sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Động phòng hoa chúc cách vách - Chương 06 - Phần 1

CHƯƠNG 6

Như thường lệ, sau khi tan học, tôi đi thẳng tới cửa hàng tiện lợi để làm thêm. Hôm nay Lý Khải có việc, tôi làm thay anh ấy nên phải đứng liền sáu tiếng đồng hồ. Cuối cùng, tôi cũng chịu đựng được đến đêm khuya, đồng hồ chỉ mười một giờ năm mươi lăm phút, chỉ còn năm phút cuối cùng, nhưng nghĩ đến cảnh phải lê đôi chân mỏi mệt trở về nhà trong một đêm cô đơn như thế này, tôi không khỏi cảm thấy rùng mình, chợt nghĩ, thà đứng thêm sáu tiếng nữa còn hơn.

Bốn chai bia Asahi đặt trên quầy thu ngân, tôi vội buông tay, nở nụ cười lịch sự, nói với khách: “Rất vui lòng được đón tiếp.”

Khi ngẩng lên nhìn mặt của người khách ấy, tôi không thể nén được nỗi vui mừng, cười rất tươi, quên ngay việc cần phải giữ khoảng cách với người đó: “Sư huynh?!”

“Anh tiện đường đi qua, thấy hơi khát.” Diệp Chính Thần trả tiền, tiện tay mở một chai, dựa vào quầy uống một ngụm, chứng tỏ rằng mình đang khát thật. “Mấy giờ em được nghỉ?”

“Mười hai giờ.”

Diệp Chính Thần nhìn đồng hồ: “Đến giờ về rồi đấy, nhân tiện anh đưa em về luôn.”

“Tốt quá! Anh chờ em chút nhé!” Tôi lấy mấy cái cánh gà trong quầy mà lúc trước Diệp Chính Thần nhìn đến ba phút, bọc lại cẩn thận và đưa cho anh: “Em làm đấy, anh cầm về nếm thử xem sao.”

Diệp Chính Thần cầm lấy ngay, không hề tỏ ra khách sáo, rồi đi ra ngoài trước. Tôi giao ca xong, thay quần áo, buông mái tóc đang buộc xuống rồi bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

Diệp Chính Thần ngồi trên một chiếc xe màu xanh ngọc, vẫy tay về phía tôi.

Tôi ngồi vào xe, một mùi da thuộc còn mới xộc ngay vào mũi: “Anh lại thay xe à?”

“Ừ! Hôm ấy em nói xe của anh quá xấu, anh càng nhìn càng thấy nó xấu thật.”

“Đừng có tìm cớ cho việc phung phí tiền của nữa đi!”

Diệp Chính Thần nhướn mày vẻ coi thường, kéo thử sợi dây an toàn ở chiếc ghế của tôi, xem đã thắt chặt chưa rồi mới khởi động máy.

Đường không đông nhưng Diệp Chính Thần lái xe rất chậm.

Tôi cuộn người trong chiếc ghế mềm mại, hai chân đứng liền sáu tiếng giờ vừa mỏi vừa tê, tôi mệt tới mức không còn sức để bóp chân nữa, nhắm mắt, mong được ngủ một giấc thật ngon trong mùi hương bạc hà toát ra từ người của Diệp Chính Thần.

“Mệt à?” Diệp Chính Thần hỏi.

“...” Đến cả cái gật đầu tôi cũng không còn hơi sức.

“Sao phải tự hành hạ mình như thế, tìm một người đàn ông tử tế để anh ta chăm sóc cho chẳng hơn à?”

Nhắc tới người đàn ông tử tế, bất giác tôi mở mắt ra. Người đàn ông có khuôn mặt khiến người ta phải nhớ ấy gần ngay trong gang tấc, các đường nét trên khuôn mặt ấy rất rõ ràng nhưng không hề cứng nhắc, đôi mắt trông có vẻ lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa sự ấm áp như mặt trời. Tôi thích nhất đôi mắt của người ấy, nhất là khi hơi nheo lại và khi mỉm cười, những lúc như vậy trông càng thêm sâu thẳm. Tóm lại, người như Diệp Chính Thần thoạt nhìn thì thấy rất điển trai, càng nhìn lại càng thấy có duyên...

Bất chợt bắt gặp ánh mắt rừng rực của Diệp Chính Thần, tôi vội vàng nhìn đi nơi khác: “Lý Khải rủ em tuần sau đi Tokyo chơi.”

“Cậu ta? Đến bản thân mình, cậu ta còn không nuôi nổi, thế mà cũng chăm sóc được em sao?”

“Vậy anh Vu ở tầng dưới thì sao? Em cảm thấy anh ta cũng rất tốt, rất điềm đạm...”

“Em không nhầm đấy chứ? Anh ta đáng tuổi chú em đấy.”

“Sao mà nói quá lên thế? Anh ấy hơn em có bảy tuổi, có điều trông hơi già.” Có lẽ là do tóc bạc.

“Anh không tin là khi nhìn những vết nhăn của anh ta, em không nghĩ tới cha mình.”

Tôi bĩu môi, không thể không thừa nhận, có lúc đúng là như vậy.

“Vậy thì anh thấy ai phù hợp?” Tôi hỏi.

Diệp Chính Thần cười, để lộ hàm răng trắng, đều tăm tắp. Một người luôn cười ranh mãnh như anh, rất ít khi cười trong sáng như vậy: “Hay là em thử nghĩ đến anh xem?”

Anh ư?

Lại lấy tôi ra để đùa, tôi lườm Diệp Chính Thần một cái vẻ không vừa lòng: “Đừng có mơ! Đến người trên sao Hỏa còn biết là anh thay xe nhanh như thay áo, thay người yêu còn hơn thế. Một cô gái ngây thơ như em làm sao mà chịu được sự tàn phá của một chàng công tử ăn chơi như anh.”

“Đó là vì mọi người có thành kiến với anh.”

“Cách nghĩ của Tần Tuyết không lẽ cũng đại diện cho thành kiến đó?”

Nghe nhắc đến Tần Tuyết, Diệp Chính Thần lẩm bẩm một từ gì đó, tôi nghe láng máng hình như là “Shit!”.

“Anh và Tần Tuyết không có gì, không phải là kiểu quan hệ như em nghĩ đâu.”

“Là quan hệ gì?”

“Tóm lại, anh chưa hề đụng tới một ngón tay của cô ấy.”

Một gã háo sắc và một cô gái xinh đẹp ở với nhau nửa tháng ở Hokkaido, thế mà không động tới một ngón tay? Tôi thấy đau đầu, chẳng muốn tranh cãi với anh nên đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, áp tay lên trán.

Chiếc xe chạy trên đường phố yên tĩnh, lướt qua các biệt thự. Trước cửa các ngôi nhà, những khóm hoa tươi được các nữ chủ nhân chăm sóc rất cẩn thận.

Đang là đầu xuân, hoa đua nhau khoe hương sắc.

Sắp đến mùa anh đào nở rộ rồi, tôi rất muốn được xem mùa hoa ngắn ngủi ấy đẹp tới mức nào!

Tôi và Diệp Chính Thần về tới khu nhà, thấy tôi mở cửa, Diệp Chính Thần đưa ra một đề nghị không thể chân thành hơn: “Chỗ cánh gà này nguội mất rồi, em hâm nóng giúp anh nhé!”

“Anh mang về, tự cho vào lò vi sóng là được.”

“Lò vi sóng của anh hỏng rồi.”

“Thế thì dùng lò nướng.”

“Cũng hỏng rồi.”

Tôi không tin lò vi sóng và lò nướng đến cả năm không dùng tới của anh bị hỏng. Nhưng một lần nữa tôi lại bị ánh mắt rất chân thành và mong đợi của anh chinh phục, bèn cất tiếng: “Vào đi.”

Thế là tôi đã đưa sói vào nhà.

Vừa vào nhà, anh lập tức mở ngay máy tính của tôi không hề ngại ngần, rồi nhập mật mã một cách thuần thục, mở một bài hát rất trữ tình. Tôi bước tới, tắt ngay lập tức rồi mở bài của Châu Kiệt Luân.

Đó là một bài có nhịp điệu nhanh và ầm ĩ.

“Ăn nhanh lên, ăn xong nhanh rồi về đi, để em còn ngủ.”

Nhân lúc tôi hâm nóng chỗ cánh gà cho anh, anh lại đổi bài khác rồi ngồi trên tấm thảm ở cuối giường tôi uống bia, điệu bộ rất nhàn nhã.

Tôi nhìn thấy thế, mặc dù tức giận nhưng cũng phải bật cười: “Thưa Diệp đại thiếu gia, hôm nay anh không có ý định ngủ lại đây đấy chứ?”

Diệp Chính Thần nhướn mày, không phủ nhận, mở một lon bia đưa cho tôi, cười, nói: “Ngồi xuống, uống cùng anh một lon.”

“Anh biết rồi đấy, em không biết uống bia.”

“Vì thế anh mới mời em uống.” Nghe mà thấy ghét, không biết có người đàn ông nào mặt dày hơn nữa không.

“Nhỡ chẳng may sau khi uống xong em làm bậy thì sao?”

Diệp Chính Thần trả lời ngay lập tức: “Anh chịu trách nhiệm.”

Tôi trừng mắt, không nói gì.

“Ngồi với anh một lúc.” Thấy thái độ của tôi có vẻ kiên quyết, Diệp Chính Thần chỉ vào chỗ bên cạnh. “Ngày mai anh về nước rồi.”

“Cái gì?” Tôi nghĩ là mình nghe nhầm bèn hỏi lại: “Anh vừa nói gì?”

“Anh có chút việc, ngày mai phải về nước một thời gian.”

“Chuyện gì mà vội như vậy?” Tôi hỏi.

“Chuyện nhà.” Diệp Chính Thần trả lời đơn giản, có thể thấy anh không muốn nói nhiều về chuyện này.

Tôi ngồi xuống bên cạnh Diệp Chính Thần, dựa lưng vào cuối giường: “Khi nào anh quay trở lại?”

“Chừng nửa tháng gì đó. Thời gian ấy chắc anh sẽ tắt điện thoại, em đừng gọi cho anh.”

“Được thôi.” Vừa nghĩ tới chuyện trong nửa tháng không nhìn thấy mặt Diệp Chính Thần, đầu tôi lập tức đau nhói, tôi đưa tay ra sức bóp đầu nhưng càng bóp càng đau. Diệp Chính Thần đưa tay ra, gạt tay tôi xuống rồi nhẹ nhàng xoa bóp hai huyệt thái dương cho tôi. Không hổ danh là học viên cưng của Giáo sư Tanaka, lực dùng rất vừa phải và rất trúng huyệt, vì thế những sợi dây thần kinh căng thẳng của tôi dần chùng xuống dưới bàn tay xoa bóp của Diệp Chính Thần...

Toàn thân tôi cũng chùng xuống, cảm giác dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể. “Cảm ơn!”

Xoa mãi, xoa mãi, thế rồi bàn tay của Diệp Chính Thần di chuyển dần xuống phía dưới, tới vùng xương cổ... xương bả vai... và xuống lưng...

Cảm giác thật tuyệt, biết rõ anh đang tìm cách lân la nhưng tôi vẫn muốn được anh xoa bóp rồi dần dần sục sạo khắp người tôi...

“Cô bé, hãy để anh chăm sóc em.”

Ánh trăng xuyên qua những tán lá cây lốm đốm, những nốt nhạc gợi tình khơi dậy các dây thần kinh yếu đuối, Diệp Chính Thần vòng một tay về phía trước, ôm tôi vào lòng, kề môi sát vào môi tôi: “Đừng tin những lời người khác nói, hãy tin vào cảm giác của chính mình.”

Cảm giác của tôi... tôi thấy mình giống như con thiêu thân mắc vào lưới, dù có giãy giụa thế nào cũng vô ích. Nhưng tôi vẫn cứ ngây thơ cho rằng, cố gắng vùng vẫy một lần nữa, kiên trì một lần nữa thì tôi có thể thoát ra, có thể thoát khỏi số phận nghiệt ngã.

Diệp Chính Thần đưa tay ra, những ngón tay của anh khẽ lướt trên môi tôi, tôi không thể không thừa nhận, tôi có cảm giác... rất mạnh mẽ...

Tôi thấy hơi hốt hoảng, vội ngăn bàn tay của anh lại, lùi ra xa một chút. Ai ngờ, Diệp Chính Thần lập tức ôm chặt lấy tôi, dồn tôi vào giữa chiếc giường và hai cánh tay của mình.

Tôi không nghĩ ra được gì, hỏi một câu hết sức ngốc nghếch: “Anh muốn làm gì?”

“Để đề phòng có người nhân lúc anh vắng mặt chiếm mất chỗ, anh quyết định để gạo nấu thành cơm...”

Tôi đưa tay chỉ về phía bệ bếp nấu ăn: “Nồi cơm ở đằng kia.”

Diệp Chính Thần lắc đầu, hai tay giữ chặt lấy cổ tay tôi, đưa về phía sau: “Chờ anh nấu chín em rồi biến thành của anh. Như vậy phần đời còn lại anh sẽ không lo gì việc không có cơm ăn, không có nước uống, không phải lo không có người ngủ cùng...”

“Anh vào nhà tù thì sẽ không phải lo ăn, không phải lo uống.”

Nhưng sự đe dọa của tôi không đủ sức mạnh, Diệp Chính Thần cũng chẳng thèm để ý đến những lời ấy: “Em yên tâm, từ trước tới nay anh không thích sử dụng biện pháp cưỡng ép, anh sẽ làm cho em cam tâm tự nguyện...”

Thấy đôi môi anh mỗi lúc một áp gần, tôi vội quay mặt đi để tránh, vì thế đôi môi anh áp lên sau tai tôi. Toàn thân tôi tê dại như bị điện giật.

“Anh rất muốn thử… mùi hương của em...” Đôi mắt rừng rực như lửa đốt của Diệp Chính Thần cho tôi biết rằng anh không nói đùa, anh sẽ làm thật.

Nhưng tôi vẫn chưa kịp suy nghĩ một cách kỹ càng, ít nhất cũng phải cho tôi năm phút để cân nhắc cái lợi, cái hại chứ. Nhưng người ấy thì hoàn toàn không muốn cho tôi thời gian để suy nghĩ, vì thế đôi môi anh lập tức lướt đến gáy rồi tới cổ tôi...

Tôi cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của anh, nhưng mọi cố gắng đều vô ích.

Thế mà bảo rằng “không thích cưỡng ép”, như thế nào thì mới gọi là cưỡng ép đây?!

Đôi môi của Diệp Chính Thần lướt đến bên môi tôi, ấm áp và mềm mại, mang theo cả mùi thơm phảng phất của cà phê và rượu. Tôi run lên, một cảm giác vui sướng và kích thích từ đôi môi truyền đến đại não.

“Đừng...”

Những lời còn lại trong câu nói dở dang của tôi không còn cơ hội phát ra, và cũng không muốn nói lại, vì hai đôi môi đã gắn chặt với nhau, còn linh hồn thì đã hòa thành một dòng nham thạch nóng bỏng, thể xác rơi xuống hồng trần vô tận không thể nào thoát khỏi.

Nụ hôn của Diệp Chính Thần vừa dịu dàng vừa mãnh liệt vì cảm giác chiếm hữu không thể cưỡng lại. Dần dần tôi cảm thấy người mềm nhũn, mọi ý định phản kháng biến đâu hết, dựa sát vào lòng anh vẻ cam chịu.

Cam chịu những khơi gợi mà anh mang tới cho tôi.

Rất đẹp, rất ngọt ngào, rất say lòng người.

Trước mắt tôi chỉ còn là cơn gió màu đen đang cuốn lên những lớp bụi màu hồng, những chùm hoa anh đào bát ngát và nước hồ màu xanh dào dạt...

Nụ hôn dài vô tận ấy không biết chứa đựng nỗi chờ mong trong bao lâu, của cả tôi và Diệp Chính Thần.

Tôi không phản kháng nữa, tôi chấp nhận, cho dù tình sử phong lưu của anh có thể viết thành một cuốn sách dày đến đâu, tôi cũng bằng lòng trở thành một trang trong đó, vì anh là Diệp Chính Thần, vì trái tim tôi sớm đã sa xuống rồi. Tôi không tính toán phải mất những gì, không tính toán đến hậu quả, chỉ cần mọi chuyện đẹp như trong suy nghĩ của tôi...

Cảm thấy vẻ thuần phục của tôi, Diệp Chính Thần buông tay, các ngón tay từ từ nâng cằm tôi lên để anh có thể hôn sâu hơn nữa, nhiều hơn nữa. Khi chiếc lưỡi của anh đẩy vào, tôi không muốn từ chối nữa, hé dần đôi môi để anh có thể thâm nhập dễ dàng hơn.

Đôi môi rồi lưỡi quấn chặt lấy nhau, thì ra đó là hôn, thì ra đó là tình yêu. Tôi nhắm mắt, hai tay đặt lên vai Diệp Chính Thần, ôm lấy cổ anh, đáp trả lại những nụ hôn của anh, và cũng đáp trả lại tình yêu một cách trọn vẹn.

Ngay sau đó, bàn tay của Diệp Chính Thần lần xuống cổ tôi, rồi đến ngực...

Hơi thở của tôi mỗi lúc một dồn dập, ngập tràn trong mùi hương của Diệp Chính Thần, toàn thân tê dại. Tôi bỗng ngửi thấy mùi thơm thanh nhã của hoa nhài trong chất giặt tẩy, lúc đó tôi mới nhận ra mình đã nằm trên chiếc giường mềm mại từ lúc nào.

Hơi hé mắt ra nhìn, tôi thấy ánh mắt sáng lên vẻ đắc ý của Diệp Chính Thần. Tất nhiên là anh đắc ý rồi, vì bất cứ cô gái nào trước mặt anh cũng chỉ như gói mỳ ăn liền, muốn ăn, anh chỉ mất năm phút.

Đúng lúc gay cấn nhất...

Tôi nói với Diệp Chính Thần: “Tần Tuyết.”

Diệp Chính Thần khẽ nhếch môi vẻ chế nhạo: “Hãy thay cách làm mất tập trung sự chú ý của anh bằng cái gì đó sáng tạo hơn đi.”

Tôi vùng vẫy, hất cằm về phía cửa sổ: “Thật đấy, em không lừa anh đâu, hình như cô ấy tới thật mà.”

Diệp Chính Thần bán tín bán nghi, quay đầu nhìn về phía cửa sổ đã không còn bóng dáng người nào đó, rồi quay lại, kéo chiếc áo đã cởi hết khuy của tôi. Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa phòng tôi vang lên. Tiếng chuông lảnh lót xé rách màn đêm yên tĩnh, ngọn lửa trong người tôi lập tức nguội lạnh, chân tay cũng lấy lại sức mạnh.

Tiếng chuông ấy vang lên thật đúng lúc.

Cảm thấy xấu hổ vì bị ai đó bắt gặp cảnh đang trên giường với người khác, tôi vội vùng dậy khỏi Diệp Chính Thần, chạy về phía cửa.

“Ai đấy?”

“Mình là Tần Tuyết...”

Tôi chỉnh lại quần áo, lau vội đôi môi vừa đỏ vừa ướt, mở cửa cùng với một nụ cười: “Có việc gì à?”

“Máy tính của mình bị sập rồi, mình định mượn cậu máy tính, thấy phòng cậu vẫn còn sáng đèn, mình không làm phiền đến giấc ngủ của cậu đấy chứ?”

Trời ạ! Nửa đêm rồi còn mượn máy tính gì chứ!

“Không, mình vừa về đến nhà, cậu chờ một chút, để mình lấy cho cậu.”

Tôi không bảo Tần Tuyết vào nhà ngồi, không phải vì sợ, mà vì không muốn cô phải chứng kiến cảnh ấy. Tôi vội vào, tháo máy, khi quay ra thấy Tần Tuyết ngây ra nhìn đôi giày của đàn ông, bàn tay đưa ra đỡ lấy chiếc máy tính từ tay tôi trắng nhợt.

“Nồi cơm điện của mình bị hỏng, mình nhờ anh ấy sang sửa giúp.”

Tần Tuyết gật đầu, cố nở nụ cười: “Anh ta rất giỏi chữa hộ đồ cho người khác.”

Tần Tuyết quay người, do dự một chút, rồi quay lại hỏi tôi: “Mình có mấy câu muốn hỏi anh ta, được chứ?”

“Ừ!” Tôi quay vào phòng, Diệp Chính Thần đang nằm trên giường tôi mà không hề thấy xấu hổ, cơn giận chợt dâng lên, tôi đá mạnh vào bắp chân của Diệp Chính Thần rồi cố hạ thấp giọng, nói: “Ra ngay! Không có việc gì thì hãy ra mà ôn chuyện với người tình cũ, kẻo cô ấy lại tới chỗ em.”

Diệp Chính Thần cắn răng bóp bắp chân, nói rít qua kẽ răng: “Đồ con gái không biết phân biệt thế nào là đúng sai!”

“Nếu còn không ra, em lấy nồi cơm đập vào đầu cho bây giờ!”

Diệp Chính Thần mặc quần áo, vừa cài khuy, vừa đi ra cửa.

Tôi nghe thấy tiếng của Tần Tuyết, tuy rất khẽ: “Chắc hẳn tôi đã làm phiền hai người?”

“Tôi đã nói rất rõ với cô rồi, tôi không thích cô...”

“Vậy anh có thích cô ấy không?”

Diệp Chính Thần trả lời bằng giọng lạnh lùng: “Tôi thích ai thì có liên quan gì đến cô!”

“Anh thích cô ấy à?!” Tần Tuyết cười rất to, tiếng cười đầy vẻ chế nhạo. “Anh có biết thế nào là thích không? Chẳng qua anh cũng chỉ là chơi bời, chơi chán rồi thì bỏ!”

“Tần Tuyết, cô là người thông minh, đừng làm việc ngốc nghếch làm tổn thương người khác và tổn thương mình như vậy. Ok?!” Giọng của Diệp Chính Thần lạnh tới mức khiến người khác phải rùng mình. Đến một ngày, liệu anh có nói với tôi như vậy không?!

Tôi cầm lon bia Diệp Chính Thần mới uống được một nửa, đặt môi lên chỗ có dấu môi của anh, lạnh và đắng chát!

“Tôi không muốn làm tổn thương bất cứ người nào, chỉ là không muốn anh lại làm tổn hại tới Tiểu Băng”, Tần Tuyết nói to. “Diệp Chính Thần, nếu tôi nhớ không nhầm thì anh đã từng nói, trong năm năm ở Nhật, anh chưa rung động trước bất cứ cô gái nào, chẳng qua họ chỉ là trò chơi của anh trong chốc lát.”

Diệp Chính Thần không phủ định.

Tôi chỉ nghe thấy tiếng những cành anh đào xào xạc trước gió.

Tôi biết Tần Tuyết cố ý nói để tôi nghe thấy. Nhưng tôi không muốn nghe, vì tôi hiểu hết mọi chuyện, biết quy tắc chơi của các công tử. Đường đi là do tôi chọn, không cần người khác phải nhắc nhở.

Đêm đó, Diệp Chính Thần không quay lại. Tôi tắt đèn, thu dọn đồ dưới ánh trăng, rồi nằm ngủ một mình.

Tôi tỉnh giấc khi trời vẫn còn chưa sáng, Diệp Chính Thần tới chào tôi. Anh xoa đầu tôi rồi nói: “Đừng có nhớ anh đấy!”

“Chờ chút, để em tiễn anh ra sân bay.” Tôi sửa sang, thay quần áo với tốc độ nhanh nhất rồi cùng Diệp Chính Thần ra sân bay.

Chiếc xe buýt chạy như bay trên con đường cao tốc sát bờ biển. Trên xe có rất ít người. Diệp Chính Thần cố tránh sự chú ý của người khác, kéo tôi ngồi xuống hàng ghế sau cùng.

Trên xe, ngoài tiếng máy nổ và tiếng hướng dẫn hành khách trên ti vi, thỉnh thoảng mới có tiếng thì thầm trò chuyện. Tôi co người lại trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, thẫn thờ nhìn ra khung cảnh bên ngoài, có rất nhiều điều muốn nói nhưng rốt cuộc không nói ra được.

Hôm đó là một ngày ít gió, ánh nắng buổi sớm nhảy nhót trên mặt biển.

Thỉnh thoảng lại nhìn thấy một đôi tình nhân đi dạo trên bãi biển, những dấu chân của họ in hằn trên cát thành một vệt dài...

Diệp Chính Thần cầm tay trái tôi, tôi cúi nhìn, một chiếc đồng hồ sáng chói vòng quanh cổ tay tôi, cổ tay tôi lập tức nặng hơn rất nhiều, như thể tôi vừa đeo lên đó một chiếc còng.

Diệp Chính Thần nắm tay tôi, chiếc đồng hồ nam trên tay anh cùng một kiểu với chiếc đồng hồ trên tay tôi, ánh sáng từ những viên kim cương trên đó tỏa ra đến nhức mắt.

Tôi khẽ chau mày.

“Không thích à?” Thấy tôi chau mày, Diệp Chính Thần vội nói: “Tạm thời đeo nó, chờ khi anh về, anh sẽ chọn cho em cái mà em thích.”

“Em thích loại của Hải Âu, mặt màu trắng, kim màu trắng...” Tôi nói.

Diệp Chính Thần ngây người một lát rồi bật cười, nắm chặt bàn tay tôi: “Được rồi, khi về nước anh sẽ mua một đôi.”

Tôi gật đầu. Tôi nhớ hồi bé, cha tôi tặng mẹ tôi một chiếc đồng hồ như vậy và mẹ tôi đã giữ gìn nó như báu vật, không cho tôi sờ lên đó, nhưng tôi đã nhân lúc mẹ không chú ý, lấy ra đeo và cứ ngắm nghía mãi.

Diệp Chính Thần vòng tay ra phía sau, ôm lấy vai tôi. Tôi không tránh mà nhẹ nhàng áp mặt lên vai anh. Không có một lời bày tỏ chính thức, cũng không có việc xác định quan hệ một cách trịnh trọng, chúng tôi đã tựa vào nhau một cách tự nhiên như thế. Tôi thích cảm giác ấy, một sự giao ước ngầm không lời nào diễn tả được…

“Sư huynh...”

“Sao?” Giọng của tôi rất nhỏ, có thể Diệp Chính Thần không nghe thấy, nên anh phải ghé sát tai vào môi tôi.

Tôi nói: “Em không cần anh phải hứa hẹn gì, bởi vì em biết anh không thể làm được điều đó, nhưng khi anh ở cùng với em thì nhất định không được có quan hệ mờ ám với những cô gái khác. Nếu anh không thích em, hoặc anh đã thích người khác thì anh cứ nói thẳng với em, chúng ta dễ dàng đến với nhau và cũng dễ dàng chia tay... Em ghét nhất là việc bị người khác lừa dối.”

Diệp Chính Thần nắm chặt bàn tay tôi, ánh mắt kiên định một cách khác thường: “Anh đối với em là thật lòng.”

“Em cũng rất thật lòng.” Tôi mỉm cười cúi đầu. “Em là người vốn rất nghiêm túc, làm việc gì cũng rất nghiêm túc.”

“Anh thì ngược lại, anh chỉ thật lòng với em thôi.” Biết rõ là Diệp Chính Thần đang nịnh, thế mà tôi vẫn thấy rất ngọt ngào.

“...”

Đôi môi Diệp Chính Thần áp lại gần rồi dịu dàng đặt lên môi tôi một nụ hôn. Tôi nhắm mắt, dựa vào lòng anh. Trong góc của chiếc xe buýt, nơi những người khác không chú ý, chúng tôi đã hôn nhau, nói chuyện, rồi lại hôn nhau và nói chuyện…

Tiếng cười, tiếng than, tiếng thở dồn dập... chốc chốc lại vang lên.

Chuyến xe hai tiếng đồng hồ sao mà ngắn ngủi đến thế.

Chúng tôi kể chuyện hồi bé, tôi kể cho Diệp Chính Thần nghe về tình yêu tuy cổ hủ nhưng rất ấm áp của cha mẹ tôi, hồi đó, chuyện tình cảm rất đơn giản nhưng cũng rất xúc động. Diệp Chính Thần chăm chú lắng nghe.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx