sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đừng Khách Sáo, Anh Yêu Em - Chương 30

Đừng Khách Sáo, Anh Yêu EmChương 30

"Anh Phi." Ở lần nhìn lén thứ mười, cuối cùng Phương Tĩnh không nhịn được cất tiếng, đầy một bụng tò mò.

"Ừ?"

"Chị ấy chính là người sắp kết hôn mà anh từng nhắc tới?"

"Đúng." Mạnh Văn Phi quay đầu nhìn Phương Tĩnh, cô đang vùi đầu làm sủi cảo. Sủi cảo được nhét rất nhiều nhân, phình phình.

Mạnh Văn Phi cười, anh nói anh muốn ăn loại cực to, cực kỳ nhiều thịt, đúng là được thật.

"Em thấy chị ấy rất xinh đẹp ."

"Phải, rất xinh đẹp, cũng rất tốt." Mạnh Văn Phi nhìn Phương Tĩnh.

Phương Tĩnh im lặng thật lâu, càng nghiêm túc làm, gấp sủi cảo như thể đang chế tác nghệ thuật.

Mạnh Văn Phi nhìn những chiếc sủi cảo ấy, quyết định lúc không có Phương Tĩnh ở đây anh sẽ không tự nấu chúng. Nấu hỏng thì rất đáng tiếc.

Lúc này lại nghe Phương Tĩnh nói: "Vậy, chia tay rất đáng tiếc."

Mạnh Văn Phi ngẫm nghĩ, không biết nên nói tiếp thế nào. Muốn nói không đáng tiếc nhưng dù sao cũng là gần ba năm tình cảm, anh cũng thật lòng thật dạ, còn từng cảm thấy hai người sẽ ở bên nhau hết phần đời còn lại. Nếu nói đáng tiếc, thì anh lại không hề hối hận. Khi ấy, thật lòng anh cũng cảm thấy đó là sự lựa chọn tốt nhất cho cả hai. Hôm nay gặp lại Hàn Kỳ, anh không có cảm giác gì đặc biệt, chuyện cũ vẫn còn nhớ rõ, nhưng lại không hề cảm thấy tiếc nuối.

Anh cười khổ: "Tính ra, tôi cũng là tra nam*. Là tôi phụ cô ấy."

*Tra nam: Người đàn ông cặn bã, khốn nạn (thật ra mình nghĩ ai cũng biết từ này cả rồi)

Phương Tĩnh hé miệng, nhỏ giọng nói: "Em thấy anh Phi rất tốt. Không khốn nạn chút nào, cực kỳ tốt."

Mạnh Văn Phi động động lông mày, quay đầu nhìn cô. Nhưng tầm mắt của anh lúc này lại không thấy được vẻ mặt của cô.

Phương Tĩnh nói tiếp: "Nếu có một ngày em có thể gặp được một người giống như anh Phi thì tốt."

Cô càng nói càng nhỏ, Mạnh Văn Phi rất vất vả mới nghe rõ được. Hơn nữa còn cảm thấy không hề xuôi tai chút nào. Cái gì mà nếu có một ngày gặp được một người giống như anh? Hiện tại thì sao, người đang đứng trước mặt cô chết rồi chắc? Suy nghĩ và logic của phụ nữ quá khó hiểu.

Mạnh Văn Phi đang muốn hỏi rõ ràng, Phương Tĩnh lại bê khay lên đi tới phòng bếp.

Đúng lúc này chuông báo di động vang lên, có email mới. Mạnh Văn Phi mở ra xem, là của Trâu Lam, cô đã soạn xong hợp đồng với Phương Tĩnh.

Ngay sau đó Wechat cũng thông báo, Trâu Lam nói cô đã gửi hợp đồng qua, Mạnh Văn Phi và Phương Tĩnh nhanh chóng xem xét. Trung tuần tháng một bên phía cô có một hoạt động huấn luyện diễn ra trong vòng một tuần ở thành phố L, do một nhà hàng món Âu tổ chức, có mời một bậc thầy về bánh ngọt người Pháp, hơn nữa còn có hai đầu bếp nổi tiếng về bánh kem ở trong nước, mỗi ngày làm ba loại bánh kem, còn có nhiều hoạt động thú vị khác. Cô và chủ nhà hàng kia khá thân thiết, bên kia muốn cô giúp đỡ tuyên truyền, cô đưa ra điều kiện là phải để một đầu bếp của cô tới học tập, đối phương đồng ý .

Mạnh Văn Phi trả lời Trâu Lam, nói anh sẽ nhanh chóng bàn bạc với Phương Tĩnh, tranh thủ để nghỉ lễ xong lập tức ký hợp đồng.

Mạnh Văn Phi mở máy tính, in hợp đồng ra. Anh cẩn thận nhìn một lần, khoanh tròn vào những chỗ cảm thấy có vấn đề cần phải bàn bạc lại.

Lúc sau Phương Tĩnh nấu sủi cảo xong đi ra, nhìn thấy Mạnh Văn Phi dường như đang rất vui vẻ còn hơi cảm thấy ngoài ý muốn. Kết quả sau khi nghe Mạnh Văn Phi nói lại, ánh mắt cô như phát sáng.

"Không mất tiền vẫn được tới học tập có phải không ạ?"

Đồ keo kiệt này! Điều đầu tiên nghĩ đến luôn là tiền.

Mạnh Văn Phi cười: "Tiền xe, chỗ nghỉ lại vẫn phải mất, nhưng chuyện này Trâu Lam sẽ giúp cô giải quyết. Đến lúc đó chắc chắn không chỉ có một mình cô tham gia, chỗ nghỉ có thể thuê chung với người khác. Nhất định Trâu Lam có chiết khấu. Hơn nữa không phải cô ấy nói vào dịp lễ tình nhân sẽ giúp cô nhận làm đầu bếp riêng cho một bữa tối tình yêu sao, lần huấn luyện này để cô ấy ứng trước chi phí cũng được." Chuyện này cũng không tốn nhiều tiền, sau đó anh lén lút đưa tiền cho Trâu Lam là được.

Phương Tĩnh rất hào hứng: "Đúng đúng, lễ tình nhân có thể nhận việc. Aa, là bậc thầy về bánh ngọt người Pháp nha, mới nghe thôi đã thấy rất lợi hại rồi. Em còn chưa bao giờ gặp bậc thầy về bánh ngọt người Pháp nha. Thật ra trong nước cũng chưa bao giờ gặp, em chỉ được xem qua clip ở trên mạng thôi." Cô như muốn nhảy cẫng lên: "Aa, đến lúc đó lỡ em nghe không hiểu người ta nói gì thì sao?"

"Sẽ có phiên dịch ."

"Thật tốt quá, thật tốt quá." Thật muốn xoay một vòng, "Hợp đồng ở đâu, em ký em ký."

Mạnh Văn Phi nắm lấy cổ áo Phương Tĩnh, kéo cô ngồi xuống bên bàn ăn: "Ăn cơm, cơm nước xong tôi giảng giải hợp đồng cho cô."

Lúc Phương Tĩnh ăn cơm vẫn vô cùng hào hứng, miệng nhét đầy sủi cảo.

"Em chưa bao giờ được ở khách sạn nha."

"Em chưa bao giờ được tới thành phố L nha."

"Đi tàu hỏa mất bao lâu nhỉ? Em cũng chưa bao giờ được đi máy bay nha."

"Chỉ có một mình em đi à? Em đi một mình cũng không sợ. Gan em lớn, em còn nhớ đường rất tốt, em chưa bao giờ đi lạc cả."

Mạnh Văn Phi chịu phục thật sự, lần cuối cùng anh hào hứng như vậy, chắc là từ buổi tối trước ngày đi du xuân hồi tiểu học.

Ăn cơm xong, Mạnh Văn Phi để Phương Tĩnh ngồi xuống trước bàn sách. Mỗi người một chiếc ghế tựa, mỗi người một bản hợp đồng, anh tỉ mỉ giảng giải từng điều một cho cô. Điều này có nghĩa là gì, hạn định là gì, trách nhiệm và nghĩa vụ của cô là gì, yêu cầu công việc là gì, trách nhiệm và nghĩa vụ của Trâu Lam là gì, yêu cầu công việc là gì, nào là tự Trâu Lam có thể quyết định, nào là quyền hạn của cô có thể không cần phụ thuộc vào công ty. Chỗ nào anh cảm thấy không tốt, còn có thể tranh thủ blah blah nói một đống lớn.

Phương Tĩnh nghiêm túc nghe xong, thở dài một tiếng: "Em chưa bao giờ ký hợp đồng nha."

Mạnh Văn Phi liếc xéo cô một cái: "Câu này phải được đặt đầu tiên, phía trước những chuyện 'Chưa bao giờ' làm kia." Dù đã nhiều lần tận mắt nhìn thấy Thần bếp ngốc nghếch rất dễ dàng bị chập mạch rồi rao bán bản thân nhưng anh vẫn không khỏi kinh ngạc .

Mạnh Văn Phi cảm thấy trách nhiệm của bản thân vô cùng lớn, muốn thả lỏng một chút cũng không được.

"A Tĩnh, cô phải nhớ kỹ, hợp đồng là thứ rất quan trọng, không xảy ra chuyện thì không sao, nhưng một khi có tranh chấp, có hợp đồng, giấy trắng mực đen, chịu sự bảo vệ của pháp luật, cô bắt buộc phải chấp hành."

"Em biết, em cũng không ngốc."

"Cho nên bất luận là người nào đưa hợp đồng cho cô ký, cô nhất định phải thận trọng. Nói ký vào sẽ đưa cho cô một cái nồi cô nhất định không được đồng ý."

"Tất nhiên, em cũng không ngốc." Phương Tĩnh kiên quyết. "Một cái nồi không được, ít nhất phải là một bộ nồi."

"..."

"Nồi nhỏ, nồi lớn, chảo bằng, chảo xào rau."

"..."

"Còn phải thêm nguyên một bộ xẻng."

Mạnh Văn Phi trừng mắt: "Cô trêu tôi à?"

Phương Tĩnh ra vẻ nghiêm túc: "Sao có thể, anh cũng không ngốc."

Mạnh Văn Phi nhìn chằm chằm cô.

Cuối cùng Phương Tĩnh không nhịn được, dùng hợp đồng che đi nửa khuôn mặt trộm cười, lộ ra ánh mắt cười đến cong cong, đồng tử sáng ngời.

Mạnh Văn Phi gõ đầu cô.

Phương Tĩnh bị gõ đau, không phục: "Rõ ràng là anh trêu chọc em trước, còn "một cái nồi" còn gì."

"Loại chuyện này cô làm được."

"Tuyệt đối không. Ít nhất phải bốn bộ."

"Nhất định không chịu bỏ qua chuyện này đúng không?"

"Là anh nói trước mà."

Mạnh Văn Phi không để ý đến cô, cứ tiếp tục tán gẫu anh sẽ từ ba mươi tuổi biến thành mười ba tuổi mất. Vậy không được, phải duy trì hình tượng người đàn ông trưởng thành mới được.

Anh gửi email trả lời cho Trâu Lam, giải thích qua về những điều kiện anh khoanh tròn trên hợp đồng. Sau đó gửi Wechat báo Trâu Lam nhận.

Trâu Lam nhanh chóng trả lời, cô cảm thấy OK. Việc còn lại là để luật sư của công ty nhìn qua một lượt, theo đúng quy trình. Mạnh Văn Phi cũng nói anh sẽ đưa luật sư riêng nhìn qua một lượt, nếu không có vấn đề gì thì có thể ký.

Phương Tĩnh nhìn, hỏi anh: "Anh Phi, công ty mình có luật sư riêng ạ? Là ai vậy?" Cô lén lút thêm cái chân gà, bất động thanh sắc cảm ơn người ta có được không?

"Là luật sư đại diện của văn phòng luật. Vừa khéo ngày mai tôi có việc phải gặp ông ấy, tiện thể bàn luôn chuyện này."

"Không phải đang nghỉ lễ sao? Người ta vẫn đi làm ạ?"

"Là cha tôi."

Phương Tĩnh kinh ngạc: "Cha anh là luật sư?"

"Đúng."

"Thật lợi hại."

Phương Tĩnh lại hỏi: "Vậy mẹ anh thì sao?"

"Kế toán viên."

"Cũng thật lợi hại."

Mạnh Văn Phi nói: "Tôi là kĩ sư phát triển phần mềm."

"A."

Mạnh Văn Phi lại muốn gõ đầu cô, sao lúc này cô lại phân biệt đối xử rồi, "Thật lợi hại" đâu hả?

Phương Tĩnh bất ngờ cười rộ lên: "Anh Phi, cả nhà anh đều là 'sư'*."

*Luật sư (律师), kế toán viên (会计师) và kĩ sư phát triển phần mềm (软件开发工程师) đều có chữ "sư" (师)

Đúng thật, cả nhà đều là "sư". Mạnh Văn Phi nhìn Phương Tĩnh, cũng cười.

Ngày hôm sau, Mạnh Văn Phi về nhà cha mẹ một chuyến.

Anh kể tỉ mỉ chuyện đầu tư bị tạm ngưng cho cha, cả những suy đoán về khủng hoảng có thể gặp phải do chuyện này.

Mạnh Hưng Quốc nghe xong, nghiêm túc suy nghĩ: "Nếu đúng vậy thì vấn đề không chỉ là thiếu tiền, chuyện này còn phiền toái hơn chuyện tài chính thất bại nhiều. Con ứng phó được không?"

"Vấn đề không phải là có ứng phó được không, đã phát sinh thì phải giải quyết. Cho nên về mặt pháp luật con muốn làm rõ ràng trước, con đoán từ tuần sau, mọi chuyện sẽ bắt đầu."

Cha con hai người nghiêm túc thảo luận hai tiếng.

Mùng hai tháng giêng, thứ ba, ngày nghỉ kết thúc .

Mạnh Văn Phi đi làm, nhận được email của Trâu Lam, hợp đồng được luật sư thông qua, công ty cũng đã xét duyệt, có thể ký kết.

Ngoài ra còn có vài email đáng chú ý, là đơn xin từ chức của Trịnh Đào và hai kỹ thuật viên nòng cốt khác.

Mạnh Văn Phi nhìn email bật cười, quả nhiên, vậy mà anh lại đoán đúng .

Anh lại gọi điện cho Trịnh Đào, lần này cuối cùng điện thoại cũng thông.

Chuông chờ kêu rất lâu Trịnh Đào mới nhận.

Mạnh Văn Phi nói: "Người anh em, cậu từ chức cũng được, trở về Hữu Hưng đi theo lão Tiêu tiếp tục làm việc cũng được, nhưng dù thế nào cậu cũng nên giáp mặt tâm sự cùng tôi một lần chứ. Chút trách nhiệm nhỏ này, chẳng lẽ cậu không gánh nổi?"

----

Tác giả có chuyện muốn nói: về cái tên Trịnh Đào này, có độc giả hỏi có phải chính là tên tra nam trong một truyện khác của tôi không (tên Trịnh Đào kia là người yêu cũ của Cao Ngữ Lam, nữ chính trong truyện "Này, chớ làm loạn"), nói thật tôi không nhớ rõ, tôi đặt tên đều là tùy tiện. Người này ở trong tác phẩm này cũng chỉ là long sáo (diễn viên phụ) mà thôi, tên là gì cũng được. Nếu mọi người để ý thì cứ coi như đây là trường hợp hai người trùng tên trùng họ giống như trong hiện thực đi. Ôm mặt ~~~


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx