sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đừng Khách Sáo, Anh Yêu Em - Chương 29

Đừng Khách Sáo, Anh Yêu EmChương 29

Mạnh Văn Phi không vì chuyện tài chính thất bại mà mất ngủ. Lúc anh lên giường đã là 1 giờ đêm, muộn nhưng lại ngủ rất ngon. Hôm sau anh dậy sớm, tinh thần chấn chấn. Tới công ty, việc đầu tiên là rẽ qua nhìn Phương Tĩnh.

Cô đang ở trong bếp làm bữa sáng, quay đầu nhìn thấy anh liền nở nụ cười.

Mạnh Văn Phi cố ý hung dữ: "Những lời tối qua tôi nói còn nhớ không?"

Tối hôm qua, sau khi ăn xong vằn thắn, anh lái xe đưa cô về công ty. Dạy dỗ cô cả một đường. Đã muộn như thế còn dám chạy loạn khắp nơi, con gái nửa đêm đi một mình rất nguy hiểm, rốt cuộc cô có ý thức đề phòng không hả? Tuy rằng giống như ăn xong còn quỵt nợ, được lợi còn khoe mẽ, nhưng Phương Tĩnh tỏ ra ngoan ngoãn nghe dạy dỗ, còn liên tục gật đầu đồng ý, khiến anh vui vẻ mà dạy dỗ.

"Nhớ kỹ, nhớ kỹ." Phương Tĩnh đã làm xong mấy món tối qua anh chọn, đặt vào cặp lồng cơm, nhét vào tay anh.

Mạnh Văn Phi trở lại văn phòng ăn bữa sáng, thời gian làm việc cũng tới. Những người khác trong công ty lục tục đến. Mạnh Văn Phi hết đợi lại chờ, nhưng không thấy Trịnh Đào. Anh gọi điện thoại cho Trịnh Đào, nghe được âm báo người sử dụng đã tắt máy.

Liễu Nghị tới báo cáo, nói sáng sớm hôm nay Trịnh Đào gửi emai, nói muốn nghỉ phép hai ngày.

Mạnh Văn Phi giật mình, không nói gì, chỉ bảo Liễu Nghị gọi vài cán bộ cấp cao đến phòng họp.

Đông đủ, Mạnh Văn Phi nói đơn giản lần hợp tác đầu tư này thất bại, tất nhiên không nói tỉ mỉ nguyên nhân, chỉ nói cuối cùng Tổng giám đốc bên phía Sang Đạt không thông qua. Mấy người kia nghe vậy thì thất vọng kêu vài tiếng. Mạnh Văn Phi cùng bọn họ vui đùa vài câu, mọi người lại tươi cười vui vẻ, cũng không quá để tâm. Ông chủ còn thoải mái, bọn họ cũng không cần quan tâm chuyện này, lần này đầu tư thất bại thì chờ cơ hội lần sau, dù sao công ty đã có ông chủ chống đỡ. Qua hai ngày là tới ba ngày nghỉ lễ năm mới, mọi người còn nhân cơ hội nói chuyện nghỉ phép.

Mạnh Văn Phi thông báo xong, trở lại văn phòng tiếp tục liên lạc với Trịnh Đào, anh gửi tin nhắn, Wechat, còn cả email, nhưng đến tận ngày nghỉ lễ vẫn không nhận được hồi âm của Trịnh Đào.

Năm mới, Mạnh Văn Phi cũng cho Phương Tĩnh nghỉ phép. Phương Tĩnh nói cô có kế hoạch đi thăm một người bạn.

"Bạn học sao?" Rất ít khi nghe Phương Tĩnh nhắc tới bạn bè, đến bây giờ Mạnh Văn Phi cũng chỉ biết có một người là vị lớp trưởng cô từng thích.

Phương Tĩnh lắc đầu: "Em trở về thôn thăm Xảo Tâm, chính là cô gái mà lần trước anh và anh Khương đến tiệm gặp, em ấy là hàng xóm của em, không phải người phục vụ trong tiệm. Em ấy đang học đại học, có thời gian rảnh sẽ tới tiệm giúp đỡ em. Nhà em còn nợ nhà cô ấy một khoản, hai ngày này em muốn mang tiền qua, vừa khéo có thể trả hết một khoản nợ. Còn có anh Tôn mà lần trước anh đã gặp ở bên ngoài quán nướng, em cũng phải qua nhà anh ấy hỏi thăm. Chú Tôn là đại ân nhân của nhà em."

Cuối cùng, Mạnh Văn Phi không nhịn được mà hỏi cô: "Tình trạng trước kia trong nhà như thế nào, sao lại thiếu nợ nhiều tiền như vậy?"

"Ừm." Phương Tĩnh kéo dài âm cuối, ngẩng đầu nhìn trần nhà, dường như đang hồi tưởng lại. "Nhà em ấy à, thật ra người một nhà chúng em sống rất hạnh phúc, thế nên ông trời mới đặt ra nhiều thử thách như vậy."

Mạnh Văn Phi bật cười: "Lại là trích lời của bà ngoại cô sao?"

"Ha ha." Phương Tĩnh gật đầu, "Bà ngoại em rất thông minh, tuy trình độ văn hóa của bà không cao nhưng bà biết rất nhiều đạo lý. Mọi việc trong nhà, cơ bản đều dựa cả vào bà. Mẹ em bị bệnh, cha em bận rộn làm việc, từ nhỏ em được bà chăm sóc."

Mạnh Văn Phi gật đầu, có thể dạy dỗ Phương Tĩnh trở thành người như thế này thì chắc chắn rất thông minh cơ trí, đáng tiếc anh không được gặp mặt.

"Ừm, ông ngoại em rời nhà khi mới 20 tuổi. Hình như là từ năm 48, bà ngoại 18 tuổi. Năm ấy ông ngoại theo quân đội sang bờ bên kia, khi ấy nghĩ rất đơn giản, cảm thấy đi sang không đến vài năm là có thể ổn định cuộc sống, sau đó đón bà ngoại em và cả nhà cùng qua. Nhưng sau khi ông ngoại đi thì bặt vô âm tín. Một mình bà ngoại vừa phải chăm sóc trưởng bối hai nhà, vừa phải lo liệu mọi việc, rất vất vả. Nhưng tình cảm của ông bà ngoại rất tốt, trước kia còn là đôi vợ chồng trẻ ngọt ngào có tiếng trong thôn. Vậy nên tuy rằng khổ sở nhưng bà ngoại chưa từng có ý nghĩ khác, vẫn luôn chờ đợi ông ngoại trở về."

"Mười năm trôi qua, ông ngoại vẫn bặt vô âm tín, không biết sinh tử. Trưởng bối hai nhà cũng đã qua đời. Trong thôn nhiều người muốn tái giá với bà ngoại nhưng bà ngoại không chịu. Sau đó bà nhặt được mẹ em. Mẹ em bị người ta vứt bỏ ở trong miếu thổ địa. Khi đó bác sĩ nhìn qua, nói thân thể mẹ em không tốt, trái tim có khiếm khuyết. Chắc chắn bởi vậy nên mới bị vứt bỏ. Bà ngoại mặc kệ, muốn nhận nuôi mẹ em. Sau đó không còn ai nhắc đến chuyện muốn tái giá với bà ngoại. Nói là chẳng ai lại dại dột đi cưới một người có đứa con riêng bệnh tật đính kèm."

Phương Tĩnh vừa nói vừa nhào bột, cô đang định làm sủi cảo, Mạnh Văn Phi muốn ăn sủi cảo nhân thịt ba chỉ. Nhân ngày nghỉ đầu tiên cô muốn làm trước một ít để đông lạnh, mấy ngày tới không có cô ở đây, anh có thể bỏ ra ăn.

Phương Tĩnh tiếp tục nói: "Từ nhỏ thân thể mẹ em không tốt, chữa bệnh tốn không ít tiền. Cha em là bạn học của mẹ em từ thời Trung học, mẹ vẫn luôn thầm mến cha nhưng không dám thổ lộ. Gia đình cha điều kiện khá tốt, cha lại vừa học giỏi vừa đa tài, lúc đó là lớp trưởng."

Mạnh Văn Phi xoa mũi, cho nên loại sự tình thầm mến lớp trưởng nhưng không dám thổ lộ này là truyền thống gia đình của nhà cô phải không?

"Sau này cha thổ lộ trước, thì ra cha vẫn luôn thích mẹ. Nhưng gia đình cha không đồng ý, nói thân thể mẹ em mang bệnh, không thể sinh con, đoản mệnh, gia đình lại không khá giả. Nhưng cha cực kỳ kiên quyết, bị đánh vài trận vẫn lén lút chạy đi tìm mẹ. Sau đó vì không muốn cha mẹ em ở cùng nhau, gia đình bọn họ chuyển đi nơi khác. Mẹ em từng nói với em, khi đó mẹ vô cùng đau lòng, luôn nhớ tới cha em. Mẹ cảm thấy cả đời này sẽ không thể gặp lại cha nữa, vì thế thường viết thư cho cha, kể về tình hình hiện tại, nhưng chưa từng gửi đi, đựng đầy hai thùng lớn. Mẹ quyết tâm không lập gia đình, cảm thấy những điều gia đình cha chê trách đều đúng, mẹ vẫn nên ở bên chăm sóc bà ngoại, hai người sống nương tựa vào nhau cả đời là được."

Mạnh Văn Phi nghĩ, xem ra tính tình vừa nhạy cảm vừa quật cường này cũng là truyền thống gia đình của nhà cô.

"Nhưng rất nhiều năm sau, cha em đột ngột xuất hiện. Cha ra đi làm, tích trữ tiền bạc, đủ lông đủ cánh liền trở về tìm mẹ em. Cha nói cha chỉ yêu mẹ, muốn ở bên mẹ cả đời. Mẹ em không đồng ý, không muốn làm liên lụy đến cha. Cha em có chết cũng không đi, cha nói đã đoạn tuyệt với gia đình, không còn nhà, chỉ còn mẹ em. Sau đó là bà ngoại em ra mặt nói chuyện với cha, bà nói bà cảm thấy tên tiểu tử này cũng đáng tin. Bà liền nói với mẹ, nói bà chờ nhiều năm như vậy nhưng người trong lòng vẫn không trở về, mà mẹ em thật may mắn, người trong lòng mẹ đã trở về tìm mẹ, mẹ phải biết nắm lấy. Đời người ngắn ngủi, nếu không trân trọng sẽ phải hối hận."

Người một nhà đều là đầy đầu lãng mạn ôm ấp tình cảm. Mạnh Văn Phi hiểu ra vì sao Phương Tĩnh lại có thể nghĩ ra được những thực đơn kia.

"Sau đó thì sao?"

"Sau này cha mẹ em kết hôn..." Phương Tĩnh vừa nói đến đây thì chuông cửa vang lên. Phương Tĩnh im lặng, quay đầu nhìn về phía cửa lớn.

Mạnh Văn Phi đứng dậy đi mở cửa.

Thật không ngờ, người bên ngoài là Hàn Kỳ.

Hàn Kỳ vừa thấy Mạnh Văn Phi liền oán giận: "Sao không nghe điện thoại của em?"

Mạnh Văn Phi nhíu mày: "Gọi lúc nào?"

"Vừa mới nha, tầm vài phút trước."

"Không nghe thấy chuông."

Hàn Kỳ bước vào, không đổi dép lê, cũng không định ở lâu. "Em nghe nói anh đang hỏi thăm chuyện Hữu Hưng muốn làm APP hướng dẫn tập gym, hôm nay em ra ngoài dạo phố, tiện đường đi lên..."

Đang nói đột ngột dừng lại.

Cô trông thấy Phương Tĩnh, rất kinh ngạc.

Hàn Kỳ quay đầu nhìn Mạnh Văn Phi, lại quay đầu nhìn Phương Tĩnh.

Tuổi trẻ xinh đẹp, ở trong nhà Mạnh Văn Phi làm sủi cảo? Đội khăn trùm đầu mặc tạp dề, bộ dạng như thể nhà mình.

"Cô ấy tên Phương Tĩnh. A Tĩnh, đây là Hàn Kỳ." Mạnh Văn Phi giới thiệu đơn giản.

"Chào chị." Phương Tĩnh nhẹ nhàng chào hỏi, sau đó tiếp tục vùi đầu vào nhào bột.

Hàn Kỳ còn chưa kịp phục hồi tinh thần.

Mạnh Văn Phi cũng nhìn thoáng qua Phương Tĩnh, sau đó nói với Hàn Kỳ: "Ra ngoài nói, anh mời em uống cà phê."

Hàn Kỳ theo bản năng gật đầu.

Mạnh Văn Phi vào phòng ngủ mặc thêm áo khoác, nhìn qua di động đặt ở bên gối, đúng là có thông báo cuộc gọi nhỡ của Hàn Kỳ. Anh đút di động vào túi, đi ra ngoài.

Trong phòng khách, Hàn Kỳ nhìn quanh một vòng, cô đã không bước chân vào căn hộ này hơn hai năm. Bộ sô-pha cô mua đã bị đổi, gối tựa cũng đổi sang loại khác. Bình hoa nhỏ cô bày trên bàn sách không còn, khung ảnh cũng không thấy,...

Hàn Kỳ lén lút liếc nhìn Phương Tĩnh. Mặt mày thanh tú, làn da rất trắng. Căn phòng sạch sẽ như thể phòng mẫu, tất nhiên không phải do Mạnh Văn Phi dọn dẹp.

Phương Tĩnh đột ngột ngẩng đầu, đúng lúc bắt được ánh mắt lén lút đánh giá của cô ta.

Hàn Kỳ vội vã dời mắt.

Phương Tĩnh cũng không nói gì, cô đặt bột sang một bên, bắt đầu trộn nhân bánh.

Mạnh Văn Phi ra ngoài. Hàn Kỳ đi theo. Trước khi đi còn liếc mắt nhìn Phương Tĩnh một cái.

Mạnh Văn Phi mở cửa lớn, không quên quay đầu nói với Phương Tĩnh: "A Tĩnh, chút nữa tôi trở về ăn cơm."

"Vâng." Một thanh âm trong trẻo đáp lời.

Hàn Kỳ nghe, không biết cảm xúc trong lòng là gì.

Cửa lớn vừa đóng, ngăn cách Phương Tĩnh và bọn họ, Hàn Kỳ vội vã thấp giọng hỏi: "Bạn gái mới?"

Mạnh Văn Phi đi đến trước cửa thang máy, ấn nút xuống tầng, lúc này mới đáp: "Còn chưa phải."

Còn chưa phải? Ý là về sau sẽ phải?

Hàn Kỳ nhếch miệng: "Cô ấy bao nhiêu tuổi, có vẻ rất trẻ, còn đang đi học sao?"

Mạnh Văn Phi liếc nhìn cô một cái: "Hữu Hưng bắt đầu làm APP tập gym từ khi nào? Một chút tiếng gió (tin đồn) cũng không nghe thấy."

Nói sang chuyện khác. Xem ra anh không muốn nhắc đến cô gái kia.

Hàn Kỳ theo Mạnh Văn Phi vào thang máy. "Hai ngày trước, sau khi anh hỏi chúng em cũng mới lưu ý đi hỏi thăm. Nghe nói là vừa đăng ký một công ty, do Giám đốc Tiêu đứng đầu. Mới bắt đầu chuẩn bị cách đây một hai tháng. Không có nghiệp vụ, cho nên bên ngoài không rõ động tĩnh."

"Một hai tháng?" Mạnh Văn Phi nhíu mày.

"Đúng, em nghe nói đã đăng ký xong, đang tìm kiếm nhà đầu tư."

"Ừ. Bọn họ tìm được rồi."

"Cái gì?" Hàn Kỳ rất kinh ngạc, "Thuận lợi như vậy?"

"Đúng. Theo như anh biết thì đã ký kết."

Hàn Kỳ nhìn biểu cảm của Mạnh Văn Phi, muốn nhìn ra cảm xúc của anh. Nhưng anh vẫn như trước, trầm ổn bình tĩnh, "bát phong xuy bất động"*.

*Bát phong xuy bất động (tám gió thổi không động): là một giai thoại vui, thâm thúy và tràn đầy thiền vị về mối thâm giao giữa thi hào Tô Đông Pha (1037-1101) và Thiền sư Phật Ấn (1032-1098). Vì khá dài nên mình sẽ không viết lại vào đây, các bạn có thể lên google tìm hiểu thêm nhé.

Phương Tĩnh đợi bọn họ ra cửa thì xoa xoa tay, chạy đến phía sau mắt mèo nhìn ra ngoài. Nhìn thấy hai người đứng trước thang máy nói chuyện. Sau đó thang máy đến, bọn họ nhanh chóng đi vào.

Phương Tĩnh vào toilet soi gương, nhìn đi nhìn lại, nghĩ đến dáng vẻ của Hàn Kỳ. Dáng người cao gầy, tóc xoăn chạm vai, trang điểm tinh xảo, trang phục thời thượng.

Phương Tĩnh le lưỡi, chỉ chỉ bản thân ở trong gương nói: "Xấu như ma."

Sau đó xoay người đi ra tiếp tục làm sủi cảo.

Bọn họ ra khỏi thang máy, quen đường đi đến một tiệm cà phê ở bên cạnh tiểu khu. Đây là nơi trước kia họ thường đến, bởi vì hai người đều yêu cà phê, mà cà phê ở đây ngon hơn hẳn những chỗ khác.

Ngồi xuống, một người gọi cà phê đen, một người gọi cappuccino.

Thật lâu không đến đây, Hàn Kỳ bất chợt cảm thấy hơi hoài niệm. Cô nâng mắt nhìn Mạnh Văn Phi, vài năm trôi qua nhưng dáng vẻ anh vẫn không thay đổi.

Cô không nhịn được hỏi lại: "Cô gái kia..."

"Đừng nhắc tới, được không?" Giọng Mạnh Văn Phi nhẹ nhàng, nhưng Hàn Kỳ biết anh đang cáu kỉnh.

Vì thế cô chuyển chủ đề: "Vấn đề tài chính của anh sao rồi? Đã có tiến triển chưa?"

"Lại thất bại ." Mạnh Văn Phi thản nhiên trả lời.

Hàn Kỳ hé miệng, im lặng một lúc rồi thấp giọng nói: "Anh có từng cân nhắc chuyện trở về không?" Đây mới vấn đề trọng điểm của cuộc gặp này.

"Không có. Anh không thể trở về."

"Hiện tại vẫn còn kịp."

Mạnh Văn Phi không nói gì.

Hàn Kỳ hơi xấu hổ, tự cảm thấy lời nói của bản thân có chút ái muội, nghe ra không biết là đang nói đến chuyện công việc hay chuyện tình cảm. Cô nhớ tới cô gái ở trong nhà Mạnh Văn Phi, cắn chặt răng, nói: "Lúc này là cơ hội. Anh muốn làm APP tập gym, Hữu Hưng cũng đang muốn làm. Anh không có tiền, Hữu Hưng có. Anh có kỹ thuật, có mắt nhìn, Hữu Hưng có tiền, có tài nguyên, anh ở Hữu Hưng vẫn làm nghiệp vụ này, nhưng thành quả thu được nhất định lớn hơn gấp bội. Khi anh rời đi, Giám đốc Tiêu rất thất vọng, hiện tại bọn họ mới có cái vỏ, đúng là thời điểm thiếu người, anh liên lạc một chút, cùng Giám đốc Tiêu nói chuyện, mang đoàn đội ở công ty trở về, như vậy không phải tốt đẹp cả đôi bên sao?"

Mạnh Văn Phi lắc đầu: "Nghiệp vụ này làm ở Hữu Hưng thì không thể phát triển được. Hữu Hưng có tiền thì sao, lúc trước khi anh còn ở đó, có vài hạng mục rõ ràng có thể thành công, nhưng chính vì ở trong tình trạng quản lý ấy mà cuối cùng đều không giải quyết được. Nếu là ở một công ty có động lực, tích cực làm việc thì đã sớm hoàn thành rồi."

Vẻ mặt Hàn Kỳ đau lòng: "Đến lúc này mà anh còn tự cao tự đại như thế? Anh tự ra ngoài mở một công ty có động lực, tích cực làm việc, kết quả thì sao, đã lâu như vậy có phải sắp cạn kiệt vốn rồi không? Huy động vốn vẫn thất bại, anh có thể làm được gì? Vì sao anh không chịu cúi đầu, không chịu thừa nhận hiện thực? Lúc này đúng là một cơ hội tốt. Anh tìm Giám đốc Tiêu nói chuyện đi, ông ta tuy là người hay tính toán thiệt hơn, nhưng cũng rất coi trọng anh. Ông ta đã có được vốn đầu tư, công ty mới cần nền tảng và đoàn đội, vừa khéo anh lại kéo cả đội sang, anh có thể yêu cầu nắm cổ phần, yêu cầu mức lương cao, có thể được ổn định,..."

Mạnh Văn Phi nâng tay, ngăn cô nói tiếp: "Hàn Kỳ, chuyện em và anh quan tâm, cho đến lúc này vẫn không giống nhau. Lúc này giữa chúng ta không còn là mối quan hệ có thể thảo luận về vấn đề này nữa. Anh cám ơn sự quan tâm của em, nhưng anh sẽ không trở về. Anh biết rõ khả năng của bản thân và Hữu Hưng. Anh biết bản thân muốn làm gì, anh nghiêm túc nỗ lực thực hiện, cho dù thất bại anh cũng không hối hận. Thất bại, lại bắt đầu một lần là được. Không đến mức bi quan như em nghĩ, không hề đáng sợ."

Hàn Kỳ cắn môi, không nói tiếp.

Mạnh Văn Phi lại nói: "Huống chi, anh mới vừa bắt đầu, vẫn còn quá sớm để luận thắng thua." Anh đứng lên, "Nghe nói em đang chuẩn bị mùng năm tháng một tổ chức hôn lễ? Anh không thể tham gia, chúc mừng em trước. Anh không uống cà phê, anh phải về nhà ăn sủi cảo. Tạm biệt."

Hàn Kỳ há hốc miệng, vẫn không biết nói gì. Cô nhìn Mạnh Văn Phi đi đến quầy tính tiền, sau đó lập tức đi khỏi quán cà phê, không quay đầu, không liếc mắt nhìn lại cô một lần.

Hàn Kỳ ngồi bất động, cà phê được bê lên, cô nhìn cà phê, nhớ tới khi cô mới quen biết Mạnh Văn Phi.

Hôm ấy cô dậy muộn, suýt nữa muộn giờ, mắt thấy cửa thang máy công ty sắp đóng lại liền hét lớn chờ một chút.

Một bàn tay to lớn trong phút chốc đã đặt ở cửa thang máy, nhanh chóng chặn cửa lại giúp cô. Cô bước tới, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là một bàn tay rắn chắc, các ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, cửa mở ra, một chàng trai trẻ tuổi cao lớn, khôi ngô điềm đạm hiện lên trước mắt cô, nói với cô: "Đừng vội."

Tầng làm việc của cô ở dưới anh hai tầng, hôm ấy cô làm rơi thẻ nhân viên ở trong thang máy, là anh nhặt được, lúc nghỉ trưa đã mang đến cho cô. Cô hỏi thăm về anh, quan sát anh suốt một tháng, cuối cùng mới lấy hết dũng khí mời anh uống cà phê, nói muốn cám ơn anh hôm ấy đã giúp đỡ. Anh ngẫm nghĩ rồi nói "Được".

Bọn họ có nhiều điểm chung như vậy, từ nhạc giao hưởng, điện ảnh, đến cà phê.

Mà lúc này, anh nói anh không uống cà phê, anh phải về nhà ăn sủi cảo.

Hàn Kỳ cười khổ, cô thật sự không thể lý giải nổi anh. Thật sự không hiểu. Lương cao lại ổn định có gì không tốt? Người khác muốn còn không được, anh lại vứt bỏ như giày cũ.

Khi Mạnh Văn Phi trở về nhà, Phương Tĩnh đã bắt đầu làm sủi cảo .

Cô vừa gói bánh vừa lén lút nhìn sắc mặt anh.

Sắc mặt không có gì đặc biệt. Cô lại lén lút đánh giá vài lần.

Sau đó bị anh bắt được đúng lúc cô đang nhìn lén.

Anh chỉ cười nhẹ, vì vậy cô liền tiếp tục quang minh chính đại nhìn anh.

Mạnh Văn Phi đang gọi điện thoại, gọi được hai cuộc thì buông xuống.

Trịnh Đào vẫn như cũ không khởi động máy.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx