sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 22: Nhún Nhường Làm Hòa

Tôi đi đến cuối thuyền, ngồi xuống cạnh Chung Nguyên.

Hắn ngồi bắt tréo chân, không nói gì, gương mặt nghiêm nghị nhìn ra mặt hồ. Quần áo trên người chúng tôi đều đã được ánh nắng hong khô. Một cơn gió lạnh thổi tới làm tôi hắt xì liên tục.

Chung Nguyên thấy vậy liền quay lại nhìn tôi, nhưng vẫn không nói gì.

Tôi lấy tay quệt mũi, cảm thấy chuyện này rất buồn cười, huých tay hắn nói: “Chuyện đó… xin lỗi…”

Chung Nguyên vẫn lạnh lùng, không nói gì, cũng chẳng thèm quay ra nhìn tôi. Tôi biết lần này tôi đã chọc vào tổ kiến lửa. Tôi đã khiến hắn vô cùng tức giận, nên chỉ còn biết xin lỗi với vẻ vô cùng ăn năn hối hận: “Xin lỗi anh, tôi xin lỗi, tôi biết anh làm như vậy là tốt cho tôi, là tôi không hiểu chuyện, tôi… sau này tôi không dám thế nữa, anh đừng giận tôi nữa nhé?”

Chung Nguyên dùng móng tay cào nhẹ vào mạn thuyền nhưng vẫn không nói gì.

Tôi cắn răng, bất chấp nói: “Hay là… anh trừ lương của tôi cũng được.”

Chung Nguyên bỗng quay mặt đi, ngồi quay lưng về phía tôi. Tôi có thể thấy vai hắn khẽ rung lên. Có lẽ hắn đang cố kìm nén cơn tức giận. Dáng vẻ của hắn bây giờ như thể không muốn tha thứ cho hành động của tôi. Giờ đây, tôi có cảm giác mình là kẻ thất bại. Đúng là lần này tôi đã đắc tội với hắn, không chừng nếu có trừ lương của tôi thì hắn cũng chưa nguôi giận. Ông trời ơi, tôi phải làm sao đây?

Con thuyền nhỏ cứ trôi chầm chậm về phía trước. Tôi nhìn những đài sen vươn lên khỏi mặt nước, tiện tay ngắt một bông. Ai mà biết được rằng rễ của đài sen đó rất chắc, tôi không những không thể ngắt được mà còn bị nó kéo về phía trước. Chiếc thuyền tròng trành, lúc đó tôi nghĩ có lẽ mình sẽ ngã xuống nước lần nữa.

Nhưng Chung Nguyên đã kịp đưa tay ra kéo cả tôi và đài sen lại.

Tôi ngồi ngay ngắn, nhìn hắn rồi bất giác bật cười: “Cảm ơn anh, ha ha…”

Như sực tỉnh, Chung Nguyên lại im lặng, nghiêm nghị nhìn tôi. Mặt hắn vốn lạnh lùng giờ lại càng vô cảm, nhưng dù vậy trông vẫn rất đẹp trai.

Đương nhiên bây giờ không phải là lúc khen hắn đẹp trai. Tôi cầm đài sen, xun xoe nói: “Anh ăn hạt sen không?”

Nhưng hắn vẫn không đáp lại.

Tôi bóc hạt sen đưa cho hắn: “Ăn đi mà.”

Chung Nguyên dù có kiêu ngạo đến đâu cũng không thể cưỡng nổi vẻ ngon lành của những hạt sen xanh non này. Hắn cầm lấy, cho vào miệng. Tôi tiếp tục bóc hạt sen đút cho hắn. Giống như kẻ được giải thoát khỏi tội lỗi khủng khiếp, tôi cảm thấy lòng nhẹ nhõm, vui vui khi thấy hắn say sưa ăn như vậy. Hắn cứ để tôi đút hạt sen nhưng vẫn tỏ vẻ giận dỗi.

Trời ơi, tên này thật đáng ghét!

Song tôi vẫn cung kính với hắn, hy vọng hắn sẽ bớt giận khi nhìn thấy những nỗ lực của mình. Nhưng đáng tiếc lòng dạ tên này còn cứng hơn cả sắt đá, hắn chỉ mở miệng ăn hạt sen mà chẳng nói lời nào. Tôi phải kìm nén cơn giận dữ trong lòng, thử nghĩ cách khác xem có hiệu quả gì không.

Lúc này, thuyền của bọn Tiểu Nhị cũng dần tiến đến gần thuyền của chúng tôi. Tiểu Nhị đứng ở mũi thuyền. Nhìn thấy tôi và Chung Nguyên như vậy, cô ấy liền hét lớn: “Ha ha, tớ nhìn thấy rồi nhá!”

Nghe thấy vậy tay tôi bỗng run lên, hạt sen trong tay rơi tõm xuống nước.

Tiểu Nhị càng phấn khích hét to hơn: “Hai người tình cảm quá, nhưng mà Đầu Gỗ, cậu cũng phải chú ý đến hình tượng của mình chứ, Lục tiểu công đang nhìn các cậu kìa.”

Nghe cô ấy nói tôi cảm thấy rất khó chịu, mặt bỗng đỏ bừng. Hình như... hình như chúng tôi làm như vậy có vẻ quá gần gũi thì phải.

Đúng lúc tôi đang do dự thì Chung Nguyên quay lại nhìn tôi. Hắn không quan tâm đến câu nói của Tiểu Nhị, nói: “Đừng để ý đến cô ta, chúng ta tiếp tục.”

Tôi: “…”

Tiểu Nhị, cậu làm tốt lắm, cuối cùng thì Chung Nguyên cũng mở miệng rồi.

Tôi chớp lấy cơ hội, tiếp tục lấy lòng ông bác này. Tôi vừa đút hạt sen cho hắn vừa nói đùa: “Chung Nguyên, anh còn giận không thế?”

Khuôn mặt hắn vẫn không chút biểu cảm: “Cô nói thử xem.”

Tôi nhanh tay đút hạt sen vào miệng hắn: “Tôi biết anh là một người rất độ lượng, đúng không?”

Chung Nguyên không hề khiêm tốn. Hắn bình thản nhận lời khen của tôi như thể đó là chuyện đương nhiên, nói: “Vì tôi khá độ lượng, nên nếu cô làm cho tôi một việc, tôi sẽ không giận nữa.”

Tôi cảnh giác hỏi: “Việc gì vậy?”

Chung Nguyên không nói gì, chỉ cười như thể đang cứu vớt một tâm hồn tội lỗi.

Năm phút sau.

Tôi phải đội một chiếc lá sen to tướng trên đầu, miệng ngậm một cành hoa dài thườn thượt, hai tay giơ ra trước ngực như một chú chó con, mặt hướng vào ống kính để tên khốn khiếp kia chụp ảnh.

Chung Nguyên đưa điện thoại lên, cười toe toét nhìn tôi: “Đầu Gỗ, cười lên nào!”

Miệng vẫn đang ngậm hoa nên làm sao mà tôi có thể cười nổi. Tôi chỉ nhăn nhó gượng cười cho xong chuyện.

Tạch, tạch! Điện thoại của Chung Nguyên đã chụp lại khoảnh khắc mang tính lịch sử của tôi. Tôi lớn bằng ngần này, đã từng làm rất nhiều chuyện mất mặt, chuyện mất mặt nào cũng khắc cốt ghi tâm, chỉ riêng có lần này là bị người ta lưu lại trong điện thoại. Cho nên có thể nói đây là chuyện mất mặt nhất trong cuộc đời tôi.

Tôi nhìn vào cái mặt dở khóc dở cười của mình trong điện thoại, lòng xót xa vô hạn.

Sau này, sau khi tôi kết hôn, bức ảnh cún ngậm cành sen này được chồng tôi đem đi rửa, lồng vào khung kính đặt trang trọng ở đầu giường. Mỗi ngày, trước khi đi ngủ, anh đều lôi ra ngắm nghía hồi lâu.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx