sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Động phòng hoa chúc cách vách - Chương 02 - Phần 1

CHƯƠNG 2

Vừa vào đến phòng thí nghiệm, mọi thứ đều lạ lẫm, Giáo sư Fujii thì suốt ngày không thấy mặt, phó giáo sư cũng không giao cho tôi thí nghiệm chính thức, chỉ bảo tôi quan sát trước một chút về tế bào ác tính và hình thái của một số vi khuẩn, làm quen trước với đề tài, chứ không hề quản lý tôi. Trong phòng thí nghiệm, ngoài tôi, tất cả đều là người Nhật Bản, thân thiện nhưng xa cách là truyền thống văn hóa của họ. Vì thế, trong phòng nghiên cứu rộng lớn này, tôi không cảm nhận được sự ấm áp của tình người mà chỉ thấy mùi thuốc sát trùng bám riết.

Sau cả buổi sáng quan sát sự phát triển của tế bào ung thư phổi và ghi chép lại, tôi mệt tới rã rời, bèn đứng dậy, đấm lưng, bóp vai, ra hành lang hít thở không khí trong lành. Bất giác, ánh mắt tôi dừng lại ở đầu kia hành lang.

Đầu kia hành lang là phòng thí nghiệm vô trùng, qua tấm kính, tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc chiếc áo choàng trắng, đeo khẩu trang, đang khâu vết thương cho một con chuột trắng. Người ấy hơi nghiêng người, chiếc kim được bàn tay linh hoạt đưa đi thoăn thoắt.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Một không gian màu trắng yên tĩnh, sự điềm tĩnh đến lạ thường cùng vẻ nghiêm trang không gì có thể xâm phạm. Tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt nào như thế, đó là ánh mắt tràn đầy sự tôn trọng và xót thương trước một mạng sống, một sự nghiêm túc và cẩn trọng trước mọi vật. Mỗi cơn co giật theo phản xạ có điều kiện của con chuột đều khiến người ấy hơi cau mày, dường như dưới bàn tay người ấy không phải là một con chuột trắng nhỏ bé mà là người thân yêu nhất.

Đứng ngây một lúc lâu, chợt nhớ đến Tần Tuyết, tôi lùi ra xa một chút, rồi gọi cho cô ấy, hẹn cô ấy cùng tới nhà ăn.

Một hồi lâu, Tần Tuyết mới nhận điện thoại, rồi trả lời bằng giọng khàn khàn: “Hôm nay mình hơi khó chịu, không thể đến trường được.”

“Cậu có sao không? Liệu có phải là bị cảm không? Có sốt không?” Tôi lo lắng hỏi.

“Không sao đâu, tại tối qua mình không ngủ được nên hơi đau đầu...” Nghe Tần Tuyết nói, tôi chợt nhớ đến cặp mày chau lại và đôi mắt ngấn lệ của cô ấy, bất giác thấy nhói lòng. Tôi cảm thấy đau lòng thay cho cô ấy.

“Vậy thì cậu ăn chút gì đó rồi uống thuốc giảm đau và ngủ một giấc là dễ chịu ngay thôi. Buổi tối mình sẽ sang thăm cậu.”

“Ừ, mình biết rồi, tạm biệt.”

“Tiểu Tuyết, chờ chút...” Tôi biết chuyện tình cảm thì người ngoài không nên nhiều lời, nhưng vẫn nói: “Có những nỗi đau khi đến rất dữ dội, nhưng cũng sẽ nhanh chóng qua thôi... Cố gắng lên...”

“Cảm ơn!” Không nói thêm câu nào và cũng không để tôi nói thêm lời nào, Tần Tuyết cúp máy.

Có lẽ cô ấy đã không hiểu ý tôi, cũng có thể cô ấy trách tôi nhiều chuyện, nhưng cô ấy là người bạn đầu tiên của tôi nơi đất khách quê người, tôi thực sự thấy thương cô ấy.

Tôi thở dài, cảm thấy bất lực.

“Cô là bạn của Tần Tuyết à?” Tôi giật nảy mình, không phải vì lời nói vang lên đột ngột, mà vì đó là một câu nói tiếng Trung.

Tôi quay đầu lại, thấy vị bác sĩ ở phòng thí nghiệm vô trùng đang đứng sau lưng tôi. Anh ta cởi chiếc găng tay cao su một cách rất thuần thục rồi tháo khẩu trang.

Một khuôn mặt hơi nghiêng, một cái nhướn mày rất khẽ, một cái ngước mắt... suýt làm tôi giật mình.

“Diệp...” Tôi vô cùng sửng sốt, suýt gọi cả họ tên anh ta, may mà kịp thời sửa lại: “Sư huynh.”

Anh ta hơi nghếch cằm, chờ câu trả lời của tôi. Bỗng tôi phát hiện, khi mặc chiếc áo choàng blouse, trông anh ta hoàn toàn khác, vẻ mặt rất nghiêm túc, không còn thấy nụ cười khinh mạn đầy ẩn ý.

“Vâng...” Tôi suy nghĩ một chút rồi quyết định nói đúng sự thật: “Quan hệ giữa chúng tôi rất tốt, khi tôi vừa tới đây, Tần Tuyết đã giúp đỡ tôi rất nhiều.”

“Thế à? Thế thì phiền cô khuyên cô ấy giúp, chứng đau đầu của cô ấy là do thần kinh, thuốc giảm đau chỉ có thể cắt cơn đau tạm thời, không thể trị tận gốc.”

“Vâng, tôi hiểu rồi.”

Diệp Chính Thần có vẻ không tin: “Cô hiểu rõ thật rồi chứ?”

“Anh định nói với cô ấy, đối với kiểu đau đầu do thần kinh, cần chấm dứt việc dựa dẫm vào thuốc men, phải điều chỉnh bằng cảm xúc, tinh thần.” Tôi dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thà đau một lần thôi, đúng thế không?”

“Ừ, còn nữa...” Diệp Chính Thần bổ sung một câu: “Đừng nói là tôi nói đấy nhé!”

“Tôi hiểu.” Không yêu mà lại cho họ chút hy vọng thì thật tàn nhẫn.

Tôi đang định quay vào phòng thí nghiệm thì đột nhiên Diệp Chính Thần gọi lại: “Bạc Băng, sáu giờ tôi về nhà, trên đường về đi qua Carrefour, cô có muốn đi cùng tôi không?”

Tôi kiểm tra kỹ kế hoạch thí nghiệm buổi chiều, thấy còn có thời gian nên đáp: “Được, tôi...”

Tôi định hỏi xem sẽ liên lạc với anh ta bằng cách nào thì cánh cửa thang máy bật mở, một ông già từ trong đó bước ra, nhìn thấy Diệp Chính Thần, lập tức mỉm cười rất khiêm tốn, rồi chủ động lên tiếng: “Xin chào!”

Diệp Chính Thần hơi nghiêng người, rồi đáp lại bằng tiếng Anh: “Chào Giáo sư Tanaka!”

Giáo sư Tanaka gật đầu, nhìn về phía tôi, tôi vừa cúi người chín mươi độ vừa thầm chửi thói quen phiền phức này của Nhật Bản.

Tôi còn chưa kịp ngẩng lên thì nghe thấy Diệp Chính Thần nói một câu tiếng Anh rất chuẩn với vẻ tưng tửng: “Đây là bạn gái của tôi, cô ấy họ Bạc.”

Sao cơ?! Từ bạn gái trong tiếng Anh có rất nhiều nghĩa, nhưng căn cứ vào quan hệ hiện tại giữa tôi và Diệp Chính Thần thì ngay cả nghĩa đơn giản nhất cũng chưa phải, không biết đây là kiểu giới thiệu gì nữa!

Giáo sư Tanaka nghe thấy vậy, tỏ ra rất ngạc nhiên: “Bạn gái à?”

Diệp Chính Thần bèn bình thản đổi sang dùng một từ khác, tương đương với nghĩa “người yêu” trong tiếng Trung. Nghe vậy, tôi thực sự sốc.

“Rất đáng yêu.” Giáo sư Tanaka mỉm cười, tuy có hơi gượng gạo.

Diệp Chính Thần nghiêng người, rất lễ phép và không hề có vẻ hạ mình: “Cảm ơn!”

Giáo sư Tanaka đi khỏi, tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên, còn Diệp Chính Thần thì không giải thích gì, bảo tôi lấy điện thoại ra, rồi chuyển số điện thoại của mình sang máy tôi: “Đây là số điện thoại của tôi, khi nào xong việc thì gọi cho tôi.”

Tôi vẫn chưa hết sửng sốt, cố gắng dùng bộ não có chỉ số thông minh trung bình để suy nghĩ, chắc là tôi không thể trở thành bạn gái của Diệp Chính Thần theo kiểu này được. Ngược lại, Diệp Chính Thần làm như không có chuyện gì xảy ra, quay người bước đi. Thấy vậy, tôi vội vàng gọi anh ta lại.

“Sư huynh, vừa rồi anh...” Tôi không biết phải hỏi như thế nào, vì thế lời lẽ trở nên rất lộn xộn: “Chẳng phải là anh với con gái của Giáo sư Tanaka...”

Diệp Chính Thần mỉm cười, nói một câu rất lạ: “Tanaka Yuko là một cô gái rất tốt, nhưng... tôi không muốn người khác sắp đặt mọi chuyện cho tôi.”

“Ồ...” Tôi càng cảm thấy khó hiểu.

Đó là ngày thứ hai tôi quen Diệp Chính Thần. Tôi cảm thấy anh ta là một người rất khó hiểu.

Đúng sáu giờ, tôi gọi điện cho Diệp Chính Thần như đã hẹn, anh ta nói đã xuống và ngồi trong xe chờ tôi. Tôi vội vàng xuống cầu thang, xe của Diệp Chính Thần đỗ ở cửa của trường Y khoa, mấy nữ sinh đi ngang qua xe, mỉm cười, cúi chào anh ta. Diệp Chính Thần cũng khom người, gật đầu, đáp lại theo kiểu của người Trung Quốc.

Nhìn thấy tôi xuống hết cầu thang, Diệp Chính Thần mở cửa, đi vòng sang phía ghế lái phụ, mở cửa cho tôi, rất lịch sự, không hề khiến cho người ta có cảm giác được xu nịnh. Sau khi tôi đã ngồi vào xe, Diệp Chính Thần quay sang thắt dây an toàn cho tôi. Trong lúc anh ta cúi xuống, tôi ngửi thấy một mùi không phải nước hoa mà là mùi đặc trưng của đàn ông, nó làm tôi ngây ngất suốt dọc đường đi, cho tới tận lúc anh ta dừng xe, mở cửa cho tôi, tôi mới giật mình sực tỉnh.

Carrefour ở Nhật Bản cũng không khác ở Trung Quốc là bao, ở đó có đủ các loại hàng hóa khiến khách hàng thích thú. Diệp Chính Thần đẩy chiếc xe mua hàng đi phía sau, còn tôi đi trước, thấy cái gì lạ cũng cầm lên xem, không hiểu thì quay lại hỏi Diệp Chính Thần.

Mỗi lần như vậy Diệp Chính Thần lại giới thiệu rất tỉ mỉ cho tôi, rồi dạy tôi cách nói bằng tiếng Nhật. Có những thứ Diệp Chính Thần cũng không biết, nhưng đọc hướng dẫn sử dụng xong lại dịch cho tôi nghe. Nếu không tận mắt chứng kiến thì dù thế nào tôi cũng không thể tin một công tử như Diệp Chính Thần lại kiên nhẫn như vậy, cũng không hề tỏ ra là đang cố làm ra vẻ.

Dạo hơn một tiếng đồng hồ trong Carrefour, chúng tôi đã mua đủ những thứ cần dùng. Lúc thanh toán, Diệp Chính Thần kiên quyết trả tiền, tôi nói mãi không được, cuối cùng phải gắt lên: “Rốt cuộc anh có muốn ăn món lẩu cay không?!”

Nghe đến món lẩu cay, Diệp Chính Thần mới cất tấm thẻ vào trong ví, ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Trên đường về, Diệp Chính Thần nói với tôi: “Cô là cô gái đầu tiên mời tôi ăn cơm.”

“Anh cũng là người con trai đầu tiên tôi mời ăn cơm.” Hơn nữa, một nồi lẩu cay phải mất tới hơn mười nghìn yên, tương đương hơn một nghìn nhân dân tệ. Giá cả ở Nhật Bản đắt đỏ kinh khủng.

Sau khi về nhà, tôi thu dọn đồ đạc, Diệp Chính Thần xung phong rửa rau, nhìn thấy anh ta xắn tay áo, tôi cứ tưởng đó là sở trường của anh ta. Kết quả là anh ta rửa rau rất lâu và rất kỹ, còn kỹ hơn cả con gái tắm.

“Sư huynh, anh đã rửa rau bao giờ chưa?” Tôi cảm thấy nghi ngờ.

Diệp Chính Thần nghĩ hồi lâu: “Tôi đã từng rửa vết thương cho người bệnh.”

Tôi đưa tay ôm trán, quên mất rằng người ta là cậu ấm của gia đình giàu có, đi xe hơi, đeo đồng hồ hiệu, bao các cô gái.

“Thôi, để đấy tôi, anh hãy vào trong nghỉ đi.”

“Tôi rửa không sạch à?”

Thấy anh ta có vẻ tự ái, tôi vội lắc đầu: “Rất sạch, thế thì anh cứ tiếp tục đi.”

Chúng tôi tíu tít một hồi, vừa làm vừa nói chuyện, tôi hỏi anh ta vì sao anh ta nói tiếng Nhật tốt như vậy, lại còn có thể nói chuyện với Giáo sư Tanaka bằng tiếng Anh.

Anh ta cho tôi biết: “Họ rất đề cao tiếng Anh, cho dù bạn không biết một từ tiếng Nhật nào, chỉ cần bạn biết tiếng Anh, họ cũng rất tôn trọng bạn.”

“Văn hóa của Nhật Bản thật lạ, tiếng Anh chẳng qua cũng chỉ là một công cụ, biết tiếng Anh thì chứng minh được gì?”

“Chẳng chứng minh được gì, tôi thì nghĩ có thể nói tiếng Trung Quốc một cách tròn vành rõ chữ mới coi là có năng lực.”

Tôi cười nhìn Diệp Chính Thần, tự nhiên trong lòng trào dâng một sự khâm phục khó tả: “Sư huynh, anh cũng là người rất yêu nước đấy.”

“Không dám gọi là yêu nước, chỉ vì hồi học tiểu học, môn Ngữ văn của tôi luôn không đạt yêu cầu, vì thế vô cùng ngưỡng mộ chữ viết của Trung Quốc.”

“...”

Nồi canh trên bếp đã sôi sùng sục, Diệp Chính Thần cũng đã rửa xong rau. Anh ta mở một hộp bia Asahi, hỏi tôi: “Cô có muốn nếm một chút không, loại có hương vị cà phê này khá ngon.”

Vừa nghe nói đến uống bia, tôi lập tức nghĩ đến tình tiết các cô gái không giữ được mình sau khi uống bia rượu trong các tiểu thuyết tình yêu, vội xua tay, nói: “Tôi không biết uống rượu, trong bữa cơm chia tay sau khi tốt nghiệp đại học, tôi chỉ uống một cốc bia thôi mà đã ôm bạn khóc ròng cả buổi tối.”

Diệp Chính Thần vừa nghe vậy, liền lấy một lon nước táo, rót vào cốc cho tôi, xem ra anh ta sợ sau khi uống rượu tôi sẽ làm loạn.

Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện về phòng thí nghiệm, về kinh nghiệm sống ở Nhật Bản. Mặc dù Diệp Chính Thần không nói nhiều nhưng câu chuyện lại rất thú vị, tôi cứ cười mãi không thôi, quên hết nỗi cô đơn nơi đất khách quê người.

Diệp Chính Thần còn nói: “Băng Băng, Tiểu Băng, Băng Nhi đều chua quá!” Thế là anh ta quyết định gọi tôi là “cô bé”, nghe thân thiết hơn.

Tôi hỏi anh ta, từ nay về sau gọi anh ta là “sư huynh” thì không có vấn đề gì chứ?

Anh ta đáp: “Chỉ cần đừng gọi tôi là “chồng”, còn tất cả các cách gọi khác đều được.”

Tôi không nói gì, cúi đầu ăn.

Kể từ hôm đó, tôi và Diệp Chính Thần trở nên gần gũi hơn, tôi thường làm những món ăn ngon, đem cho anh một ít để nếm thử, còn Diệp Chính Thần mỗi lần đi siêu thị đều không quên mua một ít rau quả mang về cho tôi. Người xưa có câu: bán anh em xa, mua láng giềng gần, đúng là như vậy, có việc gì gọi nhau là có ngay. Vì thế chúng tôi nhanh chóng trở thành bạn bè của nhau.

Một hôm, tôi đọc tài liệu ở phòng nghiên cứu đến hơn mười một giờ, tài liệu toàn bằng tiếng Nhật khiến đầu óc mụ mị cả lên, sau đó mới lê bước chân mỏi mệt về phòng, định bụng chỉ pha một cốc sữa nóng rồi ôm chăn nằm dưới máy điều hòa ngủ một giấc, nhưng khi lục tìm chìa khóa trong túi thì không thấy đâu, dốc hết mọi thứ trong túi ra mà cũng không thấy.

Tôi cố lục lại trí nhớ. Thì ra, vì buổi sáng vội đi nên tôi đã để quên chìa khóa trên giường. Tức chết đi được!

Giờ này, phòng làm việc của ký túc xá đã đóng cửa, các phòng khác cũng đã tắt đèn. Đứng ở ngoài căn phòng khóa chặt, tôi chợt thấy nhớ nhà, nhớ giọng cằn nhằn của mẹ, vẻ nghiêm khắc của cha, cảnh tượng được nằm khóc trên chiếc giường công chúa của mình.

Mặt hồ âm u gợn những làn sóng lăn tăn, lũ cá cũng đã ngủ yên dưới nước, những cành liễu rủ lướt xuống mặt hồ. Tôi xoa đôi bàn tay lạnh giá vào nhau, bất giác ngẩng lên, nhìn cánh cửa phòng bên cạnh.

Ba chữ “Diệp Chính Thần” và ánh đèn trong phòng bỗng trở nên vô cùng ấm áp trong một đêm lạnh giá như đêm nay.

Tôi khẽ nhấn chuông, rồi nghe thấy có tiếng bước chân. Cánh cửa mở ra, một làn hơi ấm từ bên trong ùa ra mang theo cả mùi hương của loại trà Thiết Quan Âm.

Diệp Chính Thần vừa tắm gội xong, tóc vẫn còn rỏ nước. Nhìn thấy tôi, anh rất ngạc nhiên: “Cô bé? Có việc gì à?”

“Sư huynh...” Tôi đưa mắt nhìn lướt một lần vào trong phòng, xác định chắc chắn không có cô gái nào trong đó mới nói tiếp: “Em để quên chìa khóa trong phòng.”

Diệp Chính Thần lập tức tránh sang bên, nói: “Vào đi.”

Phòng của Diệp Chính Thần vẫn sạch sẽ, gọn gàng như vậy, chăn trải phẳng phiu trên giường, chiếc máy tính đặt trên bàn, giữa bàn đặt một chồng tài liệu tiếng Nhật dày cộp, tôi nhìn lướt qua thì thấy đó đều là những tài liệu về chấn thương bên ngoài.

“Ngồi xuống đi.” Diệp Chính Thần thu dọn tài liệu, rót một cốc trà nóng hổi đưa cho tôi. “Uống một chút cho ấm người.”

“Cảm ơn!” Tôi đón cốc trà nóng từ tay Diệp Chính Thần, hơi ấm lập tức lan tỏa ra khắp cơ thể, tôi tìm chuyện để nói nhằm làm tăng thêm tình cảm xóm giềng. “Muộn thế này rồi mà anh vẫn đọc tài liệu à?”

“Ừ.”

Thấy anh có vẻ không muốn nói chuyện nhiều, tôi cũng không hỏi nhiều nữa mà đi thẳng vào chủ đề chính: “Em... định trèo qua ban công phòng anh. Như thế có được không?”

Ban công ngoài trời giữa phòng tôi và phòng Diệp Chính Thần thông với nhau, ở giữa có hàng rào cao hơn hai mét, trèo qua đó xuống là cách duy nhất để vào phòng mà tôi có thể nghĩ ra được.

“Ban công? Em có nhảy qua được không?” Diệp Chính Thần nhìn tôi từ đầu đến chân vẻ nghi ngờ.

“Có lẽ được, không vấn đề gì.” Tôi đặt cốc trà xuống, đi ra ngoài ban công, ngẩng đầu nhìn lên hàng rào cao hơn hai mét, cố lấy dũng khí, xắn tay áo. Tôi cố nhảy thật cao, túm lấy đỉnh hàng rào được làm bằng gỗ nhưng thử mấy lần mà vẫn thất bại, có lần tóm được rồi, người treo lơ lửng trên không một hồi, toát mồ hôi nhưng không sao trèo lên được.

Tôi nhảy xuống, định nhờ Diệp Chính Thần mang cho tôi mượn một chiếc ghế, quay đầu lại thì nhìn thấy anh đang dùng nửa bàn tay che miệng, cúi xuống, chắc hẳn anh đang cười tôi.

Tôi càng cuống hơn, vò đầu vẻ xấu hổ: “Buồn cười thế sao?”

“Không.” Diệp Chính Thần lắc đầu, nhưng giọng nói thì cho thấy anh đang cố nín cười. “Có cần anh giúp không?”

“Anh có làm được không? Cao lắm đấy.”

“Có lẽ được, không vấn đề gì.” Anh nhắc lại câu nói lúc trước của tôi với vẻ rất đáng ghét.

Hừ! Cao như vậy, tôi không tin là anh có thể trèo qua. Tôi đứng sang bên chờ xem màn kịch hay, không ngờ Diệp Chính Thần bước tới ban công, lùi lại mấy bước để lấy đà rồi nhảy lên, hai tay túm lấy hàng rào, chân đặt lên hàng rào, nhân đà đó băng người qua, rất nhanh nhẹn, dứt khoát.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx