sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Động phòng hoa chúc cách vách - Chương 15 - Phần 2

Ấn Chung Thiên rời đi, dần dần khuất khỏi tầm mắt tôi, không một lần quay đầu lại. Chúng tôi đã chia tay nhau như vậy, bình lặng hơn cả lúc quyết định sẽ kết hôn. Tôi định cởi chiếc nhẫn ở tay ra đưa trả lại cho anh thì phát hiện ra rằng bàn tay đã trống rỗng từ lúc nào, và ở cổ tay giờ đây đã có thêm một chiếc đồng hồ, trên dây màu trắng khắc rõ một chữ “Thần”.

Chắc hẳn là đêm hôm qua khi tôi đang ngủ, Diệp Chính Thần đã đeo cho tôi, chiếc kim đồng hồ lặng lẽ nhích dần từng chút một, nếu muốn tháo chiếc đồng hồ thì dễ như không, nhưng tôi không muốn, vì... tôi thích nó.

Không biết tôi đứng ngây ra như vậy bao lâu, khi tôi quay lại và định rời đi thì một chiếc xe lặng lẽ lướt đến bên cạnh tôi, cửa kính xe hạ xuống một nửa, đủ để nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ còn hơn cả mặt trời mùa hạ, giống hệt như ngày đầu chúng tôi gặp nhau.

“Lên xe đi.” Diệp Chính Thần bước xuống, mở cửa xe bên ghế phụ lái cho tôi.

Tôi không lên xe, nhìn chăm chăm vào mặt Diệp Chính Thần: “Chung Thiên nói, tổ chuyên án chỉ đưa anh ấy đi để phối hợp điều tra, chuyện này anh có biết không?”

Diệp Chính Thần không trả lời, nhưng sự im lặng của anh đã cho tôi đáp án.

“Anh đã biết trước điều đó rồi, đúng thế không? Anh nói với em rằng chỉ có anh mới cứu được anh ấy, vì thực ra không cần phải làm như vậy, đúng không?”

“Chuyện đó có quan trọng không?”

“Không quan trọng ư? Vậy theo anh thì chuyện gì mới quan trọng?”

“Người em yêu là anh, chỉ khi ở bên anh, em mới hạnh phúc.”

“Anh...” Tôi thực sự không còn lời nào để nói với anh nữa, cơn tức giận khiến người tôi run lên, tôi muốn nguyền rủa anh, nhưng lại không tìm được lời nào, vì thế chỉ còn biết nghiến răng ken két. Diệp Chính Thần thấy thế, vội ôm tôi, chuyển giọng nhẹ nhàng: “Anh sai rồi. Cô bé, hãy tha thứ cho anh, lần cuối cùng, anh cam đoan từ nay về sau sẽ không bao giờ nói dối em nữa.”

Tôi đứng im, trong lòng rất phức tạp, yêu đến cực điểm và hận cũng đến cực điểm. Tôi không biết trải qua nhiều lần bị lừa dối như vậy tôi còn có thể tha thứ cho Diệp Chính Thần được nữa hay không, nhưng tôi biết, mặc dù trải qua bao sóng gió như vậy, chúng tôi vẫn không rời xa nhau, tình cảm ấy dù là đối với tôi hay với Diệp Chính Thần cũng không thể quên.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại: “Hãy cho em một chút thời gian được không? Bây giờ em cảm thấy trong lòng rất rối ren.”

“Được. Để anh đưa em về nhà.”

Tôi lên xe, chiếc xe của Diệp Chính Thần cứ chạy về phía trước.

Con đường phía trước vô cùng quen thuộc, thế mà tôi không thể phân biệt được phương hướng. Giống như việc tôi biết rõ cái gì là đúng, cái gì là sai, nhưng trước Diệp Chính Thần, tôi lại không sao phân biệt được đâu là phải, đâu là trái, ai đúng, ai sai.

Chiếc xe cứ chạy về phía trước, theo con đường thênh thang và thẳng tắp.

Tôi rất mừng vì đó là con đường duy nhất, không cần tôi phải có bất cứ lựa chọn nào.

Diệp Chính Thần đồng ý cho tôi thêm thời gian, quả nhiên anh đã không nuốt lời, sau khi đưa tôi trở về căn hộ nhỏ của tôi thì anh biến mất. Tuần đầu tiên tôi thấy tức giận vì anh đã lừa dối tôi, tức giận vì anh đã quá tàn nhẫn với Ấn Chung Thiên, sau đó thì cơn giận dữ lắng dần. Diệp Chính Thần là số kiếp của tôi, cho dù tôi có căm ghét anh, hận anh đến đâu, cuối cùng tôi vẫn tha thứ cho anh. Sau đó, tôi bắt đầu thấy nhớ anh, nhớ nụ cười ranh mãnh của anh, nhớ điệu bộ như gã háo sắc của anh. Thỉnh thoảng rỗi rãi, tôi lại mường tượng cảnh khi tôi bước ra khỏi cánh cổng của bệnh viện, anh đột ngột xuất hiện và ôm tôi từ phía sau, rồi hỏi: “Cô bé, có phải nhớ anh rồi không? Nếu nhớ thì cứ nói thật ra, đừng làm ra vẻ xấu hổ...”

Nghĩ đến đây, khóe môi tôi bất giác nhếch lên.

“Sao có chuyện như vậy được? Thư ký Ấn sắp kết hôn với bác sĩ Bạc rồi, cậu đừng có nói linh tinh.” Từ phía trong vang lên tiếng nói đầy vẻ ngạc nhiên của một y tá.

Nghe vậy, bàn tay đang định đẩy cửa của tôi cứng đơ lại.

Lại có tiếng nói của một người nào đó rất quen, có lẽ là người của khoa tôi: “Tớ không nói linh tinh đâu, bạn tớ làm ở trên thành phố, Ấn Chung Thiên đúng là có người yêu mới rồi, là cháu gái của nguyên phó thị trưởng

thành phố.”

“Có mối mới hơn nên mới bỏ bác sĩ Bạc à? Làm thế thì có khác gì Trần Thế Mỹ[4]!”

[4] Một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Quốc, xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên, kết hôn với công chúa nhà Tống, sau hắn bội tình, phản bội vợ con của mình để theo vinh hoa phú quý.

“Bác sĩ Bạc chắc chưa biết đâu nhỉ? Vì mình thấy dạo này cô ấy rất vui.” Đó là giọng cô y tá khoa tôi.

Một cô y tá khác cướp lời: “Không biết các cậu có để ý không, bác sĩ Bạc đã tháo nhẫn đính hôn rồi.”

“Đúng thế, đúng thế, tớ cũng nhìn thấy. Tớ lại cứ nghĩ bác sĩ quên đeo... Có lẽ bác sĩ Bạc biết rồi nên mấy hôm nay mới cứ cố cười.”

“Chắc chắn như thế rồi, trừ những lúc an ủi những bệnh nhân sắp chết, mấy khi nhìn thấy bác sĩ Bạc cười đâu? Thế mà mấy hôm nay nhìn thấy ai, cô ấy cũng cười, chắc hẳn cố cười để người khác nhìn thấy đây mà.”

“Có lý, rất có lý. Sao thư ký Ấn lại như thế nhỉ? Đàn ông đúng là đều bạc tình bạc nghĩa.”

“Cậu thì biết gì, phó thị trưởng đã hạ bệ rồi, Ấn Chung Thiên không còn chỗ dựa, tất nhiên anh ta phải nghĩ cách tìm một chỗ dựa khác...”

Tôi đẩy cửa ra, tiếng cót két làm kinh động những người ở trong phòng. Tôi đứng ở cửa mỉm cười, trong phòng họp yên ắng đến lạ thường. Cô y tá khoa tôi khẽ kéo vạt áo bác sĩ Lý cầu cứu, vì bác sĩ Lý có quan hệ khá tốt với tôi.

“Bác sĩ Bạc, hôm nay là ngày nghỉ của cô cơ mà?” Bác sĩ Lý làm bộ tươi cười, hỏi.

“Tôi tới để xin phép, tôi có việc riêng, định nghỉ một tuần... Vừa rồi tôi có nghe thấy mọi người nói chuyện về tôi, không sao đâu, cứ tiếp tục đi.” Thấy mấy cô y tá cứ đưa mắt nhìn nhau, rồi đứng lên định bỏ đi, tôi làm bộ tươi cười: “Không sao thật mà, tôi và Chung Thiên chia tay rồi, có điều không liên quan tới người khác đâu, mà chỉ vì chúng tôi không hợp nhau.”

Tôi không giải thích gì thêm nữa, ngồi xuống bên cạnh bác sĩ Lý: “Bác sĩ Lý, mấy hôm tới có bận không? Tôi định đổi ca với anh, tôi có một số việc quan trọng.”

“Không bận. Tôi có thể đổi ca cho cô.”

“Cảm ơn! Thế thì tôi sẽ tới xin phép chủ nhiệm.”

Khi tôi bước ra khỏi phòng họp, lại nghe thấy những lời thì thầm khe khẽ, tôi cũng không muốn nghe nên rảo bước về phía phòng của chủ nhiệm. Tôi đã mua vé đi Bắc Kinh, tôi phải tới tìm gặp Diệp Chính Thần và nói cho anh biết, tôi vẫn đang chờ anh.

Thu dọn xong đồ đạc thì đã chiều muộn, tôi đưa cha tôi đi dạo ở công viên. Sau mấy tuần ngơi nghỉ, tinh thần của cha tôi đã tốt lên rất nhiều.

“Tiểu Băng, sao mấy ngày rồi không thấy Chung Thiên đâu, nó đang bận gì thế?”

“Anh ấy về và đi làm rồi. Nghỉ lâu như vậy, có bao nhiêu việc đang chờ anh ấy.” Nhắc tới Chung Thiên, tôi cũng chợt nhớ ra rằng đã lâu rồi không gặp anh.

Hôm qua, tình cờ tôi gặp một người bạn của anh, tiện thể hỏi mấy câu thì được biết, vụ án cơ bản đã điều tra xong, Ấn Chung Thiên không có liên quan gì, anh còn cung cấp rất nhiều chứng cứ có giá trị.

Chính quyền thành phố đồng ý để anh đi làm trở lại, nhưng anh không muốn ở lại Nam Châu, đối với Ấn Chung Thiên, Nam Châu không có tiền đồ, vì thế anh đang trong thời gian chờ điều động công tác.

Diệp Chính Thần nói anh sẽ làm cho tôi hài lòng, quả nhiên anh nói được, làm được, nhưng tôi vẫn không sao nói rõ với cha tôi được.

“Hôm nay chắc nó sẽ được nghỉ, con bảo nó tới ăn cơm đi.”

“Cha...” Có những chuyện sớm muộn gì cũng phải nói, hơn nữa, hôm nay tâm trạng cha tôi có vẻ khá hơn. “Con và Chung Thiên...”

Cha tôi thấy tôi cứ ấp úng, vẻ mặt khó coi nên lập tức hiểu ra: “Có phải các con cãi nhau không?”

Tôi hỏi với vẻ thăm dò: “Nếu chúng con chia tay, cha có thể chấp nhận được không?”

“Ôi dào, thanh niên cãi nhau là chuyện bình thường, nhưng đừng có hơi động một tí là nói chia tay. Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, tâm trạng Chung Thiên không tốt, con phải cố hiểu nó...”

Vòng quanh chiếc hồ nhân tạo, cha con tôi tiếp tục đi về phía trước theo con đường rải sỏi, mấy lần tôi định nói rõ mọi chuyện nhưng thấy vẻ mặt trầm mặc của cha lại không nỡ.

Cứ cuối tuần, trong công viên lại có rất nhiều đôi trai gái tới hẹn hò, có đôi thì ôm nhau trên chiếc ghế đá dưới gốc cây, có đôi thì cùng đi dạo trên con đường nhỏ, một đôi đang đi ngược lại phía chúng tôi, khiến tôi không tin vào mắt mình, tôi nhìn kỹ một lần nữa, quả nhiên là Ấn Chung Thiên và một cô gái chừng hơn hai mươi tuổi.

Sau một phút sững sờ, tôi vội kéo tay cha: “Cha, chúng ta đi về phía này đi.”

“Phía này gần nhà...” Cha tôi chỉ về phía trước, vừa nói được nửa câu, mặt ông biến sắc. Tôi vội tìm ngay thuốc trợ tim trong túi áo của ông, giúp ông uống thuốc.

Cha tôi vừa nuốt xong viên thuốc thì Ấn Chung Thiên cũng tới gần, anh không có ý định tránh cha con tôi, ngược lại chào rất bình thản: “Cháu chào chú, Tiểu Băng...”

“Sao lại trùng hợp thế?” Tôi cười, đáp. Tôi đã gặp cô gái đi bên cạnh Ấn Chung Thiên, cô ấy làm việc ở chính quyền thành phố, hình thức bình thường nhưng rất có học thức. Hồi Ấn Chung Thiên còn làm thư ký cho phó thị trưởng, đã có người làm mối cho họ, nói rằng cô gái ấy là cháu gái của một vị lãnh đạo thành phố đã nghỉ hưu, có cha mẹ đang giữ chức vụ quan trọng ở một cục nào đó.

“Chung Thiên, cô gái này là...” Cha tôi nói.

Ấn Chung Thiên nói với cô gái bên cạnh với vẻ rất lịch sự: “Xin lỗi, anh có mấy lời muốn nói với bác đây, em chờ anh một chút.”

“Vâng, em cũng muốn đi dạo quanh hồ. Mọi người cứ nói chuyện đi.”

Chờ cho cô gái đó đi xa rồi, Ấn Chung Thiên nhìn tôi một cái rất nhanh, tôi không kịp nắm bắt tâm trạng của anh.

“Thưa chú, cháu xin lỗi. Có những chuyện, lẽ ra cháu và Tiểu Băng không nên giấu chú, nhưng vì nghĩ cho sức khỏe của chú nên...”

“Hai đứa?!” Cha tôi nhìn tôi rồi lại nhìn Ấn Chung Thiên với vẻ không thể tin nổi.

“Cháu và Tiểu Băng không có tình cảm với nhau.” Câu nói này của Ấn Chung Thiên khiến tôi cũng sững sờ, huống chi là cha tôi.

“Cháu nói gì?”

Ấn Chung Thiên nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, nói tiếp: “Thời gian đó bệnh tình của chú rất nặng, tinh thần cũng không ổn định, Tiểu Băng rất lo cho chú. Để chú được vui, cô ấy đã nhờ cháu giúp đỡ, giả làm lễ đính hôn với cô ấy... Sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, chú đã vì chuyện của cháu mà bị bệnh tim, thế nên chúng cháu không thể nói thật với chú.”

Nhìn ánh mắt nghi ngờ của cha, tôi giả vờ, nhìn ra phía hồ nước đối diện.

“Thưa chú, Tiểu Băng rất hiếu thuận, cô ấy làm tất cả những việc đó cũng chỉ vì muốn chú khỏe, chú đừng trách cô ấy, phải chú ý giữ gìn sức khỏe...” Ấn Chung Thiên nói, giọng khách sáo: “Mấy hôm nay cháu đang bận chuyển công tác nên không có thời gian, để hôm khác cháu tranh thủ tới thăm chú.”

Nói xong, Ấn Chung Thiên rời đi, không ngoái đầu lại, tôi thoáng nhìn thấy vai anh hơi run.

“Tiểu Băng, những lời Chung Thiên nói có thật không?”

“Con...” Tôi không biết nên trả lời thế nào.

Cha tôi coi đó như lời thú nhận, thở dài một cái rồi vẫy tay, tiếp tục đi trên con đường rải sỏi.

Tôi vội đuổi theo: “Cha...”

Đi thêm mấy bước nữa, cha tôi dừng lại, quay đầu nhìn tôi: “Thực ra... từ lâu cha đã biết rằng con không thích Chung Thiên, nên khi con đột nhiên nói chấp nhận tình yêu của nó, cha đã rất ngạc nhiên.”

“...”

“Cha không ngờ con lại hồ đồ như vậy, lại cùng với cậu ấy lừa dối cha. Việc đính hôn mà cũng giả được ư? Sao con không nghĩ tới hậu quả về sau như vậy? Những người xung quanh sẽ nghĩ gì, sẽ nhìn gia đình ta như thế nào?”

Tôi không nói gì, cứ lặng lẽ đi theo cha. Thực ra, những lời nói dối đó, nếu là người khác thì cha tôi chưa chắc đã tin, nhưng lại do Ấn Chung Thiên nói, cha tôi đã tin không chút nghi ngờ.

Buổi tối hôm đó, tôi vừa tắm rửa xong, chuẩn bị đi ngủ thì mẹ tôi vào phòng, nói chuyện với tôi rất lâu. Bà cũng nói rằng tôi ngốc, trách tôi đã lừa dối cha mẹ. Bà còn nói rằng, không phải cha mẹ nhất quyết bắt tôi phải lấy Ấn Chung Thiên, chỉ là mong muốn tôi tìm được một nơi gửi gắm tốt và tìm được một người đàn ông thực sự đối xử tốt với tôi.

Tôi hiểu, tôi luôn hiểu tình yêu của cha mẹ là mãi mãi, cho dù chúng ta làm sai điều gì thì họ vẫn cứ yêu thương chúng ta bằng tất cả tấm lòng.

Sau đó, mẹ tôi hỏi về Diệp Chính Thần, anh đã có người yêu chưa, tôi nghĩ hồi lâu rồi mới đáp, chưa có.

“Tiểu Băng!” Do dự một lát, mẹ tôi lên tiếng hỏi về một vấn đề mà lẽ ra nên hỏi từ lâu: “Có phải con thích cậu

ấy không?”

Tôi gật đầu: “Vâng ạ!”

“Thế còn cậu ấy? Cậu ấy đối xử với con như thế nào?”

“Anh ấy đối xử với con rất tốt.” Tôi đặt mấy thứ trong tay xuống, khoác tay mẹ rồi áp mặt vào vai bà. Cho dù mẹ tôi có gầy thế nào thì bờ vai của bà vẫn khiến tôi rất nhớ nhung. “Mẹ, đã ba năm rồi nhưng con không sao quên được anh ấy. Con vẫn muốn được ở bên anh ấy.”

“Mẹ biết, vì trong khi mơ, con thường gọi “sư huynh”. Buổi tối hôm con và Chung Thiên đính hôn, con đã uống mấy cốc rượu vang, ngủ mà cứ khóc mãi, rồi nắm lấy tay mẹ hỏi...” Mẹ tôi nghẹn ngào một lúc rồi mới nói tiếp: “Sao anh ấy lại không về, có phải anh ấy đã quên con rồi không...”

“Mẹ...”

“Tiểu Băng, mẹ tưởng... nếu mẹ biết được cậu ấy có thể trở về thì nhất định mẹ đã không đồng ý chuyện của con với Ấn Chung Thiên. Mẹ biết con đã phải chịu thiệt thòi, tất cả cũng chỉ vì sức khỏe của cha con...”

Nỗi tủi thân đè nén trong lòng đều được trút bỏ, tôi gục vào lòng mẹ khóc như một đứa trẻ, toàn thân run lên, khàn cả tiếng.

Mẹ ôm tôi, vỗ nhẹ lưng. Cha tôi hình như nghe thấy tiếng nên cũng cầm chiếc khăn mặt, nhét vào tay mẹ tôi.

Điện thoại báo có tin nhắn, tôi lau nước mắt, nhìn lên màn hình thì thấy hiển thị số điện thoại của Diệp Chính Thần, vội mở ra xem.

Trên đó chỉ có mấy chữ: “Anh đang ở dưới nhà em.”

Không kịp thay quần áo, tôi vội vàng khoác áo rồi chạy ra khỏi cửa. Mẹ tôi đuổi theo, hỏi: “Tiểu Băng, con đi đâu thế?”

“Bệnh viện có việc... Cha mẹ cứ ngủ đi, đừng chờ con.”

Tôi chạy một mạch xuống dưới tầng một, thở hổn hển nhìn xung quanh, chỉ thấy dưới gốc cây cách đó không xa có một chiếc xe, Diệp Chính Thần đứng dựa vào xe, cười với tôi.

Ánh đèn đường vàng vọt chiếu lên mặt anh, vì thế gương mặt anh trông có vẻ hơi tối.

Đi tới gần hơn một chút, tôi phát hiện ra rằng anh gầy đi, những góc cạnh trên khuôn mặt trông càng rõ.

“Mấy hôm nay anh rất bận phải không? Anh gầy đi nhiều.”

Anh do dự một lát: “Cũng tàm tạm.”

Trên con đường rải đầy lá rụng, chúng tôi cứ đi về phía trước, trời rất lạnh nhưng tôi lại cảm thấy rất nóng: “Sao anh lại biết em ở đây?”

“Anh tới căn hộ của em.” Có tình cảm thì dù chỉ là những lời đối thoại rất bình thường cũng trở nên sâu sắc.

“Muộn thế rồi, anh tìm em có việc gì?”

“Anh muốn đi dạo với em...”

Tôi cúi đầu, vị ngọt ngào không thể che giấu được, và nó bắt đầu từ khóe miệng.

“Nếu muốn cười thì cứ cười đi, không cần phải kìm nén thế đâu. Anh biết là em nhớ anh...”

Anh lặng lẽ nắm bàn tay tôi, trên cổ tay anh cũng có thêm một chiếc đồng hồ, hệt như ba năm trước. Diệp Chính Thần kéo mạnh một cái, tôi loạng choạng ngã ngay vào lòng anh.

“Cô bé...”

Dưới ánh đèn đường vàng vọt, tôi đưa tay ra, chạm vào mặt anh, hạnh phúc chưa bao giờ lại ở gần tôi như vậy, đưa tay ra là có thể chạm tới. Tôi nhón chân, đón đôi môi mềm mại của anh.

Một nụ hôn dài, nồng cháy như dòng nham thạch và kéo dài tưởng chừng như vô tận...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx