sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đừng coi thường Tiểu thư tôi đây - Chương 26 - Phần 1

CHƯƠNG 26

14 giờ 50 phút, tại sân tập.

Tôi cùng Christina và Angela đi đến chỗ đã hẹn với Ken từ hôm qua. Trên đường đi, ba chị em trò chuyện khá vui vẻ, chủ yếu là để giúp tôi lên tinh thần cho buổi tuyển dụng chiều nay. Nhưng khi đến nơi, nụ cười trên môi tôi liền tắt, khóe mắt phải của tôi liền giật giật, chỉ vì một nguyên do: cả ba cô bạn tôi cũng đều ở đây (trừ Sakura), và hiện đang nói chuyện với Ken. Hồi sáng tôi chỉ nói đùa về việc họ có thể đến đây thôi, nhưng tại sao cuối cùng những con người ranh ma kia lại hớn đến mức đến thật cơ chứ.

Tôi khoanh tay lại trong khi đang tiến đến gần, nghiêm giọng cắt ngang cuộc trò chuyện giữa họ: “Các cậu sao lại ở đây hả? Tưởng bận?”

Melody nói đầu tiên, giọng đầy hứng khởi, thậm chí còn quàng vai bá cổ tôi: “Nào nào Selena. Bọn này đã phải gác việc riêng để đến đây đấy. Không chào đón niềm nở hơn được à?”

Ken lên tiếng, cố chữa cháy: “Dù sao cũng là bạn bè thân thiết, em không cần phải quá khắt khe với họ thế đâu cô bé à.”

Tôi cũng nghiêm mặt lại nhìn Ken, nói: “Anh đến hơi sớm quá đấy. Với lại, em đã nhắc là anh đừng gọi em là cô bé rồi mà.”

“Chưa đủ mười tám tuổi thì gọi là cô bé cũng đâu có sai. Đã thế em còn thấp hơn anh những một cái đầu nữa.” Ken trêu lại, thậm chí còn vỗ vỗ nhẹ đầu tôi như khi chúng tôi còn nhỏ vậy, nhưng tôi cũng không ngại lắm. Điều khiến tôi bực mình là tiếng “Ồ!” kéo dài của ba cô bạn ranh ma của tôi kia.

Tôi vội đánh trống lảng: “Anh với những cô bạn quỷ quyệt của em vừa nói chuyện gì mà sôi nổi thế?”

Sabrina thay cả đám trả lời: “Bọn này chỉ hỏi thăm thêm chút thông tin về anh đây thôi, và cũng kể lại vài điều về cậu cho anh ấy nữa. Yên tâm là bọn tớ không buôn gì quá đà đâu.”

“Được thế thì tốt, nhưng giờ các cậu có thể về được chưa? Dù sao đây là buổi tuyển dụng cho một trong những vị trí quan trọng trong nhà tớ đấy.” Tôi nhắc.

Đúng lúc đấy, Takeshi ở đằng sau đi tới cùng anh Mạnh, lên tiếng cắt ngang: “Là em mời các chị ấy đến đấy. Làm vậy thì buổi tuyển dụng “đặc biệt” này sẽ thêm phần hiệu quả hơn.”

Tôi chỉ có thể thở dài. Đúng là Takeshi, thật khó để biết được em ấy toan tính cái gì trong cái đầu lạnh kia. Nhưng lúc sáng thằng bé đã bảo là có cách giúp tôi thì tôi cũng chỉ biết nghe theo và chờ thôi. Tôi quyết định không đôi co nữa, quay sang nhìn tất cả mọi người, tôi nói: “Đã đông đủ rồi thì chúng ta tiến hành thôi. Ken, Takeshi và Đội trưởng Đội cận vệ Đại Hoàng gia sẽ là hai người đánh giá và chấm điểm chính cho anh ngày hôm nay. Còn hai người, bắt đầu đi.”

Takeshi không nói không rằng, lập tức tiến đến trước mặt Ken với khuôn mặt nghiêm nghị đáng sợ, đồng thời búng tay một cái và tôi thấy từ đằng sau Ken hiện ra một cái bàn được làm bằng băng. Ngay sau đó, Mạnh tiến đến cái bàn, trên tay cầm một cái túi du lịch đen khổ to, và đổ ra bàn hàng loạt dụng cụ, bộ phận. Không khó để nhận ra, đó là các bộ phận của các khẩu súng, từ súng lục đến tiểu liên, súng trường, trúng bắn tỉa…, thậm chí có cả dao chuyên dụng và một áo chống đạn cùng vài bao súng.

Takeshi giơ lên đồng hồ bấm giờ, ngắn gọn ra lệnh: “Anh có bốn mươi lăm giây. Bắt đầu.”

Nếu là người bình thường thì khi nghe mệnh lệnh không đầu không đuôi không đầy đủ như vậy sẽ rất lúng túng, có thể sẽ dẫn đến chỉ chăm chăm lắp một khẩu súng. Nhưng thực sự không phải như vậy. Mục tiêu của bài kiểm tra đầu tiên này rất đơn giản: trong thời gian ngắn nhất phải chuẩn bị được nhiều vũ khí cần thiết nhất có thể để có thể đối phó với những tình huống nguy hiểm cấp bách nhất.

Ken cũng rất khôn khi ngay lập tức phản ứng, mặc luôn áo chống đạn, giắt vài quả bom cùng hai con dao, tất cả chỉ tầm năm giây. Khi lắp súng, anh ấy cũng khá thông minh khi chọn lắp hai khẩu lục trước mặc dù hai khẩu đấy thuộc hai loại riêng biệt, xong xuôi thì cũng giắt vào bao. Cuối cùng là lắp một khẩu tiểu liên, và khi hoàn thành thì tôi không khỏi ngạc nhiên, là loại HK MP7 của Đức. Anh thực hiện với khuôn mặt nghiêm túc, tập trung cao độ. Kết quả là cần những bốn mươi bốn giây, anh đã hoàn thành với tổng cộng ba khẩu súng được lắp đặt chính xác và cũng không quên mang thêm vài băng đạn tương ứng. Nếu như được huấn luyện bài bản, chắc hẳn anh sẽ còn thực hiện trong thời gian ngắn hơn nữa.

Bài kiểm tra đầu tiên, Ken đã qua.

Sau khi cho người thu dọn đống súng, chúng tôi ngay lập tức chuyển sang bài kiểm tra thứ hai. Thằng bé nhìn sang tôi như thể ra hiệu, rồi ngay lập tức, tôi liền tạo ra một cánh cổng ngay sau khi Ken đã được Mạnh bịt mắt và tai lại cũng như bị tôi tạo một lớp khói mỏng quanh anh ấy nhằm hạn chế khả năng cảm nhận của anh. Takeshi cũng tạo ra hai cánh cổng, một cái là để Ken cùng ba cô bạn tôi và Takeshi đi qua, một cái là để dành cho hai cô em gái và Mạnh.

Địa điểm kế tiếp mà chúng tôi đưa Ken đến chính là một căn phòng kín rộng khoảng ba mươi mét vuông, thường được nhà tôi dùng để lấy khẩu cung những kẻ có ý đồ xấu đến nhà tôi hoặc những người đã đắc tội nặng với chúng tôi. Căn phòng hiện đã tắt hết đèn, và ánh sáng duy nhất trong phòng là từ chiếc đèn nhỏ ở trên chiếc bàn trắng cùng chiếc ghế cùng màu đặt ở cuối phòng. Tôi cùng Mạnh và hai cô em gái ở phòng ngay sát cạnh, có thể quan sát căn phòng đối diện thông qua tấm kính hai chiều – loại kính mà nếu nhìn từ bên phía Ken thì không khác gì một cái gương soi, còn bên phía tôi thì hoàn toàn có thể quan sát được mọi thứ ở căn phòng kia.

Takeshi ấn Ken ngồi xuống rồi mới tháo bịt mắt và nút tai của Ken ra. Sau khi để Ken quen dần với sự thay đổi môi trường này vài giây, thằng bé đặt lên bàn hai tờ giấy hai mặt và một cái bút, là đề bài kiểm tra lý thuyết, nói cộc lốc: “Anh có ba mươi phút. Bắt đầu.” Nói xong, Takeshi lập tức hòa vào bóng đêm, mà tôi nghi là liệu Ken có biết là thằng bé có còn ở trong phòng không hay đã đi ra ngoài.

Tất nhiên là chúng tôi sẽ không chỉ đơn thuần kiểm tra lý thuyết không như vậy. Lý thuyết chỉ là một phần, ngoài ra đây cũng là một bài kiểm tra áp lực khá đơn giản. Giờ tôi đã hiểu lí do em trai tôi mời ba cô bạn của tôi đến: để làm “giám thị ác quỷ” trong căn phòng cùng thằng bé. Tấm màn sương mỏng được tạo ra bao quanh Ken lúc trước nay đã được tôi phá bỏ. Ngoài Takeshi vốn là một con người lạnh lùng, đáng sợ bẩm sinh ra thì những cô bạn của tôi cũng không hẳn là loại hiền lành gì đâu. Cũng giống như tôi, khi cần hoặc đứng trước kẻ thù hay khi tức giận thì họ cũng tỏa ra luồng sát khí đáng sợ lắm. Giờ đây khi ở trong môi trường bị theo dõi từ trong bóng tối và liên tục hứng sát khí cùng hàn khí như vậy, liệu Ken có thể tập trung và hoàn thành bài kiểm tra lý thuyết?

Quả đúng như dự đoán, trên mặt Ken thỉnh thoảng lại chảy ra vài giọt mồ hôi, và sự căng thẳng hiện khá rõ trong mắt anh ấy. Trong phòng không hề có một tiếng động nào ngoài tiếng kêu “tích…tắc…” từ chiếc đồng hồ treo tường. Mạnh thỉnh thoảng cũng nhấn một nút lệnh, và mỗi lần nhấn lại tạo ra một âm thanh quỷ dị hay âm thanh gây ức chế đối với người nghe như tiếng giọt nước chảy hay tiếng gió. Ngay cả bốn “giám thị” trong phòng kia thỉnh thoảng cũng chuyển động và đôi lúc lại cố tình tạo ra âm thanh. Tất cả là để thử sức chịu đựng của Ken.

Mặc dù vậy, tôi cũng phải công nhận là Ken rất khá trong việc duy trì sự tập trung vào bài kiểm tra. Gần nửa thời gian đầu, anh còn dễ bị những âm thanh kia gây hoang mang, nhưng dần dà có lẽ thành quen nên anh đã lấy lại sự bình tĩnh, tiếp tục tập trung vào bài thi.

Nội dung cái đề đấy như thế nào thì tôi không biết, nhưng tôi biết câu cuối cùng nó hỏi gì: “Liệu bạn có thể bảo vệ bài kiểm tra này của mình và đưa nó đến rãnh ở trước gương một cách nguyên vẹn?” Đó là một câu hỏi không cần phải viết vào bài. Và ngay khi Ken bắt đầu có hành động đứng dậy để nộp bài kiểm tra, một loạt phi tiêu (shuriken) và dao liên tục bay tới, nhằm thẳng vào Ken và tờ giấy ở trên bàn. Ngay lập tức, Ken cầm hai tờ bài kiểm tra lên và nhanh chóng gấp lại, cất vào túi trong khi đang tránh né những mũi phi tiêu. Có lẽ đây là bài kiểm tra đặc biệt mà Takeshi nghĩ ra dành cho Ken, vì tuy không tham gia cuộc tuyển chọn cận vệ nhưng tôi nhớ phần bài kiểm tra áp lực dành do các ứng viên bình thường không có khắt khe và nguy hiểm đến mức này.

Chỉ còn chưa đầy hai phút nữa là hết giờ. Nếu trong thời gian đó Ken không đưa bài kiểm tra qua khe rãnh trước kính, anh ấy sẽ bị đánh trượt.

Nhưng tôi hiểu Takeshi, dù sao thằng bé cũng sẽ không độc ác, tàn nhẫn đến mức dồn ứng viên vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như thế này. Cái chính là liệu Ken có phát hiện ra để tận dụng không thôi.

Và thật may, Ken đã tận dụng được. Anh ấy đã kịp phát hiện có một ngăn kéo bí mật nhỏ ở dưới cái bàn trắng kia. Qua máy quay đặt ẩn dưới cái bàn, tôi thấy bàn tay to của anh ấy kéo cái ngăn bí mật đấy ra và phát hiện trên đó là một khẩu súng và một con dao. Không chậm trễ thêm, anh ấy liền lấy hai đồ vật hữu ích đấy ra và thoát ra ngoài. Chỉ còn chưa đầy một phút nữa.

Ngay khi đi ra khỏi hốc bàn, những phi tiêu cùng dao lại tiếp tục bay đến từ trong bóng tối. Ken vận dụng khả năng cảm nhận nhờ tu luyện trên núi của mình, cố xác định rõ hơn nguồn bắn tiêu và kim kia. Anh cố di chuyển thật nhanh đến chỗ chiếc gương, tay phải dùng dao để chặn những phi tiêu và mũi kim hướng về phía mình, đồng thời dùng súng bắn vào vị trí mà anh cảm nhận là có kẻ đang ở đấy và ném vũ khí vào mình.

Chỉ còn gần mười lăm giây, nhưng anh đã đến được chỗ trước cửa kính, một tay dùng dao để đỡ những mũi kim vào phi tiêu, một tay cố rờ cho được cái rãnh ở dưới tấm gương dài hơn bốn mét này. Tôi bắt đếm ngược từ năm, và khi đếm được đến hai thì thấy Ken đã tìm thấy vị trí cần, và ngay lập tức bỏ bài kiểm tra vào rãnh. Ngay khi hoàn thành, những phi tiêu cùng dao vài mũi kim thôi không bay đến chỗ anh ấy nữa, và tôi ở bên này liền bấm một nút lệnh, bật đèn sáng cả căn phòng.

Ken mệt mỏi áp trán vào cửa kính và thở dốc làm tôi ở phía bên này nhìn mà không khỏi phì cười. Đưa miệng đến trước micro, tôi nói: “Anh khá lắm, Ken. Anh đã kịp thời gian nộp bài kiểm tra. Giờ hãy tạm nghỉ một chút đi để bọn em ở bên này kiểm tra bài làm. Cả bốn người kia nữa, sang đây luôn đi.” Ken đáp lại tôi bằng việc giơ ngón cái lên, rồi nhanh chóng ngồi sụp xuống.

Trừ câu cuối cùng là một mệnh lệnh ra thì bài kiểm tra lý thuyết này có tất cả bảy câu, chủ yếu là vài câu hỏi mẹo để xử lý tình huống, còn lại là hỏi về hành động mà ứng viên nghĩ mình nên làm khi gặp một tình huống bất ngờ nào đó mà đề bài hỏi. Sau mười phút kiểm tra và bàn luận, chúng tôi đã nhất trí là bài kiểm tra lý thuyết này đạt đủ điểm đỗ.

Vòng kiểm tra thứ hai, Ken đã qua.

Ken qua chỗ chúng tôi sau khi được tôi gọi. Khi anh đến trước mặt chúng tôi, tôi mỉm cười và khen: “Anh khá đấy, chịu đựng được bốn sát khí từ những con người đáng sợ này. Dù sao cũng chúc mừng anh đã qua hai vòng kiểm tra.”

Anh khoanh tay lại, tỏ vẻ tự hào: “Chẳng qua những người bạn của em nương tay với người thường như anh thôi. Với lại, chút thử thách này anh mà không chịu được thì sao có thể bảo vệ em cơ chứ.”

Tuy rất vui và tự hào về khả năng của Ken nhưng tôi vẫn hơi nghiêm mặt, nhắc nhở: “Nghe này, Ken. Vị trí cận vệ là để bảo vệ, trợ giúp mọi người trong Đại Hoàng gia này, bao gồm cả bố mẹ, những đứa em cũng như cả người làm trong này nữa. Nếu anh nghĩ mình chỉ cần bảo vệ em thôi thì đó là sai lầm rất lớn đấy. Chưa kể, em cũng không cần có người khác bảo vệ. Tự em bảo vệ mình là đủ rồi. Chính bọn em cũng đã trừ điểm của anh vì câu trả lời này trong bài kiểm tra rồi đấy. Hãy tự thấy may mắn vì anh vẫn đủ điểm đỗ đi.”

Nghe tôi nói xong mà mặt Ken có chút tiu nghỉu, nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần, cho tay vào túi quần và đáp: “Cảm ơn công chúa đã nhắc nhở. Anh sẽ cố ghi nhớ và rút kinh nghiệm.”

Tôi vẫn nghiêm nghị nói: “Không phải là “cố” mà là “phải” nhớ. Thêm nữa, trừ khi ở nơi trang trọng hay ở những sự kiện đặc biệt thì không cần gọi em là “Công chúa” hay “Đại Công chúa” đâu, chỉ cần gọi cùng lắm là “Tiểu thư” hay “Đại Tiểu thư” là được, không thì cứ gọi tên.”

Chưa kịp để Ken mở miệng thắc mắc về vấn đề này, Christina đã quàng vai bá cổ tôi, nhanh nhảu giải thích luôn: “Vì chị ấy không thích bị xa cách người thường quá mức ấy mà. Mà không chỉ với chị ấy, tất cả bọn em cũng đều như vậy, nên anh làm quen đi là vừa.”

“Em không cho anh gọi em là “cô bé” nhưng lại bắt anh gọi em là “tiểu thư”? Hơi khắt khe đấy, Selena.” Ken cảm thán “Nhưng nhị tiểu thư đã nói thế thì biết làm sao được.” Rồi anh lại tiếp tục thở dài “Vậy, vòng kiểm tra tiếp theo là gì?”

Takeshi ngay lập tức trả lời luôn, cùng nụ cười bí hiểm thường thấy của thằng bé: “Rất vui vì anh đã hỏi. Đi thôi.” Rồi thằng bé lập tức tạo ra một cánh cổng để mọi người bước qua.

Chúng tôi lại đến một nơi rất quen thuộc: phòng mô phỏng. Đây sẽ là nơi tiến hành vòng kiểm tra cuối cùng dành cho Ken, chính là bài kiểm tra chiến đấu kết hợp với thể lực. Vòng này sẽ bao gồm cả kiểm tra khả năng bắn súng, đánh cận chiến với vũ khí bất kỳ, đánh tay không cũng như thực hiện một vài tình huống giả lập. Bình thường thì các ứng viên sẽ được chia thành từng đội khoảng năm người để làm một nhiệm vụ giả tại đây, đồng thời cũng là để đánh giá khả năng phối hợp và làm việc nhóm của các ứng viên. Nhưng giờ đây lại chỉ có mình Ken, nên tôi không biết Takeshi và Mạnh sẽ bắt anh ấy làm gì và như thế nào.

Chưa kịp nghe Takeshi đề ra yêu cầu thì tiếng từ điện thoại của tôi vang lên. Tôi xin lỗi mọi người rồi quay đi, tiến đến một góc gần đấy để nghe. Từ đầu dây bên kia vang lên một giọng nói quen thuộc nhưng rất nghiêm trọng, gấp gáp: “Selena, con đến ngay trung tâm chỉ huy tại căn cứ tình báo của chúng ta ở Paris. Đừng để cho những người khác biết, nhất là ba đứa nhỏ kia. Mẹ con bị bắt cóc rồi.”

Nếu không phải vì bố nhắc là không để người khác biết thì tôi đã kìm được mà cao giọng nói “CÁI GÌ?” qua điện thoại rồi. Thật không thể tin nổi, đám người nào lại dám cả gan bắt cóc Hoàng hậu của Đại Hoàng gia, của thế giới cơ chứ? Hay chúng chán sống rồi nhưng không biết cách để chết? Chưa kể, làm thế nào mà chúng lại bắt cóc được mẹ?

Mặc dù có rất nhiều thắc mắc nhưng tôi vẫn phải kiềm chế lại, nói với bố: “Con sẽ có mặt ngay trong ba phút. Con có thể dẫn theo Ikkou cùng Sabrina không?” Và thật may mắn, bố tôi đồng ý luôn. Không nói thêm gì nhiều vì tình hình cấp bách, tôi liền kết thúc cuộc gọi và nhấn số một trên điện thoại, cũng là cách quay số nhanh khi tôi cần gọi cho trường hợp khẩn cấp. Ngay khi đầu dây bên kia có tín hiệu nghe máy và xác nhận đúng là giọng Ikkou, tôi liền ra lệnh luôn: “Ngay lập tức có mặt trước cửa nhà mô phỏng cùng vũ khí của anh. Nhà em có việc khẩn cấp cần anh giúp. Không chậm trễ.” Nói xong tôi liền tắt mắt luôn.

Chạy lại thật nhanh đến chỗ mọi người, tôi lên tiếng luôn trước khi bất cứ ai định hỏi, cùng khuôn mặt đầy nghiêm nghị: “Chị có việc phải đi. Christina, em thay chị đánh giá. Khi nào chị về thì báo cáo tất cả sau. Sabrina, cậu đi với tớ luôn.” Trong khi nói, tôi kết nối riêng với cô bạn thân nhất của tôi, nói về việc cấp bách cần làm.

Một khi tôi đã nói với vẻ nghiêm túc như vừa rồi thì tất cả đều hiểu rằng không nên thắc mắc thêm, nên ngoài Ken ra thì tất cả đều gật đầu nghe lệnh. Tôi cùng Sabrina ngay lập tức ra ngoài, không quên “thay đồ” và triệu hồi túi vũ khí cá nhân cho trường hợp khẩn cấp khi cả hai đang ở trong thang máy. Bản thân Sabrina hẳn cũng đang thắc mắc chuyện gì đã xảy ra nhưng cũng không hỏi, vì cũng như tôi, khi đến căn cứ chắc chắn cũng sẽ được biết thêm chi tiết sau.

Không ngoài kỳ vọng của tôi, khi cả hai đứa ra ngoài thì đã thấy Ikkou đứng sẵn, trên người đã mặc sẵn bộ đồ tác chiến, trên vai vác một cái túi to hơn cả túi của riêng chúng tôi. Vừa nhìn thấy tôi chạy đến, anh khẩn trương hỏi: “Selena, có chuyện gì vậy?”

Tôi chỉ trả lời lại anh một cách ngắn gọn, nhanh chóng: “Mẹ em bị bắt cóc rồi.” rồi ngay lập tức tạo ra một cánh cổng, hướng thẳng đến phòng chỉ huy tác chiến của căn cứ Đại Hoàng gia ở Paris, nơi mà bố tôi đang chờ. Ngay cả Ikkou cũng lập tức đi theo tôi mà không có biểu hiện đơ người hay sửng sốt gì. Dù sao anh cũng đã là người trong nghề vài năm nên cũng không quá sửng sốt trước những tình huống như vậy mà chỉ bình tĩnh và cố gắng hoàn thành công việc, cộng với kỹ năng vô cùng điêu luyện, anh ấy là người mà tôi rất tin tưởng để tôi gọi giúp thực hiện các nhiệm vụ khẩn cấp như này. Còn Sabrina thì không phải nói nhiều, vì cuộc sống của cậu ấy bản chất cũng giống như của tôi thôi, thậm chí có phần nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng vẫn là sát thủ, một chỉ huy tài giỏi, dày dặn kinh nghiệm. Cả ba người ngay lập tức đi qua cánh cổng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx