sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Dưới những ánh sao - Chương 07

Khi một sự vụ xảy ra, nhất là khi nó bị bao trùm bởi cái bóng lặng lẽ của bơ vơ và trôi dạt, theo bản năng tự vệ, con người ta thường đưa ra những phán quyết có phần phiến diện. Trẻ con mà đi lạc là do sự sơ sẩy đáng trách móc của bậc làm cha mẹ, thanh niên mà lông bông là do sự bồng bột nhất thời của tuổi trẻ, người trưởng thành mà còn lang bạt đơn thuần chỉ phản ánh sự lười biếng, vô dụng, bất tài của bản thân. Con người luôn cảm thấy an tâm khi có thể định rõ kẻ phạm tội và nạn nhân, nhưng lại bối rối khi vô tình, trong thoáng chốc, họ bắt gặp bóng dáng của đứa trẻ ẩn sâu trong lốt kẻ trưởng thành rác rưởi mà họ toan đưa lên thòng lọng. Để rồi, phũ phàng, họ hất tay xua bóng dáng lờ mờ của đứa trẻ đó đi, tự lừa mị mình rằng tất cả chỉ là một ảo ảnh.“Nghệ thuật” của anh là tiếng thét xé lòng của một đứa trẻ thèm thuồng được xác nhận sự tồn tại của mình. Nó là tiếng van lơn của một tâm hồn bị cô lập, bị tổn thương. Mong manh như một cánh bướm, rách tươm và nhuốm máu, lạc lõng và chênh vênh.Thật nực cười khi chúng ta dễ dàng định vị và xoa dịu tiếng khóc vỡ òa ra khỏi cổ họng của con trẻ, nhưng lại ơ hờ trước nỗi khổ đau âm thầm mà chứa chan của những con người trưởng thành không trọn vẹn. Đắm chìm trong thế giới hạn hẹp của riêng mình, cô cũng từng tàn nhẫn lướt qua những hình khối tâm hồn trơ trọi ấy, cho tới một ngày anh kéo cô ra khỏi đó, hướng đến một chân trời mới, với một lộ trình mới.Nhưng điều cô không hề ngờ đến là mình sẽ có thể gặp gỡ được anh sớm đến như vậy, và trở thành một phần của thế giới với những khoảng trắng của thăm thẳm lãng quên, nơi mà tất cả những sắc màu của sự hiện diện như bị tẩy lọc. Chỉ trừ những quầng đen kịt tương phản, chúng tích tụ lại như một hố đen vũ trụ mà không gì có thể xóa sổ được, một con dã thú luôn há miệng chờ thời cơ nuốt chửng cả thế giới ấy trong một màu tăm tối.Đã tròn hai tháng kể từ khi Hồng Anh nộp đơn với phòng đào tạo của trường xin phép tạm nghỉ học một năm. Số tiền cô tiết kiệm trước đó giờ không còn lại bao nhiêu, và cô cần dồn thời gian vào làm việc để có thể chi trả tiền học và phí sinh hoạt cho hai năm còn lại của bằng cử nhân. Đó là một ngày đầu đông nắng ấm, nhưng bóng tối nay đã phủ lên nó một màn lạnh lẽo u uất. Cả chiều cô làm việc tại một cơ sở sản xuất cơm hộp và những món ăn nhanh Hàn Quốc. Nhiệm vụ của cô hôm nay là đặt lượng cơm nhất định cùng nhân cá ngừ trộn sốt mayonnaise đã được đong đo sẵn bằng một nhân viên khác trong “dây chuyền” vào trong khuôn hình tam giác trên tấm rong biển, rồi tuồn cho nhân viên tiếp theo gói lại thành những samgak kimbap* xinh xắn. Một nhiệm vụ đơn giản và liên tiếp lặp lại đến mức nhàm chán. Cho đến thời điểm tan ca lúc năm giờ chiều, cô mường tượng cuộc đời mình cũng có thể chui lọt vào một cái khuôn hình tam giác như thế, gọn ghẽ cả cơm, cả thịt, cả sốt, để rồi được gói lại chờ xuất xưởng.Thành đã hẹn trước với cô qua điện thoại rằng sẽ gặp cô quãng sáu giờ chiều tại quán cà phê trên đường Lê Quý Đôn, đối diện với công viên Kỳ Bá. Trước khi tạm nghỉ học, cô từng làm việc bán thời gian tại văn phòng của thầy, cho điểm bài tập về nhà của sinh viên dựa theo tờ đáp án được thầy đưa sẵn. Nhưng rồi, số tiền tiết kiệm cùng với phần lương ít ỏi của một, hai công việc bán thời gian chẳng còn đủ để có thể giúp cô trang trải học phí của kỳ học sắp tới. Cô vẫn biết thầy Thành là một con người tử tế và đáng mến, một giảng viên không chỉ cô mà rất nhiều sinh viên khác tại trường nghệ thuật Thái Bình hết mực tôn trọng. Dù vậy, cô cũng không khỏi bất ngờ khi nhận được cuộc gọi từ Thành, với đề nghị rằng anh có thể giới thiệu cho cô một công việc tại nhà một người bạn họa sĩ, hi vọng sẽ giúp đỡ cô phần nào đó về mặt tài chính.Cô bắt chuyến xe buýt với dự định sẽ đến trước giờ hẹn chính thức tầm mười phút theo đúng phép lịch sự, nhưng khi vừa bước qua ngưỡng cửa quán cà phê, cô nhận ra anh đã đến điểm hẹn trước mình. Thành ngồi tại chiếc bàn cạnh những ô cửa gắn kính, một tay phác cử chỉ nhẹ nhàng báo hiệu để cô lại gần, tay kia vẫn còn lưu trên quai chiếc tách sứ. Sau khi khẽ vuốt lại mái tóc, Hồng Anh bước về phía bàn, cúi đầu chào thầy. Nụ cười của cô vẫn rạng rỡ như vầng trăng rằm, bất chấp cái không gian chật chội buồn tẻ với những giai điệu lặp đi lặp lại cô vùi mình suốt hai tháng nay. Cô gọi một ly ca cao nóng, còn anh gọi thêm một tách hồng trà có pha sữa. Cuộc trò chuyện giữa họ bắt đầu dưới ánh sáng vàng dịu của những chiếc đèn treo hình quả lê, trong bầu không khí yên ắng của quán cà phê nhỏ vắng khách.*Samgak kimbap: cơm nắm được gói thành hình tam giác, món ăn rất phổ biến tại các cửa hàng tiện dụng ở Hàn Quốc.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx