sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 35: Rung Động

Tiểu Nhị nói, cô và Tiểu Kiệt phải chịu đựng nguy cơ bị hàng vạn phụ nữ miệt thị để làm bộ phim này, thực ra đây là bộ phim về tình yêu nam nữ đội lốt tình yêu đồng tính nam. Nhưng cô ấy cũng có cái khó của mình, vốn dĩ tìm mỹ nam đã khó, lại còn phải tìm hai mỹ nam đồng ý ôm ấp nhau thì quả là chuyện khó hơn lên trời.

Khoản tài trợ của Chung Nguyên và Tô Ngôn đã được gửi đến, Tiểu Kiệt cười tươi đến độ không thể khép miệng được. Hội Điện ảnh đã trang bị thêm một số thiết bị, lại còn đặt may cho mấy diễn viên chính chúng tôi mấy bộ đồ tươm tất. Đồng phục của trường tôi may rất đẹp, Chung Nguyên và Tô Ngôn mặc vào trông rất quyến rũ, còn về phần tôi, Tiểu Nhị nói bộ đồng phục phải chịu đựng tôi. (>_<)

Chuẩn bị xong xuôi, vào một ngày mùa thu không khí mát mẻ chúng tôi bắt đầu ghi hình.

Ngày ghi hình đầu tiên chúng tôi chẳng làm gì cả, mọi người tụ tập bàn bạc một lát, động viên lẫn nhau một chút rồi lao đến nhà ăn, ăn uống no say rồi lại đi hát karaoke. Là một người luôn tuân thủ nguyên tắc tập thể, tất nhiên tôi cũng đi theo họ để góp vui.

Lúc ăn cơm, Tiểu Nhị và Tiểu Kiệt, hai đứa xấu xa ấy, rót cho tôi một chút rượu khiến bây giờ tôi thấy đầu óc quay cuồng. Đến phòng karaoke, bọn họ lại thi nhau gọi bia, lúc đó tôi cũng cao hứng, uống cùng với mọi người.

Chung Nguyên ngồi bên cạnh tôi, giật lấy chai bia của tôi, nhăn mặt nói: “Say thế này rồi còn uống.”

Tôi lè nhè đáp: “Cứ... cứ uống... Đưa tôi!”

Chung Nguyên cầm lấy chai bia để ra xa tôi, tôi giành thế nào cũng không lấy lại được.

Lúc này, Tiểu Nhị cầm một chai bia mới mở, khoác tay lên vai tôi cười hì hì nói: “Kệ anh ấy, mất hứng quá! Nào, Đầu Gỗ, chúng ta uống!” Nói rồi, cô ấy đưa chai bia trong tay cho tôi.

Tôi cầm lấy chai bia chẳng nề hà gì ngửa cổ uống. Mới uống được mấy ngụm, lại bị Chung Nguyên lấy mất. Tôi tức lên, túm lấy hắn để cướp lại chai bia vốn dĩ thuộc về tôi. Kết quả là cái con người ấy hết lần này đến lần khác ôm tôi vào lòng, hạ giọng nói: “Đừng làm loạn!”

Đầu óc tôi ngày càng không tỉnh táo, lúc đó ngoài việc muốn uống rượu ra thì chẳng nghĩ được gì khác. Vì thế tôi túm lấy quần áo của Chung Nguyên giằng kéo, vừa kéo vừa kêu la: “Anh đưa rượu cho tôi, đưa cho tôi! Tôi ghét anh, anh mau đưa cho tôi!”

Cánh tay hắn đặt trên lưng tôi không hề di chuyển, phía trên đỉnh đầu tôi, một giọng nói vang lên: “Cô thực sự ghét tôi đến thế sao?”

Tôi lúc lắc đầu: “Tôi ghét anh nhất! Mau đưa rượu cho tôi.”

Tôi không những không lấy được rượu mà còn bị ôm chặt hơn đến mức hơi khó thở. Tôi chỉ biết kêu hừ hừ để thể hiện thái độ không hài lòng.

Lúc đó, một giọng nói lớn bỗng vang lên: “Bài hát này là dành tặng cho Mộc Nhĩ, bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ chính thức theo đuổi cô ấy. Mộc Nhĩ, chị đã đồng ý để tôi theo đuổi chị, phải vậy không?”

Tôi cảm thấy hình như có rất nhiều người đang nhìn mình, vì thế tôi cố ngẩng đầu nhìn mọi người cười hì hì.

Bỗng tôi bị một người lôi từ sofa dậy, sau đó bị kéo như bay ra khỏi phòng. Chân tôi chẳng có cảm giác gì mà cứ bị anh ta kéo đi, đợi khi dừng lại tôi đã nằm gọn trong lòng anh ta.

Ừm, cái mùi này có chút quen thuộc.

Tôi ngẩng đầu nhìn người đó, cười hề hề, nói không rõ tiếng: “Bạn học, bạn có hai cái đầu!”

Mặt anh ta mờ mờ ảo ảo, tôi nhìn không rõ. Anh ta nắm lấy vai tôi, đẩy tôi dựa vào tường: “Đúng là cô đã đồng ý để Tô Ngôn theo đuổi rồi sao?”

Tôi nhe răng cười: “Liên quan gì đến tôi, tôi chỉ muốn uống rượu.”

Hình như anh ta đưa tay vuốt vuốt má tôi: “Đừng đồng ý với cậu ta.”

Đúng lúc đó tôi lại gật đầu, cười hì hì nói: “Được, anh đưa rượu cho tôi, tôi sẽ không đồng…”

Không hiểu sao miệng tôi bỗng bị chặn lại, thứ gì đó mềm mềm đang cọ cọ lên môi tôi, còn có thứ gì đó trơn trơn tiến vào trong miệng, bịt kín miệng không cho tôi thở.

Tôi lắc đầu, muồn đẩy cái thứ trong miệng ra, nhưng đầu tôi đã bị giữ chặt, buộc phải đón nhận, eo còn bị người ta ôm lấy, càng lúc càng chặt, tôi sắp bị bóp chết rồi.

Nhưng tôi thấy cái thứ trong miệng cũng rất hay, trơn trơn còn biết động đậy, vì thế tôi cũng đưa lưỡi ra muốn thử xem có thể ngậm hết thứ ấy trong miệng không, nếu có thể ăn thì càng tốt. Nhưng lúc đó, cánh tay ôm lấy eo tôi bỗng chặt hơn khiến tôi càng lúc càng khó thở.

Tôi cứ tưởng mình bị nghẹt thở mà chết, nhưng cuối cùng cũng được thả ra. Ừm, hình như chỉ có đầu và miệng được buông ra, eo vẫn bị ôm lấy nên vẫn khó thở.

Tôi chợt cảm thấy trong bụng khó chịu, không thể chịu đựng được nữa, ậm ọe rồi nôn. Ừm, hình như nôn lên quần áo của ai đấy…

Trên đỉnh đầu tôi, một giọng nói lại vang lên: “Hôn tôi mà buồn nôn đến vậy à?”

Tôi bật lại: “Ừm, tôi khó chịu.”

“Cô ghét tôi đến thế cơ à?”

“Ừm, anh bỏ tôi ra, tôi khó chịu.”

“Có lúc đúng là tôi muốn bóp chết cô.”

“Hu hu, anh bỏ tôi ra, tôi muốn uống rượu.”

“Bỏ đi, những lời cô nói hôm nay đều là rượu nói, tôi không tin.”

“Thế tôi uống rượu được chưa?”

“Không được!”

Hôm sau, lúc tỉnh dậy tôi thấy mình đã nằm trên giường ở ký túc. Theo lời Lão Đại và mọi người thì hôm qua tôi về sớm hơn Tiểu Nhị, ừ, tôi được Chung Nguyên đưa về.

Mà quan trọng hơn là lúc đó Chung Nguyên bị ai nôn hết lên người…

Tôi cảm thấy chuyện thật đáng sợ, Chung Nguyên… Không thể nào là tôi làm chứ? Con người chung Nguyên vốn ưa sạch sẽ, nếu đúng là tôi làm, có trời mới biết anh ta sẽ nghĩ ra cách gì để trả thù tôi, tôi nghĩ hồi lâu, chắc không thể tránh được một cuộc chiến tranh lạnh.

Chết cái là tôi nghĩ đến nát óc cũng không nhớ ra tối qua rốt cuộc tôi có làm chuyện đó hay không. Trí nhớ của tôi chỉ dừng lại ở đoạn uống rượu cùng Tiểu Nhị, còn đoạn sau thì chẳng có chút ấn tượng nào.

Thôi bỏ đi, bây giờ lo lắng cũng chẳng có tác dụng gì, mọi chuyện đợi khi gặp Chung Nguyên rồi sẽ biết.

Sáng nay Chung Nguyên và Tô Ngôn có một cảnh diễn. Tiểu Nhị và Tiểu Kiệt thật không công bằng, vừa bắt đầu quay đã cho tôi ra rìa, đẩy cảnh của Chung Nguyên và Tô Ngôn lên quay trước. Sáng nay hai người đó diễn hình như là cảnh… Tôi lật lật quyển kịch bản, ừm, đánh nhau?

Vì thế tôi vội thu dọn rồi cong đuôi chạy đến văn phòng của hội Điện ảnh.

Khi nhìn thấy Chung Nguyên, hai chân tôi hơi bủn rủn. Lúc đó hắn đang ngồi tựa vào ghế trong văn phòng, trên tay vắt chiếc áo khoác đồng phục. Hắn mặc chiếc áo sơ mi cổ thêu họa tiết, kiểu cách rất đơn giản. Chiếc cúc cổ không cài, hơi lộ ra phần xương đòn trắng hồng. Ánh sáng của buổi sáng mùa thu xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào văn phòng, đọng lại trên tóc, trên hàng mi, trên môi hắn, hắn hơi cúi đầu, đứng từ chỗ tôi nhìn hắn, khuôn mặt ấy mang vẻ đẹp trầm tư mà vô cùng quyến rũ. Tôi nghĩ mình nhất định trúng tà rồi, tại sao lại cảm thấy càng nhìn Chung Nguyên càng thấy đẹp…

Chung Nguyên chợt ngẩng lên, nhìn về phía tôi.

Tôi giật mình, không hiểu sao đột nhiên lại thấy xấu hổ, suýt nữa thì quay người bỏ chạy.

Chung Nguyên hơi mấp máy môi gọi tôi: “Đầu Gỗ, lại đây.”

Tôi lấy lại hồn phách, vừa tiến lại vừa nghĩ Chung Nguyên muốn giết thì có tránh cũng chẳng được, thì hắn hơi rướn người về phía trước, cúi đầu nói: “Thắt cà vạt cho tôi.”

Đuôi mắt hắn ẩn giấu nụ cười, nhưng hình như không phải là nụ cười nham hiểm đầy mưu mô, tôi chột dạ, không biết trong bình hồ lô của hắn đang chứa loại độc dược gì.

Tôi cầm cà vạt đặt lên cổ Chung Nguyên, đo đo rồi lại đặt xuống, đưa tay cài chiếc cúc trên cổ áo. Chung Nguyên không nói gì chỉ nhìn tôi, nhưng tôi không dám nhìn hắn.

Chiếc cúc áo sơ mi của Chung Nguyên có cảm giác mát mát, hình như không phải làm từ nhựa hay giả pha lê, tôi vừa giúp hắn cài cúc vừa nói: “Cái này là pha lê à?”

“Ừ.” Chung Nguyên chỉ trả lời có một từ, giọng hơi lười biếng.

Pha lê! Tôi nghiến răng nghiến lợi. “Tiểu Kiệt chẳng công bằng chút nào, may cho anh bộ đồ tốt như thế này, áo sơ mi của tôi chẳng có cúc pha lê!”

Chung Nguyên vừa cười vừa nói: “Đây là áo của tôi.”

Tôi hơi lúng túng, cố lấy lại sĩ diện: “Quá xa xỉ, một chút truyền thống tốt đẹp cũng không có.”

Chung Nguyên vẫn cười: “Đúng.”

Tôi thấy hơi kỳ lạ, tính khí Chung Nguyên hôm nay quá tốt, dịu dàng như một chú thỏ trắng, đây rõ ràng không phải phong cách của hắn. Nhưng hắn càng không bình thường tôi lại càng phải đề cao cảnh giác, không chừng con người này lại sắp tung ra chiêu quái quỷ gì đấy.

Tôi cầm cà vạt luồn xuống dưới cổ áo hắn, mắt vẫn nhìn xuống không dám ngước lên nhìn hắn, hơi thở của hắn mơn man trên tay tôi, lạ thật, tôi thấy tay mình nóng bỏng, mặt càng nóng hơn…

Tôi cố trấn tĩnh nói: “Cái đó… Hôm qua…”

Chung Nguyên: “Hôm qua cô uống say.”

“Ừm, tôi biết.” Tôi cúi đầu thấp hơn, vô cùng bối rối. “Tôi muốn nói là tôi có làm gì quá đáng với anh không?”

Chung Nguyên nói, giọng đều đều như không có gì bất thường: “Có.”

Người tôi cứng đờ, lo lắng đến nỗi đầu ngón tay run rẩy: “Anh… không giận chứ?” Hình như đúng là hắn không tức giận, không biết là hắn đang có âm mưu gì?

Chung Nguyên: “Không giận.”

Tôi choáng váng ngẩng đầu lên nhìn hắn, quả là kỳ diệu, Chung Nguyên từ lúc nào lại trở nên độ lượng như vậy?

Chung Nguyên cúi đầu nhìn tôi, chép chép miệng nói: “Nếu chuyện gì tôi cũng giận cô thì sớm đã tức chết rồi.”

Đúng lúc đó một chuyện kỳ lạ xảy ra. Tôi nhìn vào đôi mắt sáng đen láy của hắn, trái tim như bị tê dại, thế này là thế nào?

Tôi vỗ vỗ ngực, hoang mang cúi đầu xuống tiếp tục giúp anh thắt cà vạt. Qua lớp vải ngón tay có thể cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể hắn, nóng nóng, ừm, tim tôi càng loạn nhịp.

Không khí hôm nay có một sự khác lạ mà tôi không thể diễn tả được.

Tôi thắt xong cà vạt, Chung Nguyên bỗng hỏi tôi: “Ăn sáng chưa?”

Tôi lắc đầu: “Không đói.”

Chung Nguyên chỉ về một góc bàn: “Ở đó có đồ ăn sáng.”

Tôi quay lại: “Anh ăn dở à?”

Chung Nguyên: “Thích ăn thì ăn, không thì thôi.”

Tôi: “…”

Vừa mới thấy tính khí tốt một chút, giờ lại đã hiện nguyên hình rồi, đúng là tôi không thể có bất cứ mộng tưởng gì đối với con người này. (>_<)

Tôi đi đến, lật lật đống túi nylon hỗn độn trên bàn, thấy bên trong còn nguyên một hộp sữa, bánh mì, xúc xích… vẫn chưa hề bị động tay vào.

Tôi có chút xúc động, thực ra Chung Nguyên không phải không tâm lý, chỉ là có lúc tính khí hơi kỳ quặc chút thôi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx