sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đừng coi thường Tiểu thư tôi đây - Chương 13

CHƯƠNG 13​Ngay sau khi ngẩng mặt lên, người thiếu nữ trong bộ đồ đen nhìn quét qua khắp một lượt, rồi nở một nụ cười tàn ác, dõng dạc nói: “Trực tiếp nghênh đón ta thế này, chắc hẳn các ngươi là những người bảo vệ hùng mạnh của hành tinh này như ta được nghe nói đúng không?”Yousuke không kiêng nể, nhanh chóng đáp trả lại: “Vậy ngươi là ai? Đến đây có ý đồ gì?”Người tôi vẫn cứng đơ, không thể nói được gì, chỉ có thể quan sát từng hành động của thân ảnh quen thuộc ở trước mặt.Người thiếu nữ hắc ám nghiêng nghiêng đầu: “Ta á? Ta chả là ai cả. Ta đến đây chỉ với một mệnh lệnh,” rồi nụ cười ngay lập tức tắt ngấm, khuôn mặt trở lại vẻ lạnh băng đầy tàn khốc, cùng với đó là sát khí tỏa ra, “đó là tiêu diệt tất cả các ngươi.”“Đừng có đùa.”Vừa kết thúc câu nói, Yousuke lập tức liền xông lên, cùng với cả Justin và Kakeru. Tôi chưa kịp lên tiếng ngăn họ lại, cả ba đều rút ra vũ khí của mình: Yousuke có Hỏa Kiếm và súng, Kakeru phô ra bộ vuốt sư tử làm từ titanium kết hợp với vài hợp chất khác, còn Justin thì sử dụng súng lade. Yousuke và Justin bắn từ hai phía, nhưng đối thủ lại nhảy lên cao khiến cho hai vật chất gây sát thương va vào nhau và nổ, khói bay mù mịt. Kakeru chạy đến từ phía sau rồi đạp lên vai Justin lấy đà để nhảy lên cao, rồi cố dùng móng vuốt gắn chặt ở găng tay cào vào đối thủ, nhưng lại bị chặn bởi cây quyền trượng. Dường như người thiếu nữ đó có thể tùy ý điều khiển cây quyền trượng thông qua ý nghĩ mà không cần phải chạm vào nó. Và khi cả hai vừa chạm chân xuống đến mặt đấy, trong khi Kakeru còn đang đôi co với cây quyền trượng thì người thiếu nữ đó đã tạo ra một quả cầu năng lượng đen trong tay và bắt đầu ném nó vè phía anh ta.“Cẩn thận.” Angela hét và ngay lập tức dùng một tay tạo lực vô hình đẩy Kakeru ra còn tay kia thì tạo một lớp tường bảo vệ. Quả cầu va vào bức tường màu hồng tạo ra một tiếng nổ như của một quả bom cỡ nhỏ vậy.Rồi nhân lúc cô gái đó không để ý, Isshu cùng Nanami từ đằng sau cùng kết hợp tạo ra một dòng năng lượng điện kết hợp với nước. Tôi lập tức hét lên: “Dừng lại!” rồi tạo một bức tường khác giữa người đó và dòng năng lượng chết người.Sabrina đứng bên cạnh, tức giận hỏi: “Cậu làm gì vậy hả Selena?”Bỏ ngoài tai câu hỏi đó, tôi chậm rãi đi đến gần cô gái rất đỗi quen thuộc với tôi kia, vừa đi vừa hỏi, đôi mắt dán chặt vào khuôn mặt không chút biểu cảm của người đó: “Darcy, là chị có phải không? Chị Darcy?”Mọi người xung quanh dường như rất đỗi ngạc nhiên, nhưng tôi không để ý. Giờ tôi chỉ muốn xác minh, xem liệu đó có đúng là…Người đó nhìn chằm chằm vào tôi, khuôn mặt vẫn vô cảm, lạnh lùng nói: “Darcy? Đó là ai? Ta không có biết.” rồi giơ quyền trượng lên nhằm đe dọa tôi.“Không thể nào. Dù chị có thay đổi theo năm tháng nhưng em vẫn chắc chắn đó là chị. Chị Darcy, chị không nhớ em sao? Em là Selena đây, em gái chị đây mà.” Tôi nói, giọng như vỡ òa vì quá xúc động “Chị là người đã từng nói là thương em nhất mà, CHỊ DARCY.”“Hóa ra ngươi là Selena, thủ lĩnh đám này? Vậy thì… Ngươi.phải.chết” rồi ngay lập tức xông đến chỗ tôi với siêu tốc độ.Thật sự, chị ấy thật sự không nhớ gì sao?Nhưng tôi chẳng có thời gian để suy nghĩ nhiều nữa. Là một trong năm người nhanh nhất đội, tuy đối phương đang tiến đến với siêu tốc độ nhưng tôi cũng đã ngay lập tức phản xạ, triệu hồi hai vũ khí của mình để đỡ đòn: Thiên Kiếm và Âm Kiếm. Trong khi tôi đỡ, những người khác cũng đồng loạt xông lên sau khi đã vượt qua cú sốc trước câu nói của tôi.Sabrina và Takeshi đứng ở gần tôi nhất. Thừa lúc chúng tôi đang giằng co, Sabrina ở bên cạnh tôi cố gắng đâm đối phương với cây thương của mình, và khi người trước mặt tôi nhảy mạnh ra sau để tránh tầm của cây thương, Takeshi liền dùng cây quạt Tessen của thằng bé phóng ra một loạt cây kim sắc nhọn được bao phủ bởi băng. Chị Darcy bay lên để tránh những mũi kim đó. Yousuke cũng bay lên khỏi mặt đất, từ tay phóng ra hàng loạt những tia lửa chết người, nhưng chị ấy cũng tránh được. Barbara cũng bay lên với tốc độ âm thanh, hai tay cầm hai thanh kunai hình chữ T lên để đấu cận chiến cùng với cả Yousuke. Cả Cam, Isshu, Kouta cùng Sakura và chị Nanami cũng bay lên tiếp sức.Còn tôi, sau màn giằng co vừa rồi thì vẫn chỉ có thể chôn chân một chỗ, thu lại hai cây kiếm. Tôi chắc chắn, đó là chị Darcy, tuyệt đối không thể nhầm được. Vì đó là chị ấy, nên tôi không thể đánh lại được, không thể làm tổn hại đến chị ấy được.Tôi cứ ngây người như vậy nhìn mọi người chiến đấu, mặc kệ Takeshi và Christina cứ lắc lắc người tôi và hỏi: “Chị, đó là ai vậy? Chị bảo chị là em gái của người đó là có ý gì? Chị! CHỊ SELENA!”Tôi quay sang ba đứa em của tôi, giọng như vỡ òa, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, nói một cách khẩn khiết: “Còn ý gì nữa. Đó là chị gái của cả bốn chúng ta đấy. Ba đứa các em… Ba đứa các em nhất định phải giúp chị đem chị ấy về. Tuyệt đối không được giết chị ấy. Có lẽ chị ấy chỉ bị tẩy não hay như thế nào đấy thôi. Đúng rồi. Chắc chắn là tẩy não mà. Chúng ta phải… CẨN THẬN!”Khi gần kết thúc câu nói, tôi cảm thấy có một luồng hắc khí lớn đang tiến về chỗ mình. Không kịp suy nghĩ gì cả, tôi dùng chưởng lực đẩy mọi người xung quanh ra xa. Nhưng sau đó, vì quá nhanh và quá bất ngờ trong khi bản thân tôi vẫn chưa hết hoảng loạn vì sự thật trước mắt, cùng với việc luồng hắc khí đó đã ở quá gần, tôi đã không kịp tạo lớp bảo vệ cho bản thân. Và như một phản xạ, tôi giơ hai tay lên tạo thành hình chữ X che chắn khuôn mặt, mắt thì nhắm lại.“BÙMMM”“CHỊ SELENAAAA!”“CHỊỊỊỊỊỊ!“SELENAAAAAAA!”Đó là tất cả những gì tôi nghe khi nhắm mắt. Nhưng thay vì là cảm giác đau đớn hay đau rát hay bất cứ thương tổn gì mà người bình thường đúng ra phải chịu khi tiếp xúc với hắc khí kia, tôi lại cảm thấy cơ thể mình như được ai đó ôm chặt và hơi nhấc lên khỏi mặt đất, kèm theo đó là cảm giác rất đỗi ấm áp, an toàn và quen thuộc. Tôi biết, mình vừa được cứu khỏi tình huống kia ít nhất với tốc độ cỡ của một viên đạn.Tôi biết, mình được cứu bởi ai.“Ikkou.”“Không sao chứ Selena? Xin lỗi anh đến hơi muộn.”“Em không sao.” Sau khi nhìn anh để đáp lại, tôi quay ra và lại thấy một hắc cầu khác đang đi về phía tôi, nhưng lần này tôi đã nhanh hơn, kịp thời tạo ra tường bảo vệ cho cả hai sau khi hô to “NGUY HIỂM!”Takeshi, Christina, Angela cùng Melody và chị Nanami chạy đến chỗ tôi, còn Sabrina thì cũng tham chiến luôn rồi. Angela lên tiếng hỏi: “Chị không sao chứ? Hai người không sao chứ?”Tôi trả lời lại, mắt thỉnh thoảng lại quan sát trận chiến để cảnh giác, đề phòng có thêm nguy hiểm: “Bọn chị không sao. Mọi người vẫn ổn chứ?”Christina gần như là người tức giận nhất: “Chị nghĩ gì vậy? Nếu không phải vì dùng lực đẩy bọn em ra thì có phải chị đã có thể tạo tường bảo vệ rồi không? Đây là lần thứ bao nhiêu rồi? Chị mà làm sao liệu bọn em có thể ổn được không hả?”Ikkou lên tiếng trấn an: “Rồi rồi. Không sao rồi mà. Bọn anh đều không sao. Giờ thì kế hoạch tác chiến thế nào đây?”Tôi nhanh chóng quay sang Ikkou, hai tay nắm chặt vào bắp tay anh, khẩn trương nói: “Ikkou. Anh phải giúp em. Anh nhất định phải giúp em. Người đó… Đó là chị gái thân yêu của em. Giúp em… Giúp em đem chị ấy về. Chúng ta không thể tiêu diệt chị ấy được. Chắc chắn chị ấy đã bị tẩy não. Nếu có thể đánh ngất chị ấy và đem về, biết đâu… biết đâu em có thể phục hồi lại trí óc cho chị ấy. Ikkou, làm ơn giúp em.”Tôi vốn không phải người yếu đuối. Mọi người đều nói, tôi là người cô gái mạnh mẽ nhất mà họ từng gặp, dù trong bất kỳ tình huống nào, dù xấu đến đâu tôi vẫn giữ được bình tĩnh cùng sự bình thản đến khó tin. Nhưng giờ đây, tôi lại cảm thấy mình đang mềm yếu hơn bao giờ hết. Sự thiếu tự tin, hoang mang hiện ra rõ mồn một trong từng hành động của tôi.Nắm lấy vai tôi, Ikkou điềm tĩnh nói: “Bình tĩnh lại nào Selena. Tất nhiên anh sẽ giúp em, nhưng em phải bình tĩnh cái đã. Tuy anh không biết rõ đầu đuôi, nhưng nếu em cứ hành động thiếu cẩn trọng như vậy, cả đội sẽ gặp nguy hiểm như vừa rồi, và không có cách nào có thể giúp em đâu. Hãy bình tâm lại đi đã.”“Ikkou…”“BÙM”“AAAAAAAA”“MỌI NGƯỜIIIIIIIII!”Ngay sau tiếng nổ, những người vừa nãy còn đang trực tiếp tham chiến giờ đều bị thổi bay đến chỗ chúng tôi đang đứng. Chắc hẳn mọi người vừa dính phải một chiêu thức khá mạnh của chị Darcy.Tôi quỳ xuống chỗ Sakura, hiện đang ôm lấy ngực đầy đau đớn. Ngay lập tức, tôi truyền sức mạnh cho cô ấy để cậu ấy lấy lại sức và được trị thương, vì ngoài tôi ra thì Sakura là người có khả năng trị thương và phục hồi thể lực cho người khác tốt nhất. Còn Ikkou, Takeshi cùng Christina, Angela đứng chắn trước cho mọi người để phòng thủ.“Selena” Sabrina ở bên cạnh tôi, tay ôm bụng đầy đau đớn, cố gắng nhổm dậy nói “Cô ấy mang sức mạnh của bóng tối, nhưng là bóng tối lạnh lẽo, tàn khốc, ác độc. Ánh sáng… Chỉ có ánh sáng mới có thể đấu lại được. Nhưng… Nhưng của tớ… ánh sáng của tớ không đủ. Selena. Chỉ có cậu thôi.”Bóng tối tàn khốc ư?“Melody. Cậu cùng chị Nanami thay tớ tiếp thêm sức mạnh cho Sakura để cậu ấy hồi phục. Angela, em hồi phục cho Kouta và Sabrina. Chúng ta cần hai người họ để giúp Sakura phục hồi cho những người khác một cách nhanh nhất.” Rồi tôi quay xuống Sakura đang ở trong lòng mình “Cậu phải cố hồi phục nhanh nhất có thể để còn giúp những người khác, nghe chưa hả?”Tuy đã đỡ đau nhưng Sakura vẫn chỉ có thể gắng gượng cười: “Yên tâm đi. Và cẩn thận đấy Selena. Tớ không muốn sau mình thì cậu là người tiếp theo phải trị thương đâu.”Sau khi trao Sakura cho Melody và chị Nanami, tôi vừa bước ra đằng trước Ikkou, vừa triệu hồi đôi song kiếm của mình. Nhìn chị Darcy đang chậm rãi bay đến với đôi mắt nghiêm túc, tôi nói, cố nuốt nỗi đau vào trong: “Làm tổn thương họ, thì dù có là chị Darcy yêu quý của em, em cũng sẽ không tha. Nhất định em sẽ mang chị về, vì vậy” rồi chĩa một cây kiếm vào chị ấy, tư thế sẵn sàng chiến đấu “Chị hãy chuẩn bị tinh thần đi.”Hắc thiếu nữ trên không trung kia vẫn chỉ lạnh lùng đáp, tay vừa chĩa cây quyền trượng vào chúng tôi: “Ta đã bảo là ta không biết Darcy là đứa nào mà. Mà điều đó cũng không quan trọng. Rồi ngươi cũng sẽ nằm bẹp chờ chết như bọn chúng thôi.”Rồi cả hai bên lao vào nhau.Trong khi Takeshi ở lại để làm nhiệm vụ phòng thủ, tôi cùng Ikkkou và Christina đều bay lên tấn công. Ikkou tạo ra tia sét cường độ mạnh, nhưng bị đối phương dùng quả cầu tạo ra một khối đen hút vào. Tôi nghi ngờ rằng liệu khối đen đó có phóng lại tia sét đấy ra, nhưng nó vẫn chỉ đứng yên đấy, thậm chí còn thoắt ẩn thoắt hiện. Tôi truyền suy nghĩ đến hai người: “Đừng sử dụng phép thuật, phải đánh cận chiến thôi.”Tuy không quay vào nhìn nhau, nhưng cả hai đều gật đầu ra hiệu “Đã hiểu”. Ikkou đã lôi ra thanh Lôi Kiếm từ lúc nào – một thanh kiếm đặc biệt có khả năng cộng hưởng sức mạnh của chủ nhân tạo ra những đường sét sắc bén, đồng thời có khả năng hấp thụ mọi tia sét hay bất cứ dòng điện nào dù mạnh đến đâu. Đó là thanh kiếm đặc biệt, cả hai đầu đều là hai lưỡi kiếm hai lưỡi chỉ ngắn khoảng năm centimet, lại còn khá tù chứ không hề sắc như lưỡi kiếm thông thường, đây không phải là kiếm dùng để “đâm”, mà là để “chém”. Vào tay người bình thường, nó là một thanh kiếm vô dụng, nhưng vào tay Ikkou – người mang sức mạnh sấm sét – lưỡi kiếm sẽ tiếp nhận dòng điện sét đó và có thể chém ngọt bất cứ cái gì.Còn Christina từ khi ở dưới mặt đấy đã luôn cầm chắc trong tay Gậy Bất Biến của con bé. Cũng giống như Gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không, cây gậy này có khả năng phóng to thu nhỏ tùy ý theo người sử dụng, ngoài Christina ra, không ai có thể nhấc nổi nó chứ đừng nói là điều khiển được. Vì Christina – mang sức mạnh của kim loại - là người cây gậy chọn nên con bé mới có thể cầm và điều khiển nó nhẹ nhàng như cầm một cây gậy gỗ bình thường vậy. Tuy có thể biến to nhỏ tùy ý, nhưng độ dài chủ yếu của cây gậy mà phù hợp với thân hình của Christina là khoảng một mét, đường kính tiết diện là khoảng ba centimet. Nếu bị cây gậy đập trúng người, cơ thể bạn sẽ phải chịu một lực tác động tương đương với lực của một cái xe tải lao với vận tốc nhanh nhất mà bạn có thể nghĩ đến.Tôi bay vọt lên, cao hơn cả Darcy rồi hạ hai đường kiếm xuống cùng lúc, nhưng bị chặn lại bởi một cường lực vô hình. Ikkou nhanh chóng di chuyển ra đằng sau nhằm làm một đường chém ngang lưng, nhưng chị Darcy đã kịp bay xuống. Tôi cũng ngay lập tức bay theo. Dùng tốc độ nhanh nhất của mình cùng sự trợ giúp của Christina, tôi cố chém liên tục vào chị Darcy, nhưng chị ấy đều dùng cây quyền trượng hoặc dùng tường bảo vệ vô hình đỡ được. Ngay cả khi có thêm Ikkou giúp sức, chúng tôi vẫn chưa thể làm được gì để chị ấy yếu đi.Tôi nhanh chóng nhận ra, chị ấy cũng sở hữu một tốc độ đáng kinh ngạc, nếu không thì làm sao có thể trụ được trước những đòn tấn công cùng tốc độ di chuyển của Ikkou và tôi. Vũ khí luôn giúp chủ nhân của chúng tăng khả năng chiến đấu, nên tôi đoán Quả cầu đen trong cây quyền trượng kia cũng có khả năng làm gia tăng sức mạnh của chị ấy.Ngay khi tôi truyền ý nghĩ: “Nhắm vào quả cầu” xong thì chị Darcy đã tạo ra một làn khói đen kịt, bao phủ và che khuất tầm nhìn của tất cả chúng tôi. Làn khói đen và dày đến mức tôi cảm giác mình như lạc vào một căn phòng tối tăm vậy, thậm chí tôi còn không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa, lại càng không thể thấy nhau.Tôi nghĩ: “Phải xua tan làn khói trước khi bị đánh lén.” Nhưng trước khi tôi làm vậy, tôi chợt nghe thấy một tiếng “KENGGG” khá to ở phía bên trái, và sau đó là tiếng hét của Christina ở bên phải tôi: “KHÔNG! KHÔNGG! KHÔNGGG!Không thể chậm chễ hơn nữa. Tôi tập trung, tạo ra một luồng ánh sáng tinh khiết, rồi để nó tỏa ra các phía một cách nhanh nhất để nhằm xua tan đi làn khói này. Khi mọi thứ xung quanh quang đãng hơn, tôi nhanh chóng tìm kiếm Chritina và thấy con bé đang rơi, mắt vẫn mở to, tay vẫn nắm chặt cây gậy.Tôi hét lớn “CHRISTINA” rồi lao với tốc độ ánh sáng, đỡ lấy con bé trước khi nó ngã xuống đất. Toàn thân con bé run rẩy, mắt mở to đầy sợ hãi, mồm lẩm bẩm “K…h…ôn…g…a…a…xit… nh…a…am…t…th…ạch…”. Đó, đó là hai thứ con bé sợ nhất trên thế gian (ngoài tôi và bố mẹ tôi ra). Có lẽ trong làn khói, chị Darcy đã tạo ra ảo ảnh từ nỗi sợ của chính con bé, nên nhìn Christina mới hoảng loạn như vậy. Tôi nhìn lên trời, Ikkou vẫn đang một mình đánh trực tiếp với chị ấy. Tôi phải ngay lập tức lên giúp thôi, không thì anh ấy sẽ không chịu nổi đâu. Không biết trong đám khói vừa rồi, Ikkou có gặp phải gì kinh khủng như trường hợp của Chritina không.Kakeru nhanh chóng chạy đến với khuôn mặt đầy lo lắng, có vẻ đã hồi phục, gọi to: “CHRISTINA! Selena, con bé bị làm sao vậy?”Tôi nhanh chóng trao Chritina cho Kakeru, dặn dò: “Kakeru, anh nhanh đưa con bé đến chỗ Melody. Con bé vừa gặp ảo giác, hiện giờ rất hoảng sợ. Chăm sóc cho con bé, làm cho đầu óc con bé tỉnh táo lại. NHANH!”Sau khi nhìn Kakeru bế Christina về lại chỗ cả nhóm, tôi ngay lập tức phóng lên hỗ trợ Ikkou. Những người khác có vẻ chưa thể hồi phục được nhiều, nên chưa thể chiến đấu được, bằng không họ sẽ lại bị trọng thương mất.Vừa lên đến nơi, tôi thấy Ikkou bị một đạp vào bụng, mạnh đến mức bay ra xa vài mét, nhưng vẫn cố giữ thăng bằng để không bị rơi. Tôi dùng song kiếm tạo ra một tia chữ X khổng lồ, nhưng như dự kiến, nó nhanh chóng bị chặn lại bởi tường bảo vệ vô hình. Nhân lúc đó, tôi dùng tốc độ siêu ánh sáng của mình, nhanh chóng áp sát chị Darcy, liên tục dùng những kỹ thuật điêu luyện của bản thân chém vào chị Darcy cũng như cả vào quả cầu ở đầu cây trượng. Tuy khá chật vật nhưng người trước mặt tôi vẫn cố đỡ được các chiêu thức mà tôi đánh ra, cho dù là phép thuật hay kiếm thuật.Tuy khá nhanh nhưng có vẻ chị Darcy đang ngày càng xuống sức do phải liên tục chống đỡ các đòn đánh siêu tốc độ của tôi, chưa kể trước đó chị ấy cũng đã phải một mình chống lại hơn chục người. Tốc độ của chị ấy chậm dần, lực để chống đỡ cũng yếu dần đi, và phản xạ cũng ngày càng kém hơn. Tôi tận dụng điểm yếu đó, tăng thêm lực cho đôi tay và hai cây kiếm, hạ hai đường kiếm xuống cùng một lúc. Không kịp tạo ra tường bảo vệ, chị ấy dùng cây quyền trượng để đỡ nhưng vì đã hơi đuối sức nên đã bị hai thanh kiếm của tôi tạo một lực đẩy mạnh khi va chạm, khiến chị ấy văng xa. Ngay lập tức, tôi thả Thiên Kiếm bên tay phải, để nó tự lơ lửng còn mình thì tạo ra một luồng tia sáng nhanh và mạnh, hướng thẳng đến chị Darcy vẫn còn đang hơi choáng váng.Cuối cùng, sau khi bị đòn của tôi đánh trúng, chị ấy rơi xuống.Ngay sau khi tôi đáp xuống đất, Ikkou cũng hạ cánh theo. Nhìn qua, có vẻ anh cũng không bị thương nghiêm trọng, vẫn có thể đứng vững và đủ sức cho một đến hai trận nữa, vì vậy nên tôi cũng không hỏi thăm gì. Chưa kịp quay lại nhìn chị Darcy, mọi người đã gọi với chúng tôi từ phía xa: “HAI NGƯỜI! PHÍA TRÊN!”Tên nhìn lên. Phía trên cách tôi tầm ba mét là khối đen lúc trước đã hút tia sét của Ikkou. Lúc nãy khi đánh một chọi một, tôi không thấy nó, nghĩ rằng vì chị Darcy đang yếu đi nên đã không duy trì được thứ đó. Thay vì là tia sét màu đỏ thẫm như của Ikkou ban đầu, nó lại phóng ra tia sét màu đen, với cường độ có phần mạnh hơn so với tia sét của Ikkou. Ngay lập tức, Ikkou ném Lôi Kiếm về phía nó, biến thanh kiếm thành vật thu lôi đầy hữu dụng. Nhưng không chỉ có một, hàng chục tia sét đen liên tục phóng ra, thậm chí cả Lôi Kiếm cũng không hút hết được. Rồi hàng loạt những cột thu lôi hiện ra, có lẽ là sản phẩm kết hợp sức mạnh giữa Cam – mang sức mạnh của công nghệ - và Christina – có sức mạnh của kim loại.Cho dù có các cột thu lôi, vẫn còn một vài tia sét không bị hút và tiến đến chỗ Ikkou và tôi. Tôi tạo lớp bảo vệ hình bán cầu xung quanh cả hai chúng tôi, đồng thời nhìn sang chỗ chị Darcy vừa rơi. Tôi thấy chị ấy đang cố gượng dậy, nhưng vẫn cảm nhận được năng lượng chị ấy phát ra từ quả cầu để điều khiển cái khối khí đen kia. Vừa cố duy trì lớp bảo vệ, tôi vừa kết nối suy nghĩ với Sabrina, Isshu, Melody cùng chị Nanami và Angela: “Kết hợp sức mạnh, làm sao để chuyển những tia hắc lôi kia vào quả cầu chỗ chị Darcy. Ngay lập tức!”Quả đúng như tôi mong đợi, năm người họ kết hợp tạo ra một luồng ánh sáng nhìn như một cái máng trượt, khiến những tia hắc lôi bắn vào liền chuyển hướng sang đúng mục tiêu mà tôi muốn: Quả cầu đen. Bản thân chị Darcy cũng bị dính một ít, liền ngửa mặt lên trời và hét một tiếng “AAAAAAAAA” đầy đau đớn rồi ngã xuống và ngất đi. Tuy quả cầu không bị phá hủy nhưng khối đen bắn hắc lôi kia cuối cùng cũng đã biến mất.Sau khi hóa giải bức tường bảo vệ, tôi mới nhận ra mình đã tốn nhiều sức như thế nào từ nãy giờ. Ngay khi Ikkou thu về Lôi Kiếm, tôi liền lập tức cảm thấy choáng váng, cơ thể rã rời, đứng cũng không vững nổi. Những cái hắc lôi kia khá mạnh, làm tôi phải tốn nhiều sức hơn để duy trì so với những tấm chắn bình thường.Ngay khi tôi có dấu hiệu ngã xuống vì kiệt sức, Ikkou ở bên cạnh đã đỡ lấy tôi, giọng đầy lo lắng và khẩn trương, hỏi: “Em không sao chứ Selena? Có phải quá sức rồi không?” Tôi thì vẫn cố gắng cười để trấn an, chậm rãi đáp lại: “Em không sao. Nghỉ một chút là cơ thể được phục hồi thôi. Điều quan trọng là…”Tôi chưa kịp nói hết câu, những người khác đã chạy đến bên cạnh tôi. Họ không nói câu gì, vì qua nhiều năm chiến đấu cùng nhau, chỉ cần nhìn thôi là đủ biết tôi đang ở tình trạng nào rồi. Chỉ có Sakura là lên tiếng: “Đây. Để tớ giúp cậu.” rồi truyền năng lượng phục hồi cho tôi. Cả Angela cũng lặng lẽ tiếp thêm năng lượng cho tôi.Tôi quay sang Takeshi và Christina, nói: “Hai đứa cùng mọi người giúp chị đem chị Darcy về, để chị có thể khôi phục lại chị ấy. Chị ấy không phải người xấu xa, độc ác, khát máu như vậy đâu, chẳng qua chỉ là bị tẩy não hoặc bị điều khiển mà thôi, giống như Ikkou một lần trước kia vậy. Đưa chị ấy về, và chị sẽ là người trực tiếp thanh tẩy trí óc của chị ấy.”Takeshi nghiêm mặt đáp lại: “Được rồi được rồi. Và khi về, chị sẽ phải giải thích cho bọn em cùng mọi người nhiều điều lắm đấy.”Cuộc trò truyện nhanh chóng kết thúc bằng vẻ mặt nghiêm trọng của tất cả mọi người. Tuy chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng tôi vẫn cảm nhận được một luồng khí hắc ám đang dần tiến đến chỗ chúng tôi đang đứng. Lúc đầu chúng tôi chỉ lập vành đai bảo vệ để bảo vệ cho người dân tránh xa khỏi vùng chiến sự, còn trên trời thì hoàn toàn để không. Dường như mọi người cũng cảm nhận được, nhưng chưa rõ vị trí tiếp đất của nguồn khí đó, nên tất cả đồng loạt nhìn lên trời để theo dõi.“Luồng hắc khí đó, chẳng lẽ là…”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx