sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đừng coi thường Tiểu thư tôi đây - Chương 38 - Phần 2

Khi tỉnh lại, tôi thấy bản thân đang nằm trên chiếc giường quen thuộc trong chính căn phòng của mình tại cung điện. Một cảm giác đau nhức chợt lóe lên khi tôi cố gắng ngồi dậy, khiến cơ thể theo đà lại nằm phịch xuống chiếc đệm êm ái. Tôi cố ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cả hai bàn tay của mình đều gần như bị băng kín, chỉ lộ ra mười đầu ngón tay xinh xắn của mình. Tôi cũng có cảm giác vương vướng ở dưới ngực, chứng tỏ chỗ đấy cũng đang được quấn băng một cách cẩn thận, rồi còn cả đùi phải và cổ chân trái nữa. Lúc vụ nổ từ trong người Leviathan diễn ra, tôi đã tạo một lớp bảo vệ xung quanh mình, nhưng có lẽ nó vẫn chưa đủ vững chắc nên khiến cơ thể tôi phải chịu không ít tổn thương dẫn đến ngất đi.

Đang mải suy nghĩ và nhớ lại những gì đã xảy ra, bỗng cánh cửa dẫn ra ban công phòng tôi chợt mở ra, và bóng một cậu con trai vừa mang nét đáng yêu vừa mang sự lạnh lùng nhưng mệt mỏi hiện ra. Khi thấy tôi, thằng bé liền đóng cửa lại và chạy thật nhanh về phía tôi, gấp gáp hỏi với chất giọng lo lắng: “Chị… Chị tỉnh rồi? Chị cảm thấy thế nào?”

Cố gắng cười để làm yên lòng em trai, tôi nhẹ nhàng đáp lại: “Hơi nhức mỏi một chút nhưng chị vẫn ổn, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được. Còn em thì sao? Cả mọi người nữa. Còn…”

“Tất cả vẫn ổn, nên chị hãy lo cho thân mình trước đi đã.”, thằng bé cắt ngang lời tôi kèm theo một tiếng thở dài nhẹ nhõm, như thể vừa trút được gánh nặng trong lòng vậy, “Chị đã bất tỉnh gần ba tiếng đồng hồ kể từ khi được phát hiện rồi. Cũng may là có chị Sakura ở ngay tại đấy để trị thương cho chị, chứ nếu chị ấy mà tham gia nhóm của bọn em thì thật không biết thế nào. Hiện cả đội đang nghỉ ngơi tại nhà của chúng ta. Để em đi gọi họ. Chắc không khó để chị đoán ra ai là người đang nóng ruột nhất lúc này đâu nhỉ.”

Nghe thằng bé nói xong, tôi chỉ còn biết cười trừ. Từ nãy tôi đã nghĩ, khi thấy mình bất tỉnh cùng thương tích như vậy, hẳn Ikkou sẽ hoảng đến phát điên mất, khéo có khi còn một mình gia nhập vào nhóm kia để giải tỏa bằng cách tung một chiêu tiêu diệt sạch đám quân đoàn của Leviathan ấy chứ. Nếu là Ikkou thì dám thế lắm. Hơn tôi bảy tuổi nhưng nếu nói về sự kiềm chế và bình tĩnh trong mọi tình huống, tôi tự tin là mình hơn hẳn tên người yêu ngốc của mình.

Nhưng trước khi Takeshi rời đi, tôi nhanh chóng ngăn cản bởi còn chuyện mà chúng tôi cần bàn riêng: “Khoan hãy đi đã Takeshi. Chị có việc cần nói với em.”

Nhận ra nét nghiêm túc trên khuôn mặt tôi, Takeshi liền ngoan ngoãn nghe lời, ngồi lại xuống bên cạnh tôi, ghé sát đủ để chỉ hai chị em nghe thấy tiếng của nhau. Tôi mở lời: “Takeshi, em còn nhớ là lúc trước khi xuống Địa Ngục, chị đã nhờ em theo dõi Ken không?”

Takeshi trả lời: “Từ sau khi chị đi, em đã làm theo lời chị, bí mật theo dõi anh ta, nhưng cho đến khi chúng ta phải đi đánh Leviathan thì em vẫn chưa thấy cậu ta có biểu hiện gì bất thường cả. Em biết chị vẫn nghi ngờ anh ta lúc Ken đột nhiên xuất hiện cứu chị vào đêm qua nên hiện giờ vẫn cho người theo dõi. Bộ chuyện này có liên quan gì đến những sự kiện vừa xảy ra hay sao?”

“Chắc em cũng để ý, chúng ta không hề cảm nhận được khí của Ken khi anh ta ở gần chúng ta đêm qua. Dù có khả năng tạo tường bảo vệ nhưng anh ta cũng chỉ là người thường, sao lại có thể ẩn khí khỏi những người có sức mạnh cấp cao như chúng ta chứ? Em thử nghĩ xem. Takeshi, em là người thông minh, hẳn em sẽ hiểu là chị muốn nói gì.”

Thằng bé nhắm mắt lại và trầm ngâm một lúc, và khi mở mắt ra, trong mắt thằng bé lóe lên sự hoang mang, một chút lo sợ hiếm có ở con người nổi tiếng lạnh lùng bậc nhất này. Takeshi lắp bắp hỏi lại, như muốn kiểm nghe lời phủ nhận từ chính miệng của tôi: “Chị… Không thể nào chứ? Nhưng… Nhưng Satan… Hắn… Sao… Sao có thể? Hắn đang bị giam ở dưới kia mà?”

Tôi trả lời với giọng điệu chắc chắn và nghiêm túc nhất có thể: “Nhưng mà có đấy. Cụ thể thế nào thì khi tập hợp lại mọi người, chị sẽ kể chi tiết. Chắc hẳn những người kia cũng đã đoán được phần nào rồi, nhất là Sabrina vì tối qua cậu ấy cũng có mặt cùng chúng ta để bắt ma nữ.” Dừng lại để nhìn thẳng vào mắt của đứa em trai duy nhất của mình, tôi nói tiếp: “Takeshi, ngoài chị ra thì em là người duy nhất trong đội sở hữu hàn khí cùng trí óc có thể “miễn dịch” với khí và ý chí của Satan. Sabrina sở hữu sức mạnh của ánh sáng mặt trăng và mặt trời, cũng có khả năng “miễn dịch” đó, nên chị muốn hai người kết hợp lại, cùng chị kín đáo kiểm tra, quan sát không chỉ Ken mà cả những người xung quanh nữa. Lát nữa chị cũng sẽ nói cho cả Sabrina. Hãy nhớ, đây là bí mật của riêng ba chúng ta mà thôi.”

“Chỉ ba chúng ta? Nếu chúng ta báo động cho toàn biệt đội thì không phải sẽ an toàn hơn chút hơn sao?”

“Khí và ý chí của hắn có khả năng chuyển từ người này sang người khác, nên có thể không chỉ có Ken bị nhiễm đâu. Biết đâu giờ này nó đã chuyển sang một vật chủ khác rồi, nên dù rất muốn nhưng chị chưa thể tin tưởng những người khác được. Cả em cũng phải cẩn thận, nếu phát hiện thấy điều gì bất thường thì phải liên lạc với chị và Sabrina ngay lập tức, dù có thế nào cũng tuyệt đối không được tự ý hành động. Đối thủ của chúng ta lần này là Satan đấy.”

Takeshi không phải là người hành động theo con tim hay cảm xúc mà hoàn toàn theo lý trí, nên không cần phải nói hay tranh cãi quá nhiều, thằng bé cũng hiểu được tất cả và làm theo. Và vừa đúng lúc em trai tôi đứng lên để chuẩn bị ra ngoài để gọi mọi người thì một người khác liền mở cửa phòng tôi, chậm rãi bước vào một cách nhẹ nhàng như để tránh đánh động người đang nghỉ ngơi trong phòng là tôi đây. Vừa thấy tôi, người đó liền lập tức chạy tới, không để ý gì xung quanh và cũng không suy nghĩ gì mà ôm tôi vào lòng, nói với giọng đầy xúc động khiến tôi không khỏi hạnh phúc: “Thật may quá, em đã tỉnh rồi, Selena!”

Thật tốt là anh ấy cũng biết kiềm chế bản thân mà không ôm tôi quá chặt, không thì vết thương của tôi có khi sẽ lại nặng thêm mất. Phải cho đến khi Takeshi hắng giọng một cái, Ikkou mới bỏ tôi ra, từ từ đặt tôi nằm lại xuống giường. Lúc này tôi mới có thể quan sát kỹ người yêu của mình. Nhìn qua thì có vẻ anh ấy vẫn rất ổn, khả năng vận động vẫn bình thường, không có vấn đề gì. Nhưng khi tôi nhìn thẳng vào mặt của anh ấy, tôi có chút hoảng khi thấy trán anh ta cùng bàn tay trái đều đang phải cuốn băng.

Hơi nghiêm mặt lại, tôi lo lắng hỏi: “Ikkou, trán và tay của anh…”

“À, cũng chả có gì đáng phải lo đâu. Lúc thấy em bị thương đến mức bất tỉnh do vụ nổ kia, anh không kiềm được mà lao thẳng vào đám quân của Leviathan để xả, không may bị trúng vài chiêu của bọn chúng thôi mà.”

Đấy, tôi biết ngay mà. Tôi cũng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy anh ấy phát điên khi thấy tôi gặp nguy hiểm đến tính mạng như vậy rồi. Tuy hành động đó là một trong những minh chứng tình yêu của anh ấy dành cho tôi nhưng bản thân tôi cũng lo rằng, một ngày nào đó anh ấy sẽ vô tình đẩy bản thân vào nguy hiểm hay vào chính bẫy của kẻ thù, và đến lú đó, có khi người phát điên sẽ là tôi mới đúng.

Không muốn tranh luận thêm về vấn đề này, tôi quay sang Takeshi mà dặn dò: “Em xuống gọi Sakura và Sabrina lên đây giúp chị. Chỉ hai người họ thôi. Còn những người khác, hai tiếng nữa em dẫn họ đến căn cứ bí mật của em ở Bắc Cực. Dẫn họ đến đấy trước rồi quay lại đón chị sau cũng được. Cơ thể chị có lẽ cần thêm một lúc nữa mới có thể hồi phục hoàn toàn.”

“Em hiểu rồi.”

Trả lời xong, Takeshi nhanh chóng đi ra khỏi phòng, để lại tôi và Ikkou có không gian riêng. Mặt Ikkou giờ đã chuyển về nghiêm túc mỗi khi làm việc, nhìn thẳng vào tôi và hỏi: “Selena, anh nghe Angela và Christina nói đêm qua nhà em bị đột nhập bởi một ma nữ? Bây giờ lại đến lượt Leviathan xuất hiện trong khi đó vốn phải là một chuyện bất khả thi. Có phải là… Satan? Là Satan đứng sau vụ này?”

“Quả nhiên tất cả mọi người cũng đã đoán được phần nào. Phải. Chính là tên đầu dê khốn khiếp kia chủ mưu. Cụ thể thế nào, đến khi họp mặt tất cả mọi người em sẽ nói chi tiết sau. Từ giờ anh đừng có dại mà đi đâu hay hành động một mình đấy, dù là đi làm việc đi chăng nữa. Nếu phát hiện bất cứ ai hay cái gì bất thường thì liên lạc với em ngay chứ đừng tự ý hành động một cách ngu ngốc.”

“Câu nói đúng ra là anh nói mới phải.”, Ikkou phản bác lại “Anh biết em là người mạnh nhất Biệt đội, nhưng đừng có lãnh những phần nguy hiểm nhất về phía mình. Nếu lúc vào trong Leviathan, em dẫn anh hoặc bất cứ ai theo thì có lẽ em đã không bị thương nặng đến mức bất tỉnh như thế này rồi.”

“Chỉ là em không ngờ rằng tên to xác kia lại có thể chịu đựng được từng đấy chiêu của mọi người và quyết không mở miệng để em thoát ra. Coi như là em đã tính sai một bước và đánh giá thấp hắn đi. Nhưng anh cũng phải cố gắng học cách kiềm chế bản thân đi, không em nói thật, một ngày nào đó anh sẽ bị chính cái tính xấu đó hại lại đấy. Quy tắc số một đối với chiến binh chúng ta là phải bình tĩnh trong mọi tình huống, dù tình huống đó có xấu như thế nào nữa. Anh hiểu mà.”

Vừa đặt tay lên vuốt ve vầng trán cùng mái tóc vàng của tôi, Ikkou chỉ thở dài rồi tiếp tục nói: “Tất nhiên là anh hiểu. Thật là, muốn trách mắng em một chút nhưng bao giờ cuối cùng vẫn là em trách anh.”

Đúng lúc tôi vừa nói thêm một câu thì cánh cửa phòng lại một lần nữa mở ra, và lần này, người phá hoại không gian riêng của tôi và Ikkou lại chính là hai cô bạn thân nhất của tôi. Sao không lên muộn hơn một chút cơ chứ. Biết thế vừa rồi tôi dặn thêm Takeshi bảo họ tầm mười lăm phút hoặc nửa tiếng nữa mới hẵng lên. Nhưng cũng đành chịu thôi. Vì tình hình trước mắt quá nguy cấp, nên tôi muốn cơ thể mình hồi phục nhanh nhất có thể để có thể đối phó với mọi tình huống, mọi trường hợp có thể xảy ra, đặc biệt khi kẻ thù lần này lại là Satan.

Ba chúng tôi đồng loạt đuổi khéo Ikkou ra ngoài. Sau khi kiểm tra, Sakura bảo rằng các vết thương của tôi đang liền lại rất nhanh, chứng tỏ không có gì đáng phải lo, chỉ nội trong nửa ngày là có thể hoạt động như bình thường. Tôi cũng không lạ gì vì vốn những người trong Biệt Đội chúng tôi có khả năng phục hồi nhanh hơn so với người thường rất nhiều, nhất là với những vết thương nhỏ không đáng kể như thế này lại càng lành nhanh, đặc biệt là khi được chính cô bạn Sakura của tôi trực tiếp chữa trị - một người mang sức mạnh của cây cỏ tự nhiên và của cả y học.

Bôi thuốc và thay băng xong, Sakura ngồi nghiêm túc và bất ngờ hỏi tôi sau khi đã đặt tôi nằm xuống giường: “Selena, cậu có giấu bọn tớ cái gì không đấy?”

Có hơi giật mình nhưng tôi vẫn bình tĩnh và nghiêng đầu hỏi lại: “Sao cậu lại hỏi thế? Tớ có cái gì mà phải giấu các cậu?”

“Vừa rồi Takeshi và Ikkou không hỏi cậu nhưng tớ buộc phải hỏi. Cậu có thể không biết nhưng sau khi cậu ngất đi do bị thương từ vụ nổ, bọn tớ thấy khí của cậu có chút biến đổi. Nó dường như… đen tối hơn, lạnh lẽo hơn và nguy hiểm hơn. Bọn tớ chưa kịp làm gì để khống chế hay rút nó ra khỏi người cậu thì nó đã biến mất và trả lại khí quen thuộc của cậu. Selena, đó rốt cuộc là cái gì vậy?”

Nghe Sakura nói vậy, tôi chỉ còn biết thở dài. Tôi biết là mình thể nào cũng sẽ bị lộ, nhưng chỉ không ngờ là lại sớm như thế này. Vừa nãy khi bôi thuốc và thay băng, Sakura cũng đã vận thêm một chút phép trị thương lên người tôi nên tôi đã không còn cảm giác nhức mỏi rõ rệt như ban đầu nữa, nên tôi có thể vận thêm chút sức để ngồi dậy và dựa vào chiếc gối của mình ở đằng sau. Sau khi nhắc nhở và chờ Sabrina kết hợp Sakura tạo một kết giới ngăn cách âm thanh với bên ngoài. Mặc cho phòng tôi vốn đã là phòng cách âm đi chăng nữa, tôi vẫn không muốn chuyện này có quá nhiều người biết, chỉ tổ càng thêm rắc rối mà thôi.

Ngồi một cách ngay ngắn, tôi bắt đầu kể: “Đây là một trong những bí mật lớn nhất của tớ từ khi sinh ra. Các cậu hẳn biết qua sự kiện Tam giới bị chia cắt đúng chứ? Nhưng các cậu có nhớ, ai là người đã làm một việc không tưởng như vậy không?”

Hai cô bạn của tôi trầm ngâm suy nghĩ một cách khổ sở, nhưng cuối cùng vẫn chỉ lắc đầu. Cũng không trách được vì theo nguyên tắc, trước khi bước vào một kiếp mới, mỗi người sẽ bị xóa toàn bộ ký ức trước đó, hiếm lắm mới có thể nhớ lại được mà thôi.

Tôi nói tiếp: “Người thực hiện việc tày trời đó là một phù thủy hắc ám hùng mạnh, một kẻ căm ghét các vị thần nhưng lại là một kẻ hâm mộ tên khốn Satan một cách cuồng nhiệt. Sức mạnh của bà ta quả thực rất đáng sợ, thậm chí còn đánh bại không ít những vị thần khác. Khi biết bà ta đang định thực hiện một âm mưu nào đó rất lớn, tớ đã trực tiếp dẫn quân xuống để tiêu diệt. Nhưng tất cả đã quá muộn. Tớ và quân đã mất quá nhiều thời gian để có thể vượt qua đống kết giới và bẫy để có thể vào sâu trong hang ổ của bà ta, nhưng khi đến nơi, bà ta đã đọc gần xong thần chú, chỉ còn một bước cuối cùng nữa nhưng tớ đã tung chiêu ngăn lại. Cho đến lúc bấy giờ, đó là kẻ khó chơi nhất mà tớ từng gặp, lại còn có khả năng bất tử và phục hồi nhanh như một con quỷ cấp cao. Bà ta đã tiêu diệt gần hai phần ba quân của tớ, và cho dù tớ đã tung bao nhiêu cách thức để phong ấn mà tớ biết cũng không ăn thua, ngoại trừ một loại.”

“Để tớ đoán, đó chính là sử dụng loại phong ấn mạnh nhất nhưng nhiều nguy cơ tiềm tàng nhất: Cửu âm thập trận ấn phong. Loại phong ấn mạnh nhất từng được biết đến trong Tam Giới, nhưng chỉ có những vị thần hay những sinh vật có sức mạnh đạt đến cấp độ cao như cậu hồi đó mới có thể làm được, nếu không sẽ mất mạng ngay khi sử dụng giữa chừng. Nó nguy hiểm như vậy vì nó sử dụng sức mạnh của cả chín tầng địa ngục, rồi còn thiết lập mười trận địa khác nhau để có thể giam giữ kẻ thù, khiến kẻ bị phong ấn không tài nào có thể thoát ra được. Điểm đặc biệt ở phong ấn này là người dùng sẽ phong ấn đối phương vào chính linh hồn của mình, chứ không phải chỉ đơn thuần phong ấn vào một vật trung gian hay thân xác như những loại phong ấn bình thường khác.”, Sabrina chen ngang.

Cười nhẹ một cái, tôi lại tiếp tục: “Không ngờ cậu lại có thể tra về nó nhanh như thế, chỉ dựa vào những gì đã nhìn thấy. Không sai. Hồi đó chỉ có tớ mới có thể thực hiện được cái phong ấn đó mà bản thân có thể bình an vô sự. Sau khi tạo cơ hội để tàn quân của mình có thể chạy trốn, một mình tớ đã ở lại đối đầu với bà ta và sử dụng phong ấn đấy. Nhưng như tớ đã nói, tất cả đã quá muộn. Phép thuật mà bà ta đã thực hiện, chính là tạo ra những lớp tường cực mạnh để có thể ngăn cách Tam Giới, giống như tạo lớp ngăn và những cánh cửa không thể mở ra giữa những căn phòng trong một ngôi nhà vậy. Chỉ cần tớ đến muộn hơn nữa, bà ta sẽ thả nguyên liệu cuối cùng cho thần chú đó, và nó sẽ hiệu nghiệm ngay tức thì. Vì tớ đã ngăn bước cuối cùng đó nên chúng ta mới có thêm chút thời gian. Chuyện sau đó thế nào, các cậu cũng biết rồi nên tớ không cần phải nói nữa.”

“Vậy những gì bọn tớ thấy ở cậu vài tiếng trước, có phải là hậu quả của việc phong ấn đã yếu đi?”, Sakura hơi nhăn mặt, nghiêm túc hỏi.

“Dù sao tớ cũng đã giam giữ linh hồn bà ta trong hơn năm trăm năm. Càng ngày tớ càng sử dụng nhiều chiêu thức cao hơn để chiến đấu, lại còn từng tiếp xúc với không ít các loại tà khí và hắc khí từ đủ loại kẻ thù, cho nên cũng không lạ khi phong ấn nó ngày càng trở nên như vậy. Nhưng các cậu cứ yên tâm, hiện tại tớ vẫn đang kiểm soát nó khá tốt, nên sẽ không gặp chuyện gì xấu đâu. Cả Cha tớ cũng bảo khi thấy tình hình không còn khả quan thì sẽ liên lạc với tớ để giải quyết.”

Tôi cố nói một cách lạc quan nhất có thể để trấn an hai cô bạn của mình, nhưng có vẻ không ăn thua cho lắm. Trên mặt hai người họ vẫn còn đó sự căng thẳng và lo lắng cho tôi, mà đây còn là hai người giữ bình tĩnh và tỉnh táo tốt nhất trong đội của tôi rồi. Nếu là ba đứa em của tôi hay đặc biệt là Ikkou, tôi thật không dám tưởng tượng là sẽ hỗn loạn như thế nào khi họ biết được sự thật nữa.

Im lặng một lúc và kết thúc bằng tiếng thở dài của Sabrina, cuối cùng cả hai người họ cũng đã đồng ý giúp tôi giữ bí mật này, ít nhất cũng cho đến khi nào tôi đủ dũng cảm hoặc đến một thời điểm thích hợp nào đó để tự nói ra. Điều cần lo lắng nhất chính là kẻ thù hiện tại kia. Sau đấy, tôi đuổi khéo Sakura đi để có thể nói chuyện riêng với Sabrina, nhắc lại cho cô bạn thân của tôi những gì mà tôi đã nói với Takeshi. Tôi cũng để ý thấy một chút xao động trong mắt của Sabrina khi tôi đang nói, như thể cậu ấy đang suy nghĩ hay nghi ngờ một điều gì đấy liên quan đến những sự việc này, hoặc cũng có thể là cậu ấy đang quá căng thẳng trước hàng loạt sự kiện đang diễn ra cùng những vấn đề cá nhân trong cuộc sống. Nhưng dù là chuyện gì thì cậu ấy cũng không nói ra, nên tôi cũng không nói thêm gì nữa. Nếu Sabrina đã không muốn nói, thì dù có là tận thế hay tra khảo cũng đừng mong cậu ấy mở miệng được.

Bàn bạc xong xuôi, Sabrina giải kết giới rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài để tôi có thể nghỉ ngơi thêm trước cuộc họp của toàn Biệt Đội. Tuy đã khá hơn rất nhiều nhưng cơ thể tôi vẫn chưa thể đạt được một phần ba sức lực như lúc bình thường nên tôi rất nhanh chóng lại chìm vào giấc ngủ của mình. Và thật may, lần này chỉ đơn thuần là một giấc ngủ sâu bình thường, không chút mộng mị.

Tôi tỉnh dậy vừa đúng lúc Takeshi cùng Ikkou đến để đưa tôi đến căn cứ của em trai tôi ở Bắc Cực. Vị trí của căn cứ đó thuộc dạng tối mật, ngoài Takeshi và một số ít người làm việc trông giữ nơi đấy thì không một ai, kể cả tôi hay bố mẹ tôi, có thể biết được nó ở đâu giữa nơi xung quanh chỉ có băng và tuyết trắng xóa như vậy. Tôi cũng từng đến đó hai lần, nhưng đều phải được chính Takeshi đưa đến. Và lần này cũng không ngoại lệ. Hơn nữa, các vết thương nặng hơn so với tôi nghĩ, nên dù đã được nghỉ ngơi khá lâu, tôi vẫn cần có người dìu mới có thể đi được.

Không phải tự nhiên mà tôi bảo mọi người lên tận nơi xa xôi hẻo lánh và nguy hiểm này để họp. Chính hàn khí tự nhiên ở nhân giới mới là một trong những yếu tố hạn chế hắc khí của ác quỷ rõ rệt và hiệu quả nhất ngoài nguyên tố ánh sáng ra. Bắc Cực là một trong những địa bàn, lãnh địa cũ của Takeshi ngày xưa nên được thằng bé bảo vệ một cách an toàn, nên chúng tôi có thể thoải mái họp mà không lo một tên ma quỷ hay thậm chí là linh hồn hắc ám phá đám hay trà trộn vào, hoặt nếu có thì cũng sẽ rất dễ dàng bị phát hiện, dù kẻ đó có là Satan đi chăng nữa.

Tại cuộc họp này, tôi chủ yếu chỉ kể lại những gì xảy ra từ đêm qua và cuộc nói chuyện với Dantalion ở Địa Ngục. Tôi không thể nói với mọi người rằng tôi mới có một cuộc gặp trong mơ (theo nghĩa đen) với Satan, không sẽ chỉ càng khiến tất cả hoang mang hơn thôi. Ai cũng biết Satan rất có tài ăn nói và thuyết phục, nếu để họ biết một người mạnh như tôi mà còn bị hắn kết nối và nói chuyện trực tiếp một cách dễ dàng như vậy thì thật không dám nghĩ với những người khác sẽ như thế nào. Nghĩ đến vậy thôi, không khéo sẽ có một số người không dám đi ngủ mất. Tất cả cũng phân nhau thành các nhóm riêng để vừa có thể bảo vệ, trông chừng nhau vừa để điều tra về những manh mối khác liên quan đến sự trỗi dậy của Satan như khi nào, ở đâu, như thế nào. Tôi cũng để ý là cho đến tận buổi họp kết thúc, không ai hỏi tôi về những gì họ đã nhìn thấy lúc ở ngoài biển kia, nên tôi đoán có lẽ Sabrina và Sakura đã tìm được một lí do nào đó mà nghe có vẻ hợp lý và thuận tai nhất.

Cho đến khi ra về, trên khuôn mặt của tất cả mọi người trong đội đều hiện rõ sự căng thẳng và lo lắng. Tuy tôi không nói nhưng tất cả cũng tự động dè chừng, bắt đầu có dấu hiệu nghi ngờ nhau, bởi họ biết, khí cùng ý chí của Satan có thể ám vào bất cứ ai mà chúng tôi cũng khó có thể phát hiện hoặc cảm nhận được.

“Sóng gió lại bắt đầu nổi lên rồi.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx