sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đừng coi thường Tiểu thư tôi đây - Chương 25

CHƯƠNG 25

Tất cả chúng tôi, gồm cả Sabrina, Melody, Sakura, Barbara, Takeshi, Christina, Angela đều ngồi yên tại vị trí của mình ở phòng khách chính, đến gần năm phút sau thì Suzuki Yuki được bác John dẫn đến. Cậu ta vừa vào vừa giơ tay lên chào, nói một cách thoải mái chứ không câu nệ như hôm qua: “Chào mọi người. Không ngờ mới sáng ngày nghỉ đầu mà tất cả đã tụ tập đông đủ như vậy.” Rồi cậu ta liền quay sang Takeshi, nhìn thẳng vào thằng bé, cười còn tươi hơn lúc nãy: “Chúng ta lại gặp nhau rồi, Takeshi.”

Đáp lại lời chào niềm nở đó, em trai tôi chỉ nhăn mặt và quay ra chỗ khác. Tôi với tư cách là chủ nhà hiện tại, vẫn lịch sự đáp lại: “Chào Yuki. Ngồi xuống uống chút trà đi này. Không biết hôm nay cậu đến nhà tớ có việc gì không?”

Yuki trả lời ngay sau khi đã ngồi xuống và nháp thử một ngụm trà, đồng thời lấy ra một thứ: “Cũng không có gì quan trọng lắm. Tớ sang đây cốt là để trả lại thẻ học sinh cho Takeshi thôi. Hôm qua mình thấy nó bị đánh rơi ở cửa phòng tập của Câu lạc bộ Karate mà không ai để ý. Với cả, tớ cũng muốn nhân cơ hội này gặp lại cậu bé lạnh lùng nhưng rất thú vị này đây.”

Chà, cậu ta cũng có gan đấy chứ, dám nói thẳng ý đồ như vậy trước mặt tất cả chúng tôi. Như ba chàng trai trước đây khi theo đuổi Takeshi thì cũng chỉ dám bày tỏ khi chỉ có riêng hai người thôi. Cậu Yuki này, xem ra cũng gọi là có chút dũng cảm đi, chưa gì đã dám giở trò theo dõi rồi. Thử hỏi một học sinh mới như cậu ta đến phòng tập của câu lạc bộ làm gì trong ngày đầu tiên đến trường, lại còn đúng ngày tổng vệ sinh?

Em trai tôi lạnh lùng giật nhanh cái thẻ học sinh của mình trên tay Yuki và đáp trả lại một cách cộc lốc, khó chịu: “Cảm ơn. Trả đồ xong rồi thì về được chưa?”

Biết là Takeshi khó chịu vì sự có mặt đường đột của cậu ta cùng lời ve vãn có phần lộ liễu kia, nhưng dù sao Yuki cũng là khách đến nhà, nên tôi liền nhắc nhở thằng bé hãy lịch sự một chút qua kết nối trí óc. Nhưng tôi cũng không ngờ, cậu Yuki kia trước câu nói của Takeshi không hề biểu lộ sự buồn bã hay thất vọng nào mà ngược lại, cậu ta vẫn chỉ mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự thích thú trước điều mới lạ, và bình thản nói: “Dù sao anh cũng đã cất công mang đồ sang tận đây trả em, nên em cũng nên để anh uống hết tách trà hoa cúc thơm ngon này đã chứ. Ngoài ra, anh cũng muốn được chiêm ngưỡng thêm phần nào vẻ đẹp kiến trúc của tòa lâu đài này nữa.”

Nghe Yuki nói xong, tôi liền cảm thấy chút hàn khí tỏa ra từ Takeshi, chứng tỏ thẳng bé đang ngày càng khó chịu rồi đấy. Tôi liền chạm nhẹ lên vai Takeshi nhằm giúp thằng bé bình tĩnh hơn, kiềm hãm lại cái hàn khí kia. Dù sao bản thân tôi cũng cần khai thác chút thông tin về Yuki nữa, nên chưa thể để cậu ta ra về sớm được. Nhưng đồng thời, tôi thấy cậu ta có một tinh thần khá đanh thép, ít nhất là so với người thường.

Tôi liền lên tiếng ngay nhằm giảm bầu không khí căng thẳng này: “Cậu cũng nhận ra đây là trà hoa cúc cơ à. Vị giác của cậu cũng tốt đấy chứ vì ở Nhật Bản người dân không phải ai cũng uống loại trà này.”

Đặt cốc trà xuống sau khi uống tiếp một ngụm, cậu ta tiếp tục nói: “Đây là loại trà mẹ tớ thích uống nhất nên tớ cũng không lạ gì hương vị của nó cả.”

“Hôm qua tớ mới chỉ thấy cậu nhắc đến bố, còn mẹ cậu thì sao?” Barbara hỏi.

Hơi hạ giọng một chút, Yuki trả lời: “Mẹ tớ mất rồi. Từ năm năm trước.”

“Chúng mình rất tiếc.” Tôi cảm thông.

“Vậy nhà anh ngoài anh với bố thì có còn ai không?” Christina nhẹ nhàng hỏi.

“Không có. Anh là con một của bố. Nhưng ông cũng bận suốt nên hai bố con cũng không nói chuyện gì nhiều.”

“Vậy cậu đến Hà Nội sinh sống và học tập một mình? Bố cậu không ý kiến gì sao?” Tôi hỏi, ngày càng tò mò về thân thế của cậu ta.

“Chỉ cần miễn sao không quá ảnh hưởng và gây rắc rối cho ông ấy là được. Bố tớ là một con người vì công việc và danh dự mà.” Cậu ta nói với chất giọng trầm, và tôi nhận thấy trong mắt cậu ta có hiện lên một tia sắc lạnh, nhưng rất nhanh liền biến mất như thể cậu ta muốn che giấu nó vậy. Không rõ những người bên cạnh tôi có kịp nhận ra điều đó không.

“Nghe có vẻ quan hệ giữa hai người không được tốt lắm. Vậy cậu đã bao giờ theo bố đi đến những bữa tiệc của giới thượng lưu Nhật Bản bao giờ chưa?” Sabrina hỏi, có lẽ là muốn tìm thêm manh mối liệu có đúng là cậu ấy đã từng thấy Yuki ở đâu đó hay chưa.

Nhấp tiếp một ngụm trà, cậu ta tiếp tục trả lời, với chất giọng bình tĩnh hơn hẳn, nhưng ẩn trong đó là một sự cẩn trọng: “Tớ không thích mấy bữa tiệc kiểu đấy nên chưa bao giờ đi cả. Tham dự những bữa tiệc hiện đại, sôi động đúng chất thanh niên hợp với tớ hơn là cái nơi toàn những con người giả tạo, ngoài mặt thì tỏ ý vui vẻ, hợp tác nhưng lại âm thầm đâm sau lưng nhằm hạ bệ đối thủ.”

Nghe câu trả lời của cậu ta, tôi khá chắc một điều rằng gia đình cậu ta hẳn phải có thế lực khá lớn trong giới thượng lưu hoặc trong thế giới ngầm, và bản thân cậu ta hẳn cũng phải từng trải nhiều chuyện (giống như tôi đây cùng bạn bè và ba người em của tôi) nên mới nói ra những câu không phù hợp với tuổi của mình như vậy. Và tôi đảm bảo rằng việc cậu ta chưa bao giờ đi những buổi tiệc của người lớn là nói dối.

“Nếu bố cậu không bắt ép thì cậu không đi cũng là một điều tốt mà. Dù sao chúng ta vẫn mới chỉ mười sáu tuổi thôi, chưa cần thiết phải đối mặt với những điều xấu xa đó, đúng không?” Tôi thay đổi cách nói một chút, dù nôn nóng muốn biết thêm thông tin về Yuki nhưng nếu cứ tiếp tục hỏi như vừa rồi thì cậu ta sẽ càng cẩn trọng hơn thôi.

“Cũng đúng. Nhưng các cậu lại đều đã phải đi đến những nơi như vậy, nên có lẽ lúc nào đấy tớ phải xin chút lời khuyên để làm quen thôi.” Nhấp xong một ngụm trà, cậu ta liền đổi chủ đề: “Thời tiết hôm nay rất tuyệt, và tớ nghe nói chỗ vườn hoa của Đại Hoàng gia rất đẹp, là nơi rất lý tưởng để uống trà và nói chuyện, liệu chúng ta có thể đi ra đó không?”

Thật đáng nghi, không lẽ cậu ta đến đây còn có lý do khác là để thăm dò khuôn viên của Đại Hoàng gia sao? Để đi đến chỗ vườn hoa có đặt bàn uống trà đó thì có thể men theo con đường ở quanh khu nhà chính và qua vài căn nhà phụ khác nữa, hoặc buộc phải đi dọc hết bên trong khu nhà chính, ra đến cửa sau của khu nhà và tiếp tụ đi thẳng. Dù là đi kiểu gì thì chẳng khác nào đưa một người lạ như cậu ta đi tham quan nơi ở của chúng tôi cả.

Tôi từ chối khéo: “Xin lỗi, khu vườn đó hiện đang được trang trí lại nhân ngày Tết nên chưa thể đến đó được. Nếu cậu cảm thấy phòng khách này quá bí bách thì chúng ta có thể vừa đi dạo ở phía đằng trước khuôn viên vừa nói chuyện để thay đổi không khí.”

Đặt tách trà đã uống cạn xuống, cậu ta liền mỉm cười nói: “Thật đáng tiếc. Tớ nghe nói đó là chỗ đẹp nhất trong toàn khuôn viên này. Vậy tớ cũng không làm phiền nữa. Khi nào chỗ đấy hoàn thiện thì làm ơn hãy cho tớ biết,” rồi cậu ta lại nhìn thẳng và Takeshi, tiếp tục “Để có thể tận hưởng không gian tuyệt vời đó cùng với Hoàng tử Băng giá đáng yêu này đây.”

Im lặng từ nãy đến giờ, Takeshi nghe câu vừa rồi, không kiềm được mà nhăn mặt, nghiến răng: “Vậy hãy đi về mà nằm mơ điều đó xảy ra đi, đồ vô sỉ.” Nói xong, thằng bé liền đứng dậy và bỏ lên phòng mình luôn. Thật là, quả này thằng bé thực sự tức giận rồi, và chiều nay có lẽ sẽ có người nào đó phải chịu trận thay đây.

Angela cười một cách thích thú và lên tiếng: “Khiến anh ấy tức giận như vậy, anh cũng giỏi và thú vị đấy. Nhưng em khuyên anh nên mua bảo hiểm đi là vừa, vì những người từng làm anh ấy tức giận như vậy thì thường không có kết cục tốt đẹp đâu. Cho dù có là họ hàng hay bạn bè thân thiết như bọn em cũng khó cản được.”

Yuki tựa lưng một cách thoải mái vào ghế, ngồi vắt chéo chân và hai tay khoanh lại như một người chiến thắng, mỉm cười đắc ý, nói: “Tam Công chúa cũng đừng nên coi thường anh như vậy. Anh một khi đã đặt ra mục tiêu thì chắc chắn sẽ thực hiện cho bằng được và sẽ không có chuyện từ bỏ đâu, cho dù mục tiêu đấy có khó nhằn đến đâu đi chăng nữa.”

Tôi liền cảm thán: “Nghe như một tuyên ngôn của ông chủ lớn vậy. Nói trước là dù cậu có gặp chuyện gì bất trắc thì đừng trách bọn tớ không cảnh báo trước, và cũng không có chuyện nhờ bọn này giúp đỡ đâu đấy.”

“Rồi rồi. Yên tâm. Mọi người hãy cứ chờ đến ngày tớ làm tan chảy được trái tim của Hoàng tử Băng giá kia đi.” Nói xong cậu ta liền đứng dậy, nói lời chào tạm biệt tất cả chúng tôi rồi theo bác John đi ra ngoài.

Chỉ còn chúng tôi lại với nhau, tôi liền thoải mái ngả lưng ra thành ghế, tựa vai Sabrina ngồi ở bên phải mình, chậm rãi nói: “Các cậu nghĩ thế nào?”

Sakura nói đầu tiên: “Chắc chắn có một điều cậu ta nói dối, đó là về việc đi dự tiệc cùng bố cậu ấy. Nhưng nếu như thân thế của Yuki được giữ kín bí mật như vậy thì chắc cậu ta xuất hiện trước công chúng không phải kiểu công khai và thường xuyên.”

Sabrina tiếp lời: “Đồng thời có vẻ cậu ta nói thật về mối quan hệ với bố mình, và có lẽ mẹ cậu ấy đã mất cũng là sự thật. Có lẽ chúng ta nên thu hẹp phạm vi điều tra hơn nữa.”

“Nhưng anh ấy qua thật cũng có cá tính và thú vị. Đây lần đầu tiên em thấy anh Takeshi bộc lộ cảm xúc vì một người lạ đấy. Anh Takeshi có thể không nhận ra điều đó, nhưng một phần rất nhỏ trong anh ấy đã bị thu hút bởi cái anh Yuki kia rồi.” Christina nhận xét.

Tôi nhìn thẳng vào con bé, hỏi lại: “Em chắc chứ?”

“Dù tính cách khác nhau nhưng em với anh ấy vẫn là sinh đôi, kể cả có là sinh đôi khác trứng nhưng vẫn có sợi dây linh cảm vô hình giữa bọn em đấy. Chị có thể là người thân thiết, gần gũi với anh ấy nhất nhưng những tình cảm, cảm xúc ở sâu trong lòng anh ấy thì em khẳng định là không ai biết rõ hơn em đâu.”

Đúng là vừa rồi, Takeshi phản ứng trước những lời nói của Yuki có phần mãnh liệt, gay gắt hơn hẳn bình thường. Từ trước đến nay, dù có gặp bất cứ chuyện gì, dù thằng bé có được khen, tán tỉnh, tán dương hay bị chê, bị nhục mạ đến mức tệ hại thế nào, thằng bé cũng không biểu lộ ra ngoài nhiều mà vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, thậm chí là phớt đời. Takeshi chỉ hay dễ bực mình khi có chuyện xảy ra với những người thân thiết của thằng bé như chị em tôi, bố mẹ, đồng đội… Nhưng dù có tức giận, thằng bé cũng không có biểu hiện ra bên ngoài quá rõ rệt như lúc nãy, mà cùng lắm chỉ trừng mắt với đối phương và tỏa ra hàn khí lạnh lẽo khiến người đối diện phải tự hoảng sợ thôi. Trong vừa mới đây, thằng bé lại thể hiện sự tức giận ra mặt, có hành động thô lỗ và quát tháo Yuki trước mặt mọi người nhưng lại không hề tỏa ra lượng hàn khí chết chóc nào.

Chẳng lẽ, linh cảm của tôi về Suzuki Yuki chính là vì liên quan đến Takeshi?

Nếu như vậy thì tôi càng phải sớm tìm cho ra thân thế của cậu ta. Chỉ riêng việc cậu ta hôm nay trực tiếp đến đây cũng đã đủ thấy là cậu ta có toan tính nào đó rồi, chứ chắc chắn không phải chỉ để bày tỏ, trêu trọc em trai của tôi đâu. Nếu cậu ta là kẻ thù, thì đúng là trong tương lai chúng tôi sẽ gặp phải không ít rắc rối lớn. Và còn cả vì Takeshi nữa.

Ngồi thẳng dậy, tôi liền quay sang cô bạn thân của tôi, bảo: “Sabrina, chúng ta phải nhanh chóng tìm hiểu rõ lai lịch của Yuki. Hãy kết hợp hai nhóm tìm kiếm của chúng ta lại, thu hẹp phạm vi chỉ những ông chủ lớn mạnh và có đời sống cá nhân bí ẩn nhất hoặc có nhiều tin đồn, thông tin trái chiều nhất Nhật Bản. Đặc biệt là những người có vợ hoặc người tình đã mất cách đây năm năm. Tớ nghĩ chi tiết này Yuki không nói dối đâu. Hãy thử chờ thêm một ngày nữa.”

Sabrina đáp lại một cách ngắn gọn: “Được.” rồi ngay lập tức, lấy điện thoại ra và gọi cho một người nào đó.

Tôi nhắc nhở chị Misa: “Chị Misa, liên lạc lại với đội tìm kiếm thông tin, truyền lại cho họ những gì em vừa nói.” Khi nghe mệnh lệnh của tôi xong, chị ấy cũng chỉ đáp “Vâng” rồi cũng lấy thiết bị liên lạc cá nhân ra và ra ngoài thực hiện ngay lập tức.

“Còn anh Takeshi? Có cần bọn em nói chuyện với anh ấy không?” Angela hỏi trong khi đang tựa vai vào Christina.

“Cứ để chị là được. Còn các cậu, hóng chuyện xong thì có thể về được rồi đấy. Ở nhà không có việc gì phải làm hay sao?” Tôi trách móc những người ở đằng sau.

“Sáng rảnh rỗi nên mới sang đây, chứ cũng như cậu thôi, buổi chiều nhà tớ cũng có việc riêng.” Sakura khoanh tay đáp.

Ngoại trừ Sabrina thì ai cũng có câu trả lời hệt như vậy, khiến tôi càng có cớ để đuổi khéo những cô bạn ranh ma của mình về.

Khi tất cả đã đi hết (gồm cả hai cô em gái của tôi đi ra ngoài mua sắm), tôi mới chậm rãi đi lên lầu hai, đến phòng của Hoàng tử duy nhất của gia đình. Lần gần đây nhất tôi thấy thằng bé tức giận ra mặt như vậy là gần một năm trước, khi Emi – nữ hầu thân cận và cũng là chị gái kết nghĩa thân thiết của Takeshi, kém tôi một tuổi – bị bắt cóc. Khi tất cả chúng tôi đến nơi em ấy bị giam giữ thì cũng đã muộn, Emi đã bị bắn chết, và chúng tôi cũng chỉ kịp nghe được những lời trăn trối cuối cùng của cô ấy trước khi trút hơi thở cuối cùng. Và liền mấy ngày trong tuần sau đó, thằng bé trút giận không chỉ bằng cách đập phá các đối tượng trong nhà sử dụng công nghệ mô phỏng mà còn trút giận khi làm việc bằng cách đặt ra những yêu cầu khắt khe hơn hẳn thường ngày, thậm chí có phần hơi bất khả thi và ra tay hạ sát kẻ thù theo cách đáng sợ hơn hẳn bình thường. Còn lần này tuy nhẹ hơn nhưng tôi không biết thằng bé sẽ làm gì để xả giận nữa.

Gõ gõ lên cửa phòng của em trai, tôi nói: “Takeshi, chị vào được không?”

Không có tiếng trả lời, nhưng tôi vẫn nhẹ nhàng mở cửa đi vào phòng. Không có ai trong đấy cả, nhưng cửa ra ngoài ban công thì lại mở toang, nên tôi đoán có lẽ thằng bé đã nhảy ra ngoài để tìm một địa điểm xả giận tốt hơn là phòng ngủ của mình: nhà lập trình mô phỏng. Như tên gọi, đó là một căn nhà tập rộng bằng khoảng một sân bóng đá mini, cao khoảng ba mươi mét, được thiết kế chỉ nhô lên mặt đất có gần mười mét, còn lại thì chìm sâu dưới mặt đất. Nhà có thiết bị mô phỏng hiện đại nhất thế giới giúp chúng tôi luyện tập mọi loại hình chiến đấu với đủ loại đối tượng mà có thể lập trình sẵn chỉ bằng vài nút lệnh, nhất là để luyện tập với các đối tượng chuyển động. Thậm chí, thiết bị còn có thể tạo ra các loại địa hình như thật (trừ biển, ao hồ hay những thứ liên quan đến nước), như những ngọn đồi, ngọn núi giả cao tối đa hai mươi mét và chúng tôi có thể trèo hay đứng lên trên đó.

Không chút do dự, tôi cũng nhanh chóng nhảy ra ngoài từ ban công và đi thẳng đến nơi đó.

Ở trong phòng điều khiển và quan sát ở vị trí cao nhất trong nhà, tôi ngay lập tức thấy Takeshi đang liên tục dùng vũ khí của mình đâm và chém liên tục vào những ninja giả tưởng: chiếc quạt tessen quen thuộc và một thanh katana của Nhật. Có lẽ thằng bé đã lập trình để chúng hiện ra liên tục trong một khoảng thời gian, vì Takeshi cứ đánh trúng một hay hai tên thì y như rằng sẽ có thêm một tên khác hiện ra, khiến bản thân phải di chuyển, phải ra đòn không ngừng. Tuy rất xuất sắc hạ tất cả những kẻ địch ở trong tầm đánh nhưng ánh mắt cùng cách chiến đấu của thằng bé có phần hơi hoang dại chứ không phải kiểu điêu luyện, đẹp đẽ nhưng cứng rắn như mọi ngày.

Bấm nút tạm dừng làm tất cả các ninja giả đột nhiên bất động, khiến Takeshi hơi nhăn mặt khó hiểu nhìn lên chỗ phòng quan sát, tôi liền nói trước micro: “Có muốn làm một trận tay đôi với chị không? Thay vì chỉ đâm với chém những đối tượng ảo này?”

Takeshi chỉ đơn nói vọng lên: “Tùy chị.” rồi quay mặt đi. Dù sao thằng bé cũng đang bực, nên tôi cũng không trách thái độ cũng như cách nói có phần hơi thô lỗ, cộc cằn này của em trai đối với mình. Tắt chế độ giả lập, tôi liền đi xuống thật nhanh, trên đường đi thì búng tay một cái và khiến bản thân “thay đồ” bằng bộ đồ tập chiến đấu thoải mái, cả mái tóc cũng được tết và búi lên gọn gàng.

Khi ra đến sàn đấu, Takeshi cũng đã “cất” hết các vũ khí của mình đi và chuẩn bị sẵn sàng. Không cần nói gì nhiều với nhau, cả hai đều xông vào đánh hết sức, thậm chí còn trổ ra không ít phép thuật của bản thân như thể đây là một trận chiến thật sự. Khi Takeshi đá cao nhằm vào mặt, tôi liền thật nhanh ngửa ra sau, hai tay chống xuống và nhào lộn, đồng thời để chân của mình theo đà mà đá thẳng vào ngực đối phương (một trong những chiêu thức ưa thích của tôi). Khi tôi cố đấm từ đằng sau, thằng bé cũng liền cúi thấp xuống, rồi làm động tác đá quét chân sát đất, cố khiến tôi bị ngã nhưng tôi lại nhảy lên và tránh được. Khi tôi gặp tình huống tương tự từ Takeshi, tôi cũng cúi xuống nhưng lại dùng hai tay làm trụ và đá thằng bé từ phía sau, nhưng cũng không thể đả thương nổi khi Takeshi cũng nhanh chóng lùi ra sau để tránh. Và còn rất nhiều chiêu thức cũng như những đòn võ phức tạp khác mà cả hai liên tục trổ ra.

Hai chị em tôi cứ đấu tay không như vậy với nhau không biết trong bao lâu. Mãi cho đến khi cả hai đã thấm mệt, người đầm đìa mồ hôi và thở có phần gấp gáp hơn, chúng tôi mới dừng lại, đứng cách nhau một khoảng và ở thế phòng thủ. Khi nhìn thấy sự tức giận cùng nỗi hoang dại trong mắt của thằng bé đã vơi đi nhiều, tôi mới thả lỏng cơ thể, mỉm cười và nói một cách thoải mái: “Như vậy là đủ. Nghỉ đi thôi.”

Takeshi cũng thả lỏng cơ thể và không có ý kiến gì, cùng tôi đi thẳng ra ngoài một cách thong thả. Vừa đi chúng tôi vừa nói chuyện, và tôi là người mở lời đầu tiên: “Cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”

Takeshi trả lời lại cộc lốc, nhưng tông giọng cũng như tâm tình đã có phần nhẹ nhàng, thoải mái hơn: “Cũng đỡ hơn nhiều rồi.”

Tôi đùa: “Không định cảm ơn chị vì đã giúp em giải tỏa thay vì đánh với những hình nộm biết chuyển động kia à.”

Có một chút ngượng ngùng nhưng thằng bé cũng nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chị.”

Tôi tiếp tục, vào thẳng vấn đề chính: “Chị biết em tức giận vì cậu ta, nhưng với người em mới gặp lần thứ hai như cậu ta thì chị lại thắc mắc, em tại sao lại tỏ thái độ một cách rõ ràng như vậy? Em bực vì lời tán tỉnh của cậu ta hay vì khó hiểu?”

Không còn tỏ thái độ gay gắt như lúc trước nữa, thằng bé chỉ thở dài rồi nói: “Em cũng không biết, tại sao mình lại nhanh chóng tức giận như vậy, lại còn nhanh chóng bộc phát công khai nữa. Nếu anh ta cứ nói chuyện một cách bình thường thì có lẽ là không sao, nhưng kiểu nói như tán tỉnh một cô gái của anh ta khiến em phát bực, nhất là khi đột nhiên nghĩ đến những cô gái đã từng được anh ta nói những lời như vậy. Anh ta… Anh ta rõ ràng khác hẳn với ba tên trước đây.”

Quả đúng như Christina nói, Takeshi vẫn chưa nhận ra rằng mình phần nào đã bị Suzuki Yuki thu hút. Từ sau chuyện xảy ra với Emi, tôi rất mong thằng bé có thể tìm được một người nào đó có thể mở lòng, thân thiết ngoài gia đình, bạn bè, đồng đội chúng tôi để làm bạn, thậm chí là để yêu thương. Nhưng với người hiện có lai lịch đang trong vòng bí mật như cậu Yuki kia, tôi chưa thể vội vàng được. Nếu cậu ta là người tốt thì tôi sẵn sàng ủng hộ và tạo điều kiện, nhưng nếu là kẻ thù hoặc có liên quan đến kẻ thù thì… Tôi thật chưa dám nghĩ tiếp.

Dù có thế nào, với tư cách là một người chị và là người mang sức mạnh của tình yêu thiên nhiên, vạn vật, tôi vẫn phải đưa ra những lời khuyên đúng đắn cho em trai mình. Nhìn thẳng vào Takeshi, tôi nói: “Takeshi, em luôn là người lạnh lùng, cứng rắn và hiểu rõ tâm ý người khác. Nhưng lần này, em lại không hiểu chính bản thân mình, không hiểu cảm xúc của mình, một phần vì em đã đóng băng trái tim của mình quá lâu. Em có thể không tin, nhưng em phần nào đã vì cậu ta thu hút rồi, mặc dù cách nói chuyện của cậu ta nghe không được êm tai cho lắm, nhưng đó là sự thực. Nếu không, em đã chả khó chịu vì những câu nói như thể đang tán tỉnh phụ nữ của cậu ta như vậy.”

Thằng bé đứng lại, quay sang nhìn tôi với đôi mắt mở lớn đầy ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi lại: “Thật ư?”

“Tình cảm, thậm chí là tình yêu luôn khiến con người ta cảm thấy hoài nghi, thậm chí là cố phủ nhận, nên nếu em không tin thì chị cũng không trách hay cố bắt em chấp nhận. Chị là chị của em nhưng lại không phải là em nên chỉ có thể nói một cách khách quan như vậy, còn lại thì em phải tự tìm hiểu và kiểm chứng thôi. Chị chỉ nhắc nhở em cẩn thận một chút vì lai lịch của cậu ta hiện vẫn còn là bí ẩn, trước khi điều tra rõ thì hãy cố tránh tiếp xúc trực tiếp với cậu ta càng nhiều càng tốt. Nếu cậu ta không có vấn đề gì đáng lo thì có lẽ, em hãy thử mở lòng mình ra một chút. Đó là điều mà chị luôn hi vọng về em.”

Khi tôi nói xong thì cả hai tiếp tục tiến về phòng bếp ở nhà chính. Riêng Takeshi, chân thì đi nhưng qua ánh mắt, tôi thấy thằng bé đang suy tư một điều gì đó, có lẽ là về những gì tôi vừa nói. Sau một lúc im lặng thằng bé nhỏ giọng, nhẹ nhàng nói, mắt vẫn hướng về phía trước: “Em sẽ suy nghĩ. Chị không cần phải lo lắng cho em nữa đâu.”

“Dù sao thì em vẫn là em trai duy nhất chị, lo lắng cũng là chuyện bình thường thôi. Nếu muốn cảm ơn thì chỉ cần giúp chị giải quyết vấn đề với anh Ken là được.”

Lại nở nụ cười âm hiểm, Takeshi lém lỉnh nói: “Yên tâm đi chị gái. Buổi tuyển dụng chiều nay em đã nghĩ ra thử thách dành cho anh ta rồi.” Nhìn thằng bé cười như vậy, tôi vui vì người em trai quỷ quyệt thường ngày đã quay lại, nhưng đồng thời cũng cảm thấy lạnh xương sống cùng một chút khó hiểu.

“Những mối quan hệ rắc rối này, đến bao giờ chúng mới được giải quyết đây?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx