sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 38: Đêm Đông Ấm Áp

Tôi lén hôn trộm Chung Nguyên, trong tích tắc là có thể hôn được hắn.

Xong đúng lúc đó, có một thứ màu vàng chợt rơi lên mu bàn tay tôi khiến tôi đau đến tận xương tủy.

Tôi kêu lên một tiếng, sau đó nhảy dựng lên, ra sức vẩy tay. Chung Nguyên bị tôi làm cho tỉnh giấc, nhanh chóng đứng dậy, lo lắng hỏi: “Cô làm sao vậy?”

“Tôi không biết.”

Giọng tôi gần như sắp khóc. Tôi có vẩy tay thế nào thì cái thứ đó vẫn không chịu rơi khỏi tay. Tôi đành ngừng lại quan sát thật kỹ xem nó rốt cuộc là thứ gì. Sau khi nhìn rõ, tự dưng tôi thấy da mình ngưa ngứa.

Tôi biết tôi là đứa khá đen đủi, nhưng tôi không nghĩ mình lại đen đủi đến mức này. Cái thứ vừa rơi trúng tay tôi lúc nãy là hai con ong vằn. Có lẽ chúng đang đánh nhau, một con chích vào tay tôi đau nhói. Khi nó từ từ rút chiếc vòi đó ra, cảm giác đau nhức như truyền cả qua dây thần kinh, buốt đến tận xương tủy. Tôi suýt ngất khi nhìn thấy hai con ong đáng sợ đó.

Chung Nguyên đột nhiên tóm lấy tay tôi, sau đó búng một phát thật mạnh. Hai con ong bị búng khỏi tay tôi, chưa kịp rơi xuống đất đã loạng choạng đập cánh, rồi bay đi mỗi lúc một xa.

Tôi nhìn chằm chằm vào mu bàn tay đang bị sưng tấy của mình, cơn đau mỗi lúc một nhức nhối.

Bỗng có một thứ gì đó man mát, ẩm ướt bao trùm lên phần bị sưng khiến tay tôi không cảm thấy đau rát nữa… Chung Nguyên đang cúi đầu, cẩn thận mút mu bàn tay tôi. Đầu lưỡi hắn liếm lên phần bị sưng, mơn trớn, nhẹ nhàng khiến cảm giác dễ chịu lâng lâng truyền từ tay ra khắp cơ thể. Đầu óc đang căng ra như sợi dây đàn của tôi vì thế cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.

Tôi không nghĩ động tác dùng miệng mút lại có hiệu quả đến thế. Nó có thể khiến tôi quên đi sự đau đớn, quên đi nỗi sợ hãi, thậm chí quên cả thế giới này… Tôi chẳng nhớ được gì ngoài đôi môi mềm mại đầy mê hoặc đó.

Tôi ngắm nhìn đôi lông mày hơi nhíu lại của Chung Nguyên, lòng thấy buồn. Cũng không biết vì sao tôi lại xao xuyến vì chuyện này đến vậy. Tôi vội vã rút tay lại, thật không may mu bàn tay của tôi đập vào miệng của Chung Nguyên.

Tôi chưa kịp rút tay về thì hắn đã tóm lại. Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, nói: “Đau không?”

Tôi lắc đầu, bỗng thấy đau ở một nơi nào đó tận sâu trong trái tim.

“Đau cũng phải chịu.” Chung Nguyên vừa nói vừa tiếp tục cúi xuống, mút lên vết thương của tôi.

Tôi mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng chẳng hiểu vì sao hai mắt bỗng ươn ướt. Nước mắt cứ thế chảy trào ra khỏi khóe mắt rồi lăn xuống hai gò má. Khuôn mặt tôi đỏ bừng, nóng ran.

Chung Nguyên mỉm cười, hai mày vẫn nhíu lại. Hắn buông tay tôi ra, sau đó dịu dàng vuốt đầu tôi nói: “Đau đến thế kia ư?”

Tôi lúng túng vuốt nước mắt, rồi lại lắc đầu.

Chung Nguyên dường như đã phần nào nhận ra sự khác thường của tôi. Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi, hỏi: “Rốt cuộc cô bị làm sao thế?”

Hắn hỏi như thế làm tôi càng khóc to hơn.

Tôi làm sao ư? Tôi đã phải lòng anh, nhưng lại không dám nói với anh…

Chung Nguyên thấy tôi khóc suốt như vậy, không biết phải thế nào, đành lắc đầu ngao ngán. Hắn nắm lấy bàn tay bị sưng của tôi, nói: “Đi thôi, ông chủ khu vườn này chắc có thuốc.”

Cuối cùng tôi đã biết cảm giác khi thích một người là thế nào. Tôi muốn cho Chung Nguyên biết, nhưng lại sợ sau khi biết, hắn sẽ từ chối tôi, sợ hai đứa vì chuyện này mà sẽ trở nên xa cách. Tôi muốn quên hắn nhưng ánh mắt không thể rời khỏi hình bóng của hắn. Tôi muốn theo đuổi hắn, nhưng khi nhìn thấy hắn cự tuyệt lời tỏ tình của hết người con gái này đến người con gái khác, tôi mất hết dũng khí. Cảm giác này không hẳn là bị giày vò, nhưng lại rất giống thế. Nhưng dù có đau khổ và bị giày vò thì bạn vẫn thấy rất vui, thấy cuộc sống của mình mỗi ngày đều đầy ắp những điều thú vị.

Tôi nghĩ, có lẽ tôi đã mê muội thật rồi.

Tôi và Chung Nguyên cứ ở bên nhau như vậy suốt hơn một tháng, nhưng chẳng có tình cảm gì đặc biệt. Sau khi quay xong những cảnh giữa Chung Nguyên và Tô Ngôn, phần lớn những cảnh còn lại hai chúng tôi đều diễn chung. Thực ra, Tô Ngôn đã nhiều lần thổ lộ tình cảm với tôi, nhưng trái tim tôi giờ đã dành cho Chung Nguyên, tôi không bận tâm đến những lời tỏ tình đó.

Thỉnh thoảng, Chung Nguyên lạnh nhạt nhìn theo bóng của một cô gái theo đuổi anh, sau đó quay sang hỏi tôi: “Vụ này giải quyết thế nào?”

Tôi đều bĩu môi, trả lời: “Cô ta còn chẳng bằng tôi.”

Sau đó, Chung Nguyên liền ngắm nghía tôi từ đầu đến chân, nói: “Đúng là không bằng cô thật.”

Cho dù những lời hắn nói là thật lòng hay chỉ vì lịch sự, lúc đó tôi vẫn thấy rất vui, vì ít nhất cũng có lúc hắn để ý đến tôi.

Có những lúc tôi ngồi mơ mộng rằng chắc Chung Nguyên cũng thích tôi nhưng tôi không có lý do nào để chứng minh điều đó là đúng. Hắn không thể thích tôi được, người hắn thích phải là một cô gái giỏi giang nào đó hoặc một thiên kim tiểu thư danh giá.

Thời gian cứ chậm chạp trôi qua, chớp mắt đã bước sang mùa đông. Mới trung tuần tháng Mười hai mà tuyết đã rơi, trời cũng trở nên lạnh lẽo.

Buổi tối, sau giờ tự học, tôi và Chung Nguyên cùng lách cách đạp xe về ký túc xá. Sự thật đã chứng minh, không chỉ có con người được đánh giá bằng hình thức bên ngoài, mà cả xe cũng vậy. Chiếc xe rách nát của tôi vốn đã hư rồi, giờ cõng trên mình hai kẻ nặng như chúng tôi là công việc vô cùng vất vả, vì thế chiếc xe phải kiên cường lắm.

Tôi ngồi sau xe, một tay ôm ba lô, một tay nắm lấy áo của Chung Nguyên. Ánh đèn đường chiếu xuống tạo nên một quầng sáng màu da cam trên lưng hắn. Tấm lưng đó thật ấm áp, thật khiến người ta muốn tựa vào.

Tôi ngượng ngùng gạt bỏ ý nghĩ đó, ngẩng đầu nhìn lên những bông tuyết bay lơ lửng trên không trung. Trong màn đêm đen huyền, những bông tuyết nhỏ xinh trắng muốt giống như những vì sao lấp lánh đang nhẹ nhàng rơi xuống.

Bên đường có một đôi trai gái đang cãi nhau, có lẽ họ là một cặp tình nhân. Người con trai tát vào mặt cô gái, sau đó bỏ đi. Cô gái nọ chỉ biết đứng ngẩn ra, khóc không thành tiếng.

Tôi bỗng có cảm giác, mình thực ra cũng rất hạnh phúc. Ít nhất với mối quan hệ lúc này, tôi và Chung Nguyên cũng hòa thuận, chắc tạm thời hắn chưa có ý định rời khỏi tôi.

Đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì chiếc xe đạp đột ngột dừng lại, tôi lao về phía trước, đập vào lưng của Chung Nguyên. Hức, đó là tấm lưng mà tôi đã mong được tựa vào từ rất lâu rồi.

Tôi ngại ngùng ho lên một tiếng, sau đó hỏi: “Sao thế?”

Người ngồi phía trước quay đầu lại, nhếch miệng cười: “Đầu Gỗ, cô mời tôi uống trà sữa trân châu nhé!”

Tôi nhảy xuống xe, chạy đến trước cửa tiệm bán trà sữa, lục lọi khắp các túi quần nhưng chỉ móc ra được năm đồng, đành tiu nghỉu mua một cốc, sau đó xin chủ quán cho hai chiếc ống mút.

Rất ít khi Chung Nguyên để tôi mời anh thứ gì, chẳng dễ gì mới có cơ hội này… Thật mất mặt quá!

Chung Nguyên đã xuống xe đợi tôi. Tôi đưa cốc trà sữa lên trước mặt anh, hai tay Chung Nguyên giữ xe nên không thể cầm lấy. Chung Nguyên bèn nghiêng người, cúi đầu hút hai ngụm, sau đó đứng thẳng dậy.

Tôi ôm cốc trà sữa vào trong tay, hơi nóng của trà như truyền từ cánh tay lên mặt tôi.

“Cũng không tồi”, Chung Nguyên vừa nói vừa cốc đầu tôi vẻ khen ngợi.

“Ừm, chúng ta đi thôi!”

Vậy là hai đứa cùng sánh bước trên đường. Chung Nguyên dắt xe, còn tôi ôm cốc trà sữa đi bên cạnh, thỉnh thoảng lại đưa lên trước mặt anh. Chung Nguyên không hề khách sáo, hút liền hai ngụm. Sau đó, tôi rút tay về, uống bằng chiếc ống mút còn lại. Lúc này, tôi có một cảm giác rất lạ, khó diễn tả bằng lời. Nhưng hơi ấm của trà lại khiến cho lòng tôi thấy vô cùng dễ chịu.

Sau đó… Hức…

Tôi nhìn bộ dạng lãnh đạm của Chung Nguyên, nhăn nhó nói: “Chung Nguyên, cái ống mút đó là của tôi.”

“Ừ.” Chung Nguyên bỏ ống mút đang ngậm trong miệng ra, nhếch miệng cười: “Thật không?”

Mặt tôi bắt đầu nóng ran. Tôi cúi đầu, ngượng ngùng “ừm” một tiếng, không dám nhìn Chung Nguyên.

“Đầu Gỗ”, Chung Nguyên bỗng dưng dừng lại. “Cô có biết mai chúng ta sẽ diễn cảnh gì không?”

Tôi gật đầu, mặt nóng bừng.

Nghe nói ngày mai tôi và Chung Nguyên sẽ diễn cảnh hôn nhau.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx