sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Dưới những ánh sao - Chương 04

Kiên không tốn chút thời gian nào để có thể nhận ra Thành. Hai mươi ba năm là một khoảng dài trong cuộc đời của một con người, và trong thế giới vạn sự đổi thay, Thành tự nhủ mình chắc hẳn chẳng còn giữ được mấy nét của cậu bé còn đang tuổi ăn tuổi lớn, tâm tưởng non nớt như xưa. Mỗi lần gặp Kiên là một lần anh như bị buộc phải hồi tưởng về tấm ảnh chụp hai mươi ba năm về trước của mình, với mọi đường nét sống động, sắc nét trong tâm trí Kiên, nhưng mờ mịt đối với anh. Một bức chân dung mà phần lớn những người tuổi anh đã ném vào trong thăm thẳm lãng quên. Khi ta gặp mặt những người họ hàng hay bạn bè lâu ngày không sang chơi của bố mẹ, họ thường thốt lên với vẻ mặt phấn khích về việc đứa trẻ ngày nào nay đã cao lớn bao nhiêu, đã trưởng thành thế nào. Những xúc cảm không được chia sẻ bởi những con người của thời đại mới với cột mốc ký ức hoàn toàn khác biệt. Khi phải đối mặt với tình cảnh này, theo phép lịch sự, những người trẻ tuổi thường mỉm cười một cách miễn cưỡng và đáp lời “À, vậy ạ”. Lần gặp lại “đầu tiên” sau hai mươi ba năm của Kiên và Thành luôn bắt đầu với một sự bối rối khó gỡ như vậy.“Kiên, cậu đi đánh răng rửa mặt và thay quần áo đi, rồi chúng ta ra ngoài ăn sáng.”Kiên lúc này đã chỉnh lại mặt của chiếc vòng cổ ra trước ngực, và đang lật giở nhanh những mảnh giấy ghi nhớ, như một học sinh cấp tốc xem qua lại bài vở trước khi giám thị báo hiệu cất hết tài liệu chuẩn bị vào thi. Bị gián đoạn bởi lời đề nghị, anh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người bạn thuở nhỏ của mình với ánh mắt đầy vẻ bướng bỉnh. Thành thoáng tìm thấy bóng dáng ngoan cố bất trị của cậu bé tám tuổi trong mịt mờ ký ức.“Ở đây có ghi lại là dưới bếp vẫn còn bánh mì gối và patê đóng hộp. Nắng quá chói và phố quá đông người, tớ không muốn ra ngoài lúc này.” Kiên nói, đôi mày hơi nhíu lại. Và chắc mẩm rằng lý do anh đưa ra chính đáng đủ để Thành từ bỏ ý định lôi mình ra ngoài, anh cúi đầu, tiếp tục đọc lướt qua những mảnh giấy ghi nhớ.Nhưng Thành không hề bị khuất phục, trái lại, anh đã quen biết Kiên đủ lâu để hiểu rằng lần này mình nắm nước cờ chắc thắng trong tay: “Cậu đang nói phóng đại lên thế thôi, bây giờ là đầu tháng mười một, trời không nắng chói đến mức ấy, và đã qua giờ học sinh vào lớp, nên phố không còn quá đông đúc. Cậu có thể sống cuộc đời của một con cú ẩn dật thế nào thì tùy, tớ không can thiệp. Nhưng lát nữa sẽ có thợ đến sửa mái nhà. – Thành nhận thấy tiếng sột soạt của những mảnh giấy ghi nhớ đột ngột tắt bặt – Nếu cậu muốn ở nhà ăn bánh mì gối phết patê giữa những tiếng ầm và những con người lạ mặt thì tùy cậu thôi, tớ sẽ ra phố một mình.” Thành nhún vai, giả bộ như mình không hề quan tâm, nhưng qua góc mắt, anh vẫn thầm quan sát phản ứng của Kiên.“Canh cá.” Đây là dấu hiệu cho thấy Kiên đã chịu thuận theo, nhưng còn đang bám víu lấy lòng tự ái trẻ con của mình bằng cách tỏ ra rằng mình vẫn là người cầm trịch.“Mình sẽ đến quán canh cá ưa thích của cậu trên đường Hai Bà Trưng.”Và thế là Kiên ngoan ngoãn khoác lên mình chiếc áo sơ mi trắng dài tay và quần vải màu đen, sẵn sàng rời nhà. Đôi mắt anh sáng lên, nửa bồn chồn, nửa háo hức. Thành chực phì cười, nhưng kịp kiềm lại. Nếu Kiên ra ngoài phố đơn lẻ chứ không phải đi cùng với anh, chắc hẳn với dáng người xương xương, nước da tai tái và bộ dạng ngơ ngác của mình, Kiên sẽ bị người ta lầm tưởng là một sinh viên từ nơi khác mới đến đây nhập học chưa lâu. Dường như những giấc mộng bất biến trong anh đã trì hoãn lại sự đổi thay của thể xác, khiến anh trông có vẻ trẻ hơn nhiều so với tuổi thật. Hoặc giả đó chỉ là kết cuộc tất yếu của một lối sống kiệm ánh sáng mặt trời và bóng dáng con người.Thành và Kiên đi dọc vỉa hè đường Lê Lợi, về phía bưu điện thành phố. Kiên kéo mũ lưỡi trai sụp hẳn xuống, che khuất cả nửa khuôn mặt, thầm nguyền rủa những tia nắng lùa qua những tán cây thưa thớt. Trên đường hiện đã vơi bớt xe cộ, nhưng trên vỉa hè, ngược hướng với hai người họ, lũ lượt dòng người tất bật đuổi theo những chuyến tàu cao tốc liên tỉnh. Những khuôn mặt chìm vào quên lãng, những bước chân gấp gáp đầy xa lạ. Theo lời Thành, tại nơi mà trước đây từng là quảng trường thành phố, người ta đã xây dựng trạm ga của hệ thống đường sắt nền cao Vietnam SkyTrain (VNST), được đưa vào hoạt động mùa hè hai năm trước, nối liền những thành phố lớn của Việt Nam. SkyTrain*, như tên gọi, mang lại cho mảnh đất này những cánh chim nhẹ bẫng của tự do, nhưng cũng phủ lên nó một tấm lưới của hững hờ và lạc lõng. Nếu giờ đây, anh và Thành không phải đang hướng về phía bưu điện để rẽ vào quán ăn sáng trên đường Hai Bà Trưng, mà thẳng tiến theo hướng ngược lại về phía trạm ga, Kiên thầm nghĩ, chắc hẳn hai người họ cũng, một cách hết sức tự nhiên, hòa mình vào dòng những con người đuổi theo những cánh chim bay thoáng chốc ấy, đưa những giấc mơ đi xa. Và rồi, họ cũng sẽ tan chảy trong đó, trong suốt và vô hình như ánh nắng của một buổi sáng tháng mười một.*SkyTrain: tên của hệ thống đường sắt này là kết hợp của từ tiếng Anh “Sky”: bầu trời và “Train”: tàu hỏa


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx