sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Dưới những ánh sao - Chương 02

Trong tai cậu vẫn còn vang vọng những tiếng khóc than, la thét, trách móc, tiếng những lời trấn an và cầu nguyện, chúng lan tỏa trong không khí một cách dày đặc và co cụm lại thành những vóng xoáy đen kịt bức bối, rút dần không khí ra khỏi não bộ cậu, khiến thức ăn trong dạ dày cậu òng ọc chực ứa ra khỏi cổ họng, và đầu cậu đau buốt từng đợt như đang bị ai đó cầm búa nện đinh vào vậy. Lúc này cậu không còn có thể phân biệt được những cảm thức của mình về sự việc đang xảy ra xung quanh dựa vào ranh giới giữa các giác quan, chúng xáo trộn lại với nhau trong một mớ hỗn độn: những vòng xoáy đen đó là của âm thanh, hay đơn thuần chỉ là của những khối khói?, chất lỏng kỳ lạ nhớp nhúa bám lấy cơ thể cậu là mồ hôi, hay nước mắt, hay máu?, của cậu, hay của cha mẹ, hay của một người lạ mặt?, tại sao lại ngột ngạt như vậy?, ngột ngạt, hay nôn nao, hay chếnh choáng? Cậu đặt tay lên cửa sổ, hi vọng sẽ có thể chạm vào hình ảnh của những mái nhà và những chiếc ô tô nhỏ xíu đủ sắc màu in trên tấm thủy tinh, như bản năng của một đứa trẻ khi đi lạc xáo xác đưa mắt kiếm tìm hình ảnh của khu phố và căn nhà quen thuộc, nhưng tất cả những gì cậu nhìn thấy chỉ là một màu xanh hờ hững, lạnh lẽo, và vô tận của biển cả.Cậu cảm thấy bàn tay mình nhói đau, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi cậu tưởng như những khúc xương non nớt của mình sẽ bị nghiền vụn bởi một thế lực xa lạ hùng mạnh, nhưng rồi cậu nhận ra rằng đó là bàn tay quen thuộc của mẹ, siết chặt lấy những ngón tay nhỏ bé của cậu trong sợ hãi. Khi cậu ngước lên nhìn mẹ, những âm thanh ú ớ đứt đoạn phát ra từ miệng bà như bị hút vào trong âm trường tăm tối sâu thẳm, và đuôi mắt bà nheo lại dưới tác động cơ học của một nụ cười méo mó. Cánh tay trải rộng của cha choàng lấy vai cậu, kéo cậu và mẹ lại gần, và trong thoáng chốc cậu cảm thấy cái thế giới đang quay cuồng trước mắt cậu bình yên đến lạ. Cậu tựa má mình lên thân thể mềm mại của mẹ, những cảm thức trong cậu trở nên rành mạch hơn, cậu nhận ra rằng những vòng xoáy đen kịt kia chỉ là ảo ảnh tạo ra bởi sự cộng hưởng của những âm thanh hỗn loạn và của mùi khí gas nồng nặc lọt qua hệ thống máy lọc, lan tỏa quanh các ca-bin. Nhưng tách rời những tiếp nhận giác quan giờ đây không còn quan trọng nữa. Cậu cảm thấy mi mắt mình trĩu xuống, và cơ thể mình thả lỏng. Chuyến du lịch này, dù đầy ắp những điều kỳ thú mà cậu chưa từng được trải nghiệm qua, khiến cậu cảm thấy mệt nhoài. Trẻ con nhanh chóng chìm vào giấc ngủ lắm, nhất là sau một cuộc chơi. Đâu đó có tiếng gào thét, tiếng ho sặc sụa, và cả giọng cha mẹ lay cậu dậy, nhưng tất cả chìm vào trong tiềm thức. Trong giấc mơ, cậu thấy mình nằm ườn ra trên chiếc giường rộng rãi quen thuộc ở nhà, ti-vi đang mở nhạc dạo đầu phim Doraemon.Konna koto ii na dekitara ii naAnna yume konna yume ippai aru kedoMinna minna minna kanaete kureruFushigina POKKE de kanaete kureruSora wo jiyuu ni tobitai na"Hai! Takekoputaa!"AN AN AN tottemo daisuki DORAEMON(Thật tuyệt vời quá đi! Ước gì mình có thể làm được như vậy Mình cũng có nhiều giấc mơ lắm, nhưng mà...Bạn ấy đã biến những giấc mơ ấy của mình thành hiện thựcBằng chiếc túi thần kì đóNếu mình muốn bay lên trời cao thì..."Này! Chong chóng tre đây!!!"A, mình yêu bạn nhiều lắm đó, Doraemon ơi.)Nhưng chiếc chong chóng tre đột ngột ngừng quay, và cậu cảm thấy cơ thể mình hẫng xuống, xung quanh không chỗ bám víu. Cậu không thể nghe thấy được phần tiếp theo của bài hát, vì tiếng nhạc giờ đây kêu rèn rẹt như được bật từ một cái CD bị trầy xước. Những hình ảnh trên ti-vi biến dạng thành những hình thù hổ lốn quái dị, nhảy nhót lộn vòng. Nhưng yên tâm, Doraemon sẽ xuất hiện ngay thôi, rút ra bảo bối từ chiếc túi thần kỳ và đỡ lấy cậu. Mắt nhắm nghiền, cậu bình thản chờ cho cơ thể tiếp tục rơi. Có lẽ khi cậu mở mắt đôi chân cậu đã bước sang phía bên kia của cánh cửa thần kỳ và khung cảnh trước mặt cậu sẽ là những miền đất, hòn đảo đẹp lạ lùng, chưa từng được ai khai phá.Kim loại bị xé rách. Thế giới rung chuyển. Một tiếng nổ vang trời. Cổ họng cậu khô queo và da cậu bỏng rát. Cậu hít sâu mấy hồi liền như một con cá trồi miệng lên mặt nước để đớp lấy không khí. Ngay lập tức cậu cảm thấy phổi mình bị công kích bởi mùi khét lẹt của nhựa và cao su cháy. Nước mắt cậu không ngừng chảy ra dưới lớp bụi khói cay nồng. Khi cậu nhìn xuống, chợt nhận ra chân phải của mình da thịt nát tươm, lồ lộ ra khúc xương trắng hếu, là lúc cơn đau khủng khiếp nhào lên nuốt chửng lấy cậu, khiến cậu thét lên trong kinh hoàng. Không thể tìm thấy được cha mẹ giữa làn khói xám dày đặc, cậu lê lết bò qua những đống đổ nát, thoát khỏi bầu khí quyển ngột ngạt bủa vây lấy chiếc máy bay. Chân phải cậu đau thắt lên từng đợt. Những nhát búa nện đinh vào đầu cậu ngày một dồn dập. Cậu không biết mình đã lê lết bò mất bao lâu, cách chiếc máy bay được bao xa, và đã dừng lại bao nhiêu lần thở khò khè lấy hơi. Một loạt những âm thanh chát chúa của những vụ nổ dây chuyền khiến mặt đất như bị cuốc ngược lên. Cậu ngoái đầu lại, giữa đống đổ nát là những tia sáng chói lòa màu vàng trắng, hướng lên kết tinh thành những vì sao nổi bật trên nền trời lập lờ sắc cam và ghi. Để rồi, bất chợt như sự xuất hiện của mình, chúng rời xa trái đất để vụt mất vào khoảng không của vũ trụ thăm thẳm. Dõi theo những ánh sao, ý thức của cậu cũng tuột đi như một con diều bị đứt dây…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx