sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 39: Hôn

Dưới ánh đèn vàng lung linh, Chung Nguyên đứng nhìn tôi, mỉm cười. Nụ cười đó giống như ánh mặt trời giữa mùa đông giá lạnh, ấm áp nhưng lại rất mơ hồ.

Hắn nói: “Chúng ta liệu có nên luyện tập trước một chút không nhỉ?”

Giọng nói êm dịu như dòng suối mát lành đó khiến cả người tôi như cứng đờ, ngạc nhiên không thốt nên lời. Luyện tập một chút ư…

Chung Nguyên dựng xe đạp sang một bên, sau đó quay người nắm lấy vai tôi. Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi, nói: “Không được sao?”

Đôi mắt hắn vốn đã rất đẹp, lúc này hai đôi mắt đen láy đó lại ánh lên sắc vàng của đèn đường, càng trở nên rực rỡ. Một đứa con gái bình thường cũng không thể từ chối được ánh mắt đó, huống chi là tôi, một kẻ mong mỏi nó đã lâu...

Trên đường chỉ còn thưa thớt vài người, thế nên gan tôi cũng to hơn. Tôi nắm chặt tay lại, khẽ gật đầu. Được rồi, tôi thừa nhận tôi là kẻ lấy việc công làm việc riêng.

Có tiếng cười khe khẽ, Chung Nguyên nghiêng đầu về phía tôi.

Tôi vô cùng căng thẳng, mắt mở to, không dám nhúc nhích.

Một đôi môi mềm mại, ấm nóng đặt lên bờ môi tôi. Rõ ràng đã có sự chuẩn bị trước, vậy nhưng tôi vẫn trở tay không kịp. Người tôi đông cứng, hai mắt mở to nhìn mặt Chung Nguyên đang kề sát mặt mình. Lúc này, hắn cũng đang nhìn thẳng vào mắt tôi. Đôi mắt hắn như tỏa ra ánh sáng dịu dàng và ấm áp khiến tôi bỗng quên đi sự đụng chạm của đôi môi.

Là ảo giác đúng không? Tại sao tôi lại thấy ánh mắt hắn như thoáng cười với tôi?

Chung Nguyên đột nhiên buông tôi ra. Anh thè lưỡi liếm xung quanh miệng, nói: “Tại sao lại lạnh ngắt như vậy, cô lạnh lắm à?”

Tôi nhìn đôi môi bóng nhẫy ướt át của Chung Nguyên, muốn cắn một miếng… Hức, tôi càng ngày càng xấu xa rồi. (>_<)

Đầu tôi nóng bừng lên khi có suy nghĩ biến thái này.

Chung Nguyên giơ tay vuốt nhẹ mặt tôi rồi cười nói: “Cô xấu hổ à?”

Ngón tay hắn như có cồn, chất cồn đó khiến khuôn mặt tôi đỏ bừng. Tôi cúi xuống, không dám nhìn hắn. Chung Nguyên nâng cằm tôi lên, rồi lại đặt lên môi tôi một nụ hôn thật bất ngờ.

Đôi môi mềm mại, ấm nóng đó nhẹ nhàng cọ lên môi tôi. Sau đó, Chung Nguyên mở miệng ra, ngậm lấy bờ môi tôi, tôi bỗng thấy môi mình ngưa ngứa. Vẫn chưa chịu hài lòng, anh bắt đầu đưa lưỡi vào trong miệng tôi. Tôi thấy dường như mọi mạch máu trong cơ thể đều tập trung lại đầu môi, mọi thứ trên thế giới này như nhòa đi, chỉ còn cảm giác lâng lâng, nồng cháy là ở lại.

Chung Nguyên nghiêng đầu, hai mắt nhắm chặt. Hàng mi của hắn rung rung trông chẳng khác nào những chiếc lông nhỏ xinh bị gió thổi.

Cảm giác trên môi đột nhiên biến mất. Tôi vẫn còn ngẩn ngơ. Lúc này, Chung Nguyên đã buông tôi ra nhưng vẫn nghiêng về phía tôi. Môi hắn chạm vào má tôi, rồi lướt đến gần tai tôi, sau đó hắn thì thầm nói: “Đầu Gỗ, cô có thể nhắm mắt và đáp lại tôi được không?” Hơi thở ấm nóng của hắn phả vào tai tôi, tim tôi vì thế càng đập liên hồi.

Tôi nhăn nhó, bỗng cảm thấy mình thật vô dụng. Nhưng thực sự tôi không biết mình đã sai chỗ nào. Và tôi phải đáp lại hắn thế nào đây?

Chung Nguyên nắm lấy cánh tay tôi, rồi quàng lên cổ hắn: “Ôm tôi chặt vào.”

Tôi thấy hơi ngượng ngùng nhưng vẫn làm theo lời hắn nói, đan hai tay vào nhau, quàng lên cổ hắn.

Tay Chung Nguyên không đặt lên vai tôi nữa mà đỡ lấy eo tôi. Hắn ôm chặt tôi trong lòng, nói: “Nhắm mắt vào.”

Tôi thận trọng nhắm mắt lại. Trong bóng tối người ta thường nhạy cảm hơn. Lúc này, tôi và Chung Nguyên đã áp sát vào nhau. Tôi có thể cảm nhận được lồng ngực hắn đang phập phồng, thậm chí còn nghe thấy được cả hơi thở gấp gáp của hắn.

Chung Nguyên ngậm chặt lấy môi tôi, sau đó cắn nhẹ một cái. Tôi bị đau, định nghiêng về phía sau, nhưng ngay sau đó Chung Nguyên đã nhanh chóng đưa tay ra sau gáy, ép tôi phải đón nhận nụ hôn của hắn.

Dần dần, hơi thở của hai người càng ngày càng nóng bỏng, đến mức tôi như sắp bị tan chảy. Lưỡi của Chung Nguyên liếm bên ngoài hai hàm răng tôi. Sau đó, tôi bất giác mở to miệng, không chần chừ, chiếc lưỡi mềm mại đó trượt vào sâu trong miệng tôi. Trong tích tắc, lưỡi Chung Nguyên đã dạo khắp miệng tôi, sau đó quấn lấy lưỡi tôi đùa giỡn. Hắn vẫn thở đều đều như muốn rút hết sức lực trong người tôi. Tôi không còn đứng vững được nữa, chỉ có thể tựa lên người Chung Nguyên để hắn đỡ lấy cả cơ thể tôi.

Chung Nguyên ôm tôi mỗi lúc một chặt hơn. Chân tôi lúc này dường như không còn chạm đất nữa.

Dần dần, cảm giác lạ lẫm và khó chịu đã nhường chỗ cho những ngọt ngào và nóng bỏng. Người tôi lâng lâng. Tôi có cảm giác tất cả mọi thứ xung quanh đều chìm trong màn bong bóng lung linh, mờ ảo.

Thì ra khi được Chung Nguyên hôn sẽ có cảm giác như thế. Bạn sẽ thấy mình như đang chìm dần, chìm dần trong những xoáy nước ngọt ngào của tình yêu.

Nụ hôn đó tưởng chừng dài hàng thế kỷ. Đến khi tôi bắt đầu đầu mình thấy đầu mình quay mòng mòng vì thiếu không khí, Chung Nguyên mới buông tôi ra. Cả hai đứa đều thở gấp, hơi thở ấm nóng quyện vào nhau.

Chung Nguyên nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh, sau đó hắn nở nụ cười đắc thắng nói: “Đầu Gỗ, thừa nhận đi, em yêu anh rồi phải không?”

Tôi không thể tin nổi vào tai mình nữa. Anh ấy biết rồi sao? Làm thế nào bây giờ?

Chung Nguyên hôn nhẹ lên trán tôi, mỉm cười nói: “Đừng nhìn anh với ánh mắt như thế, anh đương nhiên có thể cảm nhận được điều đó…”

Tôi vô cùng bối rối, mặt bỗng nóng rực. Không biết phải làm thế nào, tôi đành đẩy hắn ra và bỏ chạy. Tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại phải bỏ chạy. Trong đầu tôi lúc này, mọi thứ cứ rối tung cả lên. Tôi không thể đối diện với hắn, không thể đối diện với con người tinh ranh hơn cả loài cáo đó.

Chẳng bao lâu, Chung Nguyên đã đạp xe đuổi kịp tôi. Giọng nói thân thuộc như đang cười của hắn bỗng vang lên bên tai tôi: “Đầu Gỗ, liệu em có thể chạy nhanh hơn xe đạp được không?”

Tôi nghiêng đầu liếc nhìn Chung Nguyên. Hắn đang cười với vẻ rất đắc ý. Chẳng hiểu sao, khi nhìn thấy bộ dạng đó, lửa giận trong tôi lại bùng cháy. Lúc này, cơn tức giận đã che khuất cả lý trí, thế nên, tôi co cẳng đạp vào phần dưới của chiếc xe.

Vì khoảng cách rất gần nên Chung Nguyên cũng nghiêng người theo hướng xe đổ. Nhưng đáng tiếc, chân hắn dài nên hắn đã kịp chống chân xuống đất, giữ thăng bằng.

Chỗ tôi đứng rất gần ký túc xá của tôi. Vì thế, nhân cơ hội này, tôi ba chân bốn cẳng lao về phòng. Đằng sau hình như có người đang gọi tôi, nhưng tôi không quan tâm, đầu óc tôi lúc này đã rối tung lên, không còn suy nghĩ được gì nữa.

Tôi lén lút lẻn vào phòng như một tên trộm, sau đó ngồi lên ghế thở hổn hển.

Bọn Nhất, Nhị, Tứ hù tôi sợ hết hồn, sau đó nhất loạt nhìn tôi. Tôi xua xua tay trước mặt họ, có ý muốn nói là tôi không sao cả. Sau đó, tôi nằm nhoài ra bàn, nghĩ lại cảnh tượng vừa diễn ra.

Trong đầu tôi chỉ xuất hiện hình ảnh một nụ hôn dài và ngọt ngào đến đê mê.

Nhưng chẳng có nghĩa lý gì, tất cả chỉ là giả vờ!

Khi nghĩ đến điều này, lòng tôi bỗng trở nên lạnh lẽo. Tôi dần thoát khỏi trạng thái của kẻ đang say và có thể suy nghĩ.

Chung Nguyên đã phát hiện ra, hắn đã phát hiện ra rồi…

Tôi bỗng thấy mình thật tội nghiệp. Ngay cả thích một người cũng phải âm thầm giấu kín trong lòng. Chung Nguyên đáng ghét, anh nhất định phải vạch trần điều đó mới được sao? Nếu cứ giả vờ như không biết gì cả thì có mất gì đâu?

Tôi càng lúc càng khó chịu. Ánh mắt của Chung Nguyên khi nói chuyện với tôi ngày hôm nay đã chứng tỏ hắn đang đợi xem trò cười của tôi. Thật là loài cầm thú mà!

Tiếp theo, hắn sẽ làm gì? Theo như tôi dự đoán, hắn sẽ nói: “Đầu Gỗ, ngại quá, nhưng tôi không thích cô”, sau đó sẽ là nụ cười lãnh đạm và ung dung. Hoặc là, Chung Nguyên cười khẩy nói: “Sao tôi có thể thích cô được chứ?” Hoặc hắn sẽ vừa cười vừa nói: “Ái dà, tôi đã biết mình có sức quyến rũ vô biên, đến cả một khúc gỗ như cô cũng phải thích tôi kia mà…”

Tôi vò đầu bứt tai, không cho mình được nghĩ tiếp nữa. Trí tưởng tượng của con người quả thật đáng sợ…

Đúng lúc đó, điện thoại của tôi rung ầm ầm. Tôi nhìn vào màn hình hiển thị, trán bỗng đổ mồ hôi.

Là Chung Nguyên.

Tôi nhìn màn hình điện thoại đang sáng rực, nhưng không nghe máy. Tôi không dám nghe máy, cũng không biết khi nghe rồi sẽ đối diện với Chung Nguyên như thế nào?

Điện thoại lại rung liên hồi, như thể người ở đầu dây bên kia biết tôi đang nhìn chằm chằm vào nó.

Tôi kiên quyết từ chối cuộc gọi, sau đó tắt nguồn.

Tôi mất ngủ cả đêm. Thứ Sáu, tôi và Chung Nguyên sẽ có cảnh hôn nhau. Nhưng sau chuyện ngày hôm qua, tôi thực sự không biết phải đối diện với hắn như thế nào. Vậy nên, tôi đành xin Tiểu Kiệt quay cảnh của người khác trước, sau đó giam mình trong phòng, không dám ra ngoài.

Buổi trưa, Tiểu Nhị về nói với tôi: “Chung Nguyên đang đợi cậu ở dưới tầng. Anh ấy bảo tớ nhắn với cậu rằng anh ấy sắp chết đói rồi.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx