sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Dưới những ánh sao - Chương 06

Cánh cửa ốp inox lóe ánh vàng của cầu thang máy từ từ đóng lại. Thành chạm nhẹ ngón tay trỏ lên màn hình cảm ứng để thang máy di chuyển xuống tầng một. Trên bảng điện tử hiển thị một mũi tên nhấp nháy hướng xuống dưới, và những con số sáng một màu đỏ rực thay phiên nhau diễu trước mắt anh, ẩn hiện chớp nhoáng.41… 40… 39… 38… 37… 36… 35…26… 25… 24… 23…09… 08… 07…Thang máy trượt đi êm ru. Nếu không nhờ có bảng điện tử chắc hẳn sẽ chẳng ai nhận thức được mình đang ở tầng mấy, đang chuyển động hay đang đứng yên, và nếu chuyển động thì theo phương và chiều nào. Một cảm giác như thể tồn tại trên trái đất với những chuyển động quay theo trục mịn màng đến mức ta chưa bao giờ có thể cảm nhận được chúng. Thành bỗng thấy mình chìm trong bối rối và lạc lõng, nhưng anh cố gạt những xúc cảm vô ích đó sang một bên. Liếc nhìn chiếc đồng hồ to bản đeo trên cổ tay trái, anh khẽ thở dài. Cuộc gặp mặt với phía nhà xuất bản đã kéo dài hơn so với dự kiến, nhưng nếu anh bắt chuyến SkyTrain về Thái Bình bây giờ, anh vẫn còn kịp gặp mặt Hồng Anh tại quán cà phê điểm hẹn lúc sáu giờ chiều, thậm chí còn dư thời gian để ăn tạm một cái gì đó. Dù vậy, mắc kẹt nửa tiếng đồng hồ trong không gian ngột ngạt của con tàu cao tốc giữa đám học sinh ầm ĩ và lũ dân công sở phờ phạc vào giờ cao điểm là một điều anh ước gì mình có thể tránh được. Anh từng đọc một cuốn sách khoa học viễn tưởng viết về hành trình của những người còn sống sót sau ngày tận thế, nội dung chi tiết anh không còn nhớ rõ lắm. Nhưng trong đó có một cảnh gây ấn tượng mạnh mẽ đến anh, khi mà lũ lượt những người vẫy biệt thân nhân, bước lên con tàu điện ngầm để đến một trạm trú ẩn mới với những hứa hẹn về đồ ăn, thức mặc, và những tiện nghi khác, với hi vọng về một ngày tái ngộ. Rốt cuộc, từng tốp người một bị gây mê và lột sạch quần áo, trang sức, cũng như đồ đạc. Những thân thể trần truồng của họ lúc nhúc trong toa tàu được cố định trên một mặt phẳng dần nghiêng, bị đổ dồn vào miệng chiếc máy xay khổng lồ để trở thành thức ăn cho gia súc, phân bón, và nhiên liệu.Anh thầm nghĩ, những tuổi trẻ tê dại trống rỗng và những cái thây ngủ vùi chật ních trong những toa tàu tốc hành vào giờ cao điểm, so với hình ảnh những tảng thịt lõa lồ của cuốn sách khoa học viễn tưởng ấy, cũng không xa rời nhau là mấy. Anh bị bao trùm bởi một nỗi sợ hãi thường trực rằng bị ép chặt trong toa tàu chất chồng những tảng thịt ấy, anh cũng sẽ đánh mất khái niệm về bản thân mình trong đó. Ý thức anh sẽ ngủ yên, và anh cũng sẽ chẳng khác gì một tảng thịt trần trụi mà sau khi bị băm nát tươm và hỗn độn cùng bao vụn thịt khác, chẳng còn ai hay bất cứ một thế lực nào có thể phân biệt được nữa. Nỗi sợ hãi đó cũng không hẳn là không có cơ sở. Bởi lẽ, SkyTrain chỉ là một cái tên có phần huyễn hoặc giả tạo. Phần lớn những tuyến đường của nó chạy ngang mặt đất. Chỉ tại trung tâm thành phố, nơi mà nó có khả năng cản trở giao thông, và nơi quang cảnh qua ô cửa sổ của toa hành khách thúc đẩy du lịch, đường ray mới được dựng trên cầu cạn. Bao lần, ra đến ngoại ô thủ đô Hà Nội, toa tàu nhào xuống từ lơ lửng trời cao giữa những tiếng xé gió, khiến anh cảm thấy như mình đang bị quăng xuống những lưỡi dao sắc lẹm của chiếc máy xay. Và sau khi tự thỏa mãn rằng mình đã tạo ra được những thành phẩm hữu ích, toa tàu sẽ lại vun vút lao đi, chất lên nó những nạn nhân mới, những tảng thịt vô hồn mới.Trời lúc này đã tắt nắng, và không khí nhuốm lạnh u ám. Sau khi bắt xe buýt đến đoạn giao giữa đường Lê Quý Đôn và đường Lê Đại Hành, Thành rảo bước tới một quán cà phê đối diện với công viên. Thời nay, giới trẻ chuộng những cửa hàng phục vụ nhanh, với những chiếc cốc giấy dùng một lần để có thể mang đồ uống theo được. Những quán kiểu truyền thống như thế này, với thời gian đợi lâu hơn và giá cả cũng mắc hơn một chút, phần lớn phục vụ cho những người trưởng thành. Anh đã hẹn gặp Hồng Anh ở đây bởi thời điểm này quán thường vắng khách và khá yên tĩnh. Anh chọn bàn cạnh những ô cửa kính lớn trông ra đường Lê Quý Đôn. Ngoài bữa sáng muộn với Kiên, cả ngày hôm nay Thành vẫn chưa bỏ gì vào bụng, và giờ cơn đói và sự mỏi mệt chồm lấy anh như một con sóng cao quá đầu. Trong lúc đợi Hồng Anh, anh đã ngấu nghiến hết chiếc bánh croa-xăng. Đang nhâm nhi tách hồng trà thì bất giác anh nhận ra cô, trong chiếc áo len cổ lọ màu kem và quần jeans sẫm, tách khỏi đám người vừa bước xuống xe buýt, hướng về phía quán cà phê. Bóng dáng cô ngày một gần. Qua cửa kính, Thành có thể thấy được đôi má mũm mĩm của cô ửng hồng, và những lọn tóc cô hơi rối dưới làn gió đầu đông.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx