sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 26: Tình Sử Của Chúng Tôi

Thanh mai trúc mã. Cho dù giữa hai chúng tôi không hề có tình yêu, nhưng từ nhỏ hai đứa đã cùng nhau đến lớp, cùng nhau làm bài tập, mối giao tình đó đến nay vẫn còn, nên nếu có một cuộc cách mạng về tình cảm cũng chẳng có gì là khó hiểu. Thời cấp ba mới lớn, tôi đã từng phải lòng Trương Húc. Sau đó nghĩ lại, tôi mới nhận ra thứ tôi mong mỏi, khát khao hồi đó không phải là một người mà là một thứ tình yêu trong tưởng tượng.

Về sau, mọi chuyện trở nên hơi bi kịch. Thực ra cả hai đứa tôi đều tình trong như đã, mặt ngoài còn e, song Trương Húc có một nhược điểm, đó chính là mẹ của anh. Những lời mẹ Trương Húc nói còn có tác dụng hơn cả giáo viên ở trường. Nhớ lại hồi đó, khi chúng tôi mới nảy sinh tình cảm, thầy cô giáo có khuyên bảo thế nào, Trương Húc cũng không thèm để tâm. Nhưng khi về nhà, bị mẹ dạy dỗ một trận, anh liền co rúm lại. Tôi chỉ là một con nhóc dè dặt trong chuyện yêu đương nên còn biết làm thế nào được nữa.

Tôi cố kìm nén tình cảm của mình, chỉ đến khi thi đại học mọi người mới nói cho tôi biết chuyện anh bị mẹ ngăn cấm… Từ đó, tôi luôn nghĩ sau khi thi đại học, anh sẽ thổ lộ với tôi. Thật lãng mạn biết bao! Đáng tiếc vào cái đêm mong đợi đó, anh chỉ nói với tôi vỏn vẹn một câu: “Mẹ anh không cho chúng ta được ở bên nhau, mẹ nói hai chúng ta sẽ đến học ở hai nơi khác nhau.” Tôi có thể coi đó là một lời từ chối khéo léo của anh. Vài ngày sau, cha tôi nghe được những lời bàn tán phía bên nhà Trương Húc. Hình như mẹ anh không thích tôi vì thành tích học tập của tôi không tốt, không xứng với con trai bác ấy. Bác ấy muốn con dâu phải là một sinh viên đại học xuất sắc gì gì đó.

Nói tóm lại, tôi đã bị ghét bỏ.

Lúc đó, tôi giận sôi người, lập tức đi tìm Trương Húc để hai mặt một lời, xem rốt cuộc có chuyện như vậy không. Anh ta ấp úng hồi lâu, sau đó chỉ nói với tôi ba từ: “Anh xin lỗi.”

Một thời gian sau, hiệu trưởng và trưởng thôn kéo một đoàn người đến nhà tôi khua chiêng gõ trống.

Nếu như không có tôi, chắc chắn Trương Húc là trạng nguyên của huyện. Trường của anh là trường đại học B, nhưng trường đó không danh tiếng bằng trường tôi theo học. Khi nhập học, Trương Húc cũng có liên lạc, rủ tôi đi chơi. Nhưng lúc đó mọi suy nghĩ của tôi đều hướng về Lục Tử Kiện nên không quan tâm đến anh ta nữa.

Tôi kể tóm tắt câu chuyện cho Chung Nguyên nghe rồi nói: “Không ngờ anh cũng lắm chuyện như thế.”

Chung Nguyên chau mày nói: “Chẳng liên quan gì mà cũng một điều anh Trương Húc, hai điều anh Trương Húc, tại sao cô không gọi tôi là anh Chung Nguyên?”

Tôi ngượng ngùng đáp: “Tôi gọi như thế đã mười mấy năm rồi, nhất thời không thể sửa được.”

Chung Nguyên: “Tốt nhất là cô nên sửa đi, tôi nghe mà đau hết cả tai.”

Tôi nhăn nhó nói: “Chung Nguyên, anh xem, tôi và anh Trương Húc… Hức, chuyện giữa tôi và Trương Húc đều kể hết cho anh rồi, anh cũng nên kể tình sử của anh cho tôi nghe chứ? Tôi biết tình sử của anh chắc phong phú lắm, thế nên anh cứ kể chuyện nào anh nhớ nhất, đối với anh quan trọng nhất là được.” Tôi cho rằng, tình sử của Chung Nguyên chắc sẽ đáng đồng tiền bát gạo hơn tôi, thậm chí những đoạn gay cấn còn có thể bán đi kiếm tiền ấy chứ.

Chung Nguyên trầm tư hồi lâu, rồi đáp: “Trước đây tôi có thích một tiền bối, cha của tôi và cha của chị ấy là bạn thân, cũng có thể coi hai chúng tôi là bạn thanh mai trúc mã.”

Tôi gật gù: “Sau đó thì sao?”

Chung Nguyên thở dài: “Từ khi chị ấy đánh gãy chân tôi, tôi đã không còn nghĩ gì đến chị ấy nữa.”

Tôi: “…”

Tôi lau mồ hôi, vỗ vỗ vai hắn vẻ cảm thông, nhưng trong lòng lại thấy sảng khoái vô cùng. Hắn cũng có lúc bị người khác ức hiếp cơ đấy. Đúng là ông trời có mắt!

Chung Nguyên bỗng ngước mắt nhìn tôi, gượng cười nói: “Chắc cô vui lắm đúng không?”

Tôi hoang mang, xua tay lia lịa: “Sao lại thế được, tôi mà là loại người không trượng nghĩa đó ư? Thôi, chuyện không vui đó chúng ta đừng nhắc đến nữa, hãy nói chuyện nào vui đi. Ví như mối tình đầu của anh là khi nào? Còn thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy thì sao?”

Chung Nguyên không nhịn nổi cười: “Tôi mà đào hoa thế sao?”

“Đương nhiên rồi… À, không phải… Ý tôi là anh… anh khá cuốn hút, ha ha ha ha…”

“Thật ư?” Chung Nguyên nhếch mày, vẻ vui mừng lắm. “Nhưng... hình như tôi vẫn chưa có mối tình đầu.”

Tôi nuốt nước bọt, không tin vào tai mình, liền hỏi: “Chưa... chưa có sao?”

Chung Nguyên: “Chưa có, cũng giống như cô ấy.”

Một kẻ tai họa như hắn mà vẫn chưa có mối tình đầu sao? Cái thế giới này sao mộng ảo thế nhỉ?…

Chung Nguyên đã ở nhà tôi được mấy ngày nhưng không thấy hắn có ý định đi thăm nơi nào, thấy lạ, tôi bèn hỏi. Kết quả, hắn trả lời: “Mấy ngày nay muốn nghỉ ngơi một chút. Hay là mai cô dẫn tôi đi xem mặt trời mọc nhé!”

Tôi đúng là nhàn rỗi, sao lại tự kiếm việc cho mình?

Sáng sớm hôm sau, Chung Nguyên thùng thùng gọi tôi dậy. Tôi mắt nhắm mắt mở nhìn đồng hồ, mới có bốn giờ sáng, không thèm bận tâm đến hắn, lại nằm lăn ra ngủ tiếp.

Ai ngờ, tên xấu xa đó cứ đứng ngoài cửa gào thét: “Nếu cô không dậy, tôi xông vào đấy, tôi sẽ lôi cô dậy bằng được.”

Tôi vò nắm tóc mới mọc chưa đầy một tấc của mình, bực mình quát: “Đừng có vào, tôi vẫn chưa mặc đồ.”

Mấy ngày nay trời nóng nực, nên tôi thường cởi đồ khi ngủ, như vậy mới thấy thoải mái hơn một chút. Lúc này, tôi vẫn còn mơ màng chưa tỉnh hẳn nên vơ vội đống quần áo mặc lên người, bực bội ra mở cửa.

Chung Nguyên đứng ngoài cửa, ánh mắt xa xôi như đang nghĩ ngợi gì đó.

Tôi đưa tay ra xua qua xua lại trước mặt hắn: “Nghĩ gì thế?”

Mặt Chung Nguyên hơi hồng hồng. Hắn nói: “Không có gì, chỉ có điều… hình như cô mặc ngược quần áo rồi.”

Tôi bình thản đóng cửa, mặc lại quần áo. Những chuyện mất mặt tôi từng làm trước mặt Chung Nguyên không ít, thế nên chuyện xảy ra hôm nay chẳng nhằm nhò gì.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, tôi hậm hực nói với Chung Nguyên mình vẫn chưa ăn sáng. Kết quả, hắn ấn luôn một cây kẹo mút to đùng vào miệng tôi. Tôi vô cùng ngạc nhiên, tại sao trong hành lý của hắn cái gì cũng có, thậm chí còn nhiều đồ hơn cả túi thần kỳ của Đôrêmon?

Nhưng cây kẹo này quả thật rất ngọt ngào.

Tôi và Chung Nguyên cùng đi về phía cánh đồng. Không khí của buổi sớm mai thật trong lành, chim chóc cũng đã tỉnh giấc, đua nhau cất tiếng hót ríu rít vui tai. Những giọt sương đêm lấp lánh giăng đầy khắp nhành cây, kẽ lá, chỉ cần đưa tay chạm nhẹ là chúng sẽ rơi xuống như những hạt ngọc. Hai bên đường, trên nền cỏ xanh rì điểm xuyết những bông hoa dại nhỏ li ti, rực rỡ sắc màu. Cảnh vật vừa thanh nhã vừa mang hương vị mộc mạc của chốn thôn quê.

Chung Nguyên hít một hơi thật sâu, sảng khoái nói: “Quả nhiên không tồi.”

“Đương nhiên rồi.” Tôi hãnh diện ngẩng cao đầu, được Chung Nguyên khen ngợi không phải chuyện dễ dàng.

Lúc này, Tiểu Man, hoa khôi của làng tôi, đạp xe ngang qua. Một tay cô cầm tay lái, tay kia cầm cuốc, có vẻ đang đi ra ruộng để làm cỏ. Tiểu Man là một cô gái rất chăm chỉ, cha tôi thường hay khen cô ấy, bảo con trai nhà ai có phúc mới lấy được cô ấy.

Tôi nhìn theo bóng Tiểu Man, nói: “Đó là hoa khôi của làng tôi đấy, thấy thế nào?”

Chung Nguyên nhìn ra xa, gật gù: “Không tồi, còn đẹp trai hơn cả tôi.”

Tôi vuốt mồ hôi nói: “Anh không hiểu thế nào là vẻ đẹp khỏe khoắn nguyên sơ à? Các người đã bị đầu độc bởi quan niệm thẩm mỹ bệnh hoạn hết cả rồi.” Tiểu Man cao ráo, đẹp đẽ như một viên ngọc. Người trong làng tôi đều thích vẻ đẹp khỏe khoắn đó. Tôi cũng đã từng lọt vào danh sách hoa khôi của làng, nhưng sau đó vì gầy quá nên bị loại.

Chung Nguyên nghe tôi lảm nhảm, ngạc nhiên như nghe được kỳ tích. Hắn không phản bác gì, chỉ nói: “Thẩm mỹ của tôi chắc bất thường, nếu không thì sẽ…”

“Sẽ làm sao?”

“Không sao!” Chung Nguyên bỗng nhếch mép cười. “Tôi chợt nghĩ, cô thích Lục Tử Kiện vì cậu ấy trông khỏe khoắn đúng không?”

Tôi lưỡng lự một chút, rồi gật đầu. Mặc dù không quen nói với người khác chuyện tình cảm của mình, nhưng nếu nói với Chung Nguyên thì cũng chẳng vấn đề gì, vì dù sao hai đứa cũng đã tâm sự chuyện tình cảm của nhau rồi.

Chung Nguyên lại nói: “Bây giờ Lục Tử Kiện là của người khác rồi, cô có buồn không?”

Tôi gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói: “Lúc đầu đương nhiên thấy buồn, nhưng nếu cứ buồn mãi thì làm được gì. Mấy ngày qua tôi đã suy nghĩ, thấy rằng tình cảm của tôi với Lục Tử Kiện không thể coi là tình yêu, mà giống sự ngưỡng mộ hơn. Hức, dù sao thì anh ấy cũng là thần tượng của tôi. Người bình thường ai mà chẳng muốn được gần gũi với thần tượng của mình, nếu không thể thì cũng chẳng sao. Cũng chưa từng nghe nói có người nào vì thần tượng mình không thế này không thế kia mà nghĩ quẩn. Nói tóm lại, dù gì Lục Tử Kiện bây giờ cũng là của Tứ cô nương, phù sa không chảy ra ruộng người là được rồi.”

Chung Nguyên thở dài, nói: “Thế ư? Chắc tôi đã lo lắng thừa rồi.”

Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, cười nói: “Anh lo cái gì?”

Chung Nguyên cười nhạt: “Tôi lo cô nhất thời nghĩ không thông sẽ làm chuyện dại dột.”

Tôi lắc đầu cười nói: “Tôi giống người thích làm chuyện dại dột sao?”

Chung Nguyên: “Ngày nào mà cô chẳng làm chuyện dại dột.”

Tôi: “…”

Lúc này, hai đứa tôi đang ngồi trên một gò đất nhỏ, sau lưng là một cánh đồng khoai lang xanh tốt. Những dây khoai lang mập mạp, tươi tốt phủ đầy mặt đất. Trước mắt chúng tôi là cánh đồng hoa màu chạy dài ngút tầm mắt, cuối chân trời, một vầng mặt trời đỏ rực từ từ nhô lên.

Nhớ lại khi còn nhỏ, cô giáo dạy văn yêu cầu chúng tôi viết một bài văn miêu tả cảnh mặt trời mọc. Mỗi lần như vậy, tôi đều viết mặt trời như lòng đỏ trứng gà từ từ nhô lên khỏi chân trời.

Những đám mây ôm lấy mặt trời dường như cũng mặc lên mình bộ xiêm y vàng tươi, rực rỡ. Tôi nhìn vầng mặt trời trước mắt, những tâm sự cứ ùa đến, rạo rực trong lòng. Cuối cùng, không kìm nén nổi lòng mình, tôi quay sang hỏi Chung Nguyên: “Anh đến nhà tôi chơi lâu như vậy, sao không hỏi tại sao tôi không có mẹ?”

Chung Nguyên lặng lẽ nhìn tôi, cúi đầu nói: “Bác trai đã nói cho tôi biết rồi.”

Tôi thở dài: “Cha tôi đúng là không coi anh như người ngoài.”

Miệng Chung Nguyên lại nhếch lên như đang cười: “Thế à?”

Hai chúng tôi tiếp tục ngắm mặt trời mọc. Chung Nguyên nhẹ nhàng vỗ vai tôi nhưng không nói gì. Tôi mím chặt môi, cũng không lên tiếng.

Thực ra, không có mẹ thì có sao chứ, tôi đã có một người cha rất tuyệt vời.

Hôm nay là ngày họp lớp cấp ba của tôi. Trước khi đi, tôi dặn Chung Nguyên ngoan ngoãn đợi ở nhà, không được gây rối, càng không được đi ra ngoài một mình. Thật không may, tôi gặp phải Trương Húc ở bến xe… Hức, Trương Húc. Xe buýt đi từ làng tôi lên huyện phải một tiếng mới có một chuyến nên mọi người chẳng may chạm mặt nhau là chuyện rất bình thường. Tôi và anh bạn thanh mai trúc mã ngày nào cùng ngồi trên một chuyến xe. Chúng tôi ấp úng, nói với nhau vài câu chán ngắt.

Khi gặp lại, tôi và Trương Húc đã xóa bỏ hết chuyện cũ. Tôi cũng chẳng cảm thấy khó chịu khi gặp anh ta. Chỉ có điều, Trương Húc cứ bẽn lẽn như cô con dâu bị mẹ chồng ngược đãi. Tôi thấy thật kỳ lạ, chẳng biết trước đây tôi bị làm sao mà lại thích anh ta. Giờ nhìn kỹ lại, tôi thấy anh ta còn chẳng bằng Chung Nguyên. Mặc dù tên tiểu tử Chung Nguyên đó hơi xấu xa nhưng thỉnh thoảng cũng phát huy được vài ưu điểm…

Kỳ cục thật, sao vừa nhắc đến Chung Nguyên tôi liền có cảm giác không ổn cho lắm. Lẽ nào tôi đã bị hắn bắt nạt đến mức nghĩ ngợi hồ đồ rồi?

Họp lớp chẳng qua là dịp để tụ tập ăn uống bét nhè mà thôi. Hôm họp lớp vào kỳ nghỉ đông, tôi bị ốm nên không đến được. Có thể coi đó là buổi họp lớp đầu tiền kể từ khi tôi đỗ đại học. Hôm nay, vài giáo viên cấp ba của chúng tôi cũng được mời đến. Tôi và Trương Húc là học sinh cưng của thầy cô nên được ngồi cùng bàn. Đương nhiên, chỉ sau khi thi đại học tôi mới được liệt vào danh sách những học sinh cưng.

Nơi tụ họp của chúng tôi là một phòng khách rất rộng. Khi đang ngậm miếng cánh gà trong miệng, tôi bỗng thấy lành lạnh nơi sống lưng. Tôi ngẩng đầu nhìn, phát hiện phía xa có một bóng dáng quen thuộc đang đi tới. Sau đó, người tôi đầm đìa mồ hôi.

Nụ cười xấu xa đó, ánh mắt lạnh lùng đó…

Tôi ngẩng lên nhìn trời than, trong khi miệng vẫn ngậm miếng cánh gà: Chung Nguyên, sao âm hồn ngươi cứ lảng vảng quanh ta suốt thế?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx