sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Động phòng hoa chúc cách vách - Chương 09 - Phần 2

Tôi càng ngạc nhiên, không nói được gì, cuối cùng không nín được, bật cười: “Phụ nữ trên thế giới này rất nhiều, đâm chết em thì anh lại tìm được cô khác.”

Diệp Chính Thần tóm lấy tay tôi, ánh đèn xanh trắng chiếu lên chiếc đồng hồ màu đen của anh, làm nổi bật hai chữ: Cô bé.

Sau đó, Diệp Chính Thần hỏi tôi rất nghiêm túc: “Cô bé, em quên bật đèn thật à?”

“Vâng, em quên”, tôi đáp. “Sư huynh, anh nên lịch sự một chút, xin lỗi người ta đi.”

“Được.”

Sau đó, khi Dụ Nhân đến thăm tôi, Diệp Chính Thần chủ động kéo ghế mời ngồi. Dụ Nhân ngạc nhiên, vội nói: “Cảm ơn.”

Tôi nháy mắt với Diệp Chính Thần, anh đành gật đầu, cố nở nụ cười miễm cưỡng với Dụ Nhân, nói: “Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên trách cô... càng không nên nói những lời như hôm qua.”

“Không có gì.” Dụ Nhân mỉm cười nhìn tôi. “Tôi hiểu rồi, cô ấy... rất quan trọng với anh.”

Lúc đó, tôi cảm thấy Dụ Nhân thực sự xinh đẹp. Bộ váy áo màu nâu, mái tóc màu hạt dẻ và khí chất thanh cao, cô ấy mỉm cười, khuôn mặt trông càng rạng rỡ và cuốn hút.

Sau đó, quan hệ giữa Diệp Chính Thần và Dụ Nhân được cải thiện hơn rất nhiều, thỉnh thoảng hai người cũng nói chuyện với nhau.

Sau khi ra viện, tôi còn mời Dụ Nhân đến nhà ăn cơm. Dụ Nhân ngắm phòng tôi rất kỹ, tất nhiên cả chiếc chăn tôi chưa kịp gấp và những chữ “Chính” viết đầy

trên tường.

“Đây là số lần sư huynh dạy bù cho tôi, viết chơi ấy mà.” Tôi vừa gấp chăn vừa ngượng ngùng giải thích.

“Tình cảm giữa hai người chắc là rất tốt.”

“Cũng được”, tôi đáp. “Nhưng không tốt như cô nghĩ đâu, vì chúng tôi yêu nhau chưa đầy ba tháng.”

“Ba tháng à? Đúng là đang trong thời kỳ nồng nhiệt nhất.”

“Đúng thế, ba tháng là khoảng thời gian nồng nhiệt của tình yêu. Khi tình yêu đã qua thời kỳ mới mẻ ban đầu, không thể nói trước được sẽ xảy ra chuyện gì.”

Dụ Nhân không nói gì, cứ nhìn những chữ “Chính” trên tường.

Mấy ngày sau, Dụ Nhân mời tôi tới nhà cô ấy chơi, tôi vui vẻ nhận lời. Dụ Nhân lái xe đưa tôi tới nhà cô ấy, trên đường đi qua rất nhiều cửa hàng tiện lợi, cái nào cũng gần hơn cửa hàng tiện lợi tôi đã làm.

Nhà của Dụ Nhân giống như trong giấc mơ của tôi, hàng rào bằng kim loại màu trắng, một mảnh vườn nhỏ trồng rất nhiều hoa uất kim cương. Đi qua một con đường nhỏ lát gạch đỏ, chúng tôi bước tới trước cửa nhà cô ấy, trên cánh cửa được phun sơn màu trắng có treo chiếc chuông gió bằng kim loại. Dụ Nhân mở cửa, tiếng chuông vang lên rộn rã, một cơn gió thổi qua mang theo làn hương thơm như trong mộng.

Đối diện cửa ra vào là một cửa sổ, ở đó có bức rèm màu xanh in hoa chìm đóng kín.

Một cơn gió thổi qua, tấm rèm bay phấp phới, in hình những vệt màu xanh thẫm trên sàn nhà...

Dụ Nhân nói: “Xin lỗi, anh ấy không thích kéo rèm cửa.”

Chiếc rèm cửa màu xanh nhạt, cả năm không kéo lên, tôi chợt nhớ tới một căn phòng khác, đó là căn phòng của người hàng xóm của tôi. Nhìn lại chiếc rèm cửa trước mặt, tôi khẽ lắc đầu, cố nhủ mình đừng gắn kết những sự việc không liên quan với nhau.

“Mời vào.”

Dụ Nhân đặt một đôi dép lê của phụ nữ bên cạnh chân tôi, còn mình đi đôi dép lê đàn ông màu đen. Tôi xỏ dép, bước lên sàn nhà bằng gỗ với những hoa văn màu trắng đục, nghĩ bụng, chắc hẳn Dụ Nhân rất thích những thứ có hoa văn chìm, đến cả đôi dép lê cùng kiểu cùng loại cũng có hoa văn chìm.

Đầu tiên, Dụ Nhân dẫn tôi đi tham quan ngôi nhà. Tầng một là phòng khách và nhà bếp, trong bếp, mọi đồ đạc đều có đôi, hơn nữa chỉ có một đôi. Một đôi cốc uống cà phê bằng sứ khảm vàng trên miệng, một đôi bát thủy tinh trong suốt, một đôi đũa màu trắng, hai bên bàn ăn cũng chỉ bày một đôi ghế hồng mộc. Điều đó cho thấy, nơi đây là thế giới chỉ của hai người.

Từng học một chút về tâm lý học nên tôi thấy ngầm ý rất rõ ràng của chủ nhân ngôi nhà, đó là muốn loại trừ tất cả sự xâm nhập của người ngoài vào thế giới của hai người.

Tôi đi theo Dụ Nhân lên tầng hai. Hai đầu cầu thang có hai phòng. Một phòng theo kiểu phương Đông khép kín, một phòng theo kiểu phương Tây. Trong phòng kiểu phương Đông chỉ có chiếc giường nhỏ, rèm cửa sổ làm bằng trúc, che kín gió và ánh sáng, ngoài ra không còn vật gì khác, cho thấy kể từ khi chủ nhân của nó chuyển tới, căn phòng này vẫn chưa được dùng đến. Căn phòng theo kiểu phương Tây thì được bày biện rất tinh tế, trên chiếc bàn phấn, đặt đủ loại đồ trang điểm đắt tiền, bên cạnh là một chiếc giường đôi mềm mại và êm ái, trên giường trải chăn đệm phẳng phiu màu xanh nhạt. Trên chiếc chăn in hình những bông hoa nhỏ màu tối, trông sạch sẽ như mới.

“Cô thích màu xanh à?” Tôi hỏi Dụ Nhân.

Dụ Nhân cười, trả lời bằng giọng nhẹ nhàng, từ tốn: “Không, nhưng anh ấy thích.”

Tôi lặng lẽ nhìn chiếc giường đôi êm ái, mềm mại, rồi nhếch mép gượng cười: “Sư huynh cũng thích màu xanh, nhưng tôi không thích, tôi thích màu hồng.”

Diệp Chính Thần đã đưa tôi đi mua ga giường. Lúc đó, tôi đắn đo giữa hai kiểu khác nhau, một loại là màu xanh nhạt sạch sẽ, tôi đoán Diệp Chính Thần rất thích, còn loại kia thì thực sự rất đẹp.

“Anh nói xem em nên chọn loại nào?” Tôi hỏi ý kiến anh.

Diệp Chính Thần chỉ vào một loại khác, màu tím nhạt, có những bông hoa nhỏ màu hồng, mang phong cách của con gái.

“Anh cảm thấy rất trẻ con đúng không?”

Diệp Chính Thần đưa tay chạm vào những bông hoa: “Một chút, có điều... màu hồng này sẽ luôn làm cho anh nhớ đến em, khiến anh luôn muốn được nằm ngủ trên đó...”

Tôi đỏ mặt, mỉm cười, cầm túi đồ, cho lên xe đẩy hàng.

Tôi muốn nói với Dụ Nhân: “Con người không bao giờ thích những màu sắc đơn điệu. Anh ấy sẽ thay đổi, cho tới khi anh ấy gặp được người có thể khiến cho anh ấy thay đổi.”

Do dự một lát, tôi lựa chọn cách nhủ thầm: con người chẳng ai giống ai, Diệp Chính Thần và bạn trai của Dụ Nhân không giống nhau.

Sau khi tham quan phòng ngủ, Dụ Nhân lại dắt tôi đi tham quan thư phòng của họ. Các tủ sách trong thư phòng hầu như trống rỗng, chỉ đặt rải rác mấy cuốn sách tiếng Nhật, trong đó có cuốnBệnh lý học lâm sàng.

“Này, cô học y à?” Tôi thấy hơi tò mò.

“Đúng thế, hồi đại học, tôi đã học về lâm sàng.”

“Trùng hợp thật đấy, sư huynh cũng học về lâm sàng…” Nói rồi, tôi cầm cuốn Bệnh lý học lâm sànglên, tiện tay lật giở mấy trang, liếc nhìn nhanh rồi gấp vội, đặt trả lại tủ sách.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói: “Xin lỗi, tôi muốn vào nhà vệ sinh.”

“Ở bên kia.”

Dụ Nhân chỉ về phía cuối hành lang. Tôi đi nhanh về phía cô ấy chỉ.

Tôi đứng dựa vào tường nhà vệ sinh, hai chân run lên. Ánh mắt tôi dừng lại ở chỗ đặt bộ đồ dùng cá nhân đàn ông rất ngay ngắn bên phải, chiếc khăn mặt gấp lại, đặt sang một bên...

Đây cũng là thói quen của Diệp Chính Thần. Sau khi ở cùng nhau, cho dù tôi để đồ trang điểm bừa bãi thế nào thì vị trí bên tay phải trong nhà vệ sinh cũng phải dành cho Diệp Chính Thần, anh đặt mọi thứ của mình ngay ngắn ở đó, khăn mặt cũng gấp lại để bên cạnh, không cho tôi động vào.

Thói quen ấy tôi có thể cho là sự trùng hợp tình cờ, nhưng những dòng chữ chú thích trong cuốn sách ấy thì không thể. Nét chữ cứng cáp ấy vô cùng quen thuộc với tôi.

Tôi vã nước lạnh lên mặt, cho tới khi những suy nghĩ rối ren trong lòng tạm lắng xuống, tôi mới ra khỏi nhà vệ sinh. Dụ Nhân đứng ở cuối hành lang chờ tôi, cô ấy đứng ngược với ánh mặt trời, khuôn mặt trong bóng tối khiến tôi chợt nhớ đến một người mẫu nổi tiếng của Đài Loan, đôi chân gợi cảm, khí chất cao quý, thư thái, và cả giọng nói rất dễ nghe. Nếu tôi là đàn ông thì cũng phải xiêu lòng, tìm cách chinh phục, nhưng có thể giữ người con gái như vậy trong ngôi nhà vàng, không phải người đàn ông nào cũng làm được.

Diệp Chính Thần, tôi đã đánh giá anh quá thấp!

Tôi và Dụ Nhân uống trà đắng và nói chuyện cả buổi chiều. Nhưng nói những chuyện gì thì tôi hoàn toàn không nhớ, chỉ nhớ rằng trà rất đắng, tới mức tôi không thể nuốt được, thế mà tôi vẫn uống hết chén này đến chén khác. Đến gần tối thì tôi về tới nhà, ngồi xuống giường, ngây ra nhìn những chữ “Chính” trên tường, mãi tới lúc đó vị đắng trong miệng mới nhạt dần.

Diệp Chính Thần gọi điện, nói sẽ về ăn cơm, lúc đó tôi mới đứng dậy rửa mặt rồi tất bật trong bếp làm mấy món ăn Tứ Xuyên mà anh thích, bày trên bàn chờ anh về.

Lúc ăn cơm, tôi gắp một miếng thịt gà xào ớt đặt vào bát của Diệp Chính Thần, cười, nói: “Hôm nay em tới nhà Dụ Nhân uống trà.”

“Ừ!” Diệp Chính Thần hơi dừng đũa rồi gắp miếng thịt gà, nhai chầm chậm.

“Nhà cô ấy rất ấm cúng.”

Diệp Chính Thần nuốt miếng thức ăn trong miệng: “Thế à? Có ấm cúng bằng nhà của chúng ta không?”

Tôi đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng, đúng là rất đơn sơ, tới mức tường cũng không cách âm.

Tôi lắc đầu: “Không, nhà cô ấy không có anh...”

Diệp Chính Thần ngẩng phắt lên, ánh mắt sâu thẳm, sau đó cười, nói với vẻ vui đùa: “Nhà cô ấy cũng không có em...”

Tôi cũng cười, một nụ cười ngọt ngào dành cho Diệp Chính Thần. Diệp Chính Thần không nên làm bác sĩ, có lẽ anh nên đi đóng phim, với vẻ ngoài điển trai, tài năng diễn xuất, chưa biết chừng sẽ trở thành một ông hoàng điện ảnh. Còn nữa, thêm vào đó là năng lực phi thường, dù không muốn nổi đình nổi đám cũng không được.

Sau khi ăn cơm, thu dọn nhà cửa, tôi đi tắm. Tôi đã ngâm mình trong bồn tắm tới hơn bốn mươi phút, khi tôi quấn khăn bước ra ngoài thì Diệp Chính Thần đang ngồi ở bàn đọc tài liệu, tấm rèm cửa đã khép lại.

Mùi thơm của thức ăn bay hết, giờ đây chỉ còn lại mùi thơm thoang thoảng do chất tẩy giặt của áo quần và mùi thơm nhẹ khác, nhưng không phải là mùi thơm của cây cỏ bên ngoài cửa sổ, mà là mùi hương thoang thoảng của J’adore.

Nước hoa của Pháp có ưu điểm lớn nhất là nhẹ mà lâu bay, ngửi lâu cũng không sao.

Có lẽ phụ nữ bẩm sinh đã rất thích mùi thơm, tôi cũng rất nhạy cảm trước các mùi thơm. Tôi bước lại gần Diệp Chính Thần, ôm anh từ phía sau. Diệp Chính Thần vừa tắm xong nên cơ thể tỏa mùi thơm. Tôi đưa mắt nhìn qua tập tài liệu anh đang đọc, nếu tôi không lầm thì đó là nguồn gốc của mùi thơm...

Tôi cảm thấy hơi buồn, Diệp Chính Thần đã giấu kín mọi chuyện, nhưng chẳng ai hiểu phụ nữ bằng phụ nữ, Dụ Nhân đúng là rất đặc biệt.

Tôi cắn mạnh vào cổ bên phải của Diệp Chính Thần, anh giật mình, vội né người tránh.

Cứ một người cắn, một người tránh, lần cắn sau sâu hơn lần cắn trước, cho tới khi trên đó có những vết hằn đỏ.

Diệp Chính Thần sờ lên vết răng, nhào tới, túm lấy chiếc khăn tắm tôi đang quấn quanh người, để lại những vết tím trên đó còn nhiều hơn.

Suốt quá trình ấy, tôi vừa hôn vừa cắn anh, chỉ muốn làm sao để lại dấu vết chứng tỏ đã từng ân ái với phụ nữ ở tất cả những nơi thầm kín nhất trên cơ thể anh. Diệp Chính Thần nói, hiếm khi thấy tôi cuồng nhiệt như vậy, anh không khỏi sững sờ, vì thế mà trở nên rất đỗi dịu dàng và gợi cảm.

Tôi đưa tay chạm vào những giọt mồ hôi trên trán anh rồi đưa ngón tay lướt trên khuôn mặt, vành môi anh. Ánh lửa bừng cháy trong đêm đen, dường như tôi lại trở về với đêm dông tố, trời đất quay cuồng, những cánh anh đào lả tả.

Sáng sớm, tôi mở rèm cửa sổ, Diệp Chính Thần chợt tỉnh giấc, vội đưa tay lên che mắt.

“Dậy sớm vậy sao?”

“Hôm nay em phải đi Kobe.”

“Đi Kobe?” Diệp Chính Thần ngồi dậy.

“Lần trước em đã nói với anh rồi mà, em có một người bạn học ở trường Đại học Kobe, cô ấy hẹn em đến chơi...”

“Để anh đưa em đi.”

“Em ở lại đó, ngày mai mới về.” Đúng là tôi có một người bạn ở Đại học Kobe, cô ấy đã tới Osaka chơi một lần, Diệp Chính Thần cũng đã gặp cô ấy.

Diệp Chính Thần có vẻ hơi do dự: “Ngày mai anh phải nộp mấy bản báo cáo.”

“Đây là cuộc hẹn hò của phụ nữ, anh đi cũng không thích hợp.”

Thấy tôi có vẻ không muốn cho anh đi, Diệp Chính Thần cũng không nài nỉ nữa. Ăn sáng xong, tôi thay quần áo, đi giày thể thao, đeo túi du lịch, không quên mang theo một chai nước uống thật to. Trước lúc tôi ra khỏi cửa, Diệp Chính Thần đội mũ giúp tôi, mỉm cười, khẽ vỗ đầu tôi: “Nhớ về sớm nhé!”

“Được rồi.” Tôi bước hai bước thì dừng lại, rồi chạy trở lại, nhón chân, hôn lên môi Diệp Chính Thần.

Tôi thực sự rất lưu luyến, lưu luyến mùi vị mềm mại của anh…

Sau buổi chiều tà, màn đêm buông xuống. Tôi ngẩng lên nhìn những đóa hoa ngọc lan trắng muốt, từng chùm, từng chùm, trông rất đẹp. Mỗi khi nghe thấy có tiếng xe đến gần, rồi lại lùi xa, tôi đều kiễng chân, lặng lẽ ngước mắt khỏi bờ tường cao ngang đầu người, nhìn về ngôi nhà nhỏ ở góc của một con phố khác. Diệp Chính Thần không tới, mãi không thấy tới.

Tôi cầm chai nước chỉ còn một nửa ra uống một ngụm, mừng thầm, có lẽ tôi đã đoán sai, có lẽ tôi đã quá nhạy cảm, có lẽ mọi chuyện không như tôi nghĩ, có lẽ... Tôi đã tưởng tượng ra rất nhiều trường hợp “có lẽ” tốt đẹp, rồi dần dần để mặc nỗi mừng thầm ấy lớn lên. Thậm chí, tôi đã định rời đi, trở về nhà nấu cho Diệp Chính Thần một bát mỳ Ramen nóng hổi.

Một tiếng phanh xe nhẹ nhàng đã ngăn nỗi mừng thầm của tôi. Tôi khẽ thò đầu ra thì nhìn thấy chiếc xe hơi của Diệp Chính Thần tiến thẳng vào sân nhà Dụ Nhân. Tiếp đó, cửa xe bật mở, một bóng người cao lớn ra khỏi xe, tay cầm chùm chìa khóa, bước tới cửa, tra chìa khóa vào ổ. Khóa bật mở, Diệp Chính Thần mở cửa, Dụ Nhân tươi cười đứng ở cửa, trông cô ấy thật xinh đẹp. Diệp Chính Thần nhìn cô ấy một cái rồi lách người qua, bước vào nhà, tự nhiên như vào nhà mình.

Tôi nhìn đồng hồ dưới ánh trăng nhợt nhạt, đã mười giờ. Một người đàn ông mười giờ đêm tới nhà một phụ nữ thì để làm gì, không cần nói cũng có thể biết. Tôi cắn chặt mu bàn tay, nước mắt rơi lã chã.

Đứng dưới gốc cây ngọc lan đu đưa, tôi nhớ tới rất nhiều chuyện, nhớ tới lần đầu tiên Dụ Nhân tới cửa hàng tiện lợi, nhớ tới nụ cười thoảng trong sáng của cô ấy, nhớ tới lần Diệp Chính Thần gặp Dụ Nhân ở cửa hàng tiện lợi, nhớ tới cái bắt tay lịch thiệp của hai người...

Tôi nhớ buổi tối hôm ấy, Dụ Nhân lái xe đâm phải tôi... Có lẽ cô ấy đã nhìn thấy tôi, hơn nữa còn nhìn rất rõ. Tôi còn nhớ cả bàn tay lạnh ngắt của cô ấy khi nắm lấy tay tôi và nói rằng có những lúc cô ấy rất thèm muốn sự đơn giản của tôi…

Không phải tôi đơn giản mà là ngu ngốc. Bạn trai đã có người yêu mới, giấu giếm gặp nhau ở ngoài, rồi vui vẻ cùng nhau, thế mà tôi vẫn cứ ngốc nghếch làm bạn với người tình của anh, cười và giúp người ta chọn đồ. Điều nực cười nhất là tôi còn nghĩ rằng Diệp Chính Thần sẽ lấy tôi, nghĩ tới lúc đầu bạc anh vẫn nắm tay tôi, cùng tôi đi du ngoạn khắp thế giới.

Anh là ai? Anh là Diệp Chính Thần, cả thế giới này đều biết anh thay xe rất nhanh và thay bạn gái còn nhanh hơn thế, chỉ có một mình tôi là ngốc nghếch cứ tin vào những lời hứa của anh.

Tôi bước từng bước tới trước cửa nhà họ. Tôi đứng trong bóng đêm, ánh đèn tỏa ra từ cửa sổ in bóng hai người. Tôi đang suy nghĩ xem có nên vào trong để đối diện với sự thật tàn nhẫn hơn hay không thì cánh cửa bật mở, Diệp Chính Thần bước ra.

Tôi không nghĩ anh lại ra khỏi đó nhanh chóng như vậy, nên đứng nguyên tại chỗ không biết làm gì.

Dụ Nhân đuổi theo, kéo tay anh: “Muộn rồi, tối nay anh đừng về nữa.”

Diệp Chính Thần bình thản trả lời: “Dụ Nhân, hãy làm tốt những việc của cô đi, chuyện của tôi, cô không cần quan tâm.”

Diệp Chính Thần mở cửa xe, định vào trong thì Dụ Nhân bật cười.

“Anh sợ rồi à?” Ánh trăng soi xuống mặt cô, nụ cười lạnh lùng khiến người ta sởn gai ốc. “Anh sợ cô ấy sẽ biết quan hệ giữa chúng ta?”

Diệp Chính Thần không trả lời.

Dụ Nhân càng cười to hơn: “Chẳng phải anh nói rằng cô ấy yêu anh, tin anh, cho dù anh làm gì thì cô ấy cũng sẽ một lòng theo anh... Thế thì anh còn sợ điều gì nữa?”

Diệp Chính Thần nói, dằn từng tiếng: “Tôi cảnh cáo cô, cô không được làm tổn thương cô ấy!”

Tôi cảm thấy rất lạnh, một cơn gió lạnh từ phía sau lại ùa tới.

Chân tôi run lên cầm cập, toàn thân rã rời, tôi chợt nhớ cả ngày hôm nay mình chưa ăn gì, nếu sớm biết sẽ phải chịu đựng một chuyện đau lòng như thế này thì tôi đã ăn nhiều hơn.

“Anh sợ tôi làm tổn thương cô ấy hay sợ cô ấy sẽ rời xa anh?” Dụ Nhân vén tóc, bước lại gần Diệp Chính Thần. “Tôi cố tình lại gần cô ấy, chẳng có mục đích gì khác, chẳng qua là tôi muốn biết cô ấy là người con gái như thế nào. Bây giờ thì tôi đã biết rồi, đúng là cô ấy là một cô gái rất đáng yêu, thông minh, lương thiện, ngây thơ... Ồ, quan trọng nhất là, tôi tin đó cũng là điều anh thích nhất... cô ấy rất chính trực, biết tự trọng...”

Diệp Chính Thần cắt ngang bằng giọng lạnh lùng: “Cô muốn làm gì?”

“Tôi đánh cuộc với anh”, Dụ Nhân bình thản nói. “Nếu cô ấy biết quan hệ giữa chúng ta, nhất định cô ấy sẽ rời xa anh.”

“Cô đe dọa tôi đấy à?!”

Trong đêm tối, tôi không nhìn rõ vẻ mặt của Diệp Chính Thần nhưng tôi cảm thấy đó là một vẻ mặt rất đáng sợ.

Dụ Nhân lắc đầu, giọng cầu khẩn: “Em chỉ muốn anh ở lại bên em...”

Diệp Chính Thần nhìn Dụ Nhân hồi lâu, cuối cùng bước lên xe, nổ máy rất to.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, hai chân mềm nhũn, người đổ gục xuống đất. Diệp Chính Thần nghe thấy tiếng động, vội nhìn về phía tôi. Tôi cũng nhìn anh, rõ ràng là chỉ cách nhau có mấy mét, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy rất xa, xa tới mức không thể với tới được...

Tôi bám vào thân cây bên cạnh, từ từ đứng dậy rồi chầm chậm bước về phía Diệp Chính Thần, phía trước là vườn hoa rất đẹp, tôi cảm thấy dường như mình đang đứng bên bờ vực.

Nhìn thấy rõ mặt tôi, Diệp Chính Thần sửng sốt: “Sao em lại ở đây?”

“Sao em lại ở đây không quan trọng, điều quan trọng là…” Tôi chỉ về phía Dụ Nhân. “Anh thích cô ấy phải không?”

“Em đừng hiểu lầm, anh và Dụ Nhân không có gì. Anh chỉ tới để lấy một vài thứ...”

Diệp Chính Thần định giải thích điều gì đó thì Dụ Nhân cắt ngang: “Chuyện đã đến nước này mà anh vẫn định nói dối cô ấy sao?”

“Cô im ngay!” Diệp Chính Thần không nhìn Dụ Nhân, chộp lấy cổ tay tôi, như thể sợ tôi sẽ bỏ chạy. Dụ Nhân im lặng, không nói thêm gì nữa.

Tôi đưa mắt qua Diệp Chính Thần lúc đó đang im lặng, nhìn về phía Dụ Nhân. Dụ Nhân lặng lẽ nhìn chúng tôi, tôi không hề nhìn thấy chút buồn bã hay vui vẻ trên khuôn mặt cô ấy.

Tôi bỗng thấy sợ, rất sợ, vì tôi có cảm giác cô ấy không hề ngạc nhiên hay hốt hoảng. Từ đầu chí cuối cô ấy chỉ im lặng chờ đợi, chờ đợi mọi chuyện xảy ra.

Tôi ngây người nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, muốn xem xem ẩn sau khuôn mặt xinh đẹp ấy là một thế giới như thế nào.

Diệp Chính Thần hỏi: “Em có tin anh không?”

Tất nhiên là tôi tin anh, cho dù nhìn thấy rèm cửa sổ buông kín, nhìn thấy sách của anh ở nhà Dụ Nhân, cho dù ngửi thấy mùi nước hoa J’adore trên tài liệu của anh, tôi vẫn giữ chút hy vọng còn lại với anh, không cam chịu mà phải đi xác nhận bằng được. Nhưng bây giờ... chiếc vỏ của những lời nói dối đẹp đẽ đã bị bóc trần, sự thật trần trụi còn xấu xa hơn những gì tôi tưởng tượng đã bày ra trước mắt. Liệu tôi còn có thể tin anh được không?

Tôi lau nước mắt, nói với Diệp Chính Thần: “Em tin anh, vì vậy anh đừng lừa gạt em nữa, hãy nói thật cho em biết, rốt cuộc quan hệ giữa anh với Dụ Nhân là như thế nào?”

Diệp Chính Thần kiên quyết trả lời: “Chẳng có quan hệ gì!”

“Vì sao anh lại có chìa khóa nhà Dụ Nhân? Vì sao anh lại phải giả vờ không quen cô ấy trước mặt em? Vì sao cô ấy lại phải cam tâm tình nguyện che giấu vì anh? Vì sao cô ấy muốn anh ở lại bên cô ấy?”

Diệp Chính Thần nắm chặt tay tôi.

Diệp Chính Thần nói: “Anh đã từng nói với em, anh không có tự do... anh không thể khống chế được tất cả mọi chuyện xảy ra...”

Diệp Chính Thần nói: “Em đã nói rằng, cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ tin anh.”

Diệp Chính Thần nói: “Bây giờ anh chỉ hỏi em một câu, em có tin anh không? Nếu tin thì đừng hỏi bất cứ điều gì nữa.”

Đừng hỏi bất cứ điều gì... Tôi không thể làm được như vậy, tôi không có được sự khoan dung như Dụ Nhân.

Tôi chầm chậm rút bàn tay về, cố gắng tháo chiếc đồng hồ. Nhưng trước mắt tôi chỉ là một khoảng tối, còn bàn tay tôi cứ run lên.

“Cô bé?”

Cuối cùng, tôi cũng tháo được nút cài của chiếc đồng hồ, ấn vội nó vào tay Diệp Chính Thần, nói câu cuối cùng: “Xin lỗi, em không thể khoan dung như anh muốn. Chúng ta chia tay thôi.”

Anh từng nói, chia tay là quyền chỉ tôi mới có, ngoài quyền đó ra, tôi chẳng có gì khác. Tôi bước đi, ngẩng lên nhìn bầu trời, không để cho nước mắt rơi.

Diệp Chính Thần không đuổi theo. Chúng tôi đã hết rồi, hết thật rồi.

Lẽ nào chúng tôi đã chia tay như thế?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx