sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Động phòng hoa chúc cách vách - Phần kết

PHẦN KẾT

Gần đến giờ tan ca, các y tá ai cũng có vẻ phấn chấn, cứ tốp năm, tốp ba túm tụm bàn tán. Tôi chẳng bận tâm vì điều đó, vẫn mải mê xem bệnh án. Đến giờ tan ca, tôi xoa xoa đôi vai mỏi nhừ, thay quần áo, ra khỏi bệnh viện.

Trước cổng bệnh viện, một chiếc xe thể thao màu trắng vô cùng quen thuộc đang đỗ, bóng một người thẳng thớm đứng bên cạnh xe, bộ quân phục màu xanh thẫm, nhìn đã thấy lóa mắt.

Đúng lúc hết giờ làm việc, có rất nhiều bác sĩ, y tá và bệnh nhân đi qua, họ đều nhìn chúng tôi, nói chính xác hơn là nhìn Diệp Chính Thần.

Diệp Chính Thần bước tới phía trước, toàn thân toát lên vẻ trang nghiêm của một quân nhân: “Bác sĩ Bạc, liệu có thể nể mặt đi ăn tối với tôi được không?”

“Được thôi.”

Diệp Chính Thần mở cửa xe, chờ tôi lên xe rồi hỏi: “Muốn ăn gì?”

“Hay là tới nhà em ăn lẩu đi?”

“Ăn lẩu ư?” Mắt Diệp Chính Thần sáng rực như thể hôm nay không phải là món lẩu dê mà là “lẩu thịt tôi”. Vừa nghĩ tới chuyện tôi chủ động đưa sói vào nhà, tối hôm nay rất có khả năng bị người ta “nấu chín dần” và từ từ thưởng thức, tôi toát mồ hôi.

Thấy tôi không nói gì, Diệp Chính Thần nói tiếp: “Ăn lẩu nhiều dễ bốc hỏa lắm.”

Tôi cảm thấy chưa ăn mà anh đã “bốc hỏa” thì càng cảm thấy người nóng bừng.

Tôi cố nặn ra một nụ cười: “Sư huynh, nếu em không nhầm thì hình như anh là quân nhân, anh có thể giữ hình tượng trang nghiêm của quân nhân một chút được không?”

Diệp Chính Thần tỏ ra coi thường: “Anh nhớ rằng, ba năm trước anh đã nói với em: quân nhân không phải đã tốt đẹp như em nghĩ đâu... cởi quân phục ra thì cũng là đàn ông, và cũng có nhu cầu sinh lý như vậy...”

Xe chạy ra đường phố chính, tôi chỉ vào ngã tư phía trước: “Bên trái ngã tư trước mặt có siêu thị.”

Diệp Chính Thần nhấn ga, lái xe về phía tôi chỉ.

Trong siêu thị, Diệp Chính Thần đẩy chiếc xe chở đồ đi phía sau, tôi đi phía trước, vừa đi vừa nhặt đồ cho vào xe. Thỉnh thoảng tôi lại quay đầu nhìn anh, lần nào cũng bắt gặp ánh mắt anh, bốn mắt nhìn nhau như tóe lửa. Bỗng nhiên tôi có cảm giác như chúng tôi lại trở về lần đầu cùng nhau đến Carrefour ở Osaka.

Tôi còn nhớ có lần, tôi cầm một lát bánh sữa màu vàng mới làm, hỏi anh: “Đây là loại bánh gì vậy, đẹp quá?!”

Vì bên ngoài bao bì không có hướng dẫn sử dụng, anh đã tới hỏi người làm bánh, hỏi cặn kẽ về cách làm và nguyên liệu, sau đó trở về, nói lại với tôi không thiếu một từ.

Anh nói xong, tôi vẫn nhìn chăm chăm vào anh.

“Em nhìn gì vậy?” Diệp Chính Thần sờ lên mặt mình, tưởng có vết lem.

Tôi cười, lắc đầu: “Sư huynh, em phát hiện ra rằng, dáng điệu của anh khi nghiêm túc thật đáng yêu.”

Diệp Chính Thần cũng cười, nụ cười trong sáng trông đáng yêu vô cùng: “Cô bé, anh biết là anh đáng yêu, em cẩn thận đấy, đừng có mà yêu anh.”

Tôi thè lưỡi, giằng lấy chiếc bánh trong tay anh, đặt vào xe: “Đừng có mơ, em không thích kiểu đàn ông như anh đâu. Em chỉ coi anh như anh trai thôi.”

Diệp Chính Thần đưa tay xoa rối mái tóc của tôi: “Cô bé, kể từ nay về sau, anh sẽ quan tâm đến em.”

Không biết có ai đó đã nói rằng: “Anh với chả em, càng dễ xảy ra chuyện!” Câu đó thật đúng, mà hễ đã xảy ra thì đều là chuyện lớn.

Một túi khăn giấy đưa tới trước mặt làm gián đoạn dòng hồi ức của tôi: “Cô bé, em cười chảy cả nước miếng rồi đấy.”

Tôi cúi xuống, trong xe hàng đã có thêm một chiếc bánh pudding tươi mới từ bao giờ, màu vàng của sữa khiến tôi thấy khóe mắt cay cay, thế rồi bất chấp đang ở siêu thị với bao ánh mắt nhìn, tôi nhào vào lòng anh.

Diệp Chính Thần ngạc nhiên, vội đẩy tôi ra: “Ở đây... có camera đấy.”

“Camera thì sao? Ai quy định rằng trong siêu thị thì không được ôm nhau?”

“Vì anh sợ... đến cảnh sau.”

Thật là…! Tôi bị anh làm cho tức đến bật cười, vội rời khỏi lòng anh: “Anh có thể đừng có lúc nào cũng nhớ đến chuyện ấy được không?”

“Anh chưa từng thấy người phụ nữ nào dễ cảm động như em. Chỉ là một cái bánh pudding thôi mà đã khiến em cảm động đến thế. Những người không biết lại tưởng anh vừa tặng em một chiếc nhẫn kim cương năm cara.”

Tất cả đàn ông đều biết rằng phụ nữ thích nhẫn kim cương năm cara, chỉ duy nhất có Diệp Chính Thần biết rằng, tôi thích ăn bánh pudding trứng gà nhất...

Không phải vì bánh pudding trứng gà rất ngon, mà vì mỗi lần ăn món đó, tôi đều nhớ lại vẻ mặt của anh khi nói với tôi về nguyên liệu và cách làm loại bánh ấy, càng ăn càng thấy vui.

“Sư huynh!” Tôi cười, nhìn anh. “Chúng ta kết hôn đi.”

Đúng lúc đó có tiếng loa truyền thanh thông báo về việc tìm người, Diệp Chính Thần không nghe rõ: “Em nói gì cơ?”

“Thôi vậy, coi như em chưa nói gì.”

Một cô đi ngang qua, mỉm cười nói: “Cô bé này nói muốn kết hôn với cậu.”

Diệp Chính Thần đẩy xe chở đồ sang một bên, kéo tôi chạy về phía cửa ra.

“Đi đâu thế? Sao lại cuống lên vậy?”

“Tới Cục Dân chính.”

“Sao cơ? Chẳng phải là thủ tục kết hôn của quân nhân rất phức tạp sao? Có thể đến thẳng Cục Dân chính là xong à?”

“Những thủ tục cần thiết anh đều đã làm rồi, chỉ còn thiếu giấy chứng nhận của Cục Dân chính nữa thôi”, Diệp Chính Thần nói.

“Chờ chút…” Tôi kéo Diệp Chính Thần lại. “Chúng ta về nhà ăn lẩu đã.”

“Em sẽ không thay đổi đấy chứ, làm người nhớ phải giữ lời hứa đấy.”

“Cục Dân chính hết giờ làm việc rồi.”

Diệp Chính Thần đột nhiên bật cười, nụ cười trong sáng như một đứa trẻ.

Không có mất mát thì sẽ không biết cách quý trọng, không có mất mát và tìm lại được thì sẽ không biết thế nào là nỗi đau.

Lần này, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi cũng sẽ không buông tay anh, không bao giờ nữa.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx