sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đừng coi thường Tiểu thư tôi đây - Chương 15

CHƯƠNG 15​Mở mắt ra, đột nhiên tôi thấy mình đang đứng ở chỗ cây đa ở trên một gò đất nhân tạo phủ đầy cỏ bên cạnh vườn hoa chính trong khuôn viên nhà tôi. Cây đa này, tôi nghe nói do chính bà nội tôi mang về trồng, nhưng không phải từ khi nó mới chỉ là một hạt giống mà là khi nó đã bắt đầu là một cây trưởng thành cao tầm hơn ba mét, khi toàn bộ khuôn viên nhà tôi ở Hà Nội còn đang trong giai đoạn hoàn thiện. Vì vậy, cho đến bây giờ, cây nhìn khác gì một cây đa cổ thụ, cao gần năm tầng nhà.Nhưng cây đa hiện tôi đang nhìn đây thấp hơn một chút so với cây ở nhà tôi hiện giờ.Đột nhiên, tôi nghe ở đằng sau có tiếng cười đùa của trẻ con, cùng với đó là tiếng thở mệt nhọc cùng tiếng gọi của một nhóm tầm bốn người, gồm cả nam và nữ. Tôi quay lại nhìn, thấy một cô bé rất đáng yêu, với mái tóc xoăn nhẹ vàng óng như ánh mặt trời dài đến ngang vai, được buộc hai bên nhìn rất dễ thương. Dựa vào hình dáng, cô bé mới chỉ tầm gần hai tuổi thôi, nhưng đã có thể đi hay chạy rất thành thục, vững chãi như một đứa trẻ bốn đến năm tuổi rồi. Chưa kể, bé gái đó còn chạy rất nhanh nữa, đến mức những chàng trai, cô gái ở đằng sau cũng rất khó nhọc để đuổi kịp.Không khó để tôi nhận ra cô bé đặc biệt đấy. Đó là…“Đại Công chúa! Xin người đừng chạy nữa. Ngã bây giờ. Đi chậm thôiii!"Đúng vậy, đó chính là tôi lúc còn bé: trẻ con, xinh xắn, đáng yêu, tinh nghịch, năng động, loắt choắt, nhanh nhẹn như một chú sóc vậy (Bố mẹ tôi bảo hồi đấy tôi giống tiểu quỷ hơn là một chú sóc). Còn những người ở đằng sau, đó là những người làm ở nhà tôi, có vẻ đang làm nhiệm vụ trông coi, chăm sóc tôi. Có lẽ họ đã phải chạy theo tôi một lúc khá lâu rồi.Cô bé cứ liên tục vừa chạy vừa nói: “Không đâu. Không đâu.”, còn miệng thì toe toét cười, ra vẻ rất thích thú. Xin thứ lỗi các bạn vì có thể tôi tự sướng hơi quá, nhưng nhìn “tôi” đáng yêu chết đi được ý. Tuy có mái tóc vàng tự nhiên nhưng tôi lại mang đôi mắt đen của trời đêm chứ không phải là đôi mắt xanh như theo gen ở phương tây. Kỳ lạ? Với bạn thì đúng, nhưng đó là chuyện hết sức bình thường ở gia đình tôi. Nguyên nhân sâu xa là do tổ tiên của gia đình. Đó là một câu chuyện dài khác.Tôi nhìn thấy cô bé chạy đến chỗ cây đa, đứng lại một chút và nhìn xuống đất. Tôi lại gần để nhìn kỹ hơn, hóa ra là một chú chim non. Gần như cùng lúc, cả hai chúng tôi cùng nhìn lên và thấy có một tổ chim nhỏ ở đấy. Có vẻ chú chim con kia đã bị rơi từ đó. Không suy nghĩ nhiều, cô bé nhẹ nhàng bế chú chim lên, cho vào chiếc túi quần yếm ở trước ngực, và lập tức trèo lên, mặc cho sự phản đối của những người làm ở đằng sau.“Đại Công chúa. Nguy hiểm lắm.”“Đại Công chúa, người xuống đi không ngã bây giờ.”Bỏ ngoài tai những lời khuyên can, cô bé cứ tiếp tục trèo, tiếp tục trèo mà không hề nhìn xuống dưới, trong khi những người ở dưới thì hoảng loạn thực sự rồi, như thể sắp chứng kiến ngày tận thế vậy. Có vẻ họ không dám trèo lên cùng, vì với sức nặng của họ, thể nào cũng sẽ làm gãy cành cây cho mà xem.Cuối cùng cô bé cũng đến được tổ của chú chim ở gần cành cây cao nhất. Cũng may là tổ không ở quá xa đầu cành cây lớn nên cô bé có thể leo lên ngồi trên cành và dễ dàng đặt chú chim trở lại tổ của nó. Nhưng khi nhìn xuống rồi, cô bé mới nhận ra mình đã leo cao như thế nào, mặt bắt đầu biểu lộ sự hoang mang, hoảng sợ rồi. Hình như… còn hơi mếu nữa chứ.Mọi người hay nói tôi từ nhỏ vốn can đảm với gan lắm, dù gặp chuyện gì tệ với mình thì không bao giờ kêu cứu hay nhờ giúp đỡ đâu, chỉ cố tự mình làm tiếp hoặc tự chịu đựng thôi. Quả thực, lúc đó tôi còn quá bé nên không thể nhớ nhiều, nhưng có vẻ điều đó đúng thật. “Tôi” ở trên cây tuy có hoảng sợ nhưng vẫn cố gắng thật nhẹ nhàng và cẩn thận lùi lại, định cho đến khi chạm đến thân cây thì từ từ leo xuống.Nhưng cuộc đời thật không như con người ta mong đợi.Mặc dù đã rất cẩn thận, nhưng cô bé vẫn vô tình bị trượt chân, bàn tay vẫn còn quá nhỏ nên không thể bám chắc vào cành cây, và kết quả: Cô bé bị rơi xuống. Những người ở bên dưới, nữ thì hoang mang, nam thì cố chạy ra đỡ cô công chúa đang hét lên vì hoảng sợ. Nhưng họ chưa kịp đến gần, đã có một cậu bé phóng đến trước mặt nhanh hơn cả một cơn gió, rồi cậu bật nhảy lên và đỡ được cô gái đang rơi kia. Chưa kể, cậu bé tiếp đất một cách rất ngầu với tư thế như đang quỳ xuống vậy – biểu hiện cho thấy đây là người đã được luyện võ và chiến đấu từ khi còn bé (như tôi đây).Mọi người xung quanh như trút dần được gánh nặng, nhanh chóng chạy đến xem cô công chúa nhỏ của họ có bị xây xát gì không. Còn cậu bé thì nhẹ nhàng đặt “tôi” xuống, để cô bé đứng thẳng với khuôn mặt mếu máo vì sợ.Khi cậu bé đứng thẳng dậy và ngẩng mặt lên nhìn tôi-lúc-bé, tôi nhìn kỹ và thấy rằng, đó là một cậu trai tầm tám đến chín tuổi, cao khoảng một mét ba. Cậu có một khuôn mặt điển trai, hai má hơi bầu một chút (xin nhắc lại, chỉ một chút thôi), đôi mắt đen nhưng không quá nhỏ, mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng, có vẻ là một người gốc Nhật. Cậu bé nở một nụ cười dịu dàng, một tay chạm nhẹ lên đầu, còn tay kia vỗ nhẹ lên vai của cô bé trước mặt, nhẹ nhàng hỏi như một cách để trấn an cô bé: “Em không sao chứ? Có cảm thấy đau ở đâu không?”Thật ngạc nhiên, cô bé đã hoàn toàn hết mếu rồi, lại còn cười toe toét, và bập bọe nói: “Không. Không. Không đau. Cảm…Cảm ơn.” Hành động đáng yêu của tiểu công chúa có vẻ khiến cậu bé kia hơi ngẩn ngơ một chút rồi, tuy rất nhanh thôi nhưng vậy là đủ để tôi nhận ra.Chàng trai bé nhỏ tiếp tục nói: “Tốt lắm. Em còn bé, đừng làm những việc nguy hiểm như vậy nữa, những người khác sẽ lo lắm đấy. Hiểu không hả?” Cô bé chỉ gật đầu, tỏ ý đã hiểu. “Vậy anh phải đi đây.” Nhưng lúc cậu bé định bước đi, cô công chúa nhỏ đã bám chặt lấy đuôi áo anh, tỏ ý không muốn anh đi, còn nói: “Chơi với em. Chơi với em.” Và không ngoài dự đoán, cậu bé đã đồng ý ngay.Một điều đặc biệt nữa mà tôi nhận ra chính là sự quen thuộc và cảm xúc đặc biệt về cậu bé đó. Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là…Rồi cảnh mộng thay đổi.Bối cảnh bây giờ không còn là ở ngoài vườn nữa mà là ở trong phòng khách chính của nhà tôi. Tôi lại nhìn thấy chính mình – một cô bé hơn hai tuổi rưỡi – đang nghiêm chỉnh đứng đúng với phong thái của một công chúa: ngay ngắn, lịch sự, chứ không còn vẻ nghịch ngợm, hiếu động như lúc trước nữa. Bên cạnh “tôi” là một bé gái tầm năm tuổi, mặc bộ quần áo bình thường nhưng gọn gàng, sạch sẽ.Không khó để nhận ra đó là chị Misa – người đã chăm sóc và phục vụ cho tôi từ khi tôi còn bé cho đến tận bây giờ. Chị ấy thông minh lắm, nhưng lại học tại gia chứ không đến trường học. Mới năm tuổi nhưng chị ấy đã có thể đọc, viết, tính toán thành thạo như một học sinh lớp năm rồi. Bố chị ấy cũng là bếp trưởng của nhà tôi nên chị ấy cũng nấu ăn khéo lắm, nhất là với những món ăn ngọt. Tuy thông minh, tài giỏi nhưng chị lại chọn công việc là nữ hầu riêng của tôi. Nhiều lần tôi hỏi tại sao, chị chỉ búng trán tôi và bảo: “Vì chị thích, thế thôi” làm tôi nản luôn, không thắc mắc gì nữa.Đứng đối diện cô công chúa nhỏ chính là cha mẹ tôi – vua và hoàng hậu Wakanami. Mẹ tôi lúc đó vừa mới mang thai gần một tháng hai đứa em song sinh của tôi, Takeshi và Christina. Mà nói thêm về chuyện sinh đẻ ở nhà tôi. Những đứa trẻ bình thường thì trung bình 37 đến 39 tuần sau khi người mẹ bắt đầu mang thai sẽ được sinh ra, nếu sớm hơn thì sẽ bị gọi là sinh non theo y học. Nhưng nhà tôi thì không như vậy. Hoàng hậu hoặc Nữ hoàng, xin nhấn mạnh là chỉ có hai dạng người này trong hoàng tộc tôi, khi mang thai thì chỉ cần mang thai đúng bảy tháng (tức tầm 27 đến 30 tuần) là có thể sinh con, và đứa bé sinh ra vẫn khỏe mạnh, đầy đủ như một đứa bé sinh đủ tháng bình thường.Nguyên nhân? Sau một thời gian dài tìm hiểu, các bác sĩ, nhà khoa học của gia đình tôi cho rằng, đó hoặc là do người mẹ có sức mạnh, hoặc là do đứa bé có sức mạnh, hoặc cả hai. Không chỉ nhà tôi, mà bốn đại gia tộc của Sabrina, Melody, Sakura và Barbara cũng theo nguyên tắc tương tự.Tôi nhìn bố mỉm cười dịu dàng, hạnh phúc, nhẹ nhàng giới thiệu một cô bé tầm tuổi chị Misa: “Selena. Đây là Darcy, chị gái mới của con và sẽ trở thành công chúa giống như con vậy.” Rồi bố quay sang chị Darcy: “Darcy, đó là Selena, em gái của con và là một phần của gia đình chúng ta.” Giờ đến lượt mẹ ra đứng giữa hai chúng tôi, nở một nụ cười hiền, nói: “Hai con hãy chào hỏi nhau đi nào.”Người mà bố mẹ vừa giới thiệu là một cô gái Việt Nam, với đôi mắt đen to ẩn chứa nét u buồn, khắc khổ có vẻ vì đã phải sống một cuộc sống rất khó khăn. Mái tóc đen dài được chải chuốt và tết lại gọn gàng, làm lộ ra khuôn mặt trái tim thanh tú. Trong khi cô bé vẫn còn ngại ngùng, rụt rè, tôi-hơn-hai-tuổi-rưỡi đã nở một nụ cười thật tươi, giơ tay ra như thể muốn bắt tay người đối diện, nói: “Em là Selena. Chào mừng chị đến với gia đình em.”Có vẻ chính hành động của cô công chúa nhỏ đã tiếp thêm động lực cho cô gái tên Darcy kia, khiến cô bé mạnh dạn hơn, đưa tay ra bắt lấy đôi tay nhỏ nhắn trước mặt, mỉm cười và đáp lại: “Chị là Darcy. Từ giờ chúng ta hãy là chị em tốt nha.”Rồi cảnh mộng lại tiếp tục biến đổi.Lần này, tôi lại trở lại nơi gốc cây đa kia. Tại nó, có một cô gái tầm sáu tuổi đang ngồi đọc sách. Mái tóc đen dài của cô được tết lệch một cách điệu đà, gọn gàng, rất phù hợp với khuôn mặt thanh tú cùng chiếc váy trắng chấm bi đen thanh lịch mà cô đang mặc.Từ đằng xa, một cô bé ba tuổi đang đi đến, bên cạnh là một cô gái lớn tuổi hơn: đó là tôi và chị Misa. Tôi lúc đấy đang mặc một chiếc áo phông trắng cùng váy yếm bò, chân đi một đôi giày búp bê màu xanh nước biển. Gần đến nơi, cô bé chạy nhanh tới và sà vào lòng người con gái đang đọc sách kia.“Chịịịịị. Chị đang đọc gì đấy?”Có hơi giật mình nhưng rất nhanh, cô gái tóc đen nhanh chóng bình tĩnh lại, đặt cuốn sách xuống rồi xoa đầu cô em gái bé nhỏ của mình, nhẹ nhàng nói: “Còn em thì sao hả Tiểu quỷ? Chị nhớ đúng ra bây giờ em phải bắt đầu giờ luyện tập phép thuật cơ bản với nước rồi chứ?”Có thể trong nhiều bộ phim về nhà giàu, nhà quyền quý các bạn xem, ngay cả anh chị em ruột họ còn ganh ghét, tranh đấu lẫn nhau vì tài sản các thứ, chứ đừng nói đến con nuôi như chị Darcy của tôi. Điều đó xảy ra ở phim hay ở đâu thì tôi không biết, nhưng không phải ở nhà tôi.Mối quan hệ giữa chúng tôi thực sự rất tốt, người khác nhìn vào không khác gì chị em ruột thịt thực sự cả, mà có khi còn hơn ấy chứ. Trong thời gian ở bên nhau, chị ấy luôn cùng chị Misa – đồng thời cũng là người bạn thân nhất của chị ấy – luôn chăm sóc, chiều chuộng tôi hết mực. Bố mẹ vì công việc mà đi suốt, nên tôi hồi đó cũng coi chị Darcy như người mẹ thứ hai của mình vậy. Tôi cũng không bao giờ hỏi về cuộc sống trước kia của chị cả, có lẽ một phần vì lúc đấy tôi còn quá bé, quá vô tư, mặt khác thì bản thân cũng thấy điều đó không quan trọng. Tôi có một người chị hợp pháp và yêu thương mình hết mực, vậy là đủ.“Hì hì. Em xin nghỉ đấy. Em thích chơi với chị hơn cơ. Với lại luyện một mình chán lắm. Em chỉ thích những giờ luyện tập với chị thôi.” “Tôi” nhí nhảnh đáp, tay vẫn vòng qua cổ người chị gái yêu quý của mình.Chị Darcy mắng yêu: “Con bé này, tí tuổi mà đã biết trốn học rồi là sao hả. Chị đâu có nuôi dạy và chăm sóc em thành người như vậy.”“Chỉ một buổi thôi mà. Chứ bình thường em chăm lắm. Không tin chị hỏi chị Misa ý.” Rồi cô bé tóc vàng quay ra người đang đứng ở đằng sau, nói: “Có đúng không chị Misa?”Chị Misa giơ hai tay lên, giả bộ ngây thơ: “Đừng quay sang chị. Chị không biết gì, không liên quan gì đâu nha.”“Eeeeehhhhh”, tôi hơi la lên, vờ than vãn.Chị Darcy đành mỉm cười rồi lên tiếng: “Thật là. Thế thôi, ngồi nghiêm chỉnh rồi đọc sách với chị đi. Hôm nay chị không có hứng đi chơi lắm đâu.” Rồi chị ý giơ cuốn sách lên cho cô em gái nhỏ của mình xem “Hôm nay chủ đề của sách là về không gian ở ngoài Trái Đất của chúng ta đấy. Em coi đi. Có cả mình minh họa nữa này. Misa. Cậu cũng lại đây coi chung đi.”Đó là một ngày đầu hè mát mẻ, nên việc đọc sách ngoài trời gây nên một sự thích thú không hề nhỏ trong mỗi chúng tôi. Khung cảnh thật bình yên. Cả ba người vừa đọc cuốn sách, vừa bình luận, nhận xét về những bức hình, những tình tiết nói về không gian, về những điều mới mẻ ở ngoài hành tinh quê hương của chúng tôi.Nhưng khung cảnh đấy đã không tồn tại lâu.Bầu trời chỗ khuôn viên chúng tôi đột nhiên tối sầm lại. Từ đám mây kia, xuất hiện một làn khói xám mang theo hắc khí lạnh lẽo, và rồi, một tên người như một khối đá đen xuất hiện ở ngay phía trên chúng tôi. Tên đá đó bay thấp xuống hơn, nhìn chằm chằm và chỉ tay vào cô bé tóc vàng đang hơi run sợ, nói: “Con bé tóc vàng kia. Ngươi có phải là Selena Wakanami?”Tuy có chút hoảng sợ, nhưng rất nhanh chóng, cô công chúa nhỏ đã bình tĩnh trở lại, lớn giọng hỏi lại: “Phải thì sao mà không phải thì sao?”“Người thì nhỏ mà dám nói lớn như vậy thì chắc đúng là ngươi rồi. Vậy thì…” Vừa nói, hắn vừa hạ cánh xuống mặt đất “Đi theo ta nào.”Chị Misa lập tức rút con dao ngắn phòng thân ra, cố gắng che chắn cho hai chị em. Phải nói luôn là người làm nhà tôi rất đặc biệt, bất kỳ ai cũng phải học ít nhất là một chút kỹ năng chiến đấu, kỹ năng tự vệ ngay từ quá trình học việc, để có thể đảm bảo đối phó với các tình huống nguy cấp xảy ra. Cho dù là trẻ con như chị Misa cũng không ngoại lệ.Còn tôi, từ ngay sau ngày sinh nhật ba tuổi tôi đã bộc lộ sức mạnh của mình, và từ đó, gần như hôm nào cũng phải luyện tập phép thuật, vừa để kiềm chế lại vừa để điều khiển nó. Cho đến lúc bấy giờ, các phép thuật cơ bản như điều khiển ngũ hành ở cấp độ nhẹ hay tạo tường bảo vệ, tôi đều đã làm được.Nhưng như vậy vẫn chưa đủ để có thể đối mặt với một kẻ thù đáng sợ thực thụ, hay với một pháp sư chuyên nghiệp.Ngay khi tên đó chạy tới để nhằm bắt đối tượng, một bức tường bảo vệ được hình thành bởi tôi-ba-tuổi. Tuy còn bé nhưng phải công nhận “tôi” đã có thể tạo ra một bước tường khá chắc chắn, thậm chí ngay cả khi tên kia đấm hay đá liên tục vẫn chưa thể phá hủy được nó.Nhưng rồi tên đá đó rút vũ khí của hắn ra: một thanh đao một lưỡi khá lớn. Hắn truyền khí vào thanh đao, khiến nó tỏa ra nhiệt màu xanh, rồi dùng nó chém vào bức tường. Cô gái tóc vàng dốc sức suy trì bức tường trước sức mạnh của tên kia. Nhưng chỉ vài giây sau, bức tường bị phá vỡ.Đúng lúc đấy, hàng chục đặc vụ, cận vệ của Hoàng gia đến, đứng chĩa súng vào hắn. Tất nhiên không phải súng đạn thường, mà là súng lade cấp độ nhẹ dễ sản xuất cho người thường. Ngay khi chị Darcy lập một lớp bảo vệ đen trước “Tôi” cùng chị Misa và bản thân chị ấy, những người kia liên tục bắn vào tên đá tảng. Nhưng thật đáng tiếc, tên đó nhảy lên tránh các đường đạn, rồi kể cả khi đáp xuống đất thì liên tục di chuyển để né đường đạn. Hồi đấy súng lade vẫn còn mang kích cỡ gần như một cây súng trường, nhưng lại nặng khoảng năm kilogam, nên dù cận vệ Hoàng gia có được huấn luyện giỏi về khả năng vận động đến đâu thì cũng sẽ bị một chút hạn chế về mặt di chuyển. Giờ đây, họ lại còn phải đối mặt với một kẻ thù ngoài hành tinh rất linh hoạt nữa, nên điều tất yếu phải đến: Họ bị hạ chỉ sau chưa đến ba phút.Tôi nhớ lúc đó ở trong lớp bảo vệ đen, vì không nhìn thấy gì bên ngoài nên tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng súng. Nhưng chỉ trong ba phút, tiếng súng cứ ngơi dần, ngơi dần rồi im bặt. Trong một chốc, tôi đã có một hi vọng mong manh là những cận vệ ở bên ngoài đã tiêu diệt được hắn, hoặc chí ít là đuổi được hắn đi. Dù gì lúc đấy tôi cũng chỉ là một cô bé ba tuổi, tuy mang trong mình phép thuật nhưng sợ hãi khi lần đầu đối mặt với kẻ thù là đương nhiên.Nhưng mọi hi vọng đã bị dập tắt.Tên đó chém liên tục nhằm phá vỡ bức tường. Lần này hắn tốn sức hơn vì bức tường vững chãi hơn. Cũng không khó hiểu vì vào thời gian đó, chị Darcy có phần trội hơn tôi về mặt điều khiển phép thuật. Sức mạnh của chị ấy chính là bóng tối, nhưng là bóng tối của màn đêm sâu thẳm, của sự bình yên và tĩnh lặng. Có thể nói đó là mặt tốt của bóng tối, chứ không phải là điều xấu: tàn ác, lạnh lẽo, xấu xa như mọi người vẫn hay nghĩ.Mặc dù vậy, kẻ thù vẫn quá mạnh so với khả năng lúc đó của cả hai chị em. Bức màn đen đã bắt đầu xuất hiện vết nứt, và không sớm thì muộn sẽ bị phá giải. Khi cảm thấy bức tường mình tạo ra không thể chịu đựng được lâu nữa, tôi cố kiềm chế nỗi sợ, nói: “Ngay khi lớp bảo vệ bị phá giải, hai chị hãy chạy ra đằng sau. Em sẽ cố chặn hắn lại. Mục tiêu của hắn là em, nên hai chị sẽ an toàn.”Chị Misa lên tiếng phản đối đầu tiên: “Bọn chị không thể bỏ em lại được. Em là người thừa kế tương lai. Hai người mới cần phải chạy. Chị sẽ cố giữ chân hắn.”“Chị không có sức mạnh. Chị sẽ chết mất.” Tôi đáp lại.Chị Darcy vừa khó nhọc duy trì lớp bảo vệ vừa lên tiếng: “Misa nói đúng đấy. Chị cũng sẽ không bỏ em lại đâu. Nghe đây Selena. Khi lớp bảo vệ bị phá vỡ, em hãy bắn một chiêu thức mạnh nhất mà em đã luyện tập được thành thục vào tên đó, rồi cả ba chúng ta sẽ cùng chạy. Được chứ?”“Tôi” đã không có thời gian để trả lời. Ngay sau đó, bức tường bị phá vỡ. Trong khi tên đá tảng chậm rãi tiến về chỗ chúng tôi với vẻ mặt hả hê, “tôi” cố gắng tập trung năng lượng vào lòng bàn tay. Ngay khi chị Darcy nói “NGAY!”, “tôi” liền phóng một tia sáng vào tên đó. Vì quá bất ngờ và tia sáng kia đến cũng quá nhanh, nó đã đánh trúng hắn. Tận dụng ngay khi hắn ngã xuống, đau đớn với vết thương ở bả vai trái, chúng tôi liền chạy đi luôn. Lúc đó, chỉ vì quá chú trọng bảo vệ bản thân và chạy trốn, chúng tôi đã không để ý thấy điều bất thường: Tại sao ngoài vài chục cận vệ Hoàng gia đang túc trực ở gần đấy, không ai từ Biệt đội hay cận vệ ở bên ngoài đến giúp chúng tôi?Khi ba người chạy được vài mét, tên đá tảng rống lên đau đớn, đứng dậy với ánh mắt đỏ rực của sự căm thù, rồi phóng ra một khối năng lượng màu xanh lá xen với màu đen, kích cỡ một viên đạn đầu nhọn dài khoảng hơn năm centimet (giống như trường hợp của tên Queq với Ikkou) và hét lên: “Chết đi oắt con.”Nghe thấy tiếng hét đó, chị Darcy lập tức tung lực đẩy chị Misa và “tôi” ra xa tầm bảy mét ở phía bên phải chị ấy, rồi lập tức xoay người lại, phóng ra một quả cầu đen nhằm đối chọi với cái thứ đang bay đến kia. Nhưng uy lực của quả cầu lại không đủ mạnh, nên khi hai khối năng lượng va chạm, chúng chỉ giằng co được hai giây. Kết quả là quả cầu đen của chị Darcy bị phá hủy, còn khối năng lượng xanh đen kia thì tiếp tục phóng về phía trước.Chị Darcy đã không kịp tránh, kết quả là bị trúng đòn.Đó là thời khắc đau đớn nhất của tôi: Chứng kiến người chị gái thương yêu trúng đòn thay cho bản thân tôi. Khi chị ấy ngã xuống, cô công chúa tóc vàng lúc đó ở cách đấy một khoảng, cố bò đến nhưng bị chị Misa ngăn cản vì nguy hiểm từ tên đá tảng kia vẫn còn, miệng gào tên chị Darcy liên tục, khóc tức tưởi.Còn người gây ra sự việc đau lòng này, tên đá đen kia, hắn vừa ôm vết thương trên bả vai vừa tiến đến chỗ chị Darcy đang bất tỉnh. Tôi tiến lại gần để nhìn kỹ hơn, thấy hóa ra chị ấy chỉ bị trúng ở bụng chứ không bị “viên đạn” xuyên qua cơ thể, nhưng vì mất máu mà ngất đi. Tên đá tảng quỳ xuống nhìn chị ấy, và vì là người đang mơ, tôi có thể đọc được suy nghĩ của hắn: “Con bé thú vị. Mang năng lượng bóng tối à. Vậy thì phải đưa cô ta về với bóng tối. Nó có khi còn giá trị và làm nên trò trống nhiều hơn cả con oắt kia ấy chứ.”Rồi hắn lập tức vác chị Darcy lên vai, nhanh chóng bay lên trời và tẩu thoát. Còn ở bên kia, cô công chúa nhỏ nay đã thoát khỏi vòng tay của chị Misa, cố gắng chạy theo nhưng không thể đuổi kịp, vừa chạy vừa gào tên người chị yêu dấu vừa bị bắt đi của cô bé. Cô bé gào khóc đến kiệt sức mà ngất đi, khiến chị Misa dù cũng đang khóc vì đau buồn cũng phải chạy đến bế cô bé lên để vào nhà chính chữa trị. Còn ở phía khác, bố mẹ tôi cùng một toán người khác đến, nhưng chỉ kịp nhìn thấy người con cả của họ vừa mất hút sau đám mây đen, còn cô con gái bé bỏng ở dưới mặt đất của họ thì ngất xỉu.Về phần tôi, khi lại một lần nữa chứng kiến bi kịch của ngày định mệnh đó, tôi lại không kìm nổi nước mắt. Khi mọi thứ trở nên trắng xóa, tôi đổ sụp xuống, lấy tay ôm mặt khóc như mưa. Rốt cuộc, sẽ còn bao nhiêu người mà tôi yêu thương phải hi sinh vì tôi nữa đây? Ngày xưa là chị Darcy, giờ thì đến lượt Ikkou. Bao năm qua, vì không muốn lặp lại trường hợp như chị Darcy, tôi luôn cố gắng trở nên mạnh hơn, độc lập hơn, tài giỏi hơn, cứng rắn hơn để có thể tự bảo vệ bản thân, bảo vệ cho cả gia đình, bạn bè, người thân, cho cả Trái Đất này trước những mối nguy như tên Queq hay tên đá tảng năm xưa.Tại sao tôi lại được sinh ra là Đại Công chúa? Tại sao tôi luôn vô tình để những người thân thương nhất của mình gặp nguy hiểm? Tại sao người đáng ra phải nằm xuống lại không phải là tôi mà là chị Darcy và Ikkou? Mạng tôi đáng để mọi người chấp nhận hi sinh đến như vậy sao?Và khi tôi đang ngập chìm trong sự thất vọng và hối hận, không gian xung quanh bỗng chốc tối dần, tối dần.Chậm rãi mở mắt ra, tôi thấy mình đang nằm trong một căn phòng màu trắng đầy lạ lẫm, có vẻ là phòng cho bệnh nhân VIP ở bệnh viện. Đột nhiên, một giọng nói cất lên ở bên cạnh tôi cất lên: “Chị đã tỉnh rồi.”Quay đầu sang nơi cất ra tiếng nói, tôi hỏi: “Takeshi. Chị đã ngất đi hay sao? Chị bất tỉnh bao lâu rồi? Mọi người đâu? Ikkou sao rồi?”“Bình tĩnh đi chị. Mới tỉnh dậy mà đã nói nhiều thế không tốt đâu. Mọi người vừa mới ra ngoài nghỉ ngơi hoặc giải quyết vài vấn đề khác thôi. Dù gì chị cũng bất tỉnh hơn ba tiếng đồng hồ rồi mà.” Takeshi bình tĩnh đáp lại, mặc dù tôi biết trong lòng nó cũng lo sốt vó lên ý chứ. Đang bình thường đột nhiên tôi lại ngất xỉu ngay trước mặt thằng bé, thử hỏi có đứa em trai nào không lo lắng cho được.Nhưng dù vậy, cái bản tính lạnh lùng của nó vẫn không thay đổi. Thằng bé khoanh tay lại, nhăn mặt mắng nhẹ tôi: “Chị thật là. Nếu cảm thấy có vấn đề thì phải nói ngay chứ, lại cứ toàn tự chịu thôi. Ngay sau khi chị ngất, chị Sakura cùng cô Amari đã kiểm tra và thấy chị bị chấn thương nhẹ ở bụng, có lẽ là do ảnh hưởng bởi cú đấm của tên Queq lúc trước, nhưng do chưa kịp phục hồi, chị đã vận một lượng lớn sức mạnh để giúp chữa trị cho anh Ikkou, cho nên mới bất tỉnh như vậy. Cũng may chỉ là tổn thương nhẹ. Chị Sakura đã chữa lành hoàn toàn cho chị rồi, giờ đang nghỉ ở phòng bên cạnh để lấy sức.”Lại một lần nữa, tôi làm phiền người khác vì sự yếu đuối của tôi rồi. Ngoài việc nói “Chị xin lỗi” với Takeshi ra, tôi không biết nói gì khác.“Thôi bỏ đi.” Mặt thằng bé có phần dãn ra rồi tiếp tục bảo “Để em đi thông báo cho mọi người là chị đã tỉnh. Christina và Angela là hai người lo lắng nhất đấy. Còn anh Ikkou tuy chưa tỉnh nhưng tình trạng đã ổn định hơn rất nhiều rồi nên chị không cần quá lo lắng về anh ấy đâu.”Khi nghe thằng bé bảo đi gọi mọi người, tôi liền gọi với lại nhắc nhở: “Takeshi. Hãy chỉ thông báo thôi là được. Chị muốn được yên tĩnh thêm một chút. Nhưng bảo tất cả đúng một tiếng nữa hãy tập trung ở đây. Em cùng Christina về đưa cả bố mẹ đến đây nữa. Giờ này chắc bố đã về đến nhà rồi đấy.”Takeshi mở to mắt nhìn tôi: “Chị. Chẳng lẽ…”“Dù sao chị cũng đã hứa là sẽ cho mọi người biết sự thật ngay khi xong việc mà. Chị đã hứa là sẽ thực hiện. Em đừng nói gì nữa. Nhờ em cả đấy.” Tôi cắt ngang, như thể để kiểm chứng suy nghĩ của thằng bé.Khi Takeshi rời khỏi phòng, tôi lại chìm vào suy nghĩ riêng của bản thân.“Đã đến lúc cần phải nói rõ tất cả mọi chuyện rồi, không thể che giấu quá khứ được nữa.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx