sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 45: Sinh Nhật

Chung Nguyên ra đời trong hoàn cảnh khá oái oăm. Nghe nói anh sinh vào mười một giờ đêm ngày Ba mươi mốt tháng Mười hai. Kết quả là sau khi chào đời chưa được một tiếng, Chung Nguyên đã bị cha mẹ vứt sang một bên để chuẩn bị đón năm mới.

Tôi phải học cả ngày hôm đó, buổi tối còn phải làm thí nghiệm. Mặc dù chuyện này khiến Chung Nguyên không vui, nhưng tôi không còn cách nào khác.

Buổi trưa, khi ăn cơm, Chung Nguyên điềm đạm hỏi tôi: “Chuẩn bị quà gì cho anh thế?”

Tôi thẹn thùng: “Thêu gối cho anh nhé!” Gối thêu chữ thập hứa thêu cho anh vào kỳ nghỉ hè giờ tôi đã làm xong.

Mày Chung Nguyên hơi nhếch lên, anh nói với vẻ không hài lòng: “Cái đó em đã đồng ý làm cho anh rồi mà.”

Tôi xấu hổ, thực sự không biết nên tặng cho anh thứ gì. Tôi đành hỏi: “Vậy anh thích cái gì?”

Chung Nguyên cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, sau đó nhìn tôi tinh quái, rồi cười nói: “Tặng cả người em cho anh.”

Tôi: “…”

Mặc dù Chung Nguyên khá lưu manh, nhưng tôi vẫn thấy hơi áy náy. Thế nên, tôi quyết định, đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng: “Thôi được, hôm nay chúng ta qua đêm ở bên ngoài được chứ?”

Chung Nguyên cười đầy ẩn ý: “Qua đêm?”

Tôi vuốt mồ hôi: “Này, anh đừng có nghĩ linh tinh đấy…”

Chung Nguyên lại cười toe toét, hỏi: “Ơ, vậy nghĩ linh tinh là nghĩ gì?”

Tôi cúi đầu, bỗng thấy mặt mình nóng lên. Bây giờ, tôi có chút nghi ngờ không biết cuối cùng tôi là kẻ xấu xa hay Chung Nguyên là kẻ xấu xa.

Buổi làm thí nghiệm hơi phiền phức một chút.

Có thể nói, khi làm thí nghiệm, tôi luôn rớt lại phía sau. Tôi thường là người làm xong thí nghiệm cuối cùng. Không chỉ có thế, cứ cách vài phút tôi lại làm đổ thứ này, hỏng thứ kia. Cô giáo hướng dẫn thí nghiệm xinh đẹp đã quen mặt tôi. Mỗi lần nhìn thấy tôi, cô đều nhăn mặt lắc đầu.

Thường thì khoảng chín giờ tối tôi sẽ hoàn thành thí nghiệm. Vậy nên, tôi và Chung Nguyên hẹn gặp nhau lúc chín rưỡi. Ai ngờ, mới tám giờ Chung Nguyên đã đến tìm tôi. Lúc đó, tôi đang bị cô giáo xinh đẹp mắng vì làm vỡ mất chiếc bình dung dịch.

Mặc dù da mặt tôi không được dày lắm, nhưng những việc như thế này đã xảy ra quá nhiều, vì vậy tôi rất bình thản đón nhận.

Sau khi cô giáo đi ra ngoài, tôi mới nhìn thấy Chung Nguyên. Anh đứng ở cửa, mỉm cười nhìn tôi. Tôi coi như không nhìn thấy anh, cúi xuống dọn sạch đống bình vỡ, tiếp tục làm thí nghiệm. Một lúc sau, cô giáo quay lại mang theo một chiếc bình mới. Tôi tỏ ra là một sinh viên chăm chỉ, cần cù. Dù có hơi ngốc một chút nhưng tôi luôn có thái độ nghiêm túc trong học tập.

Song Chung Nguyên lại ngông nghênh đi vào phòng, sau đó đứng bên cạnh tôi. Anh nhìn một lúc, rồi nói: “Khó thế sao?”

Tôi trợn mắt lườm anh, nói vậy không phải là đang chế nhạo tôi sao… mặc dù tôi có ngốc thật. (>_<)

Cô đưa cho tôi chiếc ống nghiệm mới. Ánh mắt cô dừng lại vài giây khi nhìn thấy Chung Nguyên, sau đó quay sang tôi hỏi: “Bạn trai của em à?”

Tôi thấy hơi xấu hổ, câu hỏi này hình như không thích hợp để thảo luận trong phòng thí nghiệm.

Chung Nguyên thản nhiên, ngoan ngoãn lễ phép cúi đầu: “Em chào cô ạ!”

Cô giáo gật đầu: “Nếu đã có hẹn thì nên làm luôn đi.” Nói xong, cô liếc nhìn Chung Nguyên rồi mới đi.

Tôi nhìn theo cô, không hiểu liền hỏi Chung Nguyên: “Ý gì thế?”

Chung Nguyên cốc đầu tôi: “Ngốc ạ, ý của cô là hôm nay cô sẽ châm trước.”

Mặc dù vậy nhưng vì là một học sinh nghiêm túc nên tôi vẫn phải hoàn thành phần chính của thí nghiệm. Tôi vốn đã thấy mơ hồ với bài thí nghiệm này, nếu không bắt tay vào thử nghiệm thì làm sao mà hiểu được.

Đương nhiên bên cạnh tôi lúc này có một trợ thủ đắc lực, nếu không tận dụng thì hơi phí. Vậy nên…

“Chung Nguyên, anh đi rửa mấy ống nghiệm này cho em, chú ý rửa sạch bằng nước ion nhé!”

Chung Nguyên ngoan ngoãn ôm đống ống nghiệm đi đến chỗ bồn rửa.

“Chung Nguyên, anh đi cân cho em khoảng năm gam mangan và kali, nhớ chú ý đến bốn số thập phân đằng sau nhé!”

Chung Nguyên cầm chiếc bình chịu nhiệt, hăm hở đi đến bàn đặt hóa chất.

“Chung Nguyên…”

Một lúc sau…

“Đầu Gỗ, em nhầm axit clohydric từ không phẩy một lít sang một lít rồi.”

“Đầu Gỗ, đây là ống đo nồng độ axit, sao em lại dùng để đựng dung dịch kiềm?”

“Đầu Gỗ, vẫn chưa đủ thời gian để ống nghiệm đó xảy ra phản ứng, em đừng có động vào lung tung.”

“Ngốc quá, axit nitric đặc làm sao có thể nhỏ giọt được.”

Lại một lúc sau…

Chung Nguyên oai phong đứng bên bàn thí nghiệm, hất hàm ra lệnh cho tôi.

“Đầu Gỗ, dung dịch Fe3O4 đặc.”

“Đầu Gỗ, axit nitric loãng.”

“Đầu Gỗ, ly tâm chất này.”

“Đầu Gỗ, đi rửa ống nghiệm.”

Tôi ấm ức làm theo lời Chung Nguyên, trong lòng thực sự không hiểu nổi, tại sao đường đường một sinh viên chuyên ngành hóa như tôi lại bị một kẻ học về tài chính như Chung Nguyên sai vặt trong phòng thí nghiệm

Tôi hỏi Chung Nguyên. Anh vừa viết lại hiện tượng hóa học lên trên giấy, vừa nói: “Các bước thí nghiệm anh đã viết ra rồi, em cứ dựa vào đó mà làm… Ngoan, chép các hiện tượng phản ứng vào giấy báo cáo thí nghiệm, sau đó xin chữ ký của cô giáo là xong.”

Tôi cầm lấy báo cáo thí nghiệm, nước mắt lưng tròng chạy đến phòng cô giáo hướng dẫn. Cuối cùng, tôi vẫn không hiểu tại sao Chung Nguyên đã viết ra giấy các bước cần làm, mà tôi vẫn làm chẳng ra sao. Vấn đề này, nếu chỉ giải thích bằng một chữ “ngốc” thì vẫn chưa ổn.

Cô giáo liếc qua báo cáo thí nghiệm của tôi, sau đó ký vào bên dưới: “Làm rất tốt.”

Tôi nắm chặt tờ báo cáo trong tay, phấn khích nhìn cô giáo xinh đẹp, cô ơi, đây là lần đầu tiên cô khen em…

Cô giáo có vẻ hơi khó chịu khi bị tôi nhìn chằm chằm. Cô quay mặt đi, lãnh đạm nói: “Mắt nhìn người của em quả không tồi.”

Tôi vẫn chưa kịp phản ứng: “Dạ?”

Cô giáo không thèm quan tâm đến tôi, tiếp tục lật xem báo cáo của sinh viên. Tôi thầm nghĩ, cuối cùng cô giáo cũng chẳng thích gì tôi, vậy nên định lén chuồn đi. Nhưng cô bỗng gọi giật tôi lại: “Đợi chút.”

Tôi đứng sững lại, phấp phỏng nhìn cô: “Thưa cô…” Cô hối hận rồi sao?

Cô giáo gõ gõ lên mặt bàn, có vẻ khó chịu: “Em phải đền tiền chứ?”

Haizz, sao tôi lại quên mất chuyện này kia chứ? Tôi mò túi quần, chết rồi, tôi quên ví ở ký túc xá rồi.

Chung Nguyên đang đứng đợi ở ngoài phòng làm việc của giáo viên. Thấy tôi mãi chưa ra, anh liền đi vào. Tôi chỉ còn cách kéo kéo tay áo Chung Nguyên, nói: “Cho em vay ít tiền.”

Chung Nguyên mỉm cười, rút ví ra: “Bao nhiêu vậy?”

“Hai mươi mốt đồng năm hào.” Người trả lời là cô giáo.

Chung Nguyên đưa một tờ tiền in hình bác Mao ra. Thấy vậy, cô liền nhăn mày nói: “Không có tiền lẻ à?”

“Tiền thừa để dành cho những lần sau ạ!” Chung Nguyên vừa nói vừa kéo tôi ra ngoài.

Tôi cũng không bận tâm, số tiền đó khi quay về ký túc xá lấy ví tôi sẽ trả cho anh. Song tôi không thể nghĩ được rằng, chỉ một việc nhỏ này thôi đã khiến tôi gặp phải phiền phức sau này.

Tóm lại, tôi đã cùng Chung Nguyên tổ chức sinh nhật.

Nói là qua đêm nhưng tôi và anh chỉ cùng nhau đi hát. Có điều, đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn. Hát xong, chẳng hiểu sao chúng tôi lại kéo nhau đến một câu lạc bộ.

Chuyện này nói ra tương đối phức tạp.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx