sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 21: Giả Thành Thật

Chung Nguyên vừa bị trúng tà vừa say nắng. Hắn nằm dựa vào mui thuyền, mắt nhắm hờ. Tôi cũng tựa vào mạn thuyền, mê mẩn ngắm nhìn Lục Tử Kiện chèo thuyền.

Lúc này, Lục Tử Kiện đã thôi không chèo thuyền nữa, để cho thuyền tự trôi theo dòng nước. Mặt hồ rộng mênh mông như tấm gương phản chiếu bầu trời trong xanh thăm thẳm. Cảnh vật tươi đẹp xung quanh như tôn lên vẻ cao lớn, dũng mãnh, khôi ngô, tuấn tú của Lục Tử Kiện. Ánh mặt trời chói chang chiếu rọi lên làn da bánh mật khiến cả người anh toát lên nét rắn rỏi, cường tráng rất nam tính.

Trước cảnh tượng đó, tôi chỉ biết ngẩn ngơ ngắm nhìn.

Bỗng nhiên, Chung Nguyên nhảy ra phá đám. Hắn đặt tay lên vai tôi, ngán ngẩm nói: “Thích rồi phải không?”

Lúc này, hồn tôi đang ở tận chín tầng mây, thấy hắn hỏi chỉ ngơ ngẩn gật đầu: “Đương nhiên rồi!”

Giọng nói lạnh lùng của hắn vang bên tai tôi: “Thích thì cũng không phải của cô.”

Nghe thấy vậy, tôi vô cùng tức giận, quay lại trừng mắt nhìn hắn, rồi gạt tay hắn ra khỏi vai mình.

Chung Nguyên cười đắc ý: “Sao nào, tôi nói trúng tim đen rồi đúng không?”

Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng không biết nói gì để phản bác bởi hắn đã biết rõ bệnh của tôi. Tôi dựa vào một bên thuyền, nhắm mắt lại, cố kìm nén cơn tức giận trong lòng.

Lục Tử Kiện là người hướng nội và ngốc nghếch trong chuyện tình cảm. Chuyện anh chủ động thổ lộ tôi chỉ dám tơ tưởng trong mơ. Được rồi, xem ra tôi phải tìm cách chủ động “tấn công” anh. Nghĩ đến đây, tôi liền mở to mắt, đứng thẳng dậy, đi đến bên thuyền, vờ ngắm cảnh bên hồ.

Sau khi nói vài câu với Lục Tử Kiện, tôi giả vờ đứng không vững, lao người về phía trước. Sau đó, tôi tiếp tục diễn màn trượt chân ngã xuống nước, rồi chỉ biết dùng hết sức gạt nước mà hét lên: “Lục sư huynh, cứu em!” Nói xong, tôi giả bộ chìm dần xuống nước, đợi anh nhảy xuống cứu.

Nói thật, tôi thấy phục mình quá đi! Trong một thời gian ngắn như vậy mà tôi có thể nghĩ ra một kế hoạch quá tuyệt vời. Thực ra, tôi là một tay bơi rất cừ, không có đối thủ. Tôi có thể ngâm mình trong nước nửa tiếng đồng hồ mà không cần bình dưỡng khí. Đương nhiên bây giờ tôi không thể để cho bọn họ biết điều này được, tôi phải giả vờ không cẩn thận bị ngã xuống hồ sau đó đợi Lục Tử Kiện diễn nốt vở anh hùng cứu mỹ nhân. Anh sẽ lo lắng nhảy xuống nước, rồi kéo tôi lên, sau đó tôi vẫn không tỉnh lại, và thế là hô hấp nhân tạo, hi hi…

Tiếp đó, chúng tôi sẽ có màn thân mật đầu tiên. Chuyện tiếp theo thì không cần phải nói nhiều, có ơn báo ơn, tôi sẽ lấy thân này để đền đáp ơn cứu mạng của anh, ha ha….

Tôi vừa nghĩ lan man vừa đợi người nhảy xuống cứu.

Quả nhiên, ngay sau đó, tôi được kéo lên thuyền. Tôi vẫn nhắm tịt mắt, cố tỏ ra không còn chút sức lực nào nữa, rồi dựa hẳn vào người anh để anh ôm tôi vào lòng. Chao ôi! Ngực của Lục Tử Kiện mới vạm vỡ, rắn chắc làm sao!… Nó khiến một kẻ đang giả vờ ngất như tôi không thể không chảy nước miếng.

Tôi được kéo lên thuyền, sau đó có ai đó ấn vào ngực tôi, đẩy hết nước trong miệng tôi ra. Đã diễn thì phải diễn cho chót, tôi cũng phun nước từ miệng ra như thể bị uống nước thật.

Bên tai tôi là giọng nói của Lục Tử Kiện: “Chung Nguyên, sao Mộc Nhĩ vẫn chưa tỉnh, hay là phải hô hấp nhân tạo cho cô ấy?”

Giọng của Chung Nguyên ngay sát tai tôi: “Để tớ thử xem.”

Tôi sực tỉnh, người cứu tôi là Chung Nguyên, là Chung Nguyên chứ không phải Lục Tử Kiện! Khi mở mắt ra, tôi nhìn thấy Chung Nguyên đang cúi xuống định hô hấp nhân tạo cho mình. Tôi vội vàng đẩy hắn ra rồi cười nói: “Tôi… tôi không sao rồi.”

Chung Nguyên thấy tôi đã tỉnh lại, thở phào nhẹ nhõm. Song ngay sau đó, hắn giận dữ kéo tay tôi, quát lớn: “Hóa ra từ đầu đến cuối cô không bị sao hết?”

“Đâu có.” Tôi không dám nhìn hắn.

“Đồ ngốc!” Hắn có vẻ rất tức giận, trong mắt như có hàng trăm, hàng nghìn ngọn lửa giận dữ đang cháy bừng bừng: “Trò đùa này có thể khiến cô mất mạng đó biết không?”

Tôi chán nản cúi đầu xuống, khẽ nói: “Tôi vốn bơi rất giỏi, không cần anh phải phí sức đâu.”

“Cô…” Giọng hắn lại càng giận dữ. Hắn dừng lại một lúc, rồi tiếp tục quát: “Được lắm, xem như tôi nhiều chuyện, dù sao thì cô sống hay chết cũng không liên quan gì đến tôi!” Dứt lời, hắn đi đến cuối thuyền ngồi, không nói gì nữa.

Hắn khiến tôi tức nghẹn cổ. Tôi quay mặt đi không thèm nhìn hắn, tiếp tục ngâm chân trong nước, nô đùa cùng những con sóng.

Lục Tử Kiện chỉ lắc đầu, nhìn tôi rồi lại nhìn Chung Nguyên với ánh mắt hoài nghi. Anh không hiểu vì sao chúng tôi cãi nhau. Nhưng không chỉ có anh, ngay cả tôi cũng không rõ tại sao lại vậy, càng nhắc đến càng thấy tức. Về phần Chung Nguyên, tôi cũng rất ít khi nhìn thấy hắn tức giận như thế, tên này tuy tính khí không tốt lắm, nhưng bản chất lại rất tốt, đúng là không thể hiểu nổi.

Lục Tử Kiện do dự một lúc rồi nói: “Mộc Nhĩ, Chung Nguyên cũng vì muốn tốt cho em thôi.”

Tôi định nói, nhưng Chung Nguyên đã lên tiếng trước: “Lục Tử Kiện, cậu không cần nói gì cả, tớ không bao giờ nói chuyện với cô ta nữa.”

Lục Tử Kiện ngây người, quả nhiên không nói gì nữa.

Lúc đó lửa giận trong tôi bỗng bùng cháy dữ dội, Chung Nguyên, anh ức hiếp tôi cũng được, tại sao anh lại ức hiếp Tử Kiện? Anh ấy chọc tức anh sao? Tôi vốn đã bực mình, giờ lại càng bực mình hơn: “Chuyện này thì liên quan gì đến Tử Kiện?”

Chung Nguyên lạnh lùng cười nói: “Tôi nói chuyện với Tử Kiện, liên quan gì đến cô?”

Tôi á khẩu, không nói được gì nữa. Cãi nhau không phải là thế mạnh của tôi, bất kể đối phương là kẻ như thế nào, huống hồ lúc này Chung Nguyên đang rất tức giận.

Không khí trên thuyền bỗng trở nên vô cùng ảm đạm, bốn người chẳng ai nói câu nào, chỉ còn lại tiếng khua mái chèo. Chiếc thuyền rẽ những khóm lá sen, chầm chậm trôi theo dòng nước. Hương sen thoang thoảng khiến đầu óc tôi thư thái trở lại, nhưng trong lòng vẫn hơi ấm ức.

Tứ cô nương ngắt một chiếc lá sen rất lớn, đặt lên đầu che nắng, nhìn rất buồn cười. Cô ấy ôm mấy đài sen ngồi bên cạnh tôi, vừa bóc vừa ăn, sau đó còn hỏi tôi có ăn không. Tôi lắc đầu. Thực sự bây giờ tôi chẳng còn tâm trạng mà ăn với uống.

Tứ cô nương ngồi sát lại gần tôi, mắng: “Đồ ngốc!”

Bị cô ấy mắng, tôi bỗng ngây người, nhưng lập tức phản bác: “Cậu bảo ai ngốc?”

Tứ cô nương nhìn thẳng vào mắt tôi nói: “Tớ nói cậu ngốc, Chung Nguyên đúng là đen đủi.”

Tôi trợn mắt nhìn cô ấy, đáp: “Các cậu ăn nhầm cái gì hay sao mà lại đi nói đỡ cho người ngoài, sao cứ bênh Chung Nguyên chằm chặp thế hả?”

“Phí lời!” Tứ cô nương dùng một đài sen đập vào đầu tôi. “Bởi vì người ngoài là rõ nhất, mọi người đều biết Chung Nguyên đối xử với cậu thế nào, nhưng cậu đã làm gì với anh ấy?”

Tôi đẩy đài sen ra rồi hỏi: “Cậu thử ví dụ xem? Sao lúc nào tớ cũng cảm thấy hắn ta thích bắt nạt tớ.”

Tứ cô nương lại lấy một cái đài sen khác đập liên hồi vào đầu tôi, đập nhiều đến nỗi tôi không thể nói gì được, rồi nói tiếp: “Xin cậu, Chung Nguyên nghĩ cậu xảy ra chuyện nên nhảy xuống nước cứu cậu. Lúc đó tớ sợ đến mức không dám nhúc nhích, may mà anh ấy phản ứng nhanh. Cậu nói cậu bơi giỏi, nhưng chúng tớ đều không biết, tình hình lúc đó, cậu giống như bị trượt chân ngã xuống nước, rất có thể nguy hiểm đến tính mạng. Ai dè đây lại là trò đùa của cậu, người ta bỏ bao nhiêu công sức cứu cậu lên, thật lòng như vậy mà lại bị cậu biến thành trò đùa, đừng nói Chung Nguyên, nếu là tớ thì tớ đã đạp cho cậu hai phát để cậu ngã xuống nước lần nữa rồi.”

Tôi cúi đầu xuống nói: “Tớ quá đáng như vậy sao?…”

“Lại còn không sao? Cậu còn dám nói không sao? Tớ phải nói cho cậu sáng mắt ra, cậu đã phụ sự quan tâm, lo lắng của người khác, cậu không có đầu óc, dám nghĩ ra trò như vậy để đùa, làm cho người khác lo lắng rồi lại không thèm quan tâm đến cảm nhận của họ. Cậu còn gì để nói không, nói thử xem nào?”

Lúc này, tôi chỉ biết im lặng nhận mấy cái đập của Tứ cô nương, rồi chán nản nói: “Tớ… tớ sai rồi…”

Tứ cô nương nghe thấy vậy mới ngừng gõ lên đầu tôi, tiếp tục ăn.

Tôi bỗng phát hiện ra những việc mình vừa làm rất quá đáng, thực ra tính mạng con người vô cùng quan trọng, ai nhìn tình hình lúc đó cũng rất lo lắng, sợ hãi. Chung Nguyên có ý tốt nhảy xuống cứu tôi, nhưng đến một câu cảm ơn tôi cũng không nói, lại còn mắng hắn nhiều chuyện… Huống hồ trò đùa này vốn dĩ không thể dùng, lấy sự lo lắng của người khác ra làm trò đùa, bản thân mình vui vẻ cười được, nhưng thật ra là vô cùng ấu trĩ.

Ông trời ơi, tôi có tội thật sao?!

Sau đó tôi kéo tay Tứ cô nương, nước mắt tuôn rơi nói: “Xin lỗi mọi người!”

Tứ cô nương không thèm quan tâm đến tôi, vừa ăn vừa nói: “Đi đi, người cậu cần xin lỗi không phải tớ, cậu không biết là ai sao, cách cậu khá xa kia kìa.”

Sau khi bị Tứ cô nương bỏ rơi, tôi liền đứng dậy đi về phía Chung Nguyên.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx