sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đừng coi thường Tiểu thư tôi đây - Chương 50

CHƯƠNG 50

Tôi cũng hoàn toàn không rõ, mình đã nhìn chằm chằm vào người con trai ở trước mặt trong bao lâu, thậm chí cũng không để tâm đến việc mình đã vô thức rơi vài giọt nước mắt trước anh ấy. Phải cho đến khi anh ấy liên tục gọi tôi “Đại Công chúa. Đại Công chúa” thì tôi mới sực tỉnh lại.

Tuy rất ngỡ ngàng nhưng trí óc tôi lại không đến mức trì trệ, không biết suy nghĩ. Tôi cũng không giống mấy cô nàng bánh bèo trong mấy bộ phim, tiểu thuyết ngôn tình mà mấy bạn gái lớp tôi hay bàn luận, là khi gặp lại người mình yêu sau một thời gian dài xa cách thì nhảy xổ ra ôm rồi khóc lóc các thứ. Điều khiến tôi sững sờ hơn đó là, Ikkou gọi tôi là Đại Công chúa, không chỉ một mà tận ba lần, lại còn hành động như thể tôi là người quyền cao chức trọng nên không dám vô lễ, hành động hết sức cẩn trọng. Ikkou của tôi bình thường sẽ không như vậy, tuyệt đối không bao giờ như vậy.

Cứ như thể, anh ấy không quen biết gì tôi.

Cố trấn tĩnh bản thân, tôi hỏi lại một cách từ tốn: “Ikkou, anh… vừa gọi em là gì? Đại Công chúa?” Chỉ mong đừng như tôi suy đoán.

Nghe vậy chàng trai ở trước mặt biểu lộ sự ngạc nhiên không chút che giấu, kính cẩn đáp lại: “Dạ, đúng vậy. Người thuộc Đại Hoàng Gia, bản thân tôi cũng nào dám vô lễ. Nhưng, tại sao Đại Công chúa lại biết tên tôi? Có phải chúng ta đã từng gặp nhau?”

Mất trí nhớ tạm thời.

Ôi mẹ Aiko của con! Thật lòng tôi đã không hề mong cái tình trạng chỉ xuất hiện trong phim với tiểu thuyết kia có thể xảy ra với mình, nhưng cuối cùng vẫn không tránh được. Nghe anh hỏi xong, tôi có chút nhăn mày trong một giây nhưng liền nhanh chóng thở dài, khuôn mặt trở về vẻ ôn hòa như bình thường.

Nở một nụ cười chua xót, tôi nói: “Xin anh từ giờ đừng gọi em là Đại Công chúa, gọi là Đại Tiểu thư hay Tiểu thư là được rồi.” Ngừng lại một chút, tôi nói tiếp: “Về câu hỏi của anh, em xin trả lời luôn, anh là…”

“IKKOU!”

Tôi chưa kịp nói xong, một giọng nữ thanh thoát từ phía sau Ikkou vang lên, khiến cả tôi và anh ấy liền đồng loạt nhìn theo. Đó là một cô gái xinh đẹp mang ngoại hình của người Trung Quốc với vài đường nét lai Tây. Nhìn khuôn mặt, tôi ước chừng cô ta chỉ hơn tôi vài ba tuổi, cùng lắm là bằng tuổi Ikkou. Cô gái dáng người thon thả, cao khoảng một mét bảy. Cô ta mặc một chiếc váy có cổ, tay ngắn màu đỏ tươi, được điểm xuyết bởi lớp ren hoa. Chiếc váy kiểu mullet, với phần sau dài vừa mớm chạm đất, còn phần trước chỉ dài đến khoảng chính giữa đầu gối và cổ chân. Bàn chân cô đi đôi giày cao gót mũi nhọn cùng màu với chiếc váy, tạo nên một phong cách cổ điển nhưng vẫn rất trẻ trung, thanh lịch.

Cô gái cũng rất lịch sự, cúi đầu chào Đại Công chúa tôi đây trước khi quay sang nhìn Ikkou, thản nhiên đặt tay lên bắp tay của anh ấy và nói: “Vài phút nữa bữa tiệc bắt đầu, chúng ta nhanh chóng quay lại thôi.” Rồi cô ấy lại quay về phía tôi, nói tiếp: “Thành thật xin lỗi Đại Công chúa. Trợ lý của tôi hẳn đã làm phiền Công chúa rồi. Chúng tôi xin phép.”

Tuy đã rất cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng cô gái kia vẫn lộ rõ sự khẩn trương, hấp tấp trong cả hành động và ánh mắt của cô ấy. Cô ta như thể đang cố tách Ikkou và tôi càng nhanh càng tốt, sợ rằng lời nói của tôi có thể tác động gì đó với Ikkou. Trợ lý ư? Tôi thầm cảm thấy nực cười, không thể không tưởng tượng những gì cô ta đã nói với chàng trai của tôi. Nhưng nếu cô ta đã muốn diễn trò với tôi, vậy tôi cũng không ngại tiếp nhận.

Tôi không nói thêm gì mà gật nhẹ đầu ra vẻ đồng ý, nhưng lại lập tức đi luôn trước khi họ kịp di chuyển.

Trên đường đến hội trường, tôi vừa đi vừa suy nghĩ. Tạm thời tôi có thể đoán được phần nào tại sao ba tháng qua tôi cùng mọi người không thể tìm được ra Ikkou, không chỉ vì anh ấy bị mất trí nhớ mà còn do “ai đó” che giấu. Khí của Ikkou giờ trở nên hoàn toàn khác biệt, phải đứng đối mặt Ikkou với khoảng cách rất gần như vừa rồi tôi mới có thể cảm nhận được một chút sự tương đồng. Vì vậy nên tôi càng khẳng định người đó là Ikkou, cho dù cô gái kia hay ai dám bao biện rằng đó là người giống người thì đừng hòng tôi tin.

Rồi tôi lại chợt nghĩ, liệu tôi gặp lại anh ấy ở trên du thuyền này, là một sự tình cờ? Hầu như ai trong giới thượng lưu cũng biết, bản thân tôi vốn không mấy khi đi dự tiệc của giới thượng lưu hay giới chính trị gia (hay nói thẳng là không thích hay không quá hứng thú). Ban đầu tôi còn định để ngày mai mới đến cùng nhóm ANGEL của tôi cơ, nhưng đến gần ba ngày trước, mẹ tôi nhất quyết bắt tôi đi cùng mẹ và cặp sinh đôi từ ngày đầu tiên này. Và khi tôi miễn cưỡng đồng ý, mẹ tôi đã kín đáo nở một cười mà theo cảm nhận của tôi, nó khá gian nhưng cũng rất thỏa mãn, nhưng tôi lại không lưu tâm nhiều.

Liệu phải chăng, mẹ tôi đã biết trước? Và thay vì báo luôn với tôi, mẹ lại chọn cách này?

Mải suy nghĩ mà tôi không nhận ra, mình đã vào đến hội trường từ bao giờ, còn không thèm để ý đến ánh mắt cùng hành động của mọi người đối với bản thân nữa. Thậm chí, tôi còn không thèm quan sát xung quanh hội trường mà cứ hướng đến nơi có khí của em trai và em gái tôi với khuôn mặt có phần lạnh lùng hơn so với thường ngày một chút, nên cũng chả ai điên mà cản đường tôi cả.

Đứng trước mặt tôi không chỉ có mẹ tôi cùng Takeshi và Christina mà còn có cả Yuki và cô chú Mizune nữa. Tôi đến trước họ nhưng vẫn tuyệt nhiên không nói gì, đầu thầm suy tính một số việc nên thực hiện cho tương lai, tùy theo hoàn cảnh. Takeshi thấy tôi cứ trầm tư như vậy, sắc mặt cũng có vẻ không được tốt nên lo lắng hỏi tôi bị làm sao.

Đến lúc này, tôi mới thở dài một cái rồi nhìn thẳng vào mặt mẹ mình, nói thẳng: “Mẹ, giờ con đã hiểu vì sao mẹ cứ nhất quyết bắt con lên thuyền từ ngày đầu ra khơi. Mẹ đã biết từ bao giờ?”

Mẹ tôi ngây mất một giây, nhưng rất nhanh liền hiểu tôi đang nói đến cái gì, liền cười mỉm một cách thỏa mãn, hài lòng, đáp lại bằng một câu không liên quan: “Không ngờ mới nhanh như vậy đã gặp lại.”

Mẹ vừa nói xong, không gian trong hội trường liền trở nên tối hơn, còn riêng sân khấu thì được mọi ánh đèn rọi vào khiến nó bừng sáng giữa không gian tối tăm này. Vài giây sau, một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi từ tốn bước lên sân khấu trong tràng vỗ tay ngày một to trong hội trường. Đó là chủ tịch Doãn, cũng chính là chủ nhân của bữa tiệc tối hôm nay.

Sau lời phát biểu cùng cảm ơn các vị khách có mặt ngày hôm nay cùng việc nâng cốc khai tiệc, ông ta cũng giới thiệu cho mọi người ở đây về người sẽ giúp ông ta quản lý chi nhánh Đông Nam Á của công ty Shuten. Người đó chính là cô con gái duy nhất của ông ta: Lucy Yin. Tôi không quá ngạc nhiên khi cô gái tôi mới gặp ban nãy lại là người được nhắc tới và đang lên sân khấu, bởi tôi đã ngờ ngợ từ nãy rằng tôi đã từng nhìn thấy cô ta ở đâu đó.

Giờ đây điều đó cũng chả quan trọng, bởi ánh mắt tôi hướng đến một người nữa đi theo ngay sau cô ta.

Trong khi mắt tôi liên tục dõi theo từng hành động, ánh mắt của Ikkou, Takeshi và Christina miệng cũng lắp bắp hỏi với chất giọng đầy ngạc nhiên, như thể chính chúng cũng không tin được điều đang xảy ra trước mắt: “Chị… Chị… Đó… Đó chẳng phải là…”

Yuki hai tuần trước cũng được tôi trực tiếp nhờ tìm kiếm Ikkou nên cũng biết mặt anh ấy. Cậu ta cũng giống như hai đứa em của tôi, ngạc nhiên hỏi lại: “Này này, Selena. Đó… Đó không phải là người mà cậu muốn tớ tìm giúp sao?”

Tôi không trả lời câu hỏi của mấy đứa nó mà chỉ im lặng, tiếp tục quan sát. Cho đến khi đèn trong hội trường trở lại bình thường, tôi quay sang mẹ và cô chú Mizune, hỏi lại câu lúc trước một lần nữa: “Mẹ đã biết từ bao giờ? Cả cô chú nữa?”

Tuy là chủ nhân của chuyến đi này nhưng hóa ra cô chú Mizune cũng không hề biết Ikkou có trong số khách mời lên thuyền ngày hôm nay, còn nhìn sang mẹ tôi như thể ngầm trách việc người kia lại lén lút can thiệp vào công việc của họ mà không nói cho họ biết. Còn mẹ tôi thì lại bảo rằng, thực chất bà mới biết hơn bốn ngày trước do vô tình gặp khi mẹ có cuộc gặp với gia đình chủ tịch Doãn này. Khi nhìn thấy Ikkou, mẹ tôi vốn dĩ định gọi luôn cho tôi, nhưng khi nhận thấy tình trạng mất trí nhớ của anh ấy, mẹ liền thay đổi ý định. Mẹ tôi còn bảo rằng, anh ấy dường như không chỉ không nhớ mà còn không biết là bản thân có sức mạnh nữa. Bản thân mẹ không có năng lực cảm nhận như chúng tôi nên lúc đấy cũng không biết chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng mẹ vẫn quyết định thử.

Takeshi và Christina thay phiên nhau cảm thán: “Thật không thể ngở là anh ấy bị mất trí nhớ.”

“Khí của Ikkou còn tự động thay đổi, sức mạnh thì bị khóa lại từ bên trong. Bảo sao chúng ta dùng mọi cách cũng không thể cảm nhận được Ikkou.”, tôi nói một cách thểu não, mệt mỏi, rồi một hơi nốc nửa ly nước hoa quả.

Vừa nói xong thì đoàn chủ tiệc cũng đến chỗ chúng tôi chào hỏi. Ngoài mặt tôi vẫn tươi cười niềm nở xã giao, nhưng bên trong thì tôi lén đánh giá từng cử chỉ, cảm xúc của từng người. Vị chủ tiệc có vẻ như đã được nghe cô con gái Lucy kể qua về chuyện gặp tôi ở trên boong lúc nãy, nên tuy ngoài mặt tỏ ra bình thường nhưng ánh mắt có chút muốn tránh né tôi. Lucy thì dường như đã biết kiềm chế hơn, nhưng cũng giống như bố cô ấy, nhiều lúc luôn tránh ánh mắt sắc bén của tôi. Còn Ikkou thì vẫn tuyệt nhiên không nói gì, tôi cũng không nhìn thẳng vào anh ấy nhưng tôi vẫn biết, anh ấy đang nhìn thẳng vào tôi với tâm trạng đầy phức tạp.

Cả ba người họ đều có điểm chung đó là không biết được rằng, tôi đang lén dùng sức mạnh để đọc suy nghĩ của tất cả bọn họ. Nhất là hai cha con nhà Doãn kia. Hai người đó nghĩ gì, định suy tính ra sao để nhằm che giấu Ikkou, tôi đều biết hết.

Đừng nghĩ rằng Đại Công chúa tôi trẻ con, ngây thơ mà không nhận ra. Tôi không trách họ coi thường tôi. Có trách thì hãy trách tại sao bản thân tôi quá gắn bó và hiểu Ikkou.

Đoàn người của chủ tịch Shuten vừa đi, tôi cũng kéo hai đứa em của mình cùng Yuki ra chỗ quầy đồ ăn chọn đồ, rồi trốn ra một góc nào đó để thưởng thức bữa tối, để lại ba người lớn kia tiếp tục nói chuyện xã giao với khách.

Vừa nhai xong miếng tôm đầu tiên, tôi lạnh lùng nói: “Hai đứa thấy thế nào sau màn chào hỏi thừa thãi kia?” Không phải tôi không biết, hai đứa nó cũng như tôi, dùng sức mạnh để cảm nhận khí của Ikkou.

Christina vẫn giữ khuôn mặt vui vẻ, thân thiện như thường ngày nhưng chất giọng thì lại không hề giống như vậy, nói: “Đúng như chị nói, khí của anh ấy rất khác, nếu không đứng ở khoảng cách với bán kính tối đa gần tám mét thì rất khó cảm nhận được sự tương đồng.”

“Có lẽ đó là hậu quả của việc mất trí nhớ và sức mạnh tự động phong ấn lại. Ngay cả em cũng không thể “nhìn” được luồng sức mạnh ở bên trong Ikkou, chỉ thấy có một lớp màu đỏ như lớp màng bảo vệ.”, Takeshi nói thêm sau khi đã nuốt xuống miếng thịt.

Christina nhìn chằm chằm vào điện thoại đã rút ra từ lúc nào, hỏi: “Có nên báo cho những người khác một tiếng không?”

“Nếu hai đứa không muốn chuyến đi này trở thành thảm họa từ ngày mai thì đừng nói gì cả. Khi nào chúng ta về thì chị sẽ tổ chức một buổi họp và nói với tất cả sau. Còn riêng bốn người ngày mai sẽ đến kia, đêm nay chị sẽ thông báo và có đối sách riêng.”, tôi trả lời.

Im lặng một lúc, Yuki quay sang nhìn tôi, thắc mắc: “Nếu cha con họ đã che giấu anh Ikkou được lâu như vậy rồi, thì tại sao lần này lại để cho anh ta xuất hiện công khai như vậy? Con tàu này có thể rộng nhưng chuyến đi kéo dài những bốn ngày ba đêm, khả năng cậu và anh ta giáp mặt nhau là gần như chắc chắn một trăm phần trăm.”

“Có thể là họ không nghĩ đến sự có mặt của tớ.”, tôi nói ngắn gọn, kèm một nụ cười nhếch môi đầy khinh thường dành cho cô gái nào đó ở phía xa kia.

Takeshi ngồi bên cạnh liền giải thích một cách dễ hiểu nhất cho cậu ta. Yuki từ bé đến giờ mới chỉ dự đúng một bữa tiệc do chính nhà Ootori của cậu ta tổ chức, lại cũng giống tôi ở khoản không hứng thú gì với tiệc tùng của giới thượng lưu, giới chính trị. Vì vậy, cậu ta cũng không biết là ngoại trừ tiệc hàng năm do Đại Hoàng Gia tổ chức, tôi hiếm lắm mới tham gia tiệc của Bốn Đại Gia Tộc (trừ phi cực kỳ hứng thú hay có cả mấy cô bạn của tôi tham dự), bằng không bất kỳ ai hay tổ chức nào có năn nỉ hay thậm chí là trả tiền cho tôi, tôi cũng tuyệt nhiên không đến.

Bản thân tôi khi lần đầu nghe về chuyến đi này, cả tôi và Sabrina cũng định sẽ không đi nếu không có lời rủ rê kèm đe dọa của Melody. Dù sao bạn tôi cũng có ý tốt là muốn tôi được thả lỏng bản thân một chút, nên tôi cũng đành ậm ừ nhận lời cho vui lòng cậu ấy. Danh sách khách mời cũng là danh sách kín, nên từ khi tôi bước chân lên tàu, hầu như mọi hành khách đều rất ngạc nhiên về sự có mặt của Đại Công chúa tôi đây.

Ăn uống no nê, tôi lại kéo cả ba đứa kia về lại chỗ mẹ tôi ngay khi nhác thấy có hai người đàn ông và một người con gái đang dần tiến về chỗ chúng tôi. Tôi rất ghét bị làm phiền bởi những người mình không quen biết, dù người đó có mang lại nhiều lợi ích cho Đại Hoàng Gia như thế nào đi chăng nữa.

Vừa đi đến nơi, từ phía sân khấu vang lên tiếng gõ vào thành ly sâm panh khiến mọi người đổ hết sự chú ý lên đấy. Trên đó, Lucy Yin với phong thái trang nhã liền gửi lời cảm ơn mọi người đã đến dự buổi tiệc quan trọng ngày hôm nay. Và để thay lời cảm ơn, cô ta còn chuẩn bị sẵn một màn độc tấu violin để trình diễn.

Mọi người ai cũng chăm chú nghe theo tiếng đàn của Lucy. Âm điệu của tiếng đàn rất hòa hợp với phần nhạc nền được ghi sẵn, tạo cho người nghe một chút gì đó dễ nghe, dễ thấm. Nhưng để có thể gây ấn tượng mạnh thì như vậy vẫn là chưa đủ.

Trong khi tất cả đều thưởng thức màn trình diễn một cách thư thái, thoải mái, thì tâm trạng tôi có phần còn khó coi hơn so với lúc trước, nhất là khi bản nhạc đã gần đến lúc kết thúc. Tôi biết Lucy Yin không cố tình chọn bài này vì có ý đồ riêng mà chỉ đơn giản là cô ta thích, và tôi cũng đoán chắc rằng cô ta cũng không biết tác giả thực của bản nhạc, nhưng tôi vẫn không kiềm được sự khó chịu này.

Bản nhạc kết thúc với tiếng vỗ tay tán thưởng của mọi vị khách trong hội trường. Cười khẩy một cái, tôi mong là Lucy chỉ hãy đơn giản là xuống sân khấu luôn để bữa tiệc được tiếp tục. Nhưng không, cô ta lại có một hành động làm tôi nghĩ liệu có phải trước khi đến đây, đầu cô ta bị đập vào đâu đó rồi không.

Lucy Yin sau khi cảm ơn mọi người đã cổ vũ cho mình, thì liền giới thiệu rằng tôi là một trong những vị khách đặc biệt nhất của buổi tối ngày hôm nay. Cô ta thậm chí còn hỏi ý kiến của tôi về màn trình diễn vừa rồi, với tư cách cũng là một người chơi violin. Hẳn cô ta nghĩ, dù tôi là Đại Công chúa nhưng tôi vẫn là khách, và là khách thì vẫn thường nên nể mặt, tán thưởng “chủ nhà” một chút?

Rất tiếc, cô ta đã chọn nhầm người rồi.

Nhanh chóng đi lên sân khấu để có thể đứng bên cạnh Lucy, tôi nở một nụ cười tươi nhất có thể nói vào micro để tất cả có thể nghe thấy: “Chị có kỹ năng trình diễn violin rất tốt, tạo được cảm giác thoải mái cho người nghe, cũng rất phù hợp với không khí trang nhã của buổi tiệc tối nay.” Tôi ngừng lại một chút để nghe câu cám ơn của Lucy, rồi nói tiếp: “NHƯNG, thật đáng tiếc, nó dễ nghe nhưng hoàn toàn không thể gây ấn tượng mạnh với tôi hay bất kỳ ai cả.”

Vì đang đứng trước toàn thể quan khách đang bắt đầu rì rầm bên dưới, nên Lucy vẫn không thể không cười, nhưng nụ cười đó giờ đây trở nên gượng gạo hơn, khó coi hơn. Không để cô ta lên tiếng, tôi liền nói tiếp: “Chị hẳn không hiểu tại sao tôi lại nhận xét như vậy đúng không? Vậy để tôi trả lời luôn rằng, bản nhạc chị vừa chơi nó chưa hoàn hảo, và cách chị chơi cũng đã thay đổi cả tinh thần của bản nhạc này.”

Nhân lúc mọi người còn đang tiếp tục xôn xao và bản thân Lucy cũng không biết phải nói thế nào, tôi nhanh chóng đi xuống chỗ bộ phận âm thanh, vừa bàn bạc với họ vừa nối chiếc điện thoại của mình với chiếc laptop của nhân viên ở đấy. Khi trở lại sân khấu, tôi cũng biến ra một cây violin của riêng mình và nối với dây loa. Nhìn vậy, Lucy Yin cũng biết điều mà đi nhanh xuống phía dưới, để lại tôi một mình với sân khấu.

Gật đầu ra hiệu với nhân viên bộ phận âm thanh, tôi nhắm mắt lại, bắt đầu màn trình diễn của riêng mình.

Tôi hoàn toàn không còn để ý đến xung quanh nữa, chỉ đơn giản là thả trôi bản thân theo giai điệu của bản nhạc cùng tiếng violin của mình. Tâm trí tôi nhớ về những trận đánh mà mình đã từng trải qua, nhớ lại tinh thần chiến đấu của không chỉ tôi mà còn của cả những người đồng đội, những người bạn, những người anh em của mình. Xúc cảm từ những trận chiến cũng rất khác nhau, khi có lúc vui vì chiến thắng, nhưng cũng có lúc đau đớn khi phải đón nhận những mất mát mà bản thân không hề mong muốn. Bản nhạc cũng vì thế lúc thì lên cao và nhanh đầy hứng khởi, nhưng cũng có lúc lại chậm rãi, trầm tĩnh, khác hoàn toàn so với màn trình diễn với tiết tấu đều đều lúc trước.

Cho đến khi màn trình diễn kết thúc, tôi mới mở mắt ra, nhìn thẳng xuống khán giả và cúi đầu cảm ơn tất cả đã lắng nghe. Tôi bước xuống sân khấu trong tiếng vỗ tay không ngớt của tất cả mọi người. Trong khi xuống, tôi lén nhìn Ikkou đang ở một góc, sắc mặt cực kỳ khó coi trong khi vẫn nhìn về phía tôi. Biểu cảm đó tôi rất hiểu, như thể anh ấy đã từng có những xúc cảm cùng tinh thần chiến đấu như vậy, nhưng không thể nào nhớ ra. Nhưng với tôi, đó lại coi như là một điều tốt, một dấu hiệu cho sự hồi phục từ từ của anh ấy.

Không quay lại chỗ nhà tôi đang đứng, tôi đi một mạch ra khỏi phòng tiệc, vừa đi vừa kết nối với Takeshi về việc “rút nhanh” này của mình. Tiệc cũng đã dự, bữa tối cũng đã được ăn, lại còn được gặp người muốn gặp nhất, tôi cũng chả có nhã ý muốn ở đây lâu hơn nữa. Đi lặng lẽ không lời giải thích như vậy, coi như là tôi giữ thể diện cho Lucy Yin lắm rồi. Dù sao tôi cũng muốn giải quyết nốt cho xong một vài việc, để ba ngày tới có thể ăn chơi mà tận hưởng kỳ nghỉ dưỡng này một cách trọn vẹn nhất.

-----

Có lẽ do hôm nay tôi đã ngủ khá nhiều, nên dù hiện tại, đồng hồ đã điểm hơn mười hai giờ đêm nhưng tôi hoàn toàn không thấy buồn ngủ chút nào. Đóng lại chiếc máy tính của mình, thay bộ đồ ngủ của bản thân thành một chiếc áo ba lỗ và quần đùi đơn giản cùng một chiếc áo khoác kimono lụa mỏng dáng dài, tôi nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.

Tôi vẫn giữ thói quen cũ, mỗi khi khó ngủ là sẽ đến một nơi nào đó thoáng đãng để có thể ngắm sao. Và địa điểm thích hợp nhất lúc này, không đâu khác chính là trên boong tàu.

Vào giờ này mọi người đều đã về phòng nghỉ ngơi nên trên này hiện tại không có một ai, khiến tôi cảm thấy rất hài lòng. Thoải mái dựa người vào lan can ở phía trước, tôi ngước nhìn lên bầu trời đêm kia và quan sát, như bản thân vẫn thường làm. Không biết có phải trùng hợp không, nhưng cứ mỗi lần tôi muốn ngắm sao thì bầu trời lại không có chút gợn mây, khiến từng ngôi sao cả lớn cả nhỏ đều thi nhau tỏa sáng. Mắt tôi như căng hết cỡ tìm những chòm sao mà bản thân yêu thích.

Ngắm sao không chỉ là một trong những phương pháp giúp tôi nhanh buồn ngủ hơn mà còn vừa giúp tôi thư giãn tâm trí, vừa luyện khả năng quan sát cho đôi mắt. Mỗi lần ngắm là tôi lại đặt một mục tiêu, phải nhìn thấy được ngôi sao hay chòm sao nào, ở hướng nào, rồi nhớ về câu chuyện cổ hay truyền thuyết về chòm sao đó nữa. Có lẽ nhờ vậy nên nhãn lực của tôi càng phát huy mạnh mẽ hơn những khi chiến đấu.

Đang đứng ngắm dải ngân hà trên trời một cách thảnh thơi, tôi liền cảm nhận một luồng khí hơi quen thuộc cùng âm thanh của tiếng bước chân đang dần tiến lại gần đây. Nhẹ nhàng quay sang trái, tôi thoáng ngạc nhiên nhưng lại rất nhanh trở lại vẻ bình thản khi phát hiện ra, người đang đi đến chính là Ikkou.

Chả cần đọc suy nghĩ của anh ấy, tôi cũng hiểu tại sao Ikkou lại một mình lên boong tàu vào giờ này.

Trái với vẻ bình thản của tôi, Ikkou lại khá ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, trong mắt thể hiện sự ngượng ngùng, như thể không biết nên nói gì hay làm gì mới phải trong tình huống này. Vì lẽ đó, tôi chủ động mở lời trước nhằm giải tỏa không khí ngột ngạt này cùng một nụ cười: “Anh cũng lên đây ngắm sao?”

Ikkou trả lời lại một cách bối rối, trong khi tay phải vô thức gãi gãi đầu: “Vâng… Thì… Xin lỗi đã làm phiền Công chúa. Tôi sẽ đi ngay.”

Không để anh ấy kịp xoay người, tôi đã gọi với lại và nói: “Không sao. Đây là nơi công cộng, ai cũng có thể đến mà. Cứ ở lại đây đi. Không phải anh cũng cần phải giải tỏa đầu óc nên mới lên đây ngắm sao hay sao?”

Ikkou ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào tôi, hai mắt mở to ngạc nhiên một lúc như để chắc chắn bản thân không nghe nhầm. Không nói thêm lời nào, anh ấy đành thở dài một tiếng, rồi chậm rãi đi đến đứng bên cạnh tôi, ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm lấp lánh ánh sao kia. Hài lòng với những hành động đó, tôi cười nhẹ một cái rồi tiếp tục hành động dang dở lúc trước của mình.

Cả hai đứng bên cạnh nhau nhưng tuyệt nhiên không nói gì, cứ thả trôi tâm tư, suy nghĩ của bản thân lên khung cảnh đẹp đẽ trên cao kia. Nhớ những ngày trước, vị trí của tôi luôn là ở trong lòng chàng trai bên cạnh, vừa cùng nhau ngắm sao vừa tâm sự đủ điều với anh ấy. Nghĩ về những ngày đó khiến tôi có chút chạnh lòng khi so sánh với hoàn cảnh hiện tại, nhưng tôi rất nhanh lại tự nhủ với lòng mình, rằng ít ra anh ấy đang đứng trước mặt mình, chứ không phải là biến mất không chút dấu vết như thời gian qua nữa. Rồi anh ấy sẽ dần nhớ lại, rồi chúng tôi sẽ dần như xưa thôi.

Cứ coi như là, chúng tôi yêu lại từ đầu đi.

Trong lúc tôi còn đang mải nghĩ, Ikkou đột nhiên lên tiếng, hỏi: “Sao Công chúa biết là tôi đang có tâm sự nên mới lên đây ngắm sao để giải tỏa đầu óc?”

Nghe Ikkou hỏi vậy, tôi không khỏi cười thầm, nghĩ rằng, chẳng lẽ lại bảo anh ấy rằng cái thói quen ngắm sao của tôi bao năm qua không phải là do lây từ anh ấy hay sao. Ikkou hỏi vậy, khác gì bảo rằng quan hệ giữa tôi và anh ấy những năm qua xem như vứt đi? Nhưng dù sao Ikkou cũng đang bị mất trí nhớ, nếu nói như vậy, e rằng tình hình sẽ trở nên tồi tệ hơn.

Tôi nói: “Đã nói là đừng gọi em là Công chúa nữa. Nghe xa cách quá. Lúc chập tối em đã bảo anh gọi em như thế nào?”

“Tiểu… Tiểu thư…”, dường như có chút không quen, Ikkou trả lời một cách bối rối.

“Lần sau đừng để em phải nhắc lại.”, tôi nhắc, “Còn về câu hỏi của anh, là em đoán nên mới nói bừa vậy. Anh đừng để ý.”

Tôi không quan tâm liệu anh ấy có tin vào câu trả lời nửa vời của mình không, bản thân lại tiếp tục ngửa đầu lên bầu trời đêm. Cả hai lại tiếp tục rơi vào trạng thái im lặng, nhưng không phải tôi không biết, anh ấy vẫn đang nhìn tôi chằm chằm với tâm trạng đầy mơ hồ. Dù thắc mắc nhưng với Đại Công chúa tôi đây, Ikkou cũng không dám hỏi thêm, nên chỉ có thể ngây ngốc đứng nhìn tôi như vậy.

Có vẻ không nhịn được nữa, Ikkou ngập ngừng hỏi tiếp: “Đại Tiểu thư. Có phải chúng ta… đã từng gặp nhau? Biểu hiện của tiểu thư lúc chúng ta tình cờ gặp nhau trước khi bữa tiệc bắt đầu khá kỳ lạ.”

Tôi không hề ngạc nhiên chút nào trước câu hỏi của Ikkou. Nếu là tôi đặt trong tình cảnh trí óc mơ hồ như vậy, tôi cũng không ngại mà thắc mắc. Và với tình hình hiện giờ cùng những dự định mà tôi đã vạch ra, tôi chỉ chờ câu hỏi này của Ikkou mà thôi.

Xoay người đối diện thẳng với Ikkou, tôi hỏi: “Ikkou, có phải anh từng gặp tai nạn vào ba tháng trước, rồi khi tỉnh dậy thì bị mất trí nhớ không?”

Nghe tôi nói như vậy, Ikkou hoàn toàn ngạc nhiên, lắp bắp hỏi: “Chuyện… Chuyện đó… sao… tiểu thư lại biết?”

“Vậy đó đúng là sự thật.”, giả bộ thở dài một cái, tôi giơ bàn tay phải áp nhẹ lên má người đối diện, nói tiếp, “Ikkou, đúng là chúng ta đã từng gặp nhau, hay nói thẳng ra là đã từng quen biết nhau. Nhưng em không thể nói tất cả cho anh hiện giờ được vì rất dễ khiến anh suy nghĩ quá nhiều đến mức rối loạn. Em chỉ mong là anh có thể hồi phục dần dần, tự mình tìm lại được những ký ức đã mất kia và trở lại thành chàng trai mà em đã từng quen biết thôi.”

-----

Vừa chậm rãi trở về phòng, tôi vừa biến ra thiết bị liên lạc riêng mà tôi hay sử dụng với một nhóm duy nhất. Chắc chắn rằng xung quanh hoàn toàn không có ai, tôi bấm thao tác thực hiện cuộc gọi và áp thiết bị lên tai. Khi đã xác định cả bốn chất giọng quen thuộc đã vang lên, tôi mở đầu bằng hai từ bằng tông giọng lạnh lùng, nghiêm túc.

“Found him.” (Đã tìm thấy anh ấy.)


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx