sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 41: Bộc Bạch

Chung Nguyên nói: “Lục phủ ngũ tạng của anh sắp hỏng rồi, em còn chưa chịu hiểu sao?”

Người tôi cứng đờ, tôi ngẩng lên nhìn vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó liền bị anh ôm vào lòng. Chung Nguyên ghìm chặt tôi khiến tôi khó thở.

Chung Nguyên áp cằm lên đầu tôi, dịu dàng nói: “Đầu Gỗ, anh thích em, rất thích em.”

Tôi nuốt nước bọt, cảm thấy hồn mình như đã lìa khỏi xác, bay bổng trên chín tầng mây: “Thật… thật thế sao?”

Chung Nguyên không đáp lại, chỉ thì thầm mắng: “Đồ ngốc”, sau đó lại càng ôm tôi chặt hơn.

Tôi lấy hết sức nói: “Chung Nguyên… Em… em vì anh mà tức muốn chết…”

Chung Nguyên buông tôi ra, đặt hai tay lên mặt tôi, trán anh kề lên trán tôi. Đôi mắt sáng ngời của Chung Nguyên nhìn tôi thật lâu, sau đó anh mới lên tiếng: “Vậy em thì sao? Em có thích anh không?”

Tôi ngượng ngùng không muốn nói, dù sao anh cũng vạch tội em rồi, chứng tỏ anh đã biết.

Chung Nguyên không hiểu được những suy nghĩ của tôi lúc này. Ánh mắt anh bỗng trở nên lạnh lùng: “Nói đi, em có thích anh không?”

Tôi chớp chớp mắt: “Hức, có thích.”

Chung Nguyên càng thúc ép: “Thích ai?”

Tôi mím môi: “Thích anh! Chung Nguyên, em thích anh…”

Bỗng một nụ hôn ập đến khiến tôi không kịp trở tay. Tôi lùi lại nhưng Chung Nguyên đã nhanh chóng ôm lấy eo tôi rồi kéo tôi vào lòng anh.

Bờ môi Chung Nguyên nóng bỏng giống như muốn thiêu đốt một thứ gì đó. Anh cứ thế ngậm lấy môi tôi, chốc chốc lại day nhẹ khiến môi tôi hơi tê tê. Nhưng ngay sau đó, tâm trí tôi đã ngập chìm trong hương vị ngọt ngào của nụ hôn. Cuối cùng, tôi chủ động ôm Chung Nguyên, nhắm mắt, đón nhận nụ hôn của anh.

Cánh tay Chung Nguyên siết chặt lấy tôi. Hai đầu lưỡi chúng tôi quấn chặt vào nhau, thắm thiết và nồng nàn.

Tôi như bị hút hết sinh khí, nắm lấy áo Chung Nguyên, gắng sức đẩy anh ra. Lúc đó, Chung Nguyên mới buông tôi ra. Anh nhìn tôi với ánh mắt như muốn đốt cháy tất cả, lại siết chặt tôi trong lòng. Anh phả hơi thở nồng nàn của mình vào tai tôi. Tôi nhắm chặt mắt, có cảm giác dường như đây không phải là sự thật.

Chung Nguyên bỗng chà nhẹ hai bờ môi lên vành tai lạnh ngắt của tôi khiến tôi cảm thấy ngưa ngứa nhưng lại rất ấm áp và dễ chịu. Tôi bất giác cười thành tiếng.

Chung Nguyên nhả vành tai tôi ra, khẽ cười. Một lúc sau, anh thì thầm: “Đầu Gỗ, cuối cùng anh cũng đã đợi được đến ngày hôm nay.”

Dù đang ở trong lòng anh nhưng tôi vẫn thấy mọi thứ hơi mơ hồ: “Em vẫn cho rằng anh không thích em, khó chịu mỗi khi nhìn thấy em.”

Chung Nguyên cắn tai tôi, cười nói: “Thế nên em mới là Đầu Gỗ.”

Tôi cọ cọ vào ngực anh, nói: “Vậy tại sao anh lại thích em?” Anh có rất nhiều sự lựa chọn mà.

Chung Nguyên mỉm cười: “Anh cũng muốn biết. Anh như bị trúng tà, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến em.”

Tôi ôm anh thật chặt, cảm giác ngọt ngào trào dâng trong lòng: “Em cũng vậy.”

Sau đó, cả hai đều im lặng, đứng ôm nhau dưới bầu trời tuyết rơi trắng xóa. Trên đường, người qua kẻ lại, tôi xấu hổ vùi mặt vào ngực Chung Nguyên. Hic, thế này liệu có phải là vừa ăn cắp vừa la làng không nhỉ?

Về đến ký túc xá, tâm hồn tôi vẫn như bay bổng trên mây. Mọi chuyện diễn ra như một giấc mơ, đến bây giờ tôi vẫn thấy lòng mình ngọt ngào đến đê mê nhưng lại có chút gì đó bất an.

Tôi lướt vào phòng giống như một cái xác không hồn. Tiểu Nhị đang chơi điện tử, ngoái đầu lại nhìn tôi, sau đó cười rất gian: “Hà hà, Tam Đầu Gỗ, hôm nay cậu bị Chung Nguyên làm gì vậy? Có vẻ anh ấy ra tay hơi độc ác nhỉ?”

Tôi chột dạ, nhưng vẫn thấy có gì đó hơi kỳ lạ, thận trọng hỏi: “Sao cậu biết?”

Tiểu Nhị cười khà khà khiến tôi hình dung ra hình ảnh con sói đóng giả bà ngoại trong truyện Cô bé quàng khăn đỏ. Lúc này, Lão Đại và Tứ cô nương cũng vừa về. Lão Đại nhìn thấy tôi liền hỏi: “Đầu Gỗ, tại sao môi cậu lại sưng vù lên thế kia? Cậu lại ăn cay rồi phải không?”

Tôi: “…”

Bây giờ tôi đã hiểu vì sao Tiểu Nhị cười nham hiểm như vậy.

Tiểu Nhị và Lão Đại nháy mắt với nhau, sau đó cười đểu nói: “Tam Đầu Gỗ nhà mình bị người ta cắn, vậy mà vẫn giả vờ là trong sáng lắm ấy.”

“Tớ vẫn trong sáng mà.” Lão Đại vừa nói vừa đi đến phía tôi, nâng mặt tôi lên ngắm nghía. Sau một hồi, cô ấy gật gù nói: “Thì ra Chung Nguyên cầm tinh con sói.”

Mặt tôi bỗng đỏ lựng. Tôi chỉ biết trốn sau ghế, không dám nói gì. Lão Đại vuốt đầu tôi, cười nói: “Lại đây nào, kể cho bọn tớ con sói xám gian ác đã cắn chú thỏ con hiền lành như thế nào nào.”

Tôi đưa tay chống cằm, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Tình trong như đã chứ còn sao nữa. Nhưng tớ vẫn thấy chuyện này hơi kỳ lạ, các cậu thử nói xem tại sao Chung Nguyên lại thích tớ chứ?”

Lão Đại cốc đầu tôi nói: “Cô bé à, cậu có chắc mình không bị lóa mắt không?”

Tứ cô nương giải đáp thắc mắc này: “Đó chính là khôn quá hóa ngốc…”

Tiểu Nhị cười khì khì, chen vào: “Tứ Tứ, cậu nói ai đấy?”

Tứ cô nương đạp vào ghế của Tiểu Nhị, mặt không biến sắc nói: “Cậu lại xọ sang chuyện khác rồi.”

Tiểu Nhị lướt mắt qua màn hình máy tính, bỗng nhăn mày nói: “Lại là tên biến thái này.”

Lão Đại liền hỏi: “Tên biến thái nào? Lại là tên Trầm Tinh Thạch gì gì đó hả?”

Vậy là bọn tôi túm tụm trước máy tính của Tiểu Nhị. Trên màn hình, chỉ có hình một cái xác chết, bên cạnh là một kẻ vác đao sáng loáng đang hung hăng bước đi. Trên đầu tên hung thủ này hiện lên ba chữ “Trầm Tinh Thạch”.

Tiểu Nhị ấm ức đập bàn phím: “Mẹ kiếp, thao tác nhanh à? Chuẩn bị kỹ lưỡng à? Làm trộm cũng phải có tài, sớm muộn gì cũng có ngày lão nương băm vằm ngươi ra làm trăm mảnh! Không chỉ băm vằm, mà sẽ xóa sạch sự tồn tại của ngươi.”

Tiểu Nhị không hổ là kẻ múa bút thần sầu. Câu nói đó hình tượng đến mức khiến tôi bất giác rùng mình, bèn vỗ vỗ vai cô ấy nói: “Bớt giận, bớt giận, chỉ là một trò chơi thôi mà.”

Tiểu Nhị nhìn theo bóng kẻ thù đang đi khuất dần, nghiến răng nghiến lợi: “Ta... sẽ... báo... thù.”

Gần đây, Tiểu Nhị tham gia một trò chơi. Vì một lý do khá phức tạp, cô ấy đã đắc tội với một cao nhân tên là Trầm Tinh Thạch nên luôn luôn bị kẻ này truy sát. Cao nhân đó, theo lời Tiểu Nhị, là một kẻ biến thái, chẳng ra nam cũng chẳng ra nữ, thậm chí còn mạnh hơn cả Đông Phương Bất Bại. Những người Tiểu Nhị quen, không ai dám chọc tức kẻ này. Ngày nào Tiểu Nhị cũng gào thét phải báo thù, và ngày nào cũng thất bại thảm hại.

Ba đứa chúng tôi “à” lên một tiếng rồi giải tán, chỉ còn lại Tiểu Nhị ngồi trước màn hình máy tính thở ngắn than dài.

Hôm sau, tôi dậy rất sớm, nói chính xác là cả đêm tôi không hề chợp mắt. Đêm qua, tôi trằn trọc nghĩ về chuyện giữa mình và Chung Nguyên, sau đó lại vùi đầu vào chăn sung sướng cười thầm. Tôi thấy mình thực sự điên mất rồi.

Chung Nguyên đợi tôi ở dưới tầng từ lúc nào. Đêm qua tuyết lại rơi, vì thế cả đất trời như được khoác lên một lớp áo trắng muốt. Dưới màn tuyết trắng xóa, Chung Nguyên đứng nhìn về phía tôi, cảnh tượng đó đẹp biết bao!

Tôi chạy trên mặt đất phủ tuyết, dịu dàng đến bên anh, mỉm cười ngốc nghếch, không biết nên nói gì.

Chung Nguyên ôm lấy tôi, búng vào mũi tôi, cười nói: “Hôm qua em có ngủ được không?”

Tôi hơi xấu hổ khi nhớ lại bộ dạng điên rồ của mình đêm qua.

Chung Nguyên đặt một nụ hôn lên trán tôi, nói: “Cả đêm qua anh không ngủ được.”

Chung Nguyên kéo tay tôi: “Hôm nay chúng ta không đi bộ nữa mà đắp người tuyết nhé!”

Từ bé đến giờ, tôi chưa bao giờ đắp được một người tuyết hoàn chỉnh. Hôm nay, tôi thực sự không tin vào mắt mình khi thấy chỉ một mình Chung Nguyên đã đắp được hai người.

Đầu của hai người tuyết tiếp xúc với nhau, nếu nhìn từ mắt đến mũi, bạn sẽ thấy hai khuôn mặt đó đang nhìn vào nhau.

Hay nói cách khác, chúng đang hôn nhau…

Chung Nguyên cười rạng rỡ nói: “Có giống chúng mình không?”

Tôi ngoảnh mặt đi, người ta đang xấu hổ, có biết không? (>_<)


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx