sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đừng coi thường Tiểu thư tôi đây - Chương 41

CHƯƠNG 41

Không ổn, không ổn rồi! Nếu là trăng máu thì tôi chắc chắn sẽ…

Đầu dây bên kia lại vang thêm âm thanh của một người khác nữa, và lần này lại là Sakura: “SELENA, IKKOU, MAU TRÁNH XA KEN RA. ANH TA LÀ…”

“ĐOÀNG!”

Không chỉ của tôi mà cả chiếc điện thoại của Ikkou liền bị bắn bởi khẩu súng trong tay một người, khiến hai đồ vật đáng thương ấy rơi xuống đất và ngay lập tức trở thành phế liệu. Tôi và Ikkou quay người lại thủ thế trước kẻ tấn công kia. Câu nói của Sakura mới chỉ nửa chừng nhưng cũng đã đủ để tôi hiểu mọi thứ. Chết tiệt thật, hôm nay may mắn hoàn toàn bỏ lơ tôi thật rồi. Lúc nãy tôi đã đưa khẩu súng và con dao bỏ túi mình cầm trên tay cho đội đặc nhiệm và để họ trở về trước cùng ba phạm nhân kia. Sức mạnh của tôi tuy đã trở lại nhưng vẫn chưa thể hồi phục hoàn toàn như bình thường được, và nếu linh cảm của tôi là chính xác thì với sức của riêng Ikkou, chỉ e…

“Ken… Anh… là kẻ đã lén tấn công em và đội của Steve. Tại sao?”, tôi nhăn mặt, trầm giọng hỏi như ra lệnh cho con người vẫn tuyệt nhiên cúi đầu mà giơ hai khẩu súng vẫn còn tỏa ra chút khói mỏng chĩa về phía tôi và Ikkou.

Ken từ từ ngẩng mặt lên, và đó mới là lúc tôi cảm thấy lo lắng, rối loạn nhất. Mắt của anh ấy… đã chuyển sang màu đỏ, đồng thời, khí của anh ấy đang ngày càng biến đổi trở nên đen tối hơn, xấu xa hơn. Khí này thực sự rất nhẹ, nhưng một khi đã bộc lộ ra thì không khó để nhận thấy nó vốn là của ai.

Trăng máu, tôi và khí của Satan. Tình hình này, thật sự không hề, không hề ổn một chút nào.

Trong khi tôi vẫn còn đang suy nghĩ là nên đối phó như thế nào trong khi chờ nhóm Takeshi đến, Ikkou dường như không giữ được kiên nhẫn mà lập tức dùng tốc độ sấm sét của anh ấy áp sát Ken nhằm cho Ken một cú đá mạnh thẳng vào mặt. Nhưng đáng ngạc nhiên hơn cả, tốc độ của Ken còn nhanh hơn hẳn Ikkou, đến mức mà chỉ chưa đến một cái nháy mắt, anh ta đã cất khẩu súng ở tay phải đi vào bao và dùng chính bàn tay đó để nắm lấy cổ chân Ikkou – chuyện khó tin nhất của đêm nay. Không chờ Ikkou có thêm phản ứng dù chỉ trong một giây, Ken đã dùng súng ở tay trái bắn cả vào tứ chi của Ikkou. Còn về phía Ikkou, có lẽ do quá bất ngờ trước cách đỡ đòn của Ken mà không kịp phản ứng lại, không kịp tạo bất cứ lớp bảo vệ nào nên kết quả là hứng sạch bốn viên đạn tương ứng với hai cánh tay và hai cái chân của anh ấy. Ken mang sát khí cùng gương mặt vô cùng lạnh, không chút khoan nhượng mà vung tay ném Ikkou ra xa như ném một thứ đồ vật vô giá trị vậy.

Bị thương là vậy nhưng Ikkou vẫn chưa hề ngất đi mà cố hướng về phía tôi, hét to với tôi rằng phải chạy đi, phải nhanh chóng mở cổng mà trở về phía kia, rằng hãy cứ kệ anh ấy. Nhưng sao tôi có thể bỏ mặc anh ấy như vậy được, sao lại có thể bỏ lại người mà mình yêu nhất ở lại trong tình trạng nguy hiểm như vậy được.

Đúng lúc tôi chuẩn bị vận sức mà chạy thật nhanh đến chỗ Ikkou thì Ken liền lập tức xuất hiện ngay trước mặt tôi nhanh như một tia chớp, thậm chí tôi còn không kịp chớp mắt mà anh ta đã thu hẹp khoảng cách với tôi từ gần hai chục mét xuống chỉ còn có hơn hai chục centimet. Thậm chí tôi còn chưa kịp tung đòn đánh trả, Ken đã lập tức điểm huyệt khiến tôi ngay tức thì xụi lơ xuống đất, cơ thể như mất hết sức lực đến không thể nhấc nổi tay hay chân chứ đừng nói là thi triển phép thuật mặc dù đầu óc thì lại vẫn hoàn toàn tỉnh táo.

Ken lập tức dùng tay mở một cánh cổng dịch chuyển mà bên kia chỉ độc một màu đen thăm thẳm như đang ở giữa rừng cây cao, rồi lập tức bế tôi lên và đi qua nó. Trước khi cánh cổng khép lại, tôi vẫn kịp nhìn thấy, ở đằng sau, nhóm Takeshi đã bắt đầu sang đến đây nhưng, vẫn là quá trễ.

Thời gian cho đến khi bắt đầu trăng máu hay chính xác là nguyệt thực toàn phần chính thức diễn ra, nên có lẽ Ken không còn thời gian để mà có thể chần chừ. Cánh cổng vừa đóng lại, Ken đã ngay lập tức bay lên cao và chỉ mất chưa đến năm giây, anh ấy đã hạ cánh xuống đỉnh một ngọn núi có đặc điểm hết sức đặc biệt với những đường rãnh thẳng các mặt và phần đỉnh gần như là bằng phẳng ở trung tâm nước Mỹ này: Tháp Quỷ (Devils Tower). Khi đặt tôi xuống đất, Ken còn giơ bàn tay lên thi triển phép thuật, ngay lập tức, hàng loạt sợi xích bạc sáng lấp lánh bất ngờ chui từ dưới đất lên và bao quanh lấy tôi, nhằm giữ chặt và cố định tôi trên mặt đá bazan gồ ghề này. Xích bạc này so với xích vàng của tôi không thể mạnh bằng, nhưng với tình trạng hiện tại của tôi thì vậy là quá đủ.

Khi đã chắc chắn là tôi không thể nào chạy thoát được, Ken mới giải các huyệt đạo cho tôi. Đối diện với tầm nhìn của tôi bây giờ chính là mặt trăng tròn vành vạnh của ngày rằm tháng tư âm lịch, với một góc nhỏ đang dần biến đổi sang màu đen, rồi màu đỏ và nó đang ngày càng lan rộng hơn, chỉ tầm một phút nữa thôi là mặt trăng đẹp đẽ kia sẽ dần bị nhuốm màu đỏ tươi đẹp đẽ nhưng quỷ dị, nguy hiểm. Ngay khi được giải huyệt, bản năng sinh tồn của tôi trỗi dậy, cơ thể liên tục vùng vẫy dù trong đầu tôi biết là sẽ chỉ vô ích. Khi nguyệt thực toàn phần lên đến đỉnh điểm, dù có mạnh thế nào thì tôi chắc chắn không thể kiềm chế được cái hắc khí nguy hiểm trong cơ thể mình được, và dù không muốn, chắc chắn tôi sẽ lại đả thương những người kia mất. Tệ hơn nữa, nếu Satan có được cái khí đó…

Đột nhiên, Ken lên tiếng bằng chất giọng đầy thê lương, buồn bã xen lẫn thất vọng cũng như có chút tức giận, phá tan khung cảnh yên tĩnh chỉ có tiếng dây xích lạnh lẽo va chạm vào nhau này: “Tại sao em không thừa nhận anh, Selena?”

Dừng mọi hành động chống đối đang làm, tôi ngước nhìn Ken, miệng không thể nói được gì ngoài gọi khẽ tên của anh ta. Ken tiến lại gần và ngồi xuống sát bên cạnh tôi, đưa đôi tay lên vuốt nhẹ lấy má tôi rồi lập tức, anh ta lại thô bạo mà dùng hai bàn tay nắm chặt lấy hai bả vai tôi. Ánh mắt của anh ta biến đổi, trở nên điên dại hơn, đau đớn hơn, rồi nói như hét vào mặt tôi: “TẠI SAO EM KHÔNG CHẤP NHẬN ANH, KHÔNG CHỊU THỪA NHẬN ANH? ANH ĐÃ LÀM TẤT CẢ VÌ EM, THẬM CHÍ CÒN BỎ CẢ CUỘC SỐNG BÌNH YÊN TRÊN NGÔI CHÙA KIA ĐỂ CÓ THỂ GẶP LẠI EM, ĐỂ CÓ THỂ BẢO VỆ EM, ĐỂ GIỮ LỜI HỨA NĂM XƯA CỦA HAI CHÚNG TA. GIỜ ANH ĐÃ CÓ SỨC MẠNH RỒI, TẠI SAO EM LẠI CÀNG XA LÁNH ANH HƠN? TẠI SAO LÚC NÀO CŨNG CHỈ LÀ THẰNG KHỐN TÊN IKKOU KIA? EM NÓI ĐI! TẠI SAO?”

Mỗi lần Ken nhắc đến chữ “Tại sao” kia, tôi lại càng cảm thấy đau đớn hơn, tội lỗi hơn. Mặc dù bị khí và tinh thần của Satan chiếm hữu, ảnh hưởng nhưng Ken ra đến nông nỗi này, không thể không nói là do tôi. Tình cảm của Ken cũng như quyết tâm của anh ấy như thế nào, chẳng lẽ tôi lại không biết, không hiểu rõ hay sao. Từ khi chúng tôi học tập, huấn luyện cùng nhau tại ngôi chùa trên núi Akaishi ngày xưa, Ken đã thích tôi rồi, mặc dù khi ấy chúng tôi mới chỉ là những cô bé, cậu bé non nớt, trong sáng. Qua thời gian, cái “thích” đó đã dần chuyển thành yêu, là si mê đến không thể thoát ra được. Nếu năm xưa, tôi không quá ngây thơ mà để anh ấy tiếp xúc quá nhiều với mình, nếu ngày xưa tôi không quá dựa dẫm vào sự chăm sóc, bảo bọc của anh ấy, nếu như tôi kiên quyết hơn trong việc xác định rành mạch mối quan hệ giữa hai chúng tôi, có lẽ anh ấy sẽ không tuyệt vọng đến mức điên dại như bây giờ chăng? Tôi đã khiến anh ấy hi vọng khi vô tư nói ra lời hứa kia, rồi giờ khi anh ấy cố thực hiện lời hứa đó, tôi lại nhẫn tâm làm anh ấy thất vọng, nhẫn tâm phá hủy thứ gọi là niềm tin vào tình cảm mà anh ấy dành cho tôi suốt hơn chục năm qua.

Tội lỗi là vậy, thất vọng là vậy nhưng trong tình huống này, tôi vẫn đè nén tất cả xuống, cố gắng nói bằng chất giọng bình tĩnh nhưng khẩn trương nhất có thể: “Ken. Anh đang bị hắc khí của Satan chi phối. Anh vốn không phải là con người độc ác, tàn nhẫn như thế này. Thả em ra đi, rồi em sẽ giúp anh thoát khỏi cái tên khốn khiếp lẻo mép kia.”

Tôi vừa nói xong thì một cơn tức ngực trỗi lên, nó dần lan tỏa khắp cơ thể tôi khiến tôi khó chịu, ngày càng đau đớn hơn mà giãy giụa cũng mãnh liệt hơn so với lúc trước, đến mức những mảng da trần nơi hai cánh tay và đôi chân xuất hiện ngày càng nhiều vết xước đến rướm máu do ma sát, va chạm với mặt đá gồ ghề này. Tôi hét lên thành từng tiếng to, dài và ngắt quãng, cảm giác lồng ngực như sắp nứt ra thành đôi vậy. Tôi cảm nhận rất rõ, khí cùng sức mạnh của tôi, thậm chí là linh hồn tôi như đang dần bị cái hắc khí đáng sợ của mụ phù thủy kia dần chiếm dần con người mình.

Trăng máu đã hoàn thiện. Nguyệt thực toàn phần đã lên đến đỉnh điểm rồi.

Với người bình thường, trăng máu hay nguyệt thực toàn phần chỉ đơn giản là một hiện tượng tự nhiên kỳ thú, đẹp đẽ khi mặt trăng bị Trái Đất che mất ánh sáng tỏa ra từ mặt trời, khiến mặt trăng không còn mang màu bạc đẹp đẽ nữa mà bị màu đỏ máu thay thế. Nhưng với những người có sức mạnh từ vạn vật, bao gồm cả mặt trăng và mặt trời như tôi đây nó lại là cả một vấn đề. Người thường hoàn toàn không hề hay biết, mặt trăng bạc cũng tỏa ra những luồng sáng năng lượng tinh khiết vô tận giúp cân bằng năng lượng trong cơ thể của tôi, bởi tôi không chỉ mang sức mạnh của cả ánh sáng mà còn cả bóng tối. Nguyệt thực diễn ra, tức là mặt trăng không thể nào tỏa ra thứ năng lượng tinh khiết kia được, khiến tôi – người đang còn mang một sức mạnh bóng tối khủng khiếp hơn bất cứ ai trong đội – dễ trở nên mất kiểm soát vì bị mất cân bằng sức mạnh trong người, và sẽ biến thành một ác thần thật sự, một người chỉ biết đến máu và chém giết, không phân biệt người hay ta.

Chẳng lẽ Satan định dùng tôi để đánh lại Biệt đội hay sao?

Đúng lúc tôi nghĩ mình sắp không thể chống chọi được nữa thì Ken đột nhiên giơ tay lên chạm vào hai vai của tôi và… bắt đầu hút lấy phần năng lượng bóng tối đang ngày càng xâm chiếm cơ thể tôi đây. Ôi các vị thần của tôi! Như vậy thì còn tệ hơn cả việc Satan để tôi bị cái hắc khí kia chi phối nữa kia! Khí của Satan trong người Ken như giống như một vật trung gian giữa thế giới này với chủ nhân của nó. Nếu cái khí đó mà hút được cái hắc khí cùng cái sức mạnh đáng sợ của mụ phù thủy kia, thì nó sẽ lập tức truyền tất cả vào cơ thể của Satan ở dưới Địa Ngục và tên khốn đó có thể ngay lập tức trỗi dậy ngay tại đây. Đến lúc đó, tôi sẽ rất suy yếu và chỉ với Biệt Đội của tôi, họ sẽ không tài nào có thể ngăn được hắn.

Tôi cố gắng dùng chút sức lực và ý chí của mình, cố kìm hãm dòng sức mạnh đang chảy ra khỏi cơ thể mình. Đồng thời, tôi cũng thầm cầu mong những người khác hãy tới đây nhanh đi, chứ một mình tôi thì sao mà có thể cầm cự được lâu. Thậm chí tôi còn không biết là nguyệt thực toàn phần lần này sẽ kết thúc sau bao lâu nữa, chứ tình trạng này càng kéo dài thì chỉ có Satan là có lợi mà thôi.

Cuối cùng, vận may đã mỉm cười với tôi một chút.

Ngay lúc tôi nghĩ rằng mình không thể chống đỡ được nữa, một luồng sáng lạnh lẽo như tỏa ra từ băng bắn thẳng vào khoảng trống giữa tôi và Ken, cắt đứt cái luồng năng lượng đang di chuyển ra khỏi người tôi kia. Đồng thời, những dòng sét màu đỏ cũng nhắm thẳng vào Ken khiến anh ta bất buộc phải nhảy ra xa khỏi tôi để tránh chúng. Tận dụng ngay cơ hội đó, Sabrina, Christina, Angela xuất hiện ngay bên cạnh tôi và dùng vũ khí cùng sức mạnh của họ phá bỏ sợi xích ma thuật đang kiềm hãm tôi, trong khi Takeshi, Kouta, Sakura, Melody đứng chắn phía trước để bảo vệ chúng tôi. Những người còn lại trong Biệt đội đồng loạt xông lên đánh lại Ken, ngoại trừ hai anh em nhà sấm sét.

Ikkou – với những vết thương do đạn đã được quấn băng cẩn thận – được Isshu đỡ mà đi một cách khó nhọc đến bên cạnh tôi, người hiện đang cực kỳ khó chịu khi phải cố kiềm chế cái hắc khí đang dần xâm chiếm bản thân mình. Một bên mắt của tôi dường như đã mờ hơn rồi, nếu cứ tiếp tục thế này thì linh hồn tôi sẽ rơi vào “giấc ngủ” mất, và khi đó, người điều khiển cơ thể cùng luồng sức mạnh đáng sợ này sẽ không phải là tôi nữa đâu.

Giơ một tay lên ra hiệu cho Ikkou đừng tiến đến gần tôi nữa, tay còn lại tôi ôm ngực, vừa thở một cách hổn hển, khó khăn vừa bảo cô bạn thân nhất của mình đang đứng ở bên cạnh: “Sabrina… Ánh… Ánh trăng… Tạo… Tạo cho tớ ánh… ánh trăng… Nhanh… Nhanh lên…!”

Chỉ cần như vậy, Sabrina liền không chút thắc mắc hay ý kiến gì, lập tức đứng dậy, giơ hai tay lên cao và tập trung một luồng năng lượng màu bạc vào lòng bàn tay. Ngay lập tức, trong không trung xuất hiện một luồng sáng mang màu sắc y hệt rọi thẳng xuống tôi. Tôi lập tức vận chút sức lực còn lại hấp thụ luồng sáng đó. Nhờ vậy, sức mạnh trong tôi mới dần được cân bằng lại, từ đó tình trạng mới dần trở về bình thường mặc dù trăng máu có lẽ phải gần năm phút nữa mới hoàn toàn kết thúc. Sabrina là người mang sức mạnh của ánh sáng mặt trăng và mặt trời, nên việc tự mình tạo ra một lượng nhỏ ánh sáng mặt trăng như vừa rồi cũng chỉ là chuyện đơn giản. Có chăng thì đó cũng chỉ là ánh sáng mặt trăng do cậu ấy tự tạo ra từ sức mạnh của mình, nên nó không được mạnh bằng ánh sáng mặt trăng thật sự thôi chứ không phải là không thể dùng được, và thêm nữa là nó cũng làm cho cô bạn thân của tôi yếu đi một vài phút.

Hệ quả tất yếu quả nhiên cũng đến. Phép thuật kết thúc, Sabrina có chút kiệt sức mà ngã sụp xuống đất, may được Sakura ở ngay cạnh đấy đỡ ngồi dậy và bắt đầu truyền năng lượng để cậu ấy hồi phục nhanh hơn. Còn tôi, hiện tại nhờ hấp thụ lượng ánh sáng mặt trăng kia mà giờ đã gần như ổn định, liền lập tức đứng thẳng dậy. Tôi cần phải tranh thủ thời gian ngay lập tức, vì tôi biết Ken vẫn chưa tung hết sức để đánh với đội của tôi đâu.

Quay sang nhìn ba đứa em của mình cùng Isshu, Kouta và Melody, nói với chất giọng trầm mà chắc chắn: “Mọi người nhập cuộc với hội kia, cố câu cho tớ thêm chút thời gian. Tớ đã có cách để giải quyết Ken rồi.”

Mọi người không ai nói thêm gì, chỉ gật đầu và lập tức rời đi tiếp ứng cho nhóm đang chiến đấu cùng Ken nơi dưới núi kia. Tôi tiếp tục quay sang Sakura và nói: “Cậu lập tức lập kết giới bảo vệ cho Sabrina, anh Ikkou và bản thân mình đi. Ở lại đây bảo vệ và tiếp tục chữa trị cho hai người họ, đừng tham chiến trực tiếp trừ phi tình hình bên kia quá nghiêm trọng.”

Là một trong hai người được tôi nói qua về cách thức đối phó với bất kỳ ai trở thành vật chủ của khí của Satan, Sakura không hề tỏ thái độ tò mò gì mà lập tức làm theo lời tôi, tạo một kết giới nhưng kèm theo đó là một câu nhắc nhở: “Đừng vận sức mạnh quá nhiều. Lần nguyệt thực này theo dự báo sẽ kéo dài khá lâu chứ không chỉ là vài phút như bình thường đâu.”

Gật nhẹ đầu, khuôn mặt tôi trở nên nghiêm túc hơn, rồi nhắm mắt lại để tập trung sức mạnh vào lòng bàn tay. Đó vốn không phải là khả năng gì đặc biệt mà chỉ là một thuật triệu hồi bình thường, nhưng cái khó chính là thứ vũ khí mà tôi triệu hồi kia. Khác với Thiên Kiếm và Âm Kiếm, vốn là hai vũ khí đã đi theo và đồng hành cùng tôi từ những ngày đầu tiên chiến đấu từ xa xưa, thì vũ khí này có phần khó trị hơn nhiều. Nếu không phải là để đối phó với Satan thì tôi sẽ tuyệt đối không triệu hồi thứ bất trị đó ra dù nó cùng Bách Linh Thần Kiếm là một trong những vũ khí mạnh nhất ngân hà này.

Lúc tôi mở mắt ra, ánh sáng màu hoàng kim từ bàn tay trái của tôi nhỏ dần, nhạt dần cho đến khi thứ vũ khí bằng vàng dần hiện ra. Đó là một cây trường cung kiểu Trung Quốc dài khoảng một mét với phần cánh cung được điêu khắc cầu kỳ, đẹp đẽ nhìn như đôi cánh rực lửa của một con phượng hoàng – một trong tứ linh và cũng là một trong những sinh vật hùng mạnh nhất trên thế gian. Vũ khí này, về nguồn gốc, chính là được chế tác từ chính những sợi lông sắc như dao của sinh vật được cho là chúa tể của các loài chim và được rèn từ chính nơi ở đầy khắc nghiệt sâu trong núi lửa huyền thoại của ngài ấy. Chính vì vậy nên cây cung cũng được đặt một cái tên gắn liền với nguồn gốc sức mạnh của nó: Hỏa Phượng Thần Cung.

Như tôi đã nói, Hỏa Phượng Thần Cung thật sự là một vũ khí cực kỳ khó trị, khó điều khiển. Cũng giống với các bảo khí thần thánh khác, nó cũng có suy nghĩ, ý thức riêng của mình. Nó tự hào vì mang trong mình sức mạnh dữ dội của phượng hoàng lửa nên thường hay nghĩ là chả ai có thể xứng đáng sở hữu hay sử dụng nó, hoặc có thì cũng phải trả một cái giá rất đắt chính là mạng sống vì nó hút tinh lực của người sử dụng để từ đó giải phóng sức mạnh. Nhớ lại hồi còn làm thần, phải mất gần một trăm năm tôi mới tạm thời có thể làm quen được với thứ bảo khí cứng đầu này và sử dụng được nó. Vì là một vị thần hùng mạnh nên thay vì tinh lực, tôi lại chia sẻ, dung hòa với nó năng lượng của chính mình để từ đó có thể điều khiển nó một cách dễ dàng hơn, dù cho mỗi lần sử dụng xong là tôi lại gần như lả đi vì kiệt sức và vì nó cũng không hoàn toàn hợp tác với tôi. Còn với đa số các vị thần khác, chỉ vừa mới chạm vào nó thôi, nếu không bị phỏng rộp hay cháy nát cánh tay thì cũng bị nó hút tinh lực lẫn sức mạnh đến không ra được khỏi giường trong hơn chục năm luôn.

Nếu nói Bách Linh Thần Kiếm và tôi là đôi bạn thân, thì tôi với cây thần cung này như oan gia nghìn năm của nhau vậy. Nhưng giờ đây, cây bảo cung này chính là hi vọng duy nhất để tôi có thể cứu được Ken khi anh ta ở trong tình trạng nghiêm trọng kia.

Sức lực có hạn, thời gian cũng không còn nhiều nên khi việc triệu hồi thành công vừa kết thúc, tôi liền lập tức bay lên cao, cố đến gần nơi chiến trường kia và giữ ở khoảng cách mà bản thân cho là thuận lợi nhất. Đồng thời, tôi cũng ra hiệu cho những người đang chiến đấu với Ken ở dưới kia cố dụ Ken bay lên cao hơn và cố giữ khoảng cách xa hơn anh ta một chút nữa.

Trong khi đội chiến đấu dưới kia đang thực hiện những điều tôi yêu cầu, tôi bắt đầu giương cây cung lên. Trong khi tập trung để tạo ra mũi tên sức mạnh của mình, cây cung cũng thâm nhập vào tâm trí tôi và chúng tôi có một cuộc nói chuyện nho nhỏ nhưng nhanh chóng.

“Lâu lắm không gặp lại, nhóc con. Lại gọi ta lên nhờ làm quân sư tình yêu hay sao?”

“Ngươi không nói mỉa ta thì không chịu được hả!”

“Ta thích thế đấy, nhóc con định ý kiến gì với ta?”

“Bớt xàm hộ ta cái. Ta không có nhiều thời gian. Im lặng và hợp tác với ta hai phút thôi rồi ta sẽ trả lại ngươi về nơi cũ ngay.”

“Nhóc con nhà ngươi thật chả có khiếu hài hước gì cả. Không phải ta quan tâm hay lo lắng gì cho nhóc nhưng liệu ngươi có đủ sức trụ lại sau khi sử dụng ta không? Nhất là với tình cảnh hiện tại…”

“Cảm ơn đã quan tâm, nhưng ta tự biết cần phải như thế nào. Giờ ngươi chỉ cần yên lặng và phối hợp với ta là đủ rồi.”

Và cuộc hội thoại kết thúc bằng tiếng than thở nhẹ của của linh hồn cây thần cung này: “Vẫn kiêu ngạo và máu lạnh như ngày nào.”

Vừa kết hợp sức mạnh, tôi vừa giương cung lên thì ngay lập tức, một luồng sáng vàng mang hình dáng y hệt một mũi tên xuất hiện. Đó chính là điểm đặc biệt khi sử dụng cây thần cung này: Mũi tên chính là sức mạnh kết hợp giữa chính cây cung và người sử dụng chứ không phải là bất cứ mũi tên riêng biệt nào.

Tôi vẫn giương cung như vậy mà chờ thời cơ. Chỉ gần một phút sau, đối phương mà tôi nhắm đến cuối cùng cũng đã lộ diện khỏi những hàng cây mà bay lên giữa bầu trời đêm. Và khi tất cả đã tản đi hết theo đúng lệnh và lời cảnh báo của tôi, tôi mới bắt đầu thả tay ra, bắn mũi tên vào chính chàng trai đang bị bóng tối nuốt chửng ý thức kia. Khi bắn, tôi vẫn có thể cảm nhận được hai giọt nước mắt lăn trên hai bên má của mình.

“Tha lỗi cho em, Ken à.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx