sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 40: Ghen

Tiểu Nhị truyền đạt lại cho tôi cơn đói bụng của Chung Nguyên nhưng tôi vẫn không chịu xuống dưới tìm anh. Tôi rất muốn gặp anh nhưng lại sợ gặp anh, tâm trạng này thật là mâu thuẫn, quá mâu thuẫn.

Dù sao Chung Nguyên cũng là người thông minh, nhất định sẽ không chịu chết đói chỉ vì một tấm thẻ ăn cơm.

Cuối tuần, tôi trốn biệt trong phòng, sống qua ngày với mấy gói mì ăn liền. Đã rất lâu rồi tôi không phải ăn mì tôm. Chung Nguyên là kẻ rất cầu kỳ trong việc ăn uống, từ trước tới giờ không hề động đến các loại đồ ăn nhanh. Ngày nào cũng ăn cơm ba bữa cùng anh nên mì tôm đã trở thành món ăn quá đỗi xa vời đối với tôi.

Tôi chọc vào bát mì đang bốc hơi nghi ngút, thở dài. Làm việc gì tôi cũng nghĩ đến Chung Nguyên là sao?

Tôi ngán ngẩm lang thang trên diễn đàn của trường, rồi đánh hai chữ “Chung Nguyên” vào phần tìm kiếm. Tên này đúng là không khiến tôi phải thất vọng, có đến nguyên mấy trang liền viết về anh, trong đó có đến chín mươi phần trăm là những câu chuyện tào lao xung quanh anh, song trong mỗi mẩu chuyện đều liên quan đến một đứa con gái nào đó, tôi cũng được vinh hạnh lọt vào hàng ngũ đông đảo đó. Nghĩ lại hồi đó khăng khăng bắt Chung Nguyên phải giải thích rõ ràng, giờ thấy giá như anh cứ ngoan ngoãn làm theo yêu cầu đó của tôi thì có phải mọi chuyện đã yên ổn rồi không…

Tôi vừa nghĩ ngợi vẩn vơ, vừa kích chuột vào topic mới được mở gần đây liên quan đến Chung Nguyên.

Nhân vật nữ tai tiếng lần này là bạn cùng lớp Chung Nguyên, nghe nói cô ta thường làm bài tập nhóm với anh. Chính vì thế giữa hai người đã nảy sinh tình cảm, sau đó phát triển thành mối quan hệ nam nữ mờ ám.

Lại nghe nói, cô gái đó là hoa khôi của khoa Chung Nguyên. Trên diễn đàn còn đăng vài tấm ảnh của cô ta, trông khá xinh xắn, nhưng tôi lại thấy cô ta không xinh bằng hoa khôi của khoa tôi… Hức, hoa khôi của khoa tôi mới là mỹ nhân.

Thôi được rồi, tôi biết suy nghĩ đó là không được, nhưng trong hoàn cảnh này, tôi phải tự khích lệ tinh thần của mình chứ.

Nhìn tiếp xuống phía dưới, tôi lại thấy bức ảnh chụp chung của Chung Nguyên và cô gái nọ. Bức ảnh được chụp trong một khung cảnh khá trang trọng, hai người họ đều mặc vét, cô gái trang điểm rất xinh, còn Chung Nguyên mặc một bộ âu phục rất hợp, làm nổi bật dáng người cao ráo, cân đối của anh, nhìn mà chảy cả nước miếng. Tình yêu đúng là một thứ biến thái, nó không chỉ khiến bạn gần nửa năm không ăn mì mà còn có thể khiến chúng ta nhìn đối phương lúc nào cũng đẹp thậm chí cả lúc anh ta hắt xì…

Thôi nhé, lại con cà con kê rồi! Mặc dù rất ghen tị, nhưng mà tôi cũng phải thừa nhận hai người họ trông rất đẹp đôi.

Quan trọng hơn, Chung Nguyên còn mỉm cười với cô ta! Họ đang nhìn nhau cười, nụ cười trên khuôn mặt anh còn rất dịu dàng nữa chứ. Khi tôi và Chung Nguyên ở bên nhau, rất ít khi thấy anh cười như thế. Quả nhiên bọn con trai toàn là những kẻ háo sắc. Tôi mà trang điểm thì chưa chắc đã xấu hơn cô ta đâu nhé…

Nói qua nói lại, tôi vẫn chẳng phải cô nàng ngực lép đó. (>_<)

Tôi bực bội đóng trang web, dù nghĩ thế nào cũng vẫn thấy buồn. Tôi biết cảm xúc của mình bị ảnh hưởng quá nhiều vì Chung Nguyên, nhưng thực sự tôi không kìm chế nổi. Tôi không thể ngăn mình nghĩ đến anh, không thể không dõi theo từng cử chỉ, hành động của anh.

Tôi nhận ra mối quan hệ của mình và Chung Nguyên dường như đã biến thành mối liên hệ giữa chim con và chim mẹ. Một con chim mẹ có thể có rất nhiều con nhưng một con chim non thì chỉ có một mẹ mà thôi.

Hức, so sánh như vậy vẫn có vẻ không được hợp lý. Thực ra, chúng tôi giống như sao và mặt trăng hơn. Anh là mặt trăng, còn tôi là sao. Mặt trăng mãi mãi là một thiên thể có sức thu hút đặc biệt trong mắt mọi người, còn những vì sao như chúng tôi chỉ biết làm nền cho nó.

Tôi luôn luôn nhắc nhở mình, Chung Nguyên là kẻ nhiều tai tiếng, cô hoa khôi nọ cũng chỉ là một trong số những vệ tinh của anh. Nhưng trong sâu thẳm trái tim mình, tôi vẫn thầm hy vọng: Nhỡ đâu anh ấy cũng thích mình thật?

Vì ý chí kiên cường không thể dập tắt của anh, tôi phải ngồi lì trong phòng cả buổi chiều.

Buổi tối, tôi phát hiện mình đã tự kỷ ở trong phòng hai ngày, cũng đến lúc phải xuất đầu lộ diện rồi, có thực mới vực được đạo. Huống chi việc ăn mì suốt hai ngày đối với một kẻ cơm ăn ba bữa đều đặn như tôi quả là một sự đả kích lớn. Tôi cần được an ủi.

Tôi định đến siêu thị, lấy thẻ của Chung Nguyên để xoa dịu vết thương lòng mà anh đã gây ra cho mình. Song tôi lại đụng phải kẻ mà tôi sợ gặp nhất, chính là nhân vật nữ được giang hồ đồn thổi kia.

Họ vừa xếp hàng vừa cười nói với nhau trước quầy thu ngân. Cô hoa khôi kia còn cười toe toét nữa chứ, nước miếng suýt thì rơi cả ra ngoài.

Tôi bỗng thấy bực tức vô cùng, chẳng có bụng dạ nào mà mua đồ nữa, vội vàng quay đầu rời khỏi siêu thị.

Ra khỏi siêu thị, tôi chỉ biết đi lang thang vô định trên đường, vừa đi vừa đá tuyết dưới chân. Trong đầu tôi lúc này toàn là cảnh tượng lúc nãy, cả tấm ảnh trên diễn đàn nữa chứ, bộ quần áo họ mặc rất giống nhau, trông như áo đôi của các cặp tình nhân.

Càng nghĩ càng đau lòng. Đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì tôi vô tình đụng phải một người. Tôi ngẩng lên định xin lỗi nhưng khi nhìn thấy mặt người đó, câu “xin lỗi” không thể thốt thành lời. Tôi thực sự không biết làm thế nào, còn thấy hơi bực tức nữa chứ…

Tôi cố gắng trấn tĩnh, cười nhạt nói: “Thế người ta đâu, cô hoa khôi ấy?”

Chung Nguyên im lặng nhìn vào mắt tôi, đột nhiên nhếch mép cười nói: “Ghen à?”

Bị anh phát giác, tôi thấy vừa xấu hổ vừa tức giận: “Anh… đừng có nói lung tung.”

Vừa nói dứt lời, hai tay Chung Nguyên đã ghì chặt lấy tôi giống như đang ôm siết lấy một con thỏ. Anh thở dài, khó chịu nói: “Lục phủ ngũ tạng của anh sắp hỏng rồi, em còn chưa chịu hiểu sao?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx