết loài cá này!” Marlin thì thầm. “Chúng ta mà hỏi đường, khéo bị nó xực luôn, rồi nhằn xương chúng ta ra chứ chẳng đùa.”

“Thôi nào. Tin tôi lần này thôi.”

Marlin nhìn đăm đăm vết sứa đốt trên mình Dory – dấu vết cô ấy có bởi anh đã từng không tin cô.

“Được rồi.” Anh đồng ý.

Dory mỉm cười, “Xin lỗi! Bạn cá nho nhỏ ơi?” cô gọi to. “Con trai anh đây, cậu bé Bingo…”

“Nemo.” Marlin sửa lại. Khi cái bóng nhỏ lại gần, và nó chẳng còn có vẻ nhỏ chút nào nữa.

“Nemo đã bị bắt tới Sydney.” Dory tiếp tục nói, “và chuyện hệ trọng lắm, chúng tôi cần tới đó càng sớm càng tốt. Vậy nên, anh giúp chúng tôi chứ? Lại đây, bạn bé nhỏ.”

“Dory, chính tôi mới là bạn bé nhỏ.” Marlin thất thần. “Tôi không nghĩ kia là anh bạn nhỏ đâu.”

Thình lình, sinh vật kia xé toang cảnh tối tăm đặc quánh của vùng nước đục. Một chú cá voi xanh khổng lồ hiện ra!

Con cá lặng lẽ bơi lại gần họ.

“Ô, anh bạn lớn! Khéo khi anh ta chỉ nói được tiếng cá voi.” Dory thử giải thích lại tình trạng của họ cho sinh vật to lớn đó nghe, và lần này thì bằng tiếng cá voi.

“Neeeeeemooooouuuuubiiiiiiiiibatttttttđiiiiiiiii…”

“Cô làm gì vậy?” Marlin lo âu hỏi. “Cô có chắc là cô biết nói tiếng cá voi không?”

Anh liếc nhìn con cá khổng lồ kia. “Anh ta đang bơi lại gần. Giờ thì hay rồi. Anh ta có vẻ đói.”

“Đừng lo. Cá voi không ăn thịt cá hề.” Dory bình tĩnh nói. “Họ ăn tôm.”

Dory vừa nói xong, thì bỗng hàng trăm con tôm nhỏ bỏ chạy tán loạn, hòng thoát khỏi miệng cá voi.

“Ôi, nhìn kìa! Tôm!” Dory nói.

Cá voi mở cái miệng rộng ngoác của nó ra. Nước ào ạt chảy vào, mang theo mọi thứ.

Marlin túm Dory lại. Họ quẫy đuôi và cố bơi. Nhưng vô ích. Dòng nước quá xiết. Marlin và Dory cũng trôi tuột vào cái miệng thênh thang của cá voi. Nó đúng là rộng, rộng thênh rộng thang. Và trông như thể chẳng có đường ra.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx