sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Động phòng hoa chúc cách vách - Chương 01 - Phần 1

CHƯƠNG 1

Ký ức của con người giống như một bộ phim cũ, cho dù đã phai màu, mờ tiếng nhưng một số tình tiết thì mãi mãi in sâu trong trí óc.

Tôi và Ấn Chung Thiên quen nhau từ hồi còn rất nhỏ, vì cha tôi và cha anh cùng làm việc trong một bệnh viện, là đồng sự, bạn bè nhiều năm, vì thế mối quan hệ giữa hai gia đình rất thân thiết. Trong ký ức ấu thơ của tôi, Ấn Chung Thiên hơn tôi bốn tuổi, luôn là một người nho nhã, ôn tồn. Ánh nắng xuyên qua những chiếc lá du rơi xuống mặt anh, phản chiếu một nụ cười điềm tĩnh, sâu lắng.

Không ngờ, trước hôm tôi tốt nghiệp đại học, Ấn Chung Thiên lại hẹn tôi tới quán cà phê nhỏ nhất của thành phố Nam Châu. Trong không gian lãng mạn, Ấn Chung Thiên trong bộ com lê phẳng phiu bỗng trở nên trầm mặc, tôi cúi đầu nhìn cốc cà phê latte đắng ngắt và suy nghĩ vì sao người ta lại không cho thêm một chút sữa hoặc đường. Rồi Ấn Chung Thiên đột nhiên nói anh thích tôi từ lâu rồi. Tôi cười, ngẩng lên, vừa định khen anh sao bỗng dưng lại trở nên hài hước như vậy thì thấy anh cầm chiếc thìa inox khuấy cà phê, vẻ mặt không có chút gì là đùa cợt.

Sau một hồi sửng sốt, tôi lắc đầu quầy quậy: “Đừng đùa nữa!”

Là người điềm tĩnh, nhưng lúc đó Ấn Chung Thiên không khỏi bối rối, nhìn biểu hiện thì đoán ngay ra ý của tôi: “Em không thích anh à?”

“Không phải vậy, em rất thích anh, giống như thích một người anh trai.”

Nói thật lòng, Ấn Chung Thiên là một người chồng lý tưởng kiểu truyền thống, dáng vẻ nghiêm nghị, nho nhã, có học thức, có ý chí. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh đã thi tuyển vào làm viên chức nhà nước và được phân về làm việc trong cơ quan chính quyền thành phố, tương lai tươi sáng. Nhưng tôi lại là người bị đầu độc quá nhiều bởi những tiểu thuyết tình yêu, luôn cho rằng cảm giác muốn xua đuổi cũng không sao xua đuổi được mới là tình yêu.

Ngày ngày tôi cứ ngóng chờ một người đàn ông khiến tôi vừa nhìn thấy đã xiêu lòng, sau đó toàn tâm toàn ý vì người ấy, dù phải chết cũng không hối hận, kêu than. Thế nhưng bốn năm đại học qua đi, những cánh đào vụn đã chất thành đống lớn, thế mà chàng hoàng tử của tôi vẫn không thấy xuất hiện, tuổi thanh xuân của tôi đã trôi qua một cách phí hoài.

“Tiểu Băng này, một chàng trai tốt như Ấn Chung Thiên mà con còn chê, vậy con định tìm một người như thế nào?... Một đứa đẹp trai ư? Liệu có mài được ra mà ăn được không? Hay là công tử nhà giàu? Ngữ ấy không đáng tin cậy đâu. Chung Thiên...” Kể từ khi tôi từ chối Ấn Chung Thiên, một thời gian dài sau đó, hễ nhìn thấy tôi là mẹ lại ca cẩm.

Nghe ca cẩm tới mức không chịu được nữa, cuối cùng tôi đành nói rõ với mẹ tiêu chuẩn người tình trong mộng của mình: “Con muốn tìm một người là quân nhân.”

“Là quân nhân ư?!” Nghe nói vậy, mẹ tôi lắc đầu quầy quậy. “Người trong quân đội thì đến tự do cá nhân cũng không có, làm gì có thời gian chăm sóc con? Chưa biết chừng lại còn mỗi đứa một nơi...”

Tiếp theo là một lô một lốc những lý luận để tôi thấy những điều không hay của quân nhân.

Cho dù quân nhân có nhiều khuyết điểm thế nào, tôi vẫn thích. Vừa nghĩ tới bộ quân phục màu xanh thẫm, tư thế nghiêm nghị, rồi cả khả năng kiềm chế những ham muốn mạnh mẽ của họ, tôi đã thấy lòng xốn xang.

Nghe mẹ ca cẩm suốt mấy tháng liền, tôi thực sự không thể chịu đựng thêm được nữa. Để bảo vệ màng nhĩ và tránh trở thành một người điếc khi một trăm tuổi, nhận được giấy triệu tập của trường Đại học Osaka, tôi đã nghiến răng quyết định một mình sang Nhật Bản.

Tôi đã nói với cha lý do hết sức đẹp đẽ, đó là tôi sang Nhật học để cứu vãn một nền y học đang trượt dốc. Người cha là bác sĩ của tôi đã rất cảm động, đem hết số tiền tiết kiệm hai mươi mấy năm trời cho tôi và nói: “Đi đi, sang bên đó hãy chăm sóc mình thật tốt.”

Tôi ôm lấy cổ cha, nói: “Cha, cha đúng là cha của con!”

Thế là tôi gặp được người mà số phận sắp đặt với một ý nguyện trong sáng và tốt đẹp nhất, cùng trải qua một tình yêu muốn quên lãng nhưng không thể.

Thủ tục ra nước ngoài học tập được hoàn thành rất nhanh chóng. Ba tháng sau, tôi đã đặt chân lên quốc đảo trong truyền thuyết. Ngày thứ hai sau khi tới Nhật Bản, một sư huynh đã dẫn tôi tới gặp giáo sư của trường Y khoa, Đại học Osaka. Vừa gặp mặt, tôi chưa kịp nói xong mấy câu bằng cả tiếng Nhật lẫn tiếng Anh thì ông đã lập tức tới phòng làm việc của khoa, làm thủ tục giúp tôi, như thể muốn đẩy tôi vào phòng thí nghiệm ngay vì sợ tôi bỏ chạy.

“Giáo sư...”Tôi thăm dò. “Có lẽ em chưa thể qua được kỳ thi nhập học cuối năm nay. Nếu vậy thì làm thế nào?”

Vị giáo sư một mực nói với tôi: “Không sao, không sao... Tôi sẽ cố gắng giới thiệu em, nhất định sẽ qua.”

Tôi lật giở bản sơ yếu lý lịch của mình vẻ không hiểu, chẳng có gì đặc biệt, thành tích học tập ở mức khá, kết quả TOEFL và GRE cũng tương đối, thư giới thiệu của thầy giáo đánh giá về tôi có phần ưu ái, sao vị giáo sư này lại muốn giúp đỡ tôi như vậy, không lẽ ông ấy có cảm tình với tôi? Chợt nhớ đến một số bộ phim Nhật Bản, tôi toát mồ hôi.

Phấp phỏng lo âu suốt một thời gian tôi mới biết, ở Nhật Bản bác sĩ là một nguồn tài nguyên khan hiếm. Các sinh viên vừa tốt nghiệp trường Y khoa lập tức đi tìm việc làm khiến nhiều vị giáo sư trong trường Y khoa đau đầu vì không chiêu được nghiên cứu sinh. Để đảm bảo về nguồn học viên, tỷ lệ qua kỳ thi nhập học nghiên cứu sinh của trường Y khoa,Đại học Osaka buộc phải nâng lên một trăm phần trăm. Vì thế, dù bạn có muốn không qua thì nhà trường và giáo sư cũng không đồng ý.

Sau khi tới Nhật Bản được một tuần, tôi quen với Tần Tuyết của trường Kinh tế trong buổi tọa đàm lưu học sinh trường Đại học Osaka. Có thể nói, Tần Tuyết là người đẹp điển hình của Giang Nam, làn da trắng mịn, tính tình dịu dàng, trầm tĩnh, nói năng nhỏ nhẹ. Nghe nói cô ấy biết khiêu vũ, chỉ cần một vài động tác, cô ấy đã khiến biết bao chàng trai hồn xiêu phách lạc. Tôi và Tần Tuyết vừa gặp nhau đã lập tức trở nên thân thiết, nhanh chóng trở thành bạn thân.

Nhờ có sự giúp đỡ của Tần Tuyết, tôi xin được vào ở ký túc xá của học viên. Đó là khu nhà được xây đã lâu, qua nhiều lần sửa chữa, những dấu vết của thời gian còn in rõ trên nền nhà và tường, nhưng vẫn gọn gàng, sạch sẽ. Trước khu nhà là hồ nước không sâu, xanh biếc, giữa hồ có một hòn đá lớn, buổi trưa mùa hè, những chú rùa thường lên đó tìm chỗ mát. Phía sau khu nhà là một rừng cây, đến đầu mùa xuân, những cây anh đào nở hoa rực rỡ.

Phòng của tôi nằm ở cuối tầng ba, nơi cách xa hành lang ngoài trời nhất. Đứng trước cửa, tôi vô tình nhìn lên cánh cửa phòng bên cạnh, trên đó viết ba chữ với những nét rất rắn rỏi: Diệp Chính Thần. Vừa nhìn đã biết đó là tên của người Trung Quốc.

Tôi quay lại, định hỏi Tần Tuyết xem có quen người đó không thì bắt gặp cô ấy đang nhìn lên hàng chữ ấy, thẫn thờ hồi lâu.

“Tiểu Tuyết!”

Tần Tuyết giật mình, quay lại nhìn tôi, cười ngượng nghịu: “Vào nhà đi.”

Tần Tuyết đưa tôi vào trong nhà. Căn phòng rộng hai mươi mét vuông được bài trí rất đơn giản nhưng đầy đủ tiện nghi, bàn ghế, một chiếc giường đôi, ti vi, tủ lạnh, máy giặt, lò vi sóng,... rất xứng với số tiền thuê nhà mỗi tháng mấy chục nghìn yên.

Đi chân trần vào trong nhà, tôi mở toang cửa sổ, một làn gió mát lạnh mang theo hương thơm của cây cỏ ùa vào. Trong giây phút ấy, tôi thấy yêu ngay nơi này - ngôi nhà đầu tiên của tôi. Không phải nghe những lời cằn nhằn của mẹ, không phải chịu sự kiểm soát nghiêm ngặt của cha, chỉ còn lại thế giới thuộc về tôi, nơi cất giữ những bí mật tuổi xuân của tôi...

Ngày đầu tiên chuyển vào ký túc, tôi làm quen với hầu hết những học viên là người Trung Quốc xung quanh, chỉ duy nhất Diệp Chính Thần mãi không thấy về. Mấy ngày sau cũng vậy, tôi nghĩ có lẽ anh ta đã chuyển nhà.

Tôi hỏi Tần Tuyết. Vừa nghe đến cái tên đó, Tần Tuyết đã quay mặt đi, cúi xuống. Nhớ tới thái độ của Tần Tuyết hôm đầu tiên tôi chuyển tới, tôi lờ mờ hiểu được đôi chút, nhưng không tiện hỏi.

Mấy ngày sau, anh chị Phùng ở tầng năm mời hàng xóm đến ăn bánh chẻo, nói là để đón mừng những học viên mới gia nhập tập thể. Mọi người cùng nhau làm bánh, vừa làm vừa nói chuyện rất vui vẻ.

“Nghe nói trong tòa nhà của chúng ta có một anh chàng rất đẹp trai, đúng không nhỉ?” Khi các cô gái ngồi nói chuyện với nhau thì không thể không nói về các chủ đề như thế này.

“Cậu muốn nói tới Diệp Chính Thần chứ gì? Anh ta không phải là đẹp trai mà là rất, rất đẹp trai...” Một cô gái lên tiếng khiến những người ngồi nghe phải ngây người, vì chẳng có từ miêu tả về vẻ đẹp trai nào mà cô ấy lại không dùng, tôi cũng há miệng, mở to mắt nghe.

Tiểu Lộ, một cô gái xinh đẹp và đáng yêu vừa vê bánh vừa tấm tắc: “Anh ấy không những đẹp trai mà y thuật cũng rất giỏi, thầy hướng dẫn rất thích anh ấy, có ý định giữ anh ấy ở lại trường Đại học Osaka.”

Mấy cô gái nghe nói thế, mắt sáng bừng: “Thật thế à?! Nhật Bản rất hạn chế việc giữ các học viên là người nước ngoài, nhất là một nơi tốt hơn bệnh viện Đại học Osaka.”

“Đúng vậy, làm bác sĩ ở Nhật Bản rất có tiền đồ, các cậu nhìn mà xem, các bác sĩ trẻ ở bệnh viện Đại học Osaka có ai không đi xe Porsche, Ferrari đâu, còn cả đống con gái theo nữa chứ.”

Trước khi tới Nhật Bản, thầy giáo dạy tiếng Nhật đã giới thiệu cho chúng tôi một số nét về văn hóa Nhật Bản. Ở Nhật Bản, chỉ có các giáo sư, bác sĩ và luật sư mới được gọi là tiên sinh. Họ không chỉ có thu nhập, địa vị cao mà cảnh sát, các quan chức, thương nhân giàu có khi gặp họ cũng cúi người chào để bày tỏ sự tôn trọng, như vậy cũng đủ thấy bác sĩ ở Nhật Bản là một nghề rất vinh dự.

“Nhưng Diệp Chính Thần đã từ chối lời đề nghị của thầy hướng dẫn”, Tiểu Lộ tiếp tục.

“Có đúng thế không?”

“Vì sao vậy?”

“Ai mà biết được.”

Một lát sau, có người lại khơi chuyện: “Tớ nghe nói anh ta rất chơi bời, chưa bao giờ chịu thất bại trước con gái...”

“Thôi đi, kiểu đàn ông như thế cần gì phải bao con gái, có mà con gái tự theo anh ta thì có”, Tiểu Lộ vội phản bác. Xem ra cô ấy rất chú ý tới người này.

“Đúng vậy...”

Chị Phùng, một người hay cười hay nói cũng xen vào câu chuyện của chúng tôi, nhân lúc Tần Tuyết chưa tới, chị thì thào hỏi: “Diệp Chính Thần còn qua lại với Tần Tuyết không?”

“Thật à?” Tôi sửng sốt, bất giác nhớ đến vẻ mặt của Tần Tuyết khi nhìn tên Diệp Chính Thần.

“Hai người đó giận dỗi nhau cũng không phải là một, hai ngày”, Tiểu Lộ nói. “Rốt cuộc là chuyện gì, ai mà

biết được.”

“Đừng nói linh tinh, không có chuyện đó đâu.”Đúng lúc đó anh Phùng tới lấy bánh, nghe vậy liền lên tiếng dập tắt sự đoán già đoán non của chúng tôi. “Diệp Chính Thần chẳng có chuyện gì với Tần Tuyết đâu.”

“Anh Phùng, mấy hôm nay Diệp Chính Thần đi đâu vậy, sao chẳng thấy bóng dáng anh ta?” Một người hỏi. “Hôm nay anh ta có tới không?”

“Cậu ấy tới Tokyo dự hội thảo rồi, có lẽ vài ngày nữa sẽ về.”

Tôi đã hiểu ra. Thực tế chứng minh, sau này muốn tìm hiểu sự việc gì, hỏi đàn ông thì tỷ lệ chính xác sẽ cao hơn.

Vì đã nghe quá nhiều lời đồn đại, tôi càng thấy hiếu kỳ về Diệp Chính Thần. Ngày nào tôi cũng tới gõ cửa phòng đối diện vào buổi sáng và buổi tối, lòng đầy hy vọng nhưng đáng tiếc vẫn chẳng có tiếng trả lời, mảnh giấy tôi cài trên cửa vẫn còn nguyên đó. Tôi thầm thốt lên: Ôi, anh chàng đẹp trai, anh về sớm một chút có được không? Nếu không có mạng thì tôi làm sao mà sống được!

Một ngày nghỉ hiếm hoi, tôi lại đến gõ cửa phòng Diệp Chính Thần, vẫn không có tiếng trả lời, bèn quyết định trước hết phải giải quyết vấn đề về thực phẩm và quần áo, rồi sẽ trở về tiếp tục chờ đợi. Thế là cầm chiếc bản đồ được vẽ bằng tay tại phòng thí nghiệm mà Asan người Ấn Độ vẽ giúp, tôi đi tìm siêu thị giá rẻ theo lời đồn của bà con trong ký túc.

Asan nói, siêu thị đó rất gần, chỉ cần đi đường tắt khoảng nửa tiếng là tới, nhưng tôi đã đi cả tiếng đồng hồ mà chẳng thấy bóng dáng nó đâu. Tôi đứng ở ngã tư, nhìn đường phố và dòng người xa lạ ngược xuôi, thầm thở dài, biết thế này thì ngày trước học môn địa lý thế giới thật tử tế!

Osaka tháng Mười đã chớm đông, mây mù bao phủ. Tôi chỉ mặc chiếc váy ngắn đến đầu gối, mỗi khi gió thổi tới, cảm giác cái lạnh thấm sâu vào cơ thể. Tôi cuộn mình trong chiếc áo choàng, cúi người, xoa xoa hai đầu gối lạnh buốt, thề từ nay về sau sẽ không bao giờ vì làm đẹp mà phải chịu lạnh một cách ngốc nghếch như thế

này nữa.

Đúng lúc tôi đang hoang mang thì một chiếc xe bóng loáng dừng lại bên cạnh. Cửa xe bật mở, tôi nhìn thấy một khuôn mặt còn hào nhoáng hơn cả chiếc xe, đôi mày xếch, chiếc mũi thẳng, khuôn mặt góc cạnh lộ rõ vẻ lạnh lùng, nhưng đôi mắt nhỏ thì lại toát ra vẻ ôn tồn, khiêm tốn. Tôi ngây người nhìn, quên mất là mình đang ở đâu.

“Có cần giúp gì không?” Người con trai đó hỏi tôi bằng thứ tiếng Nhật rất chuẩn. Chợt nhớ tới lời Tần Tuyết, người Nhật có thói quen thích giúp đỡ người khác, nhất là việc chỉ đường, tôi vội đưa tấm bản đồ ra, chỉ vào tên phố, rồi nói bằng một thứ tiếng Nhật rất không chuẩn: “Muốn đến siêu thị này thì đi như thế nào?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx