sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 234 : Tu La Phát Uy (2)

Chuyện mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn là thu được chỗ tốt đương nhiên có thể đáp ứng, nhưng dính đến loại chuyện đại biểu cha mình đưa ra quyết định như vậy, bọn họ cũng không dám làm càn.

Cũng giống như không có một hoàng tử nào dám ở dưới tình huống hoàng đế không biết không có đồng ý, nói đại biểu hoàng đế đi bày tỏ thái độ, đó là muốn chết, con trai ruột cũng không dám làm như thế.

Nghe Nhậm Kiệt nói như vậy, Nhậm Quân Dương vốn đang bị thương rất nặng, thân mình không khỏi run lên, sau đó vô cùng kích động nhìn Nhậm Hạo, vừa rồi hắn ở trong mắt Nhậm Hạo thấy được dã tâm của Nhậm Hạo, nhìn ra được tâm tư của Nhậm Hạo muốn làm chức gia chủ này.

Trên thực tế, sau khi định bắt Nhậm Kiệt, thấy lục gia Nhậm Thiên Tung xuất hiện, hắn lập tức dùng thần thức trao đổi với Nhậm Hạo, nói cho hắn biết, trưởng lão hội bọn họ sẽ toàn lực ủng hộ Nhậm Hạo lên làm gia chủ.

Nhưng Nhậm Hạo cũng không ngốc, thời điểm này liền né tránh ánh mắt của Nhậm Quân Dương, cẩn thận khom người trả lời Nhậm Kiệt, hoàn toàn làm như vừa rồi không có lén lút trao đổi gì với Nhậm Quân Dương.

- Bổn gia chủ còn tưởng rằng các ngươi được phụ thân các ngươi trao quyền đấy! Nếu các ngươi không có chuyện gì, còn không mau đi trở về ngủ đi, sau đó mau mau chạy trở về nghĩ cách ăn nói đi! Nhậm Kiệt phất tay bảo hai người bọn họ rời đi, sau đó ánh mắt lần nữa nhìn vào Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm.

- Nhậm Văn Húc bị thương nặng không tỉnh, nhị thúc, ngũ thúc trấn thủ biên cương chưa về, đại trưởng lão đang bế quan.các ngươi vừa rồi quá nôn nóng đi vào mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, làm tổn thất hơn 400 người, nhiều vị trưởng lão bỏ mình trong đó, các ngươi còn không tìm hiểu rõ xem chuyện gì đã nghĩ đi vào tiếp. Hơn nữa sau khi các ngươi trở về còn muốn nhốt bổn gia chủ, còn nói là trưởng lão hội quyết nghị, các ngươi thật coi mọi người đều là ngu dại sao?

Đến lúc này, vừa nghe Nhậm Kiệt nói vậy, thần thức của hai vị Thái thượng trưởng lão kia cũng dao động kịch liệt, mà đám người ở chung quanh nghe theo Nhậm Quân Dương muốn vào bắt Nhậm Kiệt kia phản ứng còn kịch liệt hơn.

- Tại sao có thể như vậy, không phải nói trước đó tổn thất không lớn sao?

- Không phải nói chỉ là chết nhiều thị vệ bình thường thôi sao?

- Hơn nữa, từ trước ta nghe nói đây là quyết định của trưởng lão hội, hình như là gia chủ phạm sai lầm...

- Hiện tại này còn không rõ ràng sao?

Dù bọn hắn là dòng chính, cũng đều là người của Nhậm gia. Cho nên hiện tại những người này, nếu bảo bọn họ đối phó với người ngoài còn được, còn đối phó với gia chủ, Nhậm Quân Dương có không ít lời nói chính là lừa gạt. Bao gồm hai vị Thái thượng trưởng lão kia, cũng không biết toàn bộ sư việc, chỉ là biết Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ phái con trai trở về đây làm đại biểu, toàn lực duy trì Nhậm Quân Dương. Ở bọn họ xem ra, Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ đứng ở phía Nhậm Quân Dương bên này, cộng thêm Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc, đủ để phù hợp quy định hoàn toàn nắm trong tay Nhậm gia.

Mà trước đó Nhậm Cường cùng Nhậm Hạo một mực ở cùng một chỗ với Nhậm Quân Dương, thế nào cũng không nghĩ tới lại là như thế.

- Màn kịch này cũng là lúc nên đóng màn, nếu để các người đi làm tiếp như vậy, đúng thật Nhậm gia sẽ xảy ra chuyện. Lục thúc! Hai người kia ngài trước nhìn bọn họ đi, hiện tại cũng không cần quản tới bọn họ, trước mắt còn có một đống lớn chuyện phiền toái phải giải quyết đây! Thấy phản ứng của mọi người, Nhậm Kiệt cũng không định nói thêm gì nữa, hiện tại đích xác hắn có rất nhiều chuyện phải làm: Kiếm Vương Long Ngạo, lão Đan Vương Ngọc Trường Không ở chỗ mình nơi đó; yêu đan của Thiên Yêu phiền toái phải lo lắng; còn phải đối mặt với đủ các loại áp lực sau chuyện lần này; còn có chuyện chính yếu mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn...

- Hai người các ngươi, còn có những người kia, toàn bộ đều bế quan tự suy nghĩ lỗi lầm của mình đi! Không có lệnh của gia chủ hoặc mệnh lệnh của ta không được rời phòng nửa bước. Mang hai người bọn họ đi, giao cho Mặc Hồng! Lục gia Nhậm Thiên Tung nói, Lôi Hỏa Thương dưới chân biến mất, người cũng nhẹ nhàng rơi xuống, cuối cùng trực tiếp điểm ngón tay về phía Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm.

Trong nháy mắt một tia sáng chớp động như sấm sét, mà lại giống như một sợi giây thừng, đánh thẳng vào thân mình Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm, lập tức trói chặt bọn họ, đồng thời trong nháy mắt làm cho hai người đã bị thương nặng hôn mê đi.

Như vậy cho dù để những người có quan hệ không tệ với hắn này áp giải hắn rời đi, cũng không cần lo lắng bọn họ nói cái gì, trao đổi với nhau cái gì...

Mà đối với hai vị Thái thượng trưởng lão kia cùng với đông đảo các người khác, lúc này nghe Nhậm Thiên Tung nói như thế, ngược lại cũng nhẹ nhàng thở ra, ít nhất biết mình sẽ không bị dính líu quá sâu, vậy là an tâm rồi.

Những người này không dám trì hoãn lâu, nhanh chóng rời Nghị Sự Đại Điện, rất nhanh trong Nghị Sự Đại Điện trống rỗng chỉ còn lại Nhậm Kiệt cùng lục gia Nhậm Thiên Tung.

- Đảm đương gia chủ có phải rất phiền phức hay không, nếu như không làm gia chủ, mọi chuyện liền đơn giản rất nhiều! Nhìn những người đó rời đi, lục gia Nhậm Thiên Tung đã khôi phục trạng thái tùy ý lạnh nhạt lúc bình thường khi lão ở rừng rậm nguyên thủy kia.

- Giết bọn họ thật ra cũng không có gì quan trọng, chỉ có điều lâu như vậy tới nay ta một mực có thể có không gian lớn như vậy, phần lớn là vì bọn họ tranh thủ mà có. bọn họ nhảy lên nhảy xuống, vẫn luôn muốn tổ chức đại hội trưởng lão toàn thể gia tộc. Rất nhiều người cũng mong đợi ngày đại hội trưởng lão này, bởi vì bất kể như thế nào, chỉ cần nội bộ Nhậm gia nổi lên náo loạn, đánh nhau là bọn họ rất vui vẻ. Hiện tại nếu như trực tiếp giết bọn họ, trước không nói nội bộ Nhậm gia sẽ có một số người trong lòng run sợ, không ổn định, mà chỉ sợ có một số người ở bên ngoài cũng sẽ thay đổi sách lược!

- Chuyện hôm nay vừa lúc không có bao nhiêu người biết, cứ nói bọn họ bị thương nặng tạm thời đều đang chữa bệnh, cũng có thể tạo được một chút tác dụng! Bất quá nói tới đây, Nhậm Kiệt tự mình cũng không khỏi bật cười gật đầu nói tiếp: - Con bà nó! Thật đúng là cái mông quyết định thay đầu óc! Nếu không phải làm gia chủ, phỏng chừng ta cũng đã sớm động thủ rồi, như vậy chính mình sẽ thống khoái hơn nhiều!

- Cho nên ta khẳng định không đảm đương nổi chức gia chủ này, bởi vì ta lúc đó nhất định sẽ... không nhịn được ra tay, mà sẽ không giống ngươi suy tính toàn diện như vậy. Tuy nhiên năm đó đại ca cũng đã nói, tính cách của ta thích hợp làm một thanh đao nhọn, đi tàn sát, đi giúp gia chủ phá mở hết thảy chướng ngại cản trở trước mặt! Hôm nay sau chuyện này, nội bộ Nhậm gia thật ra nguyên vốn cục diện trưởng lão hội cầm quyền đã thay đổi, mà ngẫm lại lúc này mới không tới mấy tháng. Cho nên thời điểm này trong lòng Nhậm Thiên Tung cũng vô cùng cảm khái, không nhịn được nói.

Nhậm Kiệt cười nói: - Lục thúc bây giờ không phải là thanh đao nhọn của ta, là hậu thuẫn vững chắc của ta hay sao? Vừa rồi hô một tiếng trong cổ họng kia thật có cảm giác, có hậu thuẫn, cảm giác hưởng thụ bóng mát dưới cổ thụ thật là tốt!

- Tiểu tử ngươi đấy! Ngươi còn tính toán ẩn giấu tới khi nào? Tuy rằng lục thúc chưa bao giờ hỏi cũng không muốn hỏi, tuy nhiên cũng rất tò mò rốt cuộc tiểu tử ngươi hiểu biết bao nhiêu, còn có bao nhiêu chuyện lục thúc cũng không biết: thực lực của ngươi, bản lãnh của ngươi rốt cuộc cao thâm tới mức nào? Lục gia Nhậm Thiên Tung tự nhiên rất tự tin đối với thực lực của mình, chẳng qua là nghe Nhậm Kiệt nói dựa lưng cây lớn hưởng bóng mát, trong lòng lão lại có một phen tư vị khác! Lai lịch của tiểu tử Nhậm Kiệt này nếu như thật sự bùng phát ra, chỉ sợ sẽ làm cho những tên tự cho là thực sự hiểu biết hắn sẽ bị hù dọa cho hoảng sợ.

Ít nhất hiện giờ lục gia tự mình nghĩ tới, cũng không dám có một chút nắm chắc nói mình biết rốt cuộc Nhậm Kiệt có bao nhiêu thứ ẩn giấu? Thực lực mạnh bao nhiêu?

- Hà hà... Chuyện nhỏ ta có đồ đệ, có thị vệ đội, chuyện lớn có lục thúc cùng lục thẩm ở đó. Huống chi ta đường đường là gia chủ Nhậm gia một trong năm đại gia tộc của Minh Ngọc Hoàng Triều, nên thực lực của ta mạnh yếu hiện tại không trọng yếu, trong tay có thủ hạ rất lợi hại, có chỗ dựa cường đại như vậy là đủ rồi!

- Chuyện Ngọc Tuyền Sơn ngươi định xử lý như thế nào, không cần ta đi chứ? Ngọc Tuyền đạo nhân năm đó đã rất quỷ dị, dư nghiệt của hắn náo loạn đã nhiều năm như vậy, càng náo loạn chuyện càng lớn. Hoàng đế là một người rất có dã tâm, hắn chịu buông tay ném cho Nhậm gia vật này, khẳng định không phải chuyện tầm thường! Lục gia Nhậm Thiên Tung nghe Nhậm Kiệt nói, cười nhạt một cái, rồi lập tức đổi đề tài nói đến chuyện chính mấu chốt nhất trước mắt.

- Trước không vội! Lục thúc thời gian này đúng là không thể rời Nhậm gia, ta nơi đó có một số tình huống cần ngài thường xuyên giúp đỡ trông chừng một chút, ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện không may gì mới được! Mặc dù tự mình đã bố trí cho Tề Thiên dẫn dắt Hải Vương bọn họ rời đi, nhưng rốt cuộc có thể kiên trì bao lâu khó mà nói. Hơn nữa Ngọc Vô Song ở chỗ mình cũng không tính là bí mật gì, chuyện này cũng dễ dẫn tới phiền toái.

- Được, gia chủ quyết định như thế nào ta sẽ làm như thế! Lục thẩm ngươi bảo ta nói với ngươi: chỉ cần gia chủ ra lệnh một tiếng, hiện tại nàng cũng có thể ra mặt chiến đấu! Thời điểm này tâm tình của lục gia Nhậm Thiên Tung vô cùng tốt. Trên thực tế từ khi Vân Phượng Nhi thức tỉnh, tâm tình của lão luôn rất tốt. Hôm nay có thể đi ra ngoài giúp Nhậm Kiệt bình định một chút đám người loạn trên loạn dưới kia, tâm tình của lão tự nhiên càng tốt hơn.

- Đừng... đừng! Lục thẩm nói như vậy ta thật không chịu nổi đâu! Nếu như lục thúc hỏi tới, khẳng định Nhậm Kiệt sẽ nói, nhưng lục thúc không có hỏi mình chuyện gì, mình nói xong lục thúc không chút do dự đáp ứng, mà lời nói này mặc dù có ý nói giỡn, nhưng sao hắn không biết đó là cách chứng tỏ thái độ của lục thúc và lục thẩm.

Nhậm Kiệt liên tục xua tay, trong đại điện tùy ý hàn huyên một hồi cùng lục thúc mới rời đi. Chia tay cùng lục thúc, Nhậm Kiệt cũng không có lập tức trở về chỗ ở, mà chỉ thông báo cho Đồng Cường cùng mập mạp mình có chuyện rời đi một chút, sau đó cũng không dùng linh thú tọa giá, một người lặng lẽ rời Nhậm gia, dùng tốc độ cao nhất chạy tới mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn.

Hắn không muốn gióng trống khua chuông đi làm, nhưng chuyện mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn này thì nhất định phải biết rõ. Mặc dù hiện giờ Mặc Hồng cũng đang toàn lực điều tra, nhưng Nhậm Kiệt cũng muốn tự mình đi nhìn một chút. Từ khi rời Yêu Thú Thâm Uyên, Nhậm Kiệt cũng đã lâu không có chiến đấu, lực lượng không ngừng tăng lên rất nhiều, Nhậm Kiệt biết mình nhất định phải không ngừng tôi luyện chính mình, cho nên hắn quyết định phải đích thân đi dò xét mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn này...

Rời Nhậm gia, rất nhanh Nhậm Kiệt lại rời khỏi Ngọc Kinh Thành. Lúc này Nhậm Kiệt phát động hết chân khí toàn thân, bộ pháp dưới chân biến ảo không chừng, thân hình thỉnh thoảng còn có nhún nhảy chớp động... đây là hắn tự mình căn cứ theo thân pháp của lão nhân mặt cười, của Tề Thiên, của mập mạp bọn họ tổng kết ra được.

Tuy rằng trước mắt còn không có trở thành một hệ thống, nhưng hiệu quả đã rất tốt. Thời điểm này hắn dùng hết tốc lực tiến về phía trước, tốc độ vô cùng kinh người.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx