sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Động phòng hoa chúc cách vách - Chương 09 - Phần 1

CHƯƠNG 9

Kể từ khi tới Nhật, tôi rất ít khi thấy Giáo sư Fujii, ông rất bận, ngoài tham dự hội thảo, chạy kinh phí, thời gian còn lại hầu như ông đều dành cho phòng thí nghiệm, không có thời gian hướng dẫn học viên. Vì thế, khi nhận được tin ông gọi tôi tới phòng làm việc, tôi rất ngạc nhiên.

Suy nghĩ một hồi, tôi thấy đây là một cơ hội hiếm có để tôi có thể trình bày với ông hiểu kết quả nghiên cứu của mình. Tôi cầm tài liệu nghiên cứu trong thời gian gần đây, gõ cửa phòng ông, rồi bắt đầu bằng câu: “Xin lỗi vì em đã làm phiền thầy.”

“Vào đi.” Giáo sư Fujii ngồi trước bàn tiếp khách, bộ com lê màu đen càng khiến ông thêm gầy guộc. Ông ngẩng đầu khỏi đống tài liệu chất cao như núi, nhìn tôi bằng đôi mắt màu nâu thẫm qua cặp kính gọng đen. Khuôn mặt của giáo sư đầy nếp nhăn, mái tóc bạc phơ, nhìn vẻ ngoài ai cũng nghĩ ông bảy mươi chín tuổi chứ không phải mới năm mươi chín.

“Giáo sư cho gọi em có việc ạ?” Tôi cung kính chào, mặc dù tiếng Nhật giao tiếp của tôi không có vấn đề gì, nhưng tôi vẫn lựa chọn nói bằng tiếng Anh - sở trường của mình.

“Ngồi đi.” Ông cũng nói với tôi bằng tiếng Anh.

Phòng làm việc của Giáo sư Fujii rất bừa bộn, đâu đâu cũng thấy tài liệu, một hồi lâu sau tôi mới tìm thấy một chiếc ghế trống, bèn kéo tới trước bàn tiếp khách rồi ngồi xuống.

“Đây là học bổng của công ty Ikeda dành cho em.” Ông đưa cho tôi tờ chứng nhận học bổng của công ty Ikeda. “Em xem có vấn đề gì không. Nếu không có vấn đề gì thì ký tên rồi điền số tài khoản ngân hàng vào, trong tuần này học bổng của hai tháng trước sẽ được chuyển vào tài khoản của em.”

Tôi cầm tờ chứng nhận mà không thể tin được, trong bản chứng nhận ấy viết rất rõ, mỗi tháng hai trăm năm mươi nghìn yên, cấp theo tháng, bên trên đã điền tên tôi, phần tài khoản ngân hàng và tên tài khoản vẫn để trống.

“Thưa giáo sư, liệu có sự nhầm lẫn gì không ạ? Em chưa hề xin học bổng của công ty Ikeda.” Hồi mới vào học, tôi cũng từng xin học bổng mấy lần, nhưng vì kết quả học tập của tôi không được tốt lắm, cũng không có kết quả nghiên cứu gì nổi bật nên đã bị từ chối. Trong khi đó, điều kiện để được cấp học bổng của công ty Ikeda lại rất khắt khe, không những phải có thành tích học tập tốt, mà còn kèm thêm điều kiện tiếng Anh, tiếng Nhật, năng lực hoạt động xã hội đều phải tốt. Dù mơ tôi cũng không dám.

Giáo sư Fujii nghe tôi nói vậy cũng rất ngạc nhiên, bèn cầm tờ giấy chứng nhận lên xem, rồi gọi điện đến khoa để xác nhận. Khoa cũng không hiểu chuyện gì, xác nhận rồi mới trả lời ông.

Đặt điện thoại xuống, Giáo sư Fujii nói: “Không nhầm đâu. Đây là quyết định của người phụ trách quỹ học bổng của công ty Ikeda, chỉ đích danh em. Họ bảo em hãy đọc kỹ nội dung trong đó, nhất là điều thứ mười ba.”

Tôi lật đến trang hai, tìm điều thứ mười ba, trên đó viết rõ: Các học viên nhận được học bổng này cấm được làm thêm. Cuối cùng tôi đã hiểu. Diệp Chính Thần đã tốn không ít công sức. Nhật Bản khác các nước khác, họ có những thể chế và quy định rất chặt chẽ, mọi thứ đều có quy tắc rất rõ ràng, kể cả việc cấp học bổng. Một người được đặc cách cấp học bổng là một việc vô cùng khó khăn, không thể dùng mấy triệu yên mà giải quyết được. Tôi vừa xúc động trước việc Diệp Chính Thần đã lao tâm khổ tứ vì tôi vừa kinh ngạc trước thế lực của anh ở Nhật Bản.

Một lưu học sinh học y ở trường Y khoa lại có mối quan hệ với những người có quyền thế như vậy, đúng là một việc rất khó tin.

“Còn vấn đề gì à?” Giáo sư Fujii hỏi.

“Không ạ!” Nếu Diệp Chính Thần đã làm những điều này vì tôi mà tôi vẫn cứ cố tỏ ra thanh cao thì có vẻ hơi kiêu kỳ. Tôi cầm bút ký vào tờ chứng nhận rồi điền số tài khoản. Điền xong các nội dung cần thiết, tôi nghĩ, hiếm có cơ hội gặp được giáo sư như thế này, cần tranh thủ thảo luận với giáo sư về đề tài nghiên cứu.

“Thưa thầy, thầy có rỗi không ạ? Đề tài của em đang gặp khó khăn lớn, em muốn thảo luận với thầy một chút.”

Vừa nghe nói đến đề tài, đôi mắt đục màu nâu sẫm của giáo sư sáng bừng: “Được, được.”

Trong một tiếng đồng hồ, tôi đã nói hết với Giáo sư Fujii kết quả nghiên cứu nửa năm nay của mình cũng như mọi khó khăn tôi đang gặp phải. Giáo sư nghe xong, hỏi rất kỹ về các vấn đề chi tiết, tôi cũng trả lời rất tỉ mỉ. Giáo sư tỏ ra rất hài lòng, khen tôi quan sát kỹ và cũng rất chịu khó tìm tòi.

“Nhưng em không tìm thấy những tài liệu liên quan, nếu cứ thử không mục đích như vậy thì chỉ lãng phí thời gian và vật chất của phòng nghiên cứu.” Tôi cũng không quên nói mấy câu lấy lòng giáo sư: “Thưa thầy, thầy là người có học vấn uyên thâm, chắc hẳn thầy cũng có những hiểu biết về đặc tính của loại tế bào này, thầy có thể gợi ý một chút cho em được không?”

Giáo sư đưa cho tôi rất nhiều tài liệu quý, có cả những bản chép tay, bảo tôi về nghiên cứu cho kỹ, chỗ nào không hiểu thì trao đổi với ông.

Tôi rời phòng làm việc của giáo sư lúc hơn ba giờ chiều. Sau đó, tôi tới cửa hàng tiện lợi cảm ơn chủ cửa hàng đã quan tâm tới tôi trong thời gian qua, rồi xin nghỉ việc.

Diệp Chính Thần nói có việc bận, buổi tối không về ăn cơm, tôi cũng không muốn nấu, ăn linh tinh cho xong bữa rồi chúi mũi đọc tài liệu. Diệp Chính Thần về đến phòng, vừa nhìn thấy tôi đang nhăn trán, chau mày liền chen tới xem: “Nhiều tài liệu như vậy sao?”

“Sư huynh, anh mau giúp em đi, có một số chỗ em không hiểu...”

Diệp Chính Thần cởi áo ngoài, cầm tài liệu lên xem rồi hỏi tôi: “Đây là loại tế bào gì?”

“Là một loại tế bào ung thư, giáo sư nói là ung thư da. Nhưng em đã tra các tài liệu nói về ung thư da thì thấy không phải vậy...”

“Tế bào ung thư?” Diệp Chính Thần ngồi xuống giường, đọc kỹ, mười phút, một tiếng, rồi hai tiếng trôi qua, càng đọc, Diệp Chính Thần càng chăm chú.

“Sư huynh, anh đã hiểu chưa? Nếu chưa hiểu thì nói ra đi, em sẽ không cười anh đâu, việc gì mà phải chau mày như thế.” Diệp Chính Thần như không quan tâm đến sự hiện diện của tôi, cầm bút, vừa đọc vừa khoanh vào tài liệu.

Không còn việc gì làm, tôi thấy vô vị nên mở máy lướt web. Đọc đến mục nói về chuyện diễn viên đang nổi Lý Phi Phi dùng cơm với một giảng viên đại học, tôi thấy rất tò mò, kích vào đó thì thấy dáng người nhìn nghiêng của người đàn ông đang ngồi đối diện Lý Phi Phi, nhưng không hề có động tác thân mật nào.

Chà, anh ta đẹp trai quá, lại phong độ nữa, từ tư thế ngồi cho đến động tác uống nước...

Những phóng viên này chắc hẳn là mắt có vấn đề rồi, vừa nhìn cũng thấy người ấy không phải là giảng viên đại học, vì các giảng viên đại học của trường tôi không có phong thái ấy.

Đây rõ ràng là công tử nhà giàu.

Tôi đang ngắm nhìn không chớp mắt người đàn ông đẹp trai ấy thì Diệp Chính Thần kéo tôi đứng dậy một cách không khách sáo: “Lui ra để anh dùng máy tính.”

Tôi nhìn màn hình vẻ tiếc rẻ rồi đứng dậy, định chờ Diệp Chính Thần đọc tài liệu xong thì sẽ tiếp tục ngắm anh chàng đẹp trai, ai ngờ, Diệp Chính Thần đã ngồi hết buổi tối.

Tôi không hiểu mấy trang giấy ấy có gì mà thu hút Diệp Chính Thần đến nỗi anh tìm tòi, tra cứu đến quên ăn, quên ngủ. Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi vẫn thấy anh ngồi viết gì đó trước màn hình, vẻ mặt mệt mỏi. Bát mỳ tôi nấu anh đã ăn hết, vẫn để nguyên chiếc bát trống bên cạnh. Tôi cảm thấy xót thương nên ôm anh từ phía sau, khẽ nói: “Đừng xem nữa, nghỉ một chút đi.”

“Chờ chút.”

Một lát sau, Diệp Chính Thần đánh nốt hàng chữ tiếng Trung cuối cùng, kích chuột lưu lại rồi quay lại ôm tôi, để tôi ngồi lên đùi, chỉ vào hàng chữ trước mắt nói: “Đây là những tài liệu chi tiết về tế bào mà anh đã tổng kết lại cho em, em hãy nuôi thử theo các bước trên đó, nếu không có gì sự cố bất thường thì chắc chắn sẽ thành công.”

Tôi định bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình bằng một tràng những lời nói thì Diệp Chính Thần nhìn đồng hồ rồi bình thản nói: “Mười bốn tiếng. Chà, em lại nợ anh mười bốn tiết học rồi...”

Đầu tôi như nổ tung, cộng thêm mười bốn tiết này, tôi đã nợ Diệp Chính Thần đúng hai mươi lần.

Rõ ràng là ngày nào tôi cũng cố gắng, trên tường đã viết đầy chữ “Chính”, mà sao tôi vẫn chưa trả hết nợ nhỉ?

Tôi cười rất tươi: “Sư huynh, anh biết nhiều quá, em rất khâm phục anh! Em...”

Diệp Chính Thần cười lạnh lùng: “Không có tác dụng đâu, em nợ anh thì phải trả đủ, không được thiếu một lần.”

Cứ như vậy, có lẽ đến kiếp sau tôi vẫn chưa trả hết nợ.

Sau khi thôi việc ở cửa hàng tiện lợi, tôi không gặp lại Dụ Nhân nữa. Thỉnh thoảng tôi gọi điện hỏi thăm tình hình của cô ấy, giọng cô ấy có vẻ rất vui, nói chuyện với tôi hồi lâu mới gác máy. Nhưng không hiểu sao, chưa bao giờ cô ấy chủ động gọi điện cho tôi. Tôi tưởng rằng mình sẽ không gặp lại cô ấy nữa, không ngờ, tôi bất ngờ nhìn thấy cô ấy vào buổi tối một tháng sau đó.

Hôm ấy, Diệp Chính Thần vừa đi báo cáo học thuật ở Kobe trở về, không đi đâu cả, ở nhà chờ tôi về ăn tối, tôi đạp xe như bay trên đường. Đi qua một ngã tư, đúng lúc đèn chuyển tín hiệu từ xanh sang đỏ, tôi nhẩm tính thời gian để tăng tốc vượt qua.

Không ngờ, tôi đi đến giữa đường thì đèn tín hiệu đã chuyển từ màu đỏ sang màu xanh, một chiếc xe màu trắng đỗ ở ngã tư có lẽ đã không nhìn thấy tôi, đột nhiên lao tới.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tôi chưa kịp phản ứng gì thì chiếc xe đã đâm vào phía sau chiếc xe đạp của tôi. Mặc dù lực không lớn, nhưng tôi và cả chiếc xe đạp đều văng ra cách đó hai mét.

Sau một giây quay cuồng, tôi lờ mờ nhìn thấy bóng người mảnh dẻ từ trong xe lao ra, chạy nhanh về phía tôi.

“Bạc Băng? Cô tỉnh lại đi...” Cô gái xinh đẹp ra sức lay người tôi rồi cúi xuống nghe nhịp tim của tôi, ấn vào nhân trung.

Cảm giác đau khiến tôi tỉnh táo hơn. Tôi chớp mắt, ngạc nhiên khi nhận ra người ngồi trước mặt là Dụ Nhân. Dụ Nhân thấy tôi đã tỉnh lại, vội gọi xe cấp cứu.

“Tôi không sao.” Tôi gượng ngồi dậy, lắc đầu, thấy đầu óc tỉnh táo, người không chỗ nào bị đau, chắc không có vấn đề gì lớn. Chỉ có điều đầu gối va vào bậc thềm dành cho người đi bộ bị trầy da, dính đầy đất cát. “Không cần gọi xe cứu thương đâu, một chút vết thương này tôi tự xử lý được mà.”

“Không được, tôi phải đưa cô tới bệnh viện kiểm tra.”

Tôi nhìn vẻ mặt lo lắng của Dụ Nhân, bỗng thấy rất áy náy, vì người vi phạm luật giao thông là tôi. “Không cần thật mà, tôi học y, một chút vết thương này có đáng gì.”

Nhưng tôi nói như thế nào thì Dụ Nhân vẫn kiên quyết bảo tôi chờ xe cứu thương tới, đưa tôi vào bệnh viện kiểm tra.

Trong xe cứu thương, Dụ Nhân cầm tay tôi, luôn miệng nói xin lỗi, nói rằng vừa rồi cô ấy đã lái xe trong trạng thái hơi lơ đễnh. Lúc đó, tôi mới đưa mắt nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô ấy và cả đôi mắt sưng mọng ngấn nước dưới ánh đèn của xe cứu thương.

Tôi cũng nắm lấy bàn tay lạnh giá của cô ấy: “Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Cô ấy mỉm cười với tôi, vẻ buồn bã hiện rõ trong đáy mắt.

Cô ấy nói: “Bạc Băng, có lúc tôi rất hâm mộ cô... Cô sống thật đơn giản...”

Thì ra một cô gái hoàn mỹ như cô ấy cũng có những điều không vui. Không hiểu ai đã làm cô ấy tổn thương đến vậy?

Nếu là ở các bệnh viện trong nước thì với tình hình vết thương của tôi, cùng lắm các bác sĩ cũng chỉ rửa những chỗ bị nặng nhất bằng thuốc sát trùng, băng bó sơ qua, tiêm một mũi phòng uốn ván rồi cho về nhà. Nhưng các bác sĩ Nhật Bản thì hình như không có việc gì nên kiểm tra rất kỹ từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới để xác định tôi có bị thương bên trong hay không, có bị gãy xương hay chấn thương sọ não hay không, rồi họ còn đề nghị tôi nằm lại bệnh viện mấy ngày để theo dõi.

Vị bác sĩ nam trong chiếc áo blouse trắng, chiếc khẩu trang trắng khiến tôi chợt nhớ đến Diệp Chính Thần, vì thế tôi càng nóng ruột, liên tục xem đồng hồ và cầu xin để anh kiên nhẫn một chút...

Nhưng các vị thần không thèm để ý đến những lời cầu xin của tôi, điện thoại của tôi vẫn đổ chuông. Bác sĩ đang xử lý vết thương trên cánh tay, tôi không tiện cử động, đành nhìn chăm chăm về phía chiếc túi vẻ sốt ruột.

Dụ Nhân nhận ra vẻ sốt ruột của tôi, bèn buông bàn tay đang nắm lấy tay tôi, lấy chiếc điện thoại trong túi tôi, xem số máy gọi đến. “Là điện thoại của bạn trai cô, để tôi nghe giúp nhé!”

Tôi nhớ trong danh bạ của tôi đề rõ hai chữ “sư huynh”, thế mà cô ấy lại biết ngay là bạn trai tôi.

“Đừng nói là tôi bị thương đấy”, tôi vội nói. “Cô nói với anh ấy giúp tôi, tôi đang bận không nghe máy được, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho anh ấy.”

“Được rồi.” Dụ Nhân mở máy. Bệnh viện yên tĩnh tới mức chẳng hề có tiếng động, tôi nghe rõ giọng nói ẩn chứa nụ cười của Diệp Chính Thần: “Anh hạn cho em nội trong nửa tiếng nữa phải về nhà, nếu không đừng trách anh là không bằng cầm thú...”

Chà! Có một người bạn trai như thế quả là sự sỉ nhục rất lớn trong cuộc đời tôi. Mặt tôi nóng bừng, chắc chẳng khác gì quả ớt chín.

Tôi đoán có lẽ Dụ Nhân chưa bao giờ nghe thấy những lời nói khiếm nhã như vậy nên sắc mặt cô ấy nhợt hẳn đi. Có điều, cô ấy là con nhà khuê các nên đã nhanh chóng lấy lại vẻ e dè, nói bằng giọng rất mềm mại: “Chào anh!”

Đầu máy bên kia im lặng khá lâu, tôi đoán người ấy không chỉ đấm ngực, giậm chân mà còn cảm thấy rất xấu hổ. Nếu tôi là anh thì tôi đã tắt ngay điện thoại, lấy mấy miếng đậu phụ trong tủ lạnh ra tự ném mình rồi.

Dụ Nhân hắng giọng, nói bằng ngữ điệu rất ôn hòa: “Chào anh, tôi là Dụ Nhân, bạn của Bạc Băng.”

“Cô ấy đâu?” Diệp Chính Thần lại lên tiếng, giọng không những không có vẻ gì là xấu hổ mà còn lạnh như băng. “Cô bảo cô ấy nghe máy đi.”

“Cô ấy đang bận, không tiện nghe điện thoại, lát nữa tôi sẽ bảo cô ấy gọi lại cho anh.”

“Bảo cô ấy nghe điện, ngay bây giờ!”

Giọng của Diệp Chính Thần lạnh lùng và kiên quyết, không để cho người khác có cơ hội phản bác. Tôi chưa bao giờ nghe thấy Diệp Chính Thần nói bằng giọng đó, vì thế không khỏi cảm thấy lạ lùng và ngạc nhiên.

Dụ Nhân cầm điện thoại bước tới, áp sát vào tai tôi.

“Sư huynh...” Tôi ghé sát miệng vào điện thoại, khẽ nói. “Bây giờ em đang có chút chuyện, lát nữa em về.”

“Em đang ở đâu?” Vừa nghe thấy giọng tôi, giọng của Diệp Chính Thần bỗng cao hơn hẳn. “Em đã nói sẽ nhanh chóng về, thế mà em lại ở cùng với cô ta?”

Mặc dù giọng nói đã khá hơn, nhưng nghĩ tới ngữ điệu vừa rồi của Diệp Chính Thần, tôi không khỏi cảm thấy bất an, đành nói thật: “Khi đi qua ngã tư, em vượt đèn đỏ nên xảy ra sự cố.”

Sợ rằng Diệp Chính Thần lo lắng, tôi nói thêm: “Vết thương không nặng, chỉ bị trầy da thôi...”

Không chờ tôi nói hết câu, Diệp Chính Thần hỏi ngay: “Ở bệnh viện nào?”

“Bệnh viện Toyonaka”, tôi ngoan ngoãn trả lời.

“Chờ anh.”

Không có lời nào khác, chỉ một câu ngắn gọn “chờ anh”, nhưng lại khiến tôi cảm thấy yên tâm hơn bất cứ sự quan tâm và an ủi nào.

Không đầy mười phút sau, bóng hình cao lớn của Diệp Chính Thần đã xuất hiện trước mắt tôi, tóc vẫn còn ướt, anh mặc áo may ô, quần Âu, ống quần ướt vì bị nước bắn vào. Quen biết Diệp Chính Thần lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy anh trong trạng thái áo quần xộc xệch nên không nén được, bật cười: “Hình như anh vừa ra khỏi phòng tắm.”

Diệp Chính Thần không thèm để ý đến câu nói ấy, sầm mặt kiểm tra vết thương một lượt: “Bị thương như thế nào?”

Diệp Chính Thần hỏi, nhìn về phía Dụ Nhân, như đoán được chuyện này nhất định có liên quan đến Dụ Nhân.

“Không liên quan đến Dụ Nhân. Em vượt đèn đỏ, may mà cô ấy phanh kịp nên mới không đâm vào em.” Sợ Diệp Chính Thần xót xa, tôi cố mỉm cười, nói: “Hay là ghi thêm cho em một lần nợ nữa để kiếp sau em trả bù.”

Diệp Chính Thần định nói điều gì đó rồi lại thôi, anh ôm tôi vào lòng. Bàn tay anh ghì rất chặt, chạm vào cả vết thương của tôi, nhưng tôi không hề thấy đau mà cảm thấy hạnh phúc.

Dụ Nhân đứng im nhìn chúng tôi, nét mặt không để lộ điều gì, trông cô ấy như một nàng tiên đứng bên chân trời đang điềm tĩnh nhìn xuống cảnh hỷ nộ bi sầu của đàn ông và đàn bà dưới trần gian.

Tôi đoán, nhất định cô ấy đang nhớ tới người ấy, vì mắt cô ấy ngấn lệ.

Do quyết định của Diệp Chính Thần và Dụ Nhân, tôi buộc phải nằm lại bệnh viện một tuần để theo dõi. Viện phí, ngoài phần bảo hiểm mà bệnh viện chịu trách nhiệm chi trả, phần còn lại do Dụ Nhân chi. Tôi nói rõ với Diệp Chính Thần, sự cố này không trách Dụ Nhân được và bảo anh trả lại tiền cho Dụ Nhân.

Diệp Chính Thần chỉ “ừ” một tiếng lạnh lùng.

Mấy ngày nằm trong bệnh viện, tôi mới phát hiện ra Diệp Chính Thần và Dụ Nhân rất không hợp nhau, nói chính xác hơn, Dụ Nhân rất đố kỵ trước Diệp Chính Thần, ngày nào cô ấy cũng tới chăm sóc tôi, chúng tôi nói cười rất vui vẻ. Nhưng hễ Diệp Chính Thần đến, cô ấy lại tìm cớ ra về, khiến tôi thực sự không hiểu.

Có lần, tôi hỏi Diệp Chính Thần: “Anh ghét Dụ Nhân thế sao?”

Diệp Chính Thần thổi thổi cốc sữa trong tay, hơi nước làm mờ mắt anh: “Không phải thế.”

“Vậy thì sao lúc nào anh cũng tỏ ra lạnh nhạt với cô ấy như vậy?”

Diệp Chính Thần cười, khẽ véo má tôi: “Anh sợ em lại nghi ngờ anh có người khác.”

“Xì!” Tôi bĩu môi vẻ coi thường. “Em đâu phải loại phụ nữ nhỏ nhen ấy.”

“Ừ.” Diệp Chính Thần gật đầu, tỏ ý rất tán thành. “Không biết là ai cứ một mực hỏi anh là Dụ Nhân có xinh hay không...”

Tôi nhìn lên trời rồi lại nhìn xuống dưới đất, nhìn vào cốc sữa: “Sư huynh, sữa đã nguội chưa?”

Diệp Chính Thần đưa cốc sữa lên miệng tôi, để tôi uống từ từ.

Tôi vừa uống được hai ngụm thì Dụ Nhân đến. Nhìn thấy Diệp Chính Thần ở đó, cô ấy chào một tiếng rồi đặt giỏ hoa quả trong tay xuống, chọn hai quả đào mật tươi nhất, nói: “Để tôi đi rửa đã.”

Những quả đào mật đỏ mọng khiến tôi nhìn chăm chú. Thế rồi tôi bất ngờ thấy một tay Dụ Nhân cầm hai quả đào to, tay kia thì để trống.

Tôi đang thắc mắc vì sao cô ấy không dùng cả hai tay thì thấy khi đi qua Diệp Chính Thần, cô ấy hơi nghiêng người, ngón trỏ và ngón giữa gập lại, gõ vào lưng anh hai cái. Động tác nhỏ ấy tôi đã nhìn thấy Diệp Chính Thần làm mấy lần, rất giống, vì thế tôi có ấn tượng rất sâu đậm. Diệp Chính Thần không có phản ứng gì, cầm tờ giấy ăn, lau vết sữa bên khóe miệng cho tôi. Tôi cũng không nhắc gì anh, tiếp tục uống sữa.

Mấy phút sau, điện thoại của Diệp Chính Thần đổ chuông. Bệnh viện ở Nhật không cho phép nghe điện thoại trong phòng bệnh, Diệp Chính Thần nhanh chóng đứng dậy, nói: “Anh ra ngoài nghe điện thoại.”

Diệp Chính Thần ra khỏi, tự nhiên tôi có cảm giác bất an. Tôi không phải là một người nhạy cảm nhưng trực giác của phụ nữ dường như mách bảo tôi điều gì đó...

Tôi xuống giường, xỏ dép rồi cà nhắc đi ra cửa. Không thể nói rõ là bất ngờ hay có hẹn trước, quả nhiên Diệp Chính Thần đang nói chuyện với Dụ Nhân. Dụ Nhân quay lưng về phía tôi, ngửa mặt nhìn Diệp Chính Thần, vì thế tôi không nhìn rõ vẻ mặt của cô ấy.

Tôi định tới gần hơn chút nữa để nghe xem hai người nói gì thì Diệp Chính Thần nhìn thấy tôi. Anh không hề tỏ ra hoảng hốt, ung dung rút ví từ trong túi ra, lấy một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho Dụ Nhân, không nói câu nào.

Tôi do dự một chút rồi chầm chậm đi đến.

“Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

Dụ Nhân nghe thấy tiếng tôi, lập tức quay mặt đi, xoa xoa hai má, tôi nhìn thấy một giọt nước mắt lăn xuống, rất khẽ và cũng rất nặng.

“Không có gì, anh trả lại tiền viện phí của em cho cô ấy”, Diệp Chính Thần nói.

Dụ Nhân nhận tấm thẻ, quay lại mỉm cười với tôi, nhưng mắt vẫn đỏ hoe: “Xin lỗi, tôi còn có việc, phải về trước đây.”

Dụ Nhân bối rối đi về phía cầu thang máy.

“Sao cô ấy lại khóc?”

Tôi hỏi như vậy vì tôi đã hứa sẽ tin tưởng anh, tôi không muốn bất cứ sự hiểu lầm nào khiến chúng tôi đánh mất nhau. Sự thực đã chứng minh, đừng có ý nghĩ để đàn ông giải thích về sự hiểu lầm, vì đó chính là việc buộc họ phải dùng lời nói dối này biện hộ cho lời nói dối khác.

Diệp Chính Thần nhíu mày thật chặt, dường như không muốn nói.

“Không nói thì thôi vậy.” Tôi lạnh lùng quay người đi.

Mỗi bước chân sau đó, tôi cảm thấy trái tim nặng dần, cứ thế, cứ thế, cho đến khi chìm trong một màn tối tăm không nhìn thấy gì...

“Cô ta muốn anh tha thứ.” Diệp Chính Thần vội vã đuổi theo, chặn trước mặt tôi. “Cô ta nói lúc đó trời tối quá, xe đạp của em lại không bật đèn, cô ta không nhìn thấy gì...”

Tôi nhớ rất rõ, tôi có bật đèn xe. Tất cả xe đạp ở Nhật Bản đều phải lắp đèn, hơn nữa trời tối mà không bật đèn là phạm luật, vì chuyện này tôi đã bị cảnh sát giao thông chặn lại một lần, giáo huấn mười mấy phút, nên không dám quên.

Tôi không biết là Dụ Nhân không nhìn thấy hay định tìm cách đẩy lỗi cho người khác, điều ấy không quan trọng. Điều quan trọng là, rốt cuộc thì Diệp Chính Thần và cô ấy có quan hệ gì.

Tôi quay mặt lại, hỏi Diệp Chính Thần: “Vậy anh nói như thế nào?”

“Anh bảo cô ta cút đi, càng xa càng tốt.”

Một hồi lâu tôi không nói được gì.

“Sao anh lại mắng người ta như thế? Chẳng lịch sự chút nào.”

“Cô ta suýt nữa thì đâm chết em!” Diệp Chính Thần tỏ vẻ hơi kích động. “Không lẽ em bảo anh phải cười và nói với cô ta rằng: không sao, có đâm chết cũng không sao!”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx