sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đừng coi thường Tiểu thư tôi đây - Chương 14

CHƯƠNG 14​Ngay trước khi luồng hắc khí quen thuộc hạ cánh ngay giữa cả nhóm, tôi đã được Ikkou bế và cùng mọi người nhảy ra xung quanh để tránh. Ikkou và tôi dừng lại ngay trước chị Darcy đang nằm ngất xỉu dưới đất. Ngay bên cạnh tôi là Sabrina cùng Isshu. Nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Ikkou, tôi triệu hồi lại đôi song kiếm của mình. Tuy chưa hồi phục hoàn toàn nhưng vẫn đủ để tôi có thể đánh thêm một trận nữa. Chưa kể, đối thủ quen thuộc vừa đến kia sở hữu sức mạnh nếu so ra còn hơn cả chị Darcy ấy chứ.“Queq” Tôi nhăn mặt giận dữ nhìn tên vừa đi ra từ làn khói đen kia, nghiến răng gọi tên hắn.“Chào Công chúa. Trông nàng có vẻ còn sung sức quá nhỉ.” Tên khốn đó đáp lại với vẻ cợt nhả, kiêu ngạo thường thấy.Ikkou tức giận quát: “Ngươi xuống đây làm gì hả trên Què kiaaa?”Nhìn sang Ikkou, tên Queq lập tức đổi mặt sang vẻ đầy hận thù: “Súc sinh nhà ngươi dám gọi lái cái tên uy quyền của ta hả. Dù rất muốn cho ngươi một trận thừa sống thiếu chết nhưng ta được lệnh xuống đây không phải để đánh nhau.”Dường như đoán ra được ý định của hắn, tôi hỏi: “Ngươi… Chẳng lẽ…?”“Đúng vậy đấy Công chúa.” Nói đoạn hắn chỉ tay về phía tôi, chính xác thì… chỉ về con người đang bất tỉnh ở đằng sau tôi. “Ta xuống để đưa nỗi thất bại thảm hại kia về.”Nghe hắn nói mà tôi không kìm được sự nóng giận của mình. Hét lên một tiếng “Đừng có đùa!”, tôi lập tức tạo ra hàng loạt đường lưỡi liềm nhắm thẳng vào hắn. Như dự đoán, hắn dùng trường lực đỡ được, và trong khi đó, tôi di chuyển tốc độ cao đến chỗ hắn. Khi khói từ cuộc va chạm chưa tan, tôi làm đường chém thẳng vào hắn. Nhưng hắn lại đỡ được bằng thanh đao của hắn. Thanh đao dài tầm một mét, bề ngang tầm hai mươi centimet, riêng cán đao chỉ dài có mười lăm centimet. Đó là một thanh đao hai lưỡi, có hình dạng hơi giống một thanh kiếm khổ to, nhưng hai lưỡi của nó thay vì bằng phẳng mà sắc bén thì nó lại được thiết kế như những lưỡi cưa. Vì vậy thanh đao đó không chỉ có thể chém mà còn có thể đâm và khiến người bị đâm chết trong đau đớn, như thể bị rút nội tạng sống ra khi bạn đang tỉnh táo vậy.Sức lực của tôi hiện chưa ở trạng thái đầy đủ nhất như lúc mới đến nên không thể dùng sức đôi co với hắn lâu được. Khi hai tay hắn còn đang bận giữ thanh đao để đỡ đường kiếm của tôi, tôi lập tức thả hai tay ra để hai thanh kiếm tự động chống đỡ, còn tôi thì cúi xuống và xoay chân để khiến hắn ngã. Nhưng thật không may, hắn đã kịp tạo đà nhảy ra đằng sau. Không chậm trễ, tôi phóng ra một loạt những quả cầu năng lượng nhằm vào hắn, nhưng Queq hoặc là nhảy tránh được, hoặc là dùng thanh đao chém những khối cầu đó.Ikkou, Isshu cùng Barbara và Cam đã ngay lập tức áp sát lưng hắn với tốc độ chóng mặt, cố chém hắn từ đằng sau, nhưng lại bị chặn lại bởi lớp bảo vệ, khiến cả bốn bị bật ra ngay khi vũ khí của họ chạm vào bức tường đó. Nhân lúc đó, hắn xoay người chém một đường, tạo ra một hình lưỡi liềm nằm ngang nhắm thẳng vào họ. May thay, Christina và Takeshi đã hợp sức tạo một lớp bảo vệ họ, nhưng vụ nổ khiến bốn người văng xa, đập thẳng lưng vào lớp tường bảo vệ trước Điện Kremlin.Melody cùng chị Nanami tạo ra hàng loạt tia nước với tốc độ và lực bắn cao đầy sắc bén, trong khi Justin liên tục bắn những tia lade cường độ lớn về phía Queq, còn Yousuke phóng ra những tia lửa. Hắn bay lên, nhưng chỉ có thể tránh được những tia lade và tia lửa, còn những tia nước dưới sự điều khiển của hai “nữ thần nước” của chúng tôi vẫn liên tục đuổi sát hắn. Tôi biết, những tia nước đó sẽ không biến mất cho đến khi nó chạm được đến mục tiêu. Để hạn chế đường chạy của hắn, tôi cùng Sabrina và Angela bắn ra những tia sáng từ ba hướng khác nhắm vào hắn. Và thật không ngờ, ngay khi tất cả những tia đó sắp chạm vào, hắn đột ngột để bản thân rơi tự do và khiến những tia ánh sáng cùng tia nước chạm vào nhau, gây ra một vụ nổ nhỏ, kèm theo đó là một loạt bụi óng ánh rơi xuống.Ngay khi hắn chạm đất, Kouta đã cố định toàn chân hắn bởi đất, cùng Sakura cố định tay và thân hắn bởi tầng tầng lớp lớp dây leo đặc biệt chắc chắn. Tận dụng ngay cơ hội, tôi và Sabrina, Melody xông đến từ các phía, cố đâm hắn bằng kiếm, thương và đinh ba của cả ba. Nhưng khi chúng tôi đến gần, chưa kịp chĩa vũ khí ra để đâm, Queq đã tự tạo ra một lượng năng lượng từ trong cơ thể hắn và để năng lượng đó bộc phát, không chỉ phá hết xiềng xích đang giam giữ hắn mà còn khiến tất cả chúng tôi bị văng ra xa, đập vào tường. Cả chị Darcy cũng không ngoại lệ.Tôi ngã ở gần chị Darcy nhất. Ngẩng đầu lên, tôi thấy Queq đang đi về phía chị đấy. Cố gắng đứng dậy, tôi đến chắn trước chị ấy với tốc độ nhanh nhất mà tôi có thể với tình trạng hiện tại, giơ kiếm lên phòng thủ. Nghiêm mặt nhìn hắn, tôi nói: “Cấm ngươi động đến chị ấy.” Ở đằng sau tôi, chị Darcy có vẻ dần có dấu hiệu tỉnh lại, có lẽ là hậu quả của việc bị đập toàn thân vào tường. Nhưng tôi ngờ rằng liệu chị ấy có thể cử động bình thường một cách nhanh chóng, còn cây quyền trượng thì đã biến mất từ lúc nào. Còn những người khác, tất cả đều dường như vẫn đang bị choáng váng hoặc đã ngất đi vì va chạm.Queq nở nụ cười đáng ghét nhất mà tôi từng thấy và chế giễu: “Thôi nào công chúa. Nàng biết nàng không thể hạ ta trong tình trạng này mà. Tránh ra đi, không nàng sẽ phải chịu đau đớn hơn nữa đấy.”Hắn vừa dứt câu, tôi xông thẳng lên và chém hắn bằng Âm Kiếm, nhưng hắn lại đỡ được bằng thanh đao. Từ khi đến đây tôi đã tốn khá nhiều sức lực, lại chưa được phục hồi đầy đủ mà đã xuất ra hàng loạt chiêu thức, nên hiện tại tôi chỉ có thể duy trì được sức mạnh của Âm Kiếm, còn Thiên Kiếm thì đã tự động biến mất, chưa kể Âm Kiếm đêm qua vừa được “uống máu” nữa, nên dễ duy trì và tăng sức mạnh cho tôi hơn . Vừa giằng co, tôi vừa quát: “Ngươi mới là người phải cút đi!” rồi dùng chân đá thẳng vào ngực hắn. Rủi thay, hắn đã tóm được chân tôi bằng một tay, còn tay kia thì đấm một phát vào bụng tôi. Cú đấm khiến tôi thấy đau nhức ở vùng bụng, tuy cảm thấy có vẻ không quá tổn hại đến nội tạng nhưng đủ để toàn thân tôi lả đi, mất hết sức lực. Ngay sau đó, hắn dùng tay nắm chân tôi lúc trước ném tôi ra xa cách đấy tầm mười mét.Ngã xuống đất, nhưng dù có cố thế nào, tôi không thể gượng dậy được. Có lẽ tôi đã kiệt sức thật rồi, toàn thân run lên, thậm chí phép thuật cũng gần như không thể thi triển được, thanh Âm Kiếm cũng tự động biến mất, thậm chí tôi còn ở trạng thái mặc quần áo thường chứ không phải đồ bảo hộ. Ngẩng mặt lên, tôi cảm thấy Queq đang dồn một lượng nhỏ năng lượng vào tay. Hắn mỉm cười đắc thắng, nói: “Ta đã cảnh báo nàng rồi. Giờ thì… Tạm biệt.” rồi phóng ra tia bóng tối với hình dạng như một viên đạn đầu nhọn về phía tôi.Ngay khi bị ngã, tôi đã cố thu lại toàn bộ lớp bảo vệ mà tôi đã lập cùng cả nhóm lúc mới đến đây để có thêm chút năng lượng và sức lực. Vì vậy, ngay khi tia bóng tối được bắn ra, tôi đã tạo một lớp bảo vệ cách mình năm mét để ngăn nó bắn trúng mình. Tuy nhiên, như vậy vẫn không đủ, và kết quả là bức tường đó bị hắc tia kia phá vỡ, tiếp tục lao về phía tôi.Sự việc diễn ra quá nhanh, còn mọi người có vẻ vừa mới tỉnh lại, đầu óc chưa đủ tỉnh táo để phản ứng nên không thể tạo ra một màng chắn nào để bảo vệ tôi. Thế nhưng, khi cái tia kia chỉ còn cách tôi chưa đến một mét, một thân ảnh cao lớn đã đến chắc trước tôi với tốc độ không tưởng, và hứng trọn hắc tia đó.Sự việc lúc đó diễn ra với tôi như một bộ phim quay chậm vậy. Thân ảnh quen thuộc đấy ngã xuống, khiến tim tôi như bị hàng trăm mũi tên đâm vào. Nó đau, đau lắm. Tại sao sự việc đấy lại một lần nữa xảy ra với tôi, với những người thân thương của tôi cơ chứ. Năm xưa là chị Darcy vì đỡ đòn cho tôi mà bị thương rồi mất tích. Còn bây giờ, cũng vì tôi mà người tôi yêu nhất đã phải chịu tổn thương.“IIIKKKOOOOUUUUU!”Tôi hét lên đầy đau đớn, rồi không hiểu sao, sức lực cùng sức mạnh lại tràn về trong tôi. Không suy nghĩ gì cả, cơ thể tôi tự động bò thật nhanh đến Ikkou. Nâng cơ thể đã mất đi bộ đồ bảo hộ từ lúc nào, tôi thấy một cái hố nhỏ ở gần giữa bụng, và máu từ đó liên tục tuôn ra. Tôi cố vừa ấn chặt vết thương, vừa sử dụng năng lực chữa trị của mình, nhưng vẫn chưa ăn thua. Máu chảy ngày càng nhiều, khiến anh ấy bị sốc dẫn đến ngất đi.Tôi không quan tâm gì đến xung quanh cả, chỉ cố gắng làm sao cho vết thương liền lại để máu ngừng chảy. Chỉ đến khi mọi người chạy tới, tôi mới ngẩng đầu lên, cầu cứu Sakura, nước mắt không ngừng tuôn rơi, như thể cả đời tôi chỉ khóc vì điều này vậy: “Sakura! Giúp…Giúp tớ nhanh lên. Ikkou ngất xỉu rồi, phải cầm máu. Sakura! Nhất định cậu phải giúp tớ cứu sống anh ấy!”Sakura không nói gì cả mà hành động luôn. Cô ấy dùng cả hai tay để kết hợp năng lượng với tôi. Tôi nghe thấy tiếng Isshu hét lên, rồi nhìn thấy anh ta cùng Yousuke, Justin, Cam bắn ra những dòng năng lượng nhằm vào Queq trong khi hắn đang vác chị Darcy trên vai. Tên khốn đó tạo được tường bảo vệ ngăn hắn với những dòng năng lượng kia, và lợi dụng vụ va chạm bay thẳng lên trời với tốc độ siêu thanh. Cuối cùng, hắn đã thoát, cùng với chị Darcy của tôi.Ở chỗ tôi, Angela truyền sức mạnh cho tôi, còn Melody, Sabrina, anh Kouta cùng chị Nanami thì tiếp năng lượng cho Sakura để hỗ trợ chữa trị. Sakura nói, át cả tiếng khóc nấc của tôi: “Phải đưa anh Ikkou đến bệnh viện thôi. Anh ấy không chỉ bị tổn thương bên trong mà còn chịu tác động bởi ma lực bóng tối nữa. Hiện năng lực chữa trị của tớ và cậu chưa đủ sức, phải vừa phẫu thuật vừa hút đống ma lực đấy ra mới được.” Rồi cô ấy quay sang những người khác dặn dò: “Takeshi, ngay lập tức liên lạc với bệnh viện của nhà chị ở Moscow này, bảo họ chuẩn bị phòng phẫu thuật khẩn cấp. Christina, em cùng Kakeru và Cam đưa mẹ chị từ Gbarpolu ở Liberia về thẳng bệnh viện để chuẩn bị phẫu thuật, bảo đây là trường hợp khẩn cấp từ chị yêu cầu. Barbara, cậu về đưa cả cậu Mike hiện đang ở nhà tớ đến nữa.”Từng người sau khi nghe được phân công đã lập tức đi thực hiện ngay.Sakura quay sang những người còn lại, tiếp tục nói: “Chúng ta phải tiếp tục giữ hiện trạng như bây giờ mà đến bệnh viện, không thể di chuyển tốc độ cao được. Ngoài Angela, Melody, anh Kouta, chị Nanami ra thì những người còn lại lập tức kết hợp sức mạnh, mở cánh cổng thật rộng đến bệnh viện cho bọn em đi sang đó. Isshu và Yousuke, hai anh một người đỡ đầu, một người đỡ chân Ikkou để nâng anh ấy lên. NHANH!”Tất cả cùng thực hiện đúng như những gì Sakura yêu cầu.Khi chúng tôi đến cổng bệnh viện tư của gia đình Sakura ở Moscow này, một đội ngũ bác sĩ và y tá tầm bốn người lập tức chạy ra. Đặt Ikkou lên băng ca, cả sáu chúng tôi cùng các y bác sĩ cùng vào phòng cấp cứu, còn những người khác ở ngoài phòng chờ.Để có thể tiến hành phẫu thuật, tất cả chúng tôi buộc phải khử trùng và mặc đồ phẫu thuật trước. Vì vậy, chúng tôi chia ra: tôi cùng Angela ra ngoài khử trùng và mặc đồ trước, để nhóm Sakura ở lại duy trì ngăn vết thương bị tổn hại thêm do năng lượng bóng tối, rồi đến chúng tôi vào thay phiên và để nhóm Sakura ra ngoài làm điều tương tự. Tôi đã ngừng khóc khi vừa đến đây, nhưng trong lòng vẫn rất hoảng sợ, sợ rằng người tôi yêu nhất sẽ chết trong tay tôi, ngay trước mắt tôi. Người tôi như run lên, cố gắng hít sâu, thở mạnh để trấn tĩnh bản thân.“Chị. Anh Ikkou sẽ không sao đâu. Chị hãy cố bình tĩnh, như vậy mới duy trì tốt phép thuật cùng khả năng trị thương được.” Angela ở đằng sau vừa truyền năng lượng vừa động viên tôi.“Chị cũng mong vậy.” Nghe lời em gái cưng nói, nỗi sợ trong tôi cũng vơi đi phần nào. Nhưng cho đến khi tình hình vết thương của Ikkou được giải quyết, tôi vẫn không thể an tâm được.Khi nhóm của Sakura quay lại, họ đi cùng hai người nữa: cô Amari – mẹ của Sakura – và chú Mike. Hai người họ là chị em ruột của nhau, và được coi là cặp bài trùng trong ngành y, nhất là về lĩnh vực phẫu thuật. Chưa có một ca phẫu thuật nào, dù khó khăn hay phức tạp hay nguy cấp đến đâu mà hai người họ thất bại cả. Cả hai cô chú đều đã mặc quần áo phẫu thuật, nghe Sakura và các bác sĩ trình bày tình hình. Chúng tôi không thể cho chụp CT vì tình hình quá nguy cấp, nhưng với người như cô Amari và chú Mike, cùng những kiến thức mà Sakura thu nạp được từ mẹ cô ấy về cơ thể con người cũng như các chấn thương, như vậy là đủ để có thể tiến hành phẫu thuật mà không cần chẩn đoán.Trong khi cô Amari, chú Mike cùng hai bác sĩ và hai y tá trợ giúp khác thực hiện ca mổ, nhóm tôi vẫn cố gắng hạn chế hết mức sự lây lan của luồng khí phát ra từ “viên đạn bóng tối” hiện đang ở trong bụng của Ikkou, mà vị trí chính xác là ở dạ dày. Có thể với người bình thường thì không cần những tinh anh như mẹ và cậu của Sakura tham gia để tiến hành mổ và chữa trị việc thủng dạ dày do đạn. Nhưng đây là trường hợp đặc biệt. Chúng tôi thực hiện ca mổ với quy mô của vết mổ nhỏ nhất nhưng với thời gian ngắn nhất có thể, để hạn chế “khí” từ vật chất bóng tối không xác định ở bên trong Ikkou thoát ra ngoài và xâm nhập và người thường. Mặc dù có tôi và đội của tôi ở bên hỗ trợ việc ngăn “khí” nhưng bạn biết đấy, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nên cẩn thận vẫn tốt hơn. Chưa kể, đây là vấn đề cá nhân của chúng tôi, không nên để quá nhiều người ngoài biết và tham gia.Cuối cùng chúng tôi cũng nhìn thấy “viên đạn bóng tối” đang găm sâu vào trong dạ dày của Ikkou. Sau khi kẹp cố định vết mổ, cô Amari quay sang chúng tôi, nói: “Đến lượt các con đấy.” rồi bảo tất cả những y tá, bác sĩ khác cùng chú Mike lùi ra sau hết mức có thể. Đầu tiên, chúng tôi thu hẹp dần năng lượng bao quanh lỗ ở dạ dày xuống sao cho nó chỉ còn bao quanh đúng “viên đạn”, rồi biến khối năng lượng đó như một cái bọc, đưa “viên đạn” ra khỏi dạ dày. Tôi quay sang bảo chị Nanami cùng Angela duy trì và đưa cái bọc đó ra chỗ nào đó để có thể cùng những người ngoài kia phá hủy nó mà không lây lan gì ra nơi khác.Vậy là xong một công đoạn.Kế tiếp, tôi cùng ba người kia phải hợp sức thanh tẩy cái “khí” đã tràn ra từ trước khi tôi cùng Sakura thực hiện việc chữa trị. May mắn thay, “khí bóng tối” nó đã bị chúng tôi hạn chế chỉ ở trong dạ dày chứ chưa hề lan ra bất kỳ bộ phận nào khác trong cơ thể Ikkou. Trong khi chúng tôi thanh tẩy, chú Mike và cô Amari tiến hành khâu dạ dày – việc này thì khá đơn giản và được họ hoàn thành một cách nhanh chóng. Sau khi họ kết thúc mũi khâu cuối cùng được một lúc thì chúng tôi cũng hoàn thành việc thanh lọc.Thật may nhóm máu của Ikkou cũng phải máu quá hiếm, nên dù mất máu vẫn được bệnh viện tiếp thêm. Dù vậy, trước khi “bước chân” đến đây, tôi đã kịp ra lệnh ngầm cho Takeshi phá hủy số máu của Ikkou ở trước Quảng Trường Đỏ đi ngay lập tức. Nếu để bất cứ ai sở hữu DNA của một trong số người ở Biệt đội của tôi, hậu quả sẽ khá khó lường đấy.Tôi thở phào khi cuộc phẫu thuật đã thành công, giờ chỉ còn chờ Ikkou tỉnh lại nữa thôi.Dưới sự chỉ đạo của cô Amari, Ikkou được chuyển đến phòng hồi sức đặc biệt để theo dõi, đồng thời bảo chú Mike ra lập cam kết im lặng với những bác sĩ, y tá tham gia cuộc phẫu thuật. Rồi cô quay sang chỗ chúng tôi trấn an: “Tình hình cậu ta có thể nói là ổn rồi, giờ chỉ còn theo dõi và đợi tỉnh lại nữa thôi. Các con hôm nay đã làm rất tốt, nhất là con đấy Sakura. Giờ mọi người đi nghỉ đi. Selena, vừa nãy cô để ý cháu hơi gập bụng và nhăn mặt, có phải bụng bị chấn thương gì rồi không? Cô có nghe tin các cháu đã làm một trận khá gay cấn ở trước Điện Kremlin. Cháu nên đi kiểm tra đi.”“Cháu không sao. Chỉ là trước lúc đến đây bị một đấm vào bụng thôi, nhưng không đáng lo đâu. Cô biết cơ thể cháu có khả năng tự hồi phục các vết thương nhẹ mà.” Tôi đáp lại trước sự quan tâm của cô “Giờ thì cháu xin phép ra ngoài trước để xử lý nốt những việc cần làm.”Tôi vừa ra ngoài, tháo bộ đồ phẫu thuật ra vừa đúng lúc những người khác chạy đến sau khi phá hủy “viên đạn bóng tối” lúc nãy. Isshu là người sốt sắng nhất, lên tiếng đầu tiên: “Selena, anh hai thế nào rồi?”“Anh ấy không sao. Ca phẫu thuật đã thành công. Anh Ikkou đã được chuyển sang phòng hồi sức đặc biệt để theo dõi rồi, giờ chỉ còn chờ anh ấy tỉnh lại thôi.”Nghe tôi thông báo, mọi người đều như trút được gánh nặng, thở dài nhẹ nhõm. Thậm chí Isshu còn lẩm bẩm: “Cảm ơn các vị thần.” Rồi tôi quay sang Christina và Takeshi: “Hai em cho người liên lạc với FSB, bảo họ Ikkou hiện trong tình trạng không thể tham gia chiến dịch tới của họ được. Nếu họ làm khó quá, hãy tìm người của mình phù hợp để thay thế cho anh ấy.”Angela ở bên cạnh nghiêm khắc nhắc nhở tôi: “Còn chị thì đi nghỉ ngơi đi, để lại mọi việc cho bọn em lo. Lúc truyền năng lượng cho chị, em cảm thấy chị trúng đòn không hề nhẹ đâu, chưa kể chị đã dốc quá nhiều sức để đánh với hai người rồi đấy, rồi lại còn cùng chị Sakura chữa trị cho anh Ikkou nữa.”Càng về cuối câu, tôi càng cảm thấy khó nghe, tai như ù đi, mắt thì mờ dần, chân cảm giác như không còn sức chống đỡ nữa, bụng thì lên một cơn nhói nhẹ. Không thể chịu nổi, tôi liền ngã trong vòng tay của Takeshi và mọi người, mắt nhắm dần, nhắm dần. Buồn ngủ là cảm giác duy nhất mà tôi có lúc đấy. Sau tất cả những gì đã trải qua buổi sáng hôm nay, tôi thực sự chỉ muốn đánh một giấc thật sâu mà thôi.Mặc kệ hàng loạt tiếng gọi mang đầy sự hoảng sợ và lo lắng bên tai, tôi chìm vào giấc mộng của riêng mình. Hy vọng rằng, khi tôi tỉnh dậy, tất cả sự việc diễn ra sáng nay chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.“Và trong cơn mộng, tôi đã mơ, mơ về những ký ức xưa cũ mà tôi tưởng chừng đã không còn trong tâm trí mình từ lâu lắm rồi.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx