sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 15

Trong lúc đó, Băng Cá Bể đang bận rộn nhộn nhịp, chiêm ngưỡng thành quả bừa bãi của họ.

“Thấy chưa? Dơ dáy. Cực kỳ dơ dáy, và tất cả là nhờ công cháu, nhóc ạ. Cháu biến mọi thứ không thể thành có thể.”

Cả hội hồi hộp quan sát khi Nha sĩ Sherman bước vào văn phòng. Ông đi tới bể cá và thò tay vào làn nước đục ngầu. “Trời ơi! Bẩn khiếp! Tốt nhất là mình phải cọ bể trước khi Darla đến đây.”

Cả bể hò reo. Ngày mai đúng là ngày trọng đại. Ngày mai tất cả bọn họ sẽ thoát.

“Đã sẵn sàng gặp bố chưa nhóc?” Mang Lớn

hỏi Nemo.

Nemo gật đầu.

“Cháu biết không, ta chẳng hề ngạc nhiên nếu anh ta đã ở ngay kia, trong cảng, đợi cháu sẵn.”

Trong miệng cá voi, Marlin và Dory nghe thấy những tiếng rên rỉ và cọt kẹt vang dội. Marlin không định bơi mãi để rồi bị bẫy như thế. Anh phải thoát ra ngoài! Anh bắt đầu lao mình về phía trước.

Binh! Anh húc vào tấm vách sừng trông như bức rèm rủ xuống từ hàm cá voi hết lần này đến lần khác, nhưng nó không hề nhúc nhích. Marlin cứ lao vào húc. Nhưng vô ích.

Trong miệng cá voi, những con sóng cứ dềnh lên và đổ xuống như thác. Dory cưỡi một ngọn sóng cồn và cười khoái chí như đang dạo chơi không bằng.

“Chúng ta đang ở trong miệng cá voi đấy!” Marlin gào to, thấy giận sôi lên được. “Cô không hiểu à?”

Dory trông ngơ ngác. “Cá voi ư?”

“Cá voi chứ còn gì! Chỉ tại cô cứ đòi hỏi giúp. Và giờ chúng ta kẹt cứng ở đây! Tôi cần phải ra ngoài!” Marlin nện thình thịch vào tấm vách sừng. “Tôi phải tìm con trai tôi. Tôi phải nói với nó rùa sống bao nhiêu tuổi!”

Khi đã kiệt sức, Marlin buông mình rớt xuống lưỡi cá voi. Đột nhiên, cá voi lắc lư rồi khựng lại.

“Chuyện gì thế?” Marlin hỏi.

“Không biết nữa?” Dory đáp. “Để tôi hỏi anh ta.”

Dory lại phát ra vài âm thanh kỳ quặc.

Cá voi trả lời bằng một tiếng rúc trầm bổng. “Tôi nghĩ anh ta vừa bảo chúng ta là dừng lại,” Dory phỏng đoán.

“Trời, tất nhiên là chúng ta đã dừng lại.” Marlin cáu kỉnh.

Thế rồi nước bắt đầu hạ dần, hạ dần. Nó rút hết xuống cổ họng cá voi. Vài phút sau, đến lượt Dory và Marlin cũng bị cuốn xuống đó.

Cá voi ngân nga. “Anh ta nói đến lúc đi rồi!” Dory hét lên.

Marlin liếc xuống cái cổ họng hun hút và tối như hũ nút.

“Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.” Dory bình tĩnh an ủi.

“Sao cô biết?” Marlin hỏi. “Sao cô biết không phải thứ gì tồi tệ sẽ đến?”

“Tôi không biết!” Dory thành thực.

Anh còn có thể làm gì đây? Marlin hít một hơi thật sâu, rồi tiến tới. Hai chú cá nhỏ rơi xuống… rơi mãi…

Đột nhiên, họ thấy mình được đẩy vọt ra trên một cột nước.

Trong cảng Sydney, chú cá voi nổi lên. Marlin và Dory bắn vọt ra ngoài theo cột nước. Họ nhào xuống xuyên qua làn không khí toàn những bọt nước và hơi sương.

Tõm! Họ đã chạm mặt nước cảng.

“Chúng ta sống rồi!” Marlin hét lên.

“Trông này!” Dory chỉ chiếc tàu với dòng chữ sơn nổi bật trên mạn tàu. “Nó nói ‘Sydney’!”

“Cô đã đúng, Dory!” Marlin thốt lên. “Chúng ta làm được rồi. Chúng ta sẽ tìm thấy con trai tôi!”

Marlin cảm ơn cá voi, rồi quay sang Dory. “Được rồi, tất cả những gì chúng ta phải làm là tìm con tàu đã mang cháu nó đi.” Anh vạch kế hoạch.

“Đúng.” Dory gật gù.

Marlin nổi lên và nhìn chằm chằm những con tàu. Phải có hàng trăm chiếc, như anh thấy.

Nhưng anh chẳng nề hà. Không gì có thể ngăn anh tìm Nemo.

Marlin thu vây. “Tiến lên, Dory. Chúng ta có thể làm được!”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx