sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 36: Đánh Lộn

Tôi đang ăn sáng thì Tô Ngôn bỗng đi vào. Cậu ta nhìn thấy tôi, liền mừng rỡ nói: “Mộc Nhĩ, chị thấy tôi mặc thế này có đẹp không?”

“Cũng được.” Tôi không để tâm, gật đầu cho xong chuyện, nhưng bỗng cảm thấy có ánh mắt sắc lạnh nào đó đang hướng về phía mình, liền nói thêm: “Chung Nguyên của tôi mới đẹp.”

Chung Nguyên đắc ý hất cằm nhìn Tô Ngôn đầy khiêu khích.

Tôi đã gặp những kẻ tự mãn, nhưng chưa biết có kẻ lại tự mãn thế này, thật đáng khinh. (>_<)

Tô Ngôn không thèm quan tâm đến Chung Nguyên, bước đến bên cạnh tôi, tựa vào bàn, nhìn tôi nói: “Mộc Nhĩ, tối nay chị có rỗi không?”

Tôi chưa kịp nói gì thì Chung Nguyên đã trả lời hộ: “Tối nay cô ấy có môn học tự chọn rồi.”

Tôi vừa gặm bánh mì vừa gật đầu. Tôi là một cô bé ngoan, từ trước tới giờ chưa từng trốn học.

Chung Nguyên liền gọi Tiểu Kiệt: “Đạo diễn, mở máy đi.”

Tiểu Kiệt vội vàng giục mọi người mở máy. Tôi thấy chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi. Rõ ràng Tiểu Kiệt mới là đạo diễn, có đạo diễn nào lại nghe lời diễn viên không nhỉ? Tôi đã sớm nhận ra Chung Nguyên chẳng phải là kẻ dễ đối phó, đến đạo diễn cũng bị tên này bắt nạt, thật là xấu xa quá đi mất. (>_<)

Nhóm làm phim hùng dũng hành quân đến một bãi cỏ gần đó. Theo như kịch bản, Chung Nguyên và Tô Ngôn không đánh không là bạn, thế nên lần đầu tiên hai người gặp mặt sẽ đánh nhau một trận.

Mấy người họ bàn bạc một lúc, sau đó bắt đầu quay. Chung Nguyên và Tô Ngôn đứng ở bên đường tranh cãi vài câu, sau đó đột nhiên xông vào nhau. Chung Nguyên đấm vào mặt Tô Ngôn. Tô Ngôn không đợi nắm đấm đó chạm mặt mình, nhanh nhẹn tóm lấy tay Chung Nguyên, vặn cánh tay đối phương ra đằng sau, định khống chế Chung Nguyên. Nhưng Chung Nguyên đã nhận ra thế đó, liền xoay người theo, song phi một cú vào bụng Tô Ngôn, nhờ đó thoát khỏi thế gọng kìm của đối phương. Tô Ngôn buông tay, lùi lại phía sau, hầm hầm nhìn Chung Nguyên.

Tôi xông đến bên Tiểu Kiệt, lén nhìn: “Đạo diễn võ thuật của nhóm làm phim chúng ta là ai vậy? Thật bái phục!”

Tiểu Kiệt ngơ ngác nhìn hai kẻ đang di chuyển vị trí từ lề đường vào sâu trong bãi cỏ, lắc đầu nói: “Chúng ta không có đạo diễn võ thuật.”

Tôi kinh ngạc nhìn những động tác điệu nghệ của Chung Nguyên và Tô Ngôn, nói: “Đừng nói nhảm, tại sao hai người bọn họ lại có thể đánh giống cao thủ võ thuật đến thế? Nếu như động tác nhanh hơn một chút thì đã có thể đóng phim hành động rồi.”

Tiểu Kiệt không tin vào mắt mình, lắc đầu: “Tớ không biết, hôm qua tớ nói với hai người họ, cứ giả vờ là được, vì dù sao chúng ta cũng đang quay phim tình cảm.”

Lúc này, hai kẻ yêu nghề đã đánh đến bất phân thắng bại. Chung Nguyên đè Tô Ngôn xuống bãi cỏ rồi ngồi lên lưng đối phương, đột nhiên Tô Ngôn đấm thẳng vào mặt hắn. Tôi xem mà rùng hết cả mình, quá giống thật… Cùng lúc đó, mũi Tô Ngôn bắt đầu chảy ra một chất đo đỏ. Mắt cả hai đều đỏ ngầu. Họ giống như hai con mãnh thú xông vào cắn xé nhau, chỉ nhìn thôi mà cũng rụng rời cả chân tay.

Tôi vỗ vai Tiểu Kiệt, nói: “Ai phụ trách đạo cụ? Cũng không tồi, chuẩn bị máu giả như thật luôn.”

Tiểu Kiệt lại càng hoang mang: “Có... có chuẩn bị thứ đó đâu…”

Tôi thộn mặt, chuyện này hình như có gì đó không bình thường.

Lúc này, Tiểu Kiệt phản ứng khá nhanh. Cô ấy vội vàng hét lớn: “Không xong rồi! Mau kéo hai người họ ra, hai người đó đang đánh nhau thật đấy!”

Mọi người chạy lên trước, kéo họ ra. Hai kẻ đang hăng máu bị khống chế nhưng vẫn vùng vẫy, mắt đỏ ngầu như muốn xông lên tiếp tục đánh. May mà có nhiều người ngăn cản nên hai tên du côn này không thực hiện được ý đồ của mình.

Tiểu Kiệt túm lấy cổ áo sau của tôi, nói: “Mộc Nhĩ, lên đi!” rồi đẩy tôi vào giữa hai người.

Tôi vừa mắng nhiếc Tiểu Kiệt vừa kéo Chung Nguyên chạy đi. Tên Chung Nguyên này xem ra còn biết giữ thể diện cho tôi, không vùng vẫy nữa. Tôi thấy hắn cũng khá biết thời thế, cho dù có tiếp tục nán lại đây thì cũng sẽ bị đám đông kia thảo phạt, chi bằng nhân khung cảnh hỗn loạn này mà chuồn đi, hậu quả còn lại Tô Ngôn sẽ phải hứng chịu.

Tôi và Chung Nguyên ngồi trong vườn hoa gần hiệu thuốc. Một tay tôi cầm lọ thuốc, tay kia cầm tăm bông nhẹ nhàng chấm lên vết thương ở khóe miệng Chung Nguyên. Miệng hắn bị tím một góc nhưng may là vẫn chưa bị rách, trên người cũng không có chỗ nào bị thương.

Chung Nguyên thở hổn hển. Thấy vậy, tôi dừng tay lại, hỏi: “Đau không?”

Chung Nguyên khẽ lắc đầu: “Không sao.”

“Đau cũng phải chịu.” Tôi giúp hắn bôi thuốc, nhớ lại tình cảnh lúc nãy, liền cảm thấy rất kỳ lạ, bèn hỏi: “Tại sao lại thành ra đánh thật thế?”

Chung Nguyên cong môi, vết thương ở khóe miệng vì thế lại đau. Hắn thở dài, nhếch mày, mỉm cười: “Chẳng phải là vì muốn diễn cho thật một chút sao?”

Tôi không kìm chế nổi, lườm hắn nói: “Anh có vẻ yêu nghề quá nhỉ?”

“Cũng đúng.” Chung Nguyên đắc ý, chẳng mảy may nhận thấy mình là kẻ vừa gây chuyện. Hắn mím môi, hỏi: “Tại sao cô không kéo Tô Ngôn đi?”

“Tôi nhận ra anh là người đánh trước.”

Bị phát hiện, nên Chung Nguyên chỉ im lặng. Để tôi bôi thuốc xong, hắn mới khe khẽ nói: “Cảm ơn.”

Chung Nguyên bỗng dưng khách sáo khiến tôi cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Thế nên tôi cười ha hả nói: “Không cần cảm ơn đâu, dù sao tiền mua thuốc cũng là rút từ thẻ của anh.”

Hai đứa đều không biết nói gì nữa. Một làn gió thu thổi qua mang theo cái se lạnh của thời khắc giao mùa. Tôi nhìn những đóa cúc vàng nở rộ phía xa, lòng bỗng thấy lâng lâng.

Môn học tự chọn buổi tối thật nhạt nhẽo và vô vị, càng nghe tôi càng thấy buồn ngủ. Tôi nằm sóng soài trên bàn, ngán ngẩm vẽ những vòng tròn vô định lên sổ tay. Chung Nguyên ngồi bên cạnh, liếc thấy một mớ hỗn độn trong quyển sổ của tôi, liền tỏ vẻ coi thường.

Tôi chỉ còn biết buồn bực nhìn lên trần nhà mà than: “Chán quá đi mất!”

Chung Nguyên gật gù: “Vậy thì hãy làm chuyện gì hay ho một chút đi… hay là chúng ta tập kịch bản đi.”

Tôi quay mặt về phía hắn, nói: “Bây giờ là giờ học, tập cái gì mà tập.”

Chung Nguyên rút quyển kịch bản ra, lật lật giở giở: “Cảnh trong lớp học… Hức, có một cảnh tôi hôn trộm cô lúc cô đang ngủ.”

Mặt tôi nóng ran, ngượng ngùng nói: “Con nhóc Tiểu Nhị này thật không đáng tin cậy.”

“Nhưng tôi lại thấy cũng không tồi.” Chung Nguyên gấp quyển kịch bản lại, nói tiếp: “Vậy chúng ta sẽ tập chứ?”

Tôi vò đầu bứt tai, nói: “Anh tập đi, dù sao cũng là chuyện sớm muộn sẽ phải làm.”

Chung Nguyên gật đầu, sau đó lại hỏi: “Vậy cô muốn tôi hôn cô vào đâu? Má hay… môi?”

Hức, tôi chẳng hiểu gì cả: “Kịch bản không viết sao?”

“Không viết.”

Tôi tự thấy mình phải coi thường con nhóc Tiểu Nhị này: “Hôn má đi, tôi muốn giữ gìn nụ hôn đầu của mình.”

Bỗng tôi nhớ lại chuyện xấu xa mà Chung Nguyên đã làm với tôi dịp nghỉ hè, càng nghĩ càng thấy tức: “Cái đó không tính được chứ?”

Chung Nguyên không đếm xỉa đến sự bất mãn của tôi, nhẹ nhàng ấn đầu tôi xuống bàn, nói: “Bắt đầu nhé!”

Thế là tôi đành kìm nén lại mọi cảm xúc, nằm dài trên bàn giả vờ ngủ, đợi Chung Nguyên hôn.

Tôi áp một bên mặt xuống bàn, tự dưng thấy hơi căng thẳng, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra ngoài. Tiếng thầy giáo giảng bài và tiếng đám sinh viên đang nói chuyện riêng mỗi lúc một mơ hồ. Cảm nhận duy nhất của tôi lúc đó là tiếng thở gấp gáp của mình và tiếng trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực. Tôi không ngừng an ủi bản thân, hãy bình tĩnh nào, bình tĩnh nào, chẳng qua chỉ là một nụ hôn thôi mà, tôi sẽ hy sinh thân mình vì nghệ thuật.

Tôi nhắm chặt mắt nhưng vẫn cảm thấy được Chung Nguyên đang dần dần tiến sát về phía mình. Hơi thở của hắn phả vào mặt tôi mỗi lúc một rõ. Tự dưng tôi thấy mặt mình ngưa ngứa, rồi lại nong nóng như thể đi vào biển lửa, ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Chung Nguyên cách tôi rất gần, gần đến mức tôi có thể cảm nhận thấy rất rõ hơi thở của hắn. Song rất lâu sau, hắn vẫn chưa có bất kỳ động thái nào. Tôi nhắm nghiền mắt, người cứng đờ, đợi đến muốn rụng cả tim vậy mà Chung Nguyên vẫn chưa chịu làm tới. Cuối cùng, tôi hết cả kiên nhẫn, mở mắt ra nhìn.

Mặt Chung Nguyên gần như dán vào mặt tôi. Hắn đang cúi xuống nhìn tôi. Mắt hắn vừa đen vừa sáng, giống như một viên ngọc tỏa sáng giữa màn đêm. Hai hàng mi của hắn dài và mượt như được chải, nhìn vào hàng mi ấy ai mà chẳng xuyến xao. Nét mặt hắn dịu dàng nhưng khuôn mặt lại lãnh đạm, không chút biểu cảm. Ánh mắt hắn sâu thẳm như làn nước mùa thu.

Chung Nguyên cứ nhìn tôi chằm chằm như thế, không hề có ý định rời khỏi vị trí. Tôi thấy không khí giữa hai người chúng tôi lúc này hơi kỳ lạ, nhưng vừa định lên tiếng thì nghe thấy hắn thì thầm: “Mặt cô đỏ lên rồi kìa.” Dù nói vậy nhưng mắt hắn vẫn dán vào mặt tôi.

Mặt tôi đỏ lựng, nóng ran như có lửa đốt.

Chung Nguyên hơi cúi đầu, dịu dàng đặt một nụ hôn lên má tôi, nhẹ nhàng giống như cánh chuồn khẽ chấm lên mặt nước. Tôi nín thở, tim như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Đôi môi hắn mềm mềm, man mát nhưng gò má tôi lại nóng rực vì bờ môi mát lành đó.

Chung Nguyên quay người ngồi lại vị trí của mình, một tay chống cằm, cười toe toét nhìn tôi: “Sao mặt cô lại đỏ rực lên thế?”

Phí lời, anh đã bao giờ bị một kẻ khác giới hôn thử chưa? Tôi thấy hơi xấu hổ nên cũng ngại tranh luận với hắn, bèn quay mặt đi, rồi lại nằm nhoài trên bàn, không thèm quan tâm đến hắn.

Chung Nguyên quàng tay qua hai vai tôi, lắc nhẹ: “Sao thế?”

Tôi trốn tránh câu hỏi của hắn, vùi đầu vào hai tay, im lặng không nói.

Chung Nguyên như đang cố nhịn không để tiếng cười bật ra: “Cô xấu hổ à?”

Câu nói này càng làm tôi nhăn nhó, chỉ muốn tìm ngay một cái lỗ để chui xuống.

Chung Nguyên liền nói với vẻ vô cùng tự mãn: “Đầu Gỗ, có phải cô đã thích tôi rồi không?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx