sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 46: Kỷ Niệm Đáng Nhớ

Tôi đưa vỏ gối thêu chữ thập mà mình đã thêu suốt mấy tháng cho Chung Nguyên: “Chung Nguyên, sinh nhật vui vẻ nhé!”

Chung Nguyên mở hộp quà, lấy chiếc vỏ gối ra ngắm nghía. Trên mặt gối có thêu hình đại dương. Trong đại dương có hai chú cá, một trong hai đang cong vẩy cốc đầu chú cá còn lại. Chú cá bị cốc đầu trông có vẻ như đang bị ức hiếp, cả hai đều vô cùng đáng yêu.

Chung Nguyên chỉ chỉ hai chú cá nhỏ, nói: “Đây là em, còn đây là anh.”

Tôi giận dỗi nói: “Sao em lại là chú cá bị trêu chọc thế?”

Chung Nguyên nhìn tôi chằm chằm: “Có cần phải giải thích không?”

Tôi hậm hực cúi đầu, thôi được, em công nhận, em đúng là kẻ luôn bị bắt nạt… (>_<)

Buổi tối, tôi định tặng Chung Nguyên một bài hát. Sở trường của tôi không nhiều, nên cứ tính ca hát là một sở trường vậy. Là sinh viên, cuộc sống về đêm của chúng tôi chỉ quanh quẩn với hát hò và chơi bóng mà thôi.

Tôi và Chung Nguyên đến một câu lạc bộ cách trường không xa. Tết Nguyên Đán sắp đến nên không khí ở đây rất náo nhiệt. Vừa vào cửa, đập vào mắt tôi là tấm áp phích giới thiệu về cuộc thi bi-a của câu lạc bộ này. Tôi không đọc kỹ nội dung, chỉ dán mắt vào dòng chữ: “Giải nhất là một gậy bi-a và quà trị giá 1888 nhân dân tệ.” Tôi nuốt nước bọt ừng ực.

Chung Nguyên kéo vai tôi, nói: “Thích à?”

Tôi chỉ vào dòng chữ khiến mình thèm thuồng kia, ngạo nghễ nói: “Chung Nguyên, em sẽ giành cây gậy bi-a này tặng anh nhé!”

Chung Nguyên nhìn tôi nghi ngờ: “Em biết chơi à?”

Tôi nhìn chằm chằm tấm áp phích, cười nham hiểm: “Bọn họ sẽ phải run rẩy dưới cây gậy bi-a của em, ha ha ha ha ha…”

Chung Nguyên: “…”

Thực ra, tôi không hề khoác lác, kỹ năng đánh bi-a của tôi không tồi. Nếu nói ca hát là tài năng bẩm sinh của tôi thì đánh bi-a là tài năng mà tôi đã luyện được sau khi lăn lê khắp các mặt bàn bi-a trong thôn. Nói thật, mấy chiếc bàn bi-a ở thôn tôi đều không bình thường, chiếc nào cũng lồi lõm, nghiêng ngả. Sau này tôi mới phát hiện ra tên chủ quán bi-a đã mua chúng với giá hai mươi đồng một chiếc vì đều là hàng second hand.

Mặc dù chẳng có chiếc bàn bi-a nào ra hồn, nhưng tôi lại vô cùng thích bi-a. Khi còn nhỏ, tôi thường theo lũ con trai trong làng đi đánh bi-a. Vì cha không thừa tiền cho tôi chơi trò đó, hơn nữa chúng tôi có thói quen ai thua thì trả tiền nên tôi buộc phải thắng cho bằng được.

Cứ thế, kỹ năng bi-a của tôi dần được nâng cao. Đương nhiên, quan trọng là khi phải đối phó với những chiếc bàn second hand đó, tôi học được cách tính toán làm sao tận dụng được ưu điểm của từng mặt bàn.

Cuối cùng, tôi đã có thể chơi trên các kiểu mặt bàn khác nhau. Thậm chí, trong một lần giao đấu, tôi còn hạ được tên chủ quán bi-a xấu bụng đó. Khả năng đánh bi-a của hắn đã được bọn côn đồ lưu manh trong thôn công nhận, đương nhiên nhân phẩm của kẻ đó cũng chẳng khác những mặt bàn bi-a kia là mấy.

Tôi còn nhớ rất rõ, khi tôi thắng tên chủ quán xấu xa đó, những người đứng xung quanh đã vỗ tay như sấm dậy, rồi tung hê tôi lên trời (nhưng sau đó không bắt lại được). Khi đó, ai nấy đều vui mừng vì trút được cơn giận dồn nén đã lâu.

Từ đó, tôi luôn tự nhủ: “Ngoài người có người ngoài trời có trời”, và cũng không tự tin vào kỹ năng đánh bi-a của mình. Chỉ đến khi học cấp ba, một lần nọ một mình tôi đã hạ được bảy đứa con trai, một trong số đó còn được mệnh danh là “vua bi-a” trong trường. Sau đó, tôi bắt đầu dương dương tự đắc.

Thôi nhé, câu chuyện về ngày xưa của tôi kết thúc ở đây, trước mắt chúng ta cần quan tâm đến cuộc thi bi-a đó đã.

Nghe nói, cuộc thi bi-a này được tổ chức vì hai ông chủ của câu lạc bộ đã cá cược với nhau. Thực ra, họ chỉ muốn có một tiết mục mới để thêm phần không khí. Vì thế, cuộc thi được tổ chức gấp gáp, và luật chơi cũng rất đơn giản: những người đăng ký tham gia sẽ được phân cấp để đấu với các tay bi-a trong câu lạc bộ, chỉ cần bạn hơn điểm đối thủ trong một khoảng thời gian nhất định thì sẽ được lọt vào vòng trong. Luật chơi đơn giản như vậy, nhưng muốn thắng không hề đơn giản. Vì thời gian có hạn nên chỉ có cách duy nhất là phải “đánh nhanh thắng nhanh”.

Chính yêu cầu khắt khe này lại giúp tôi chiếm ưu thế, vì ưu điểm lớn nhất của tôi là đánh nhanh (có kẻ đã đánh giá như vậy).

Cuộc thi bắt đầu lúc chín rưỡi thì mười rưỡi tôi đã đứng trên bục nhận giải.

Chủ câu lạc bộ bi-a trao cho tôi chiếc gậy bi-a nặng trịch. Tôi đắc ý ném ánh mắt cao ngạo về phía Chung Nguyên. Anh chỉ mỉm cười dịu dàng và ấm áp, rồi nhẹ nhàng kéo tay tôi.

Sau đó, chủ câu lạc bộ công bố giải thưởng bí mật giành cho người thắng cuộc. Ông ta nói dứt lời, tôi liền đổ mồi hôi hột. Thì ra món quà bí mật là một cái ôm từ ngôi sao bi-a của câu lạc bộ này. Khi nghe thấy người thắng sẽ được anh chàng đẹp trai nào đó ôm, đám con gái xung quanh nhao nhao tỏ vẻ tiếc nuối. Còn tôi thì không nghĩ đó là thật.

Haizz, xem ra ngôi sao bi-a đó rất được mọi người hâm mộ thì phải.

Tôi nhìn ngang ngó dọc, sau đó nhìn thấy một anh chàng diêm dúa đang tiến về phía mình. Hức, không sai, chính xác là rất diêm dúa, trông hắn chẳng khác gì con gái. Người này tôi đã nhìn thấy. Khi đang đánh bi-a, thỉnh thoảng hắn lại nhìn về phía tôi như thể đánh giá xem khả năng của tôi đến đâu.

Hắn tiến lại gần. Tôi lùi lại một bước, lắc đầu nói: “Không, không cần đâu!”

Hắn cười, sau đó chẳng nói chẳng rằng dang tay ra định ôm tôi…

Đúng vào thời khắc quan trọng nhất, Chung Nguyên kịp kéo tôi ra, đứng chặn ở giữa. Vì quán tính, mỹ nam bi-a đó lao thẳng vào lòng Chung Nguyên.

Hai đại mỹ nam đã ôm nhau như vậy đó.

Đám người điên cuồng lúc nãy giờ lại càng phấn khích vì không biết từ đâu lại xuất hiện thêm một anh chàng đẹp trai nữa.

Tôi nhìn dáng vẻ kinh ngạc của hai mỹ nam đang đứng trước mặt mình, vừa gật gù vừa thầm nghĩ, dù sao Chung Nguyên nhà mình trông vẫn nam tính hơn.

Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ vẩn vơ, Chung Nguyên đã đẩy đối phương ra. Anh quay người lại cốc lên đầu tôi, mặt hơi xấu hổ: “Đầu Gỗ, em đang nghĩ gì thế?”

Tôi vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ tiện miệng nói một câu bâng quơ: “Anh chủ động ôm người ta à?”

Sau đó, tôi thấy mặt Chung Nguyên sa sầm.

Tên mỹ nam diêm dúa kia hỏi tôi: “Cô em bé nhỏ, em có hứng thú đến đây làm với bọn anh không?”

Haizz, suýt tí nữa tôi đã quên thân phận bây giờ của mình.

Chung Nguyên kéo tôi đến bên bàn bi-a, cầm lấy một cây gậy bi-a nói: “Đầu Gỗ, chúng ta đánh cược nhé!”

Tôi vò đầu bứt tai, hỏi: “Hức, cược thế nào?”

Chung Nguyên: “Nếu anh thắng, anh được hôn em, nếu em thắng, em có quyền hôn anh.”

Sau năm phút, tôi đã hạ đo ván Chung Nguyên.

Chung Nguyên mỉm cười, khom người xuống, sau đó chu môi về phía tôi: “Hôn đi!”

Lúc đó, tôi mới phát hiện ra, dù thắng hay thua tôi vẫn bị lỗ.

Hức, nhưng cũng không thể nghĩ thế được…

Chẳng phải tôi cũng rất thích cảm giác đó sao... Nhưng mà kể ra cũng thật hổ thẹn, bằng này tuổi rồi nhưng tôi vẫn chưa từng chủ động hôn người khác bao giờ, chưa nói đây lại là một người con trai.

Tôi ấm ức đẩy Chung Nguyên ra, sau đó viện lý do: “Ở đây đông người quá, nên thôi nhé anh!”

Chung Nguyên không chịu buông tha, anh kéo tôi vào một phòng karaoke. Vừa vào phòng, Chung Nguyên đã cười toe toét, háo hức nhìn tôi mời mọc, theo cái kiểu: “Ông ơi hãy đến giày xéo em đi, đừng vì em là một bông hoa đẹp mà tỏ ra thương xót.” Sau đó, anh đưa ngón trỏ lên môi, cười lả lơi như muốn quyến rũ người khác: “Đầu Gỗ, lại đây nào!”

Tôi có cảm giác tất cả các mạch máu trong cơ thể đều đang dồn lên não. Đầu tôi bỗng chốc nóng bừng bừng. Tôi lao vào lòng Chung Nguyên, nâng cằm anh lên, hôn lấy hôn để. Vì chưa có kinh nghiệm nên tôi có phần hơi vội vã. Chỉ một chốc, tôi đã ngẩng lên, nhìn anh.

Mặt Chung Nguyên tối sầm: “Chưa đủ.”

Tôi giống như một linh hồn bị cám dỗ, điên cuồng lao đến ngậm chặt lấy bờ môi Chung Nguyên. Lần này, tôi nhất định không buông tha anh. Tôi học cách của Chung Nguyên, thè lưỡi liếm khắp môi anh. Những xúc cảm nơi đầu lưỡi vừa nhẹ nhàng, êm ái, vừa ngọt ngào, mơm trớn khiến tôi đê mê. Tôi đã bị Chung Nguyên mê hoặc hoàn toàn, không thể cưỡng lại được nữa. Tôi nhắm chặt mắt, đưa môi khắp miệng anh, từng chút một. Bờ môi của Chung Nguyên như tỏa ra một làn hương bạc hà dịu mát. Mặc dù bạc hà có thể giúp bạn tỉnh táo, nhưng hương bạc hà của Chung Nguyên lại khiến tôi mê muội. Tôi níu chặt lấy cổ anh, nhẹ nhàng cọ lưỡi vào răng anh. Lúc này, tâm hồn tôi đã bay bổng trong sự ngọt ngào và say đắm, mọi thứ xung quanh như bao trùm trong làn bong bóng tình yêu rực rỡ.

Chung Nguyên bỗng siết chặt lấy tôi. Miệng anh mở to, điên cuồng mút lấy lưỡi tôi. Hành động của anh khiến tôi bất ngờ, người tôi bỗng mềm nhũn như bị rút kiệt sức lực. Sau đó, anh đẩy tôi nằm xuống sofa, rồi nằm đè lên người tôi. Toàn bộ sức nặng cơ thể anh đè xuống người tôi, nụ hôn trên môi anh mãnh liệt và cuồng say. Giờ đây, tôi đã mất hết mọi cảm giác, để mặc anh dẫn dắt và đắm chìm trong cơn lốc tình yêu ngọt ngào và nồng cháy.

Rất lâu sau, Chung Nguyên mới chịu buông tôi ra. Anh nằm bên cạnh tôi thở hổn hển. Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào da tôi khiến tôi bừng tỉnh. Chung Nguyên vừa ôm tôi vừa giận dỗi nói: “Đầu Gỗ, lúc nào em mới dâng hiến… cho anh?”

Tôi đỏ mặt đẩy anh ra: “Hát, hát nhé…”

Chung Nguyên không quấn lấy tôi nữa. Anh ngồi sang một bên, nhìn tôi với ánh mặt rạng rỡ, thỉnh thoảng lại liếm môi. Bộ dạng thèm khát đó trông chẳng khác nào một con báo nhiều ngày không săn được mồi.

Tôi không dám nhìn anh, bối rối cầm lấy micro. Lúc này, tôi có cảm giác mình chính là miếng mồi béo bở mà con báo kia đã dòm ngó từ lâu.

Một lát sau, phục vụ đi vào, nói có người nào đó tặng chúng tôi một chai rượu vang. Tôi không biết ai lại có nhã hứng như thế, bèn hỏi. Sau đó, tôi nhận được câu trả lời: “Vị tiên sinh đó nói cô biết anh ấy, còn nhờ tôi chuyển lời đến cô, rằng anh ấy đánh giá cao khả năng của cô, sau này muốn được kết bạn.”

Vừa nghe thấy vậy, Chung Nguyên liền lim dim mắt, lạnh lùng mỉa mai: “Đây là rượu cao cấp, hắn cũng có lòng đấy chứ. Tặng chúng ta cả chai CAYMUS kia đấy.”

Phục vụ vâng vâng dạ dạ rồi đi ra.

Tôi nghiêng nghiêng đầu, nhìn Chung Nguyên cười nói: “Anh ghen à?” Mặc dù Chung Nguyên có tiền, nhưng chưa bao giờ so bì với ai. Bây giờ, anh lại có biểu hiện khác thường như thế này, chắc chắn là có uẩn khúc gì đây.

Chung Nguyên kéo tôi vào lòng, bất mãn nói: “Đồ ngốc, sau này bớt gây chuyện phiền phức với những đứa con trai khác đi nhé!”

Tôi hậm hực: “Đâu có, mà em với anh ta cũng có gì đâu.” Chỉ là kết bạn thôi mà.

Chung Nguyên tiện tay vứt luôn chai rượu vào sọt rác, sau đó dịu dàng vỗ vai tôi, nói: “Anh là con trai, nên hiểu được suy nghĩ của bọn con trai. Sức hút của em, em không thể cảm nhận được đâu.”

Anh đang khen ngợi tôi sao? Tôi cọ đầu vào lòng Chung Nguyên, nhanh chóng tha thứ cho hành động lãng phí vừa rồi của anh.

Chẳng mấy chốc, phục vụ đã bưng đến một chai rượu Moss gì gì đó. Lúc này, thái độ của anh ta đối với Chung Nguyên có vẻ cung kính hơn rất nhiều nên tôi đoán chai rượu đó nhất định có giá cắt cổ.

Chúng tôi vừa uống rượu vừa hát. Tôi vui vẻ hát tặng Chung Nguyên bài chúc mừng sinh nhật. Anh cầm ly rượu, mỉm cười dịu dàng. Tôi phát hiện, mỗi lần Chung Nguyên cười, nụ cười của anh khiến cho lòng người trở nên ấm áp hơn.

Sau khi hát xong, tôi chạm cốc cùng Chung Nguyên, sau đó uống liền một hơi hết ly rượu. Mặc dù không thích uống rượu cho lắm, nhưng vì nghĩ nếu uống thì sẽ đỡ lãng phí nên tôi lại hăng hái uống. Hôm nay Chung Nguyên rất vui nên anh không ngăn cản tôi.

Một lúc sau, tôi say đến mức không cầm nổi cả ly rượu nữa, chỉ có thể nằm trên sofa, liếc mắt nhìn Chung Nguyên, cười ngốc nghếch.

Lúc này, Chung Nguyên đang hát. Anh nhìn tôi say đắm như thể lời bài hát đang ở trên mặt tôi. Chung Nguyên hát không hay lắm nhưng vì có chất giọng tốt, nên dù thế nào thì những bài anh hát đều có sức hút đặc biệt.

Tôi từ từ nhắm mắt, chìm đắm trong giọng hát kỳ diệu đó.

Hình như có ai đó chạm vào môi tôi, không biết liệu đó có phải là ảo giác?

Tôi mơ hồ mở mắt, thấy đầu hơi nhức.

Căn phòng này rất lạ, tôi đảo mắt nhìn khắp xung quanh, sau đó phát hiện Chung Nguyên đang nằm bên cạnh mình. Anh đang ôm lấy tôi, nhìn tôi với ánh mắt nồng cháy, một chân gác qua eo tôi. Chiếc áo sơ mi của Chung Nguyên bị nhàu nát, hai chiếc cúc áo trên cùng mở ra để lộ một khoảng cổ và ngực trắng muốt.

Nếu vậy có nghĩa là, hai đứa chúng tôi đã cùng ngủ trên một chiếc giường, đắp cùng một chiếc chăn sao?

Hức…

Một giây, hai giây, ba giây…

Nửa phút sau, cái đầu nặng trịch của tôi mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Tôi hoang mang, hốt hoảng hỏi: “Em… em… Anh… anh… Chúng ta…?”

Chung Nguyên mỉm cười, tóm tắt lại bằng một câu: “Hôm qua em uống say, sau đó ép anh.”

Tôi nghe như có tiếng sấm bên tai…

Tim tôi bỗng đập liên hồi, đầu óc hoảng loạn, chẳng cần nghĩ cũng biết mặt tôi lúc đó khó coi đến mức nào.

“Nhưng anh thà chết cũng không chịu khuất phục.” Chung Nguyên ôm tôi chặt hơn.

Tôi thở dài, vừa rồi cả người căng lên vì hoang mang, giờ đã trở nên nhẹ nhõm hơn.

“Vậy thì bây giờ…” Chung Nguyên nhẹ nhàng vuốt ve má tôi. Lông mày anh hơi nhếch lên, ánh mắt nồng nàn, nụ cười đầy mê hoặc: “Bây giờ, em có thể ép anh một lần nữa được không?”

Tôi: “…”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx