sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 25: Thanh Mai Trúc Mã

Chuyến đi thực tế hai tuần sắp kết thúc, đến ngày cuối cùng, chúng tôi ngồi quây quần bên nhau để ăn bữa cơm chia tay.

Đầu bếp Kim Bài thể hiện tài năng bằng cách nấu cho chúng tôi một bữa ăn toàn chế biến từ cá. Cá hấp, cá kho, cá nướng, canh đầu cá… Nhìn thấy một bàn toàn thức ăn ngon, nỗi buồn vì giờ phút chia ly sắp tới bị đẩy lùi, những ấm ức trong lòng cũng tiêu tan, thức ăn ngon vẫn chiến thắng tất cả.

Tứ cô nương cũng là người phàm ăn nhưng mà vì ăn quá nhanh, lại ngốc nghếch, nên cô ấy bị hóc xương cá chép. Mọi người xung quanh đều biết xương cá chép vừa nhọn vừa cứng, bị hóc không phải là chuyện đùa.

Chúng tôi nhất thời đều hoang mang, duy chỉ có Lục Tử Kiện là bình tĩnh lấy một chiếc đèn pin ra rồi đưa hai đầu ngón tay (chú ý là đầu… ngón… tay…) vào miệng Tứ cô nương, nhẹ nhàng an ủi: “Em đừng sợ…”

Tiểu Nhị ghé vào tai tôi thì thầm: “Lục Tử Kiện dã man quá!”

Tôi: “…”

Ngón tay của Lục Tử Kiện vừa đưa vào đã rút ra ngay, sau đó trên tay có một chiếc xương cá dài khoảng hai centimét. Cách tiếp cận điêu luyện như vậy của Lục Tử Kiện quả thật quá tuyệt vời. Chỉ có tôi ấm ức dõi theo hành động của bọn họ, không nói lời nào… Nhân vật nữ chính mà Lục Tử Kiện bao lần làm anh hùng cứu mỹ nhân vẫn không phải tôi…

Sau đó mọi người tiếp tục ăn. Lục Tử Kiện gắp một miếng cá, cẩn thận nhặt bỏ từng chiếc xương, để vào bát Tứ cô nương.

Tôi đã bị chọc tức đến chẳng còn cảm giác gì nữa.

Ngày hôm sau, ngoài Lục Tử Kiện, mọi người đều sắp xếp đồ đạc về nhà. Lão Đại, Tiểu Nhị, mỗi người đi một hướng đến nhà ga, bốn người còn lại đi ra bến xe.

Tứ cô nương phải đi đến thành phố B để lên máy bay, Lục Tử Kiện chọn một lý do dở ẹc để đưa cô ấy đến thành phố B.

Nhìn Lục Tử Kiện và Tứ cô nương ngồi trên ô tô, khi họ vẫy tay chào tạm biệt, nước mắt tôi lã chã rơi. Lúc này, trái tim tôi đang bị tổn thương. Bỗng nhiên, Tứ cô nương chạy từ trên xe xuống, tôi cứ nghĩ cô ấy không nỡ rời xa tôi, muốn ôm một cái ôm tạm biệt, ai ngờ cô ấy nắm lấy cổ áo rồi ghé sát vào tai tôi, dữ dằn nói: “Định gây sự chú ý với Lục Tử Kiện à, cẩn thận tớ xử lý cậu đấy.”

Tôi kinh ngạc, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, để lại hai giọt nước mắt trên vai cô ấy.

Sau khi Lục Tử Kiện và Tứ cô nương đi, ở bến xe chỉ còn tôi và Chung Nguyên. Tôi gãi đầu, bối rối nhìn Chung Nguyên. Tối nay, hắn sẽ lên máy bay đi Thượng Hải, tôi vốn nghĩ Chung Nguyên sẽ đi cùng Lục Tử Kiện và Tứ cô nương, nhưng không ngờ hắn lại từ chối một cách bí ẩn khiến tôi không thể giải thích được. Ai cũng biết Chung Nguyên vốn mặt dày, chắc chắn hắn không phải vì sợ làm chướng ngại vật mà đợi chuyến xe sau?

Lúc này Chung Nguyên bỗng vuốt vuốt mép, cười nói: “Tôi đột nhiên muốn đi du lịch.”

Tôi gãi đầu: “Du lịch? Đi đâu cơ?”

Chung Nguyên: “Những danh lam thắng cảnh xem mãi cũng chán rồi, lần này tôi muốn đi về một vùng quê nào đó ngắm cảnh.”

“Ồ, vậy tạm biệt!” Nói rồi tôi cầm vé xe, tìm chiếc xe mà tôi sẽ đi. Chung Nguyên đi đâu, làm gì chẳng liên quan gì tới tôi, chỉ cần hắn ta không bắt nạt tôi là được.

Chung Nguyên lẩm bẩm một mình: “Không biết dưới quê có khách sạn không, nếu ăn ở thì một ngày mất bao nhiêu tiền?”

Tôi bỗng quay lại, hỏi: “Anh nghĩ ra đi đâu chơi chưa?”

Chung Nguyên lắc lắc đầu.

Tôi nói tiếp: “Đầu năm nay rất nhiều người muốn đi du lịch đến các vùng quê, vì thế khách sạn ở đó đều rất đắt đấy. Mà theo anh định một ngày tiêu bao nhiêu tiền?”

Chung Nguyên giơ hai ngón tay lên tạo hình chiếc kéo.

Tôi chống nạnh: “Hai mươi? Anh nằm mơ à?”

Chung Nguyên mỉm cười: “Hai trăm.”

Tôi: “…”

Tôi nắm lấy cổ tay hắn, tự hào nói: “Đi theo tôi nhé!”

Tôi có chút hối hận vì đưa Chung Nguyên về nhà mình. Nói thật, mặc dù từ trước tới giờ tôi vẫn thấy phong cảnh quê tôi khá đẹp, nhưng đó cũng chỉ là cảm tính cá nhân. Chung Nguyên đi thưởng ngoạn những nơi nổi tiếng quen rồi, cảnh tượng nghèo nàn của quê tôi chẳng biết có lọt vào mắt hắn không. Tất nhiên hắn thích hay không không quan trọng, quan trọng là tôi sợ hắn không hài lòng mà không trả tiền cho tôi…

Nhưng bỏ đi thì tiếc nên tôi quyết làm người xấu đến cùng. Sau khi xuống xe, tôi chìa tay về phía Chung Nguyên: “Tạm lấy phí trong một tuần làm tiền đặt cọc.”

Chung Nguyên mở ví tiền: “Tôi chỉ còn một nghìn nhân dân tệ tiền mặt, thẻ tín dụng được không?”

“Thôi thôi, một nghìn thì một nghìn, nể anh là người quen đấy.”

Chung Nguyên rút tiền, mỉm cười nhìn tôi: “Vậy sao?”

Tôi ngượng ngùng cầm lấy, lảng tránh ánh mắt của hắn. Tôi quả là không hợp làm người xấu.

Cha biết hôm nay tôi về nên không đến nhà ông Trương Tam ở đầu làng phía đông chơi nữa mà ngồi dưới gốc cây bạch dương lớn trước cổng nhà hóng mát.

Khi tôi và Chung Nguyên về đến cổng, cha tôi vẫy vẫy chiếc quạt nan trong tay, mắt liếc qua tôi rồi lại nhìn Chung Nguyên dò xét. Cuối cùng, ông nói: “Nha đầu, có được nghĩ là con đưa chồng sắp cưới về ra mắt không?”

Tôi: “…”

Cha tôi đầu óc không được nhanh nhạy cho lắm, nhưng vẫn bình thường. Tôi lau mồ hôi nói: “Cha, người này tạm thời ở nhờ nhà chúng ta, cha không cần quan tâm đâu, chỉ cần không để anh ta chết đói là được.”

Chung Nguyên tiến đến, cúi người chào: “Cháu chào bác ạ!”, dáng vẻ của hắn ta trông rất giống một học sinh tiểu học.

Lúc đó cha tôi vui đến nỗi chẳng nói được lời nào. Cái tên Chung Nguyên này thật biết diễn kịch, tôi nghi là hắn ta đã đọc cuốn Sổ tay Trang X toàn tập của Lộ Nhân Ất, thậm chí có khi còn học thuộc lòng rồi.

Tôi cũng chẳng để ý những chi tiết nhỏ ấy nữa, xách đồ đi vào nhà. Tôi và cha đang ở căn nhà được xem là khá khang trang, nhưng đây không phải nhà tôi. Cha tôi có một người anh em kết giao, mấy năm trước phát tài, xây căn nhà này, trang hoàng rất đẹp. Sau đó ít lâu, nhà chú ấy lại mua một căn biệt thự trên phố huyện, rồi chuyển lên đó ở, ngôi nhà này để không. Chú ấy và cha tôi vốn thân thiết, trừ vợ là không dùng chung được, còn những thứ khác đều có thể. Lúc đó, chú thấy để nhà không thì phí, nên nài nỉ cha tôi dọn đến ở. Vì thế cha con tôi đã tạm biệt hai gian nhà nhỏ xiêu vẹo, cũ nát để chuyển về đây.

Nói đến đây, tôi không thể không nói về cha tôi. Cha tôi trước đây sống rất khổ cực, cũng may là được quý nhân giúp đỡ.

Khi còn trẻ, cha tôi làm nghề xách vữa, lúc xây nhà cho người ta bị ngã từ trên giàn giáo xuống nên gãy tay, từ đó không làm được việc nặng nữa. Lúc ấy ông không có bảo hiểm cũng chẳng có hợp đồng lao động nên không được bồi thường. Sau đó vợ của cha tôi (không phải là mẹ tôi) thấy cha không có tiền đồ, liền trốn theo một tên lưu manh từ nơi khác đến thôn tôi mở tiệm cắt tóc, tiện thể vơ vét gần hết tiền bạc và những thứ có giá trị trong nhà. Từ đó cha tôi bắt đầu sống cảnh cô đơn.

Chuyện đó vẫn chưa phải là chuyện đen đủi nhất với cha tôi, chỉ là không có vợ mà thôi, ông vẫn có thể tự nuôi sống bản thân. Ông ăn đủ no nghĩa là cả nhà không ai phải chịu đói, một mình cũng có cái vui của một mình. Đến một ngày, ông trời đã đem đến cho ông một đứa trẻ bị bỏ rơi khiến ông có thêm một gánh nặng mới.

Đứa trẻ bị bỏ rơi ấy chính là tôi.

Nói đến chuyện này thì tôi và cha đúng là có duyên. Mười chín năm về trước, cha tôi đang làm cỏ ngoài đồng thì trời bỗng nổi dông tố, chớp giật sấm vang, mưa to như trút nước. Bầu trời tối sầm đến mức giơ bàn tay lên còn không nhìn rõ năm ngón. Vì hay xem Tây du ký nên ông cho là có yêu quái đến, liền vác cuốc chạy về nhà, sau đó điều kỳ diệu đã xảy ra. Trời mưa to như vậy, còn có cả sấm sét, vậy mà trong đống âm thanh hỗn tạp ấy cha tôi vẫn nghe được tiếng trẻ con khóc… Không thể không nói đây chính là một điều kỳ diệu.

Ông nhặt đứa trẻ bị vứt bên lề đường về nhà, đứa trẻ xui xẻo ấy chính là tôi.

Lúc đó cha tôi không hề có tinh thần nhặt được của rơi trả người đánh mất. Ông không giao đứa trẻ cho cảnh sát mà giấu đi, coi nó như con đẻ để nuôi dưỡng. Nghe nói, hôm đó về nhà tâm trạng cha tôi rất vui, còn làm vài món ăn ngon, gọi mấy người anh em tốt đến uống rượu. Mấy người anh em của cha hỏi đặt tên cho đứa trẻ là gì, lúc đó cha tôi đang ăn một miếng mộc nhĩ nên khua cánh tay nói là Mộc Nhĩ, vừa hay ông mang họ Mộc.

Đây chính là lai lịch của tôi, không đến mức để được coi là truyền thuyết nhưng có thể nói là kỳ diệu. Tôn Ngộ Không còn biết mình chui ra từ khe đá, còn tôi từ đâu tới tôi cũng không hề hay biết.

Thôi, tôi cứ bị kích động mà nói tận đâu đâu… Khi được cha tôi dẫn vào phòng, Chung Nguyên cứ thân mật bác bác cháu cháu, nghe ngọt xớt. Hắn đúng là một tên nịnh thần thứ thiệt.

Phòng của Chung Nguyên ở ngay cạnh phòng tôi. Sau khi sắp xếp xong, cha tôi liền kéo hắn ra phòng khách uống trà, nói chuyện. Tôi thì ngồi ở chiếc ghế nhỏ vừa ăn dưa hấu vừa xem ti vi.

Chung Nguyên lôi từ trong túi hành lý ra một chiếc hộp vải nhỏ bằng nắm tay. Hắn lễ phép đưa cho cha tôi bằng hai tay: “Bác ạ, lần đầu gặp mặt cháu cũng không biết nên tặng bác thứ gì, nghe nói thứ này có thể bổ khí huyết thông kinh mạch, hy vọng bác sẽ thích.”

Cha tôi cười ha hả cầm lấy chiếc hộp, chốc chốc lại nói Chung Nguyên khách sáo, khen hắn hiểu chuyện, ưa nhìn…

Tôi không thể kiềm chế được nữa liền kéo Chung Nguyên sang một bên: “Này, anh lại tặng quà cho cha tôi làm gì?”

Chung Nguyên tỉnh bơ nói: “Tôi và bác tâm đầu ý hợp mà.”

Tôi cảnh cáo hắn: “Anh… đừng cho rằng tặng chút quà là có thể không cần trả tiền ăn ở nhé!”

Chung Nguyên chau mày: “Đầu Gỗ, cô thích tiền đến vậy sao?”

Tôi đỏ mặt: “Cái này... cái này là vấn đề nguyên tắc…”

Chung Nguyên: “Nếu có ai cho cô hai trăm triệu, cô sẽ cưới người ta à?”

Tôi trợn mắt nhìn hắn: “Tôi giống loại người đó sao? Hơn nữa cha tôi đã nói rồi, không cho tôi lấy người có tiền.”

Chung Nguyên nhìn tôi, mắt sáng quắc: “Tại sao vậy?”

Tôi đang định nói thì nhìn thấy cha tôi đang rướn cổ về phía chúng tôi nghe ngóng. Thấy hai chúng tôi bỏ rơi ông như vậy thật không hay, tôi kéo Chung Nguyên trở lại. Tôi đến bên cạnh cha, mở chiếc hộp đẹp đẽ ấy ra, chỉ thấy bên trong có hai hạt hồ đào đo đỏ, sáng bóng, giống như đá mã não, rất đẹp mắt. Tôi lấy hai trái hồ đào đó ra xem xét, biết chính xác đó là hạt hồ đào, liền thở phào nhẹ nhõm. Dù sao thì hai hạt hồ đào này cũng chẳng đáng giá là bao, tôi cũng không cần phải lo lắng khi thu tiền của Chung Nguyên.

Tất nhiên sau này cha tôi bị một người sành về đồ cổ lẽo đẽo nài nỉ cả tháng trời để mua lại hai hạt hồ đào đó. Lúc đó cha tôi mới thấy may mắn vì lúc đầu không để hai đứa bé đáng yêu này lấy ra ăn mất.

Để đáp lại món quà Chung Nguyên đã tặng, buổi chiều cha tôi không đến nhà ông Trương Tam. Ăn tối xong, ông vội vã đi. Cha tôi là người không thích khoe khoang, nhưng lại thích nói với người khác chuyện con gái ông thế này thế kia, đặc biệt là sau khi tôi thi đỗ vào trường đại học danh tiếng. Tất nhiên đối với bậc làm cha, làm mẹ thì điều này quả đáng tự hào, việc này tôi có thể hiểu được. Hôm nay ông cầm hai hạt hồ đào Chung Nguyên tặng hăm hở đến nhà ông Trương Tam. Tôi thực sự sợ khi phấn khích cha sẽ nói đây là do con rể tặng ông, chuyện này thì rất có thể.

Khi ông đến nhà ông Trương Tam, Trương Húc, người anh hàng xóm sinh cùng năm nhưng trước tôi mấy tháng đến tìm tôi nói chuyện. Tôi và Trương Húc cũng rất có duyên, từ tiểu học đến trung học rồi phổ thông chúng tôi đều là bạn cùng lớp, thường thì anh là lớp trưởng còn tôi là lớp phó học tập. Tất nhiên lên phổ thông, tôi học không tốt nên không được làm lớp phó học tập nữa, còn anh thì vẫn làm lớp trưởng.

Nhưng sau này giữa tôi và anh xảy ra mấy chuyện khá khó xử nên hai chúng tôi không còn thân mật như trước nữa. Hôm nay anh đến tìm tôi, hai chúng tôi cũng không có nhiều chuyện để nói nên anh ngồi một lát rồi về.

Trương Húc đi ra, Chung Nguyên nhìn theo, hỏi đầy ẩn ý: “Bạn thanh mai trúc mã của cô à?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx