sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 49: Kỳ Nghỉ Đông

Kỳ thi cuối kỳ kết thúc cũng là lúc kỳ nghỉ đông bắt đầu.

Môn cuối cùng của chúng tôi là môn Giáo dục cộng đồng. Đề thi rất dễ nên tôi nộp bài sớm rồi ra khỏi phòng thi. Chung Nguyên đã đứng bên ngoài đợi tôi từ lúc nào.

Hôm nay, nét mặt của Chung Nguyên có vẻ buồn bã. Anh kéo tay tôi, nói: “Anh tiễn em.”

“Ừm.” Tôi vừa nói vừa nhón chân hôn lên má Chung Nguyên. Lúc này mặt anh mới tươi tắn lên một chút.

Không chỉ có anh thấy buồn, tôi cũng vậy. Nghỉ đông có nghĩa là chúng tôi phải xa nhau hơn một tháng. Nhưng cứ nghĩ đến việc đã lâu không gặp cha, tôi không thể tiếp tục ở lại trường thêm được nữa.

Chung Nguyên kéo va li hành lý đi trước, tôi theo sau. Cả hai im lặng không nói gì. Khi đến bến xe buýt, Chung Nguyên bỗng rầu rĩ nói: “Về nhà, em không được uống rượu đâu đấy.”

Tôi lặng người, sau đó ôm lấy cánh tay anh, cười nói: “Em sẽ không uống, không uống.”

Chung Nguyên vòng tay qua eo tôi: “Em đồng ý với anh chứ?”

Tôi cọ đầu vào ngực anh, nói một thôi một hồi: “ Được rồi, em đồng ý với anh, anh còn lắm điều hơn cả cha em đấy.”

Chúng tôi đang nói chuyện thì xe buýt đến. Tôi lên xe trước, Chung Nguyên đi phía sau. Vừa lên xe, tôi liền có cảm giác có ai đó vỗ vào mông mình, tưởng đó là Chung Nguyên, tôi ngơ ngác quay lại nhìn.

Lúc này, Chung Nguyên đang nhìn chằm chằm thứ gì đó bên cạnh tôi, mặt hằm hằm.

Dõi theo ánh mắt của anh, tôi nhìn thấy một ông chú dữ tợn. Ông ta đang nhìn tôi như thể có ý đồ xấu xa làm tôi giật nảy mình.

Hức, lẽ nào lúc nãy là ông ta…?

Cứ nghĩ đến việc mình bị thằng cha đó sàm sỡ, tôi lại buồn nôn…

Tên vô lại đó bị Chung Nguyên nhìn với ánh mắt sắc lạnh nên có vẻ sợ sệt.

Lúc này, Chung Nguyên đang đứng ở cửa xe, không lên mà cũng không chịu xuống. Chú lái xe thấy vậy liền khó chịu quát: “Có lên không đấy?”

“Đợi một chút ạ!” Chung Nguyên vừa nói vừa đẩy hành lý sang một bên. Tiếp sau đó, tất cả những người trên xe đều hướng mắt về anh.

Chung Nguyên đột nhiên túm lấy tay tên vô lại kia, lôi xuống xe. Sau đó, bên ngoài xe có tiếng kêu thảm thiết. Rất nhanh, Chung Nguyên đã quay trở lại, nhìn về phía chú lái xe gật đầu nói: “Đi thôi chú!”

Chú lái xe sững sờ vài giây, sau đó mới lái xe đi.

Mọi người trên xe bắt đầu dồn hết ánh mắt về phía Chung Nguyên. Anh không bận tâm, kéo hành lý đi đến bên tôi. Anh để tôi đứng trong lòng, rồi giơ một tay bám lấy tay vịn. Ở vị trí này, tôi có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh.

Sự tò mò như ngọn lửa nhỏ nhen nhóm trong lòng tôi. Cuối cùng, tôi không chịu được nữa, bèn hỏi Chung Nguyên: “Lúc nãy anh đã làm gì hắn ta thế?”

Chung Nguyên chỉ trả lời ngắn gọn: “Không làm gì cả, chỉ bẻ tay hắn thôi.”

Chỉ… bẻ... tay… thôi… (>_<)

Một lúc sau, giọng nói ấm ức của Chung Nguyên lại vang lên bên tai tôi: “Chỗ đấy… ngay cả anh cũng chưa được chạm vào.”

Tôi: “…”

Tâm trạng Chung Nguyên lúc này không được vui, tôi khe khẽ cọ vào lòng anh, thì thầm: “Chuyện đó… sớm muộn gì cũng có ngày anh được chạm vào mà.” Nói xong, tôi cúi đầu, không dám nhìn anh, mặt đỏ bừng bừng.

Chung Nguyên bỗng ôm lấy eo tôi, kéo tôi đứng sát người anh. Anh cọ cằm vào gáy tôi, phả hơi thở ấm áp vào tai tôi rồi nói: “Đầu Gỗ, tốt nhất là em nên cưới anh sớm.”

Trời, đây là xe buýt, anh có thể chú ý đến những người xung quanh một chút được không?

Song chẳng mấy chốc, tôi đã không còn tâm trạng để nghĩ đến chuyện này nữa, vì cảm thấy có gì đó cưng cứng ở dưới mông mình, nó lại còn không ngừng phun ra hơi nóng. Đợi đến khi biết được nó là gì, tôi…

Tôi như rơi vào lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, mông bị ngọn lửa tam muội thiêu đốt, đau nhức đến mức mất hết mọi cảm giác.

Chớp mắt đã đến Ba mươi Tết.

Cha tôi đã đi chợ từ sớm. Vì là phiên chợ cuối cùng của năm nên dù đã sắm sửa hòm hòm, mọi người vẫn đi chợ để cảm nhận không khí ngày Tết.

Tôi ngồi trong vườn, ngán ngẩm đốt những quả đại địa hồng mà cha mua về. Đó là một loại pháo nhỏ, loại to hơn chút tôi không dám chơi.

Bên ngoài cửa bỗng có tiếng trẻ con ầm ĩ reo hò. Chúng cứ ríu rít gọi tên “anh Nguyên Tử” gì đó… Đợi chút, anh Nguyên Tử? Là Chung Nguyên?

Mặc dù biết chuyện đó không thể xảy ra, nhưng tôi vẫn hồi hộp chạy ra cửa, sau đó đứng ngây người…

Tôi nhìn thấy Chung Nguyên đang cười toe toét, xách theo một túi kẹo, gặp đứa trẻ con nào cũng dúi vào tay vài cái. Phía sau Chung Nguyên là chiếc xe thể thao màu đen, có khoảng bảy tám đứa con nít đang bâu lấy xung quanh. Tôi đoán bọn trẻ nhà hàng xóm cũng có mặt ở đó. Bọn nhóc có vẻ rất phấn khích, kéo áo Chung Nguyên thi nhau la hét: “Anh Chung Nguyên, em nhớ anh lắm!”, “Anh Nguyên Tử, cho em thêm ít nữa.” Chung Nguyên kiên nhẫn phát kẹo cho chúng, sau đó cất nửa gói kẹo kia đi, vẫy vẫy tay nói: “Nào, giúp anh chuyển đồ.” Vừa nói anh vừa mở cốp xe. Bọn nhóc ào ào xông tới, nô nức khuân hành lý vào sân nhà tôi.

Tiểu Bảo Trụ ôm một chiếc va li lớn, đến giữa sân, cậu nhóc bỗng hỏi lớn: “Anh Nguyên Tử, đặt cái này ở đâu?”

Chung Nguyên đi vào trong sân, đặt nửa gói kẹo còn lại lên chiếc bàn dưới cây ngô đồng, nói: “Cứ để ở dưới gốc cây ngô đồng cho anh, sau khi chuyển đồ đạc xong thì cầm nốt nửa gói kẹo này đi, mấy hộp sôcôla cũng cho các em hết, cầm lấy mà ăn, nhưng không được tranh nhau đâu đấy.”

Đám nhóc vâng vâng dạ dạ, rồi rối rít chạy ra chạy vào.

Tôi dụi mắt, véo má, hình như… tôi không nằm mơ?

Chung Nguyên đứng dưới gốc cây ngô đồng, sau đó quay người lại nhìn tôi, cười nói: “Đầu Gỗ, lại đây đi.”

Tôi như bị thôi miên, chầm chậm tiến về phía anh.

Chung Nguyên kéo lấy tay tôi, quay đầu lại nói với Tiểu Bảo Trụ: “Chuyển đồ xong thì đóng cửa lại cho anh.” Sau đó, anh lôi tôi vào nhà.

Vừa vào trong, Chung Nguyên đã ép tôi vào tường, hôn lấy hôn để.

Chung Nguyên ngậm chặt lấy môi tôi, như thể muốn cắt đứt lưỡi tôi. Tôi bị bộ dạng này của anh làm cho sợ hãi, không dám nhúc nhích, chỉ tựa sát vào cánh cửa sau lưng.

Chung Nguyên ép chặt lấy người tôi đến mức tôi tưởng như sắp ngộp thở, đầu óc quay cuồng. Lưỡi anh lại quấn vào lưỡi tôi, đùa giỡn không ngừng. Tôi ngẩng đầu cố tìm mọi cách để thở.

Hôm nay Chung Nguyên vô cùng hoang dại, tôi hoàn toàn không có cách nào để chống cự.

Để không bị hôn cho đến chết, tôi chỉ còn cách cắn vào miệng Chung Nguyên một phát. Đến khi miệng rỉ máu đỏ, Chung Nguyên mới buông tôi ra.

Lúc này, người anh vẫn áp chặt người tôi. Tôi thở hổn hển nói: “Anh… anh muốn ép chết em à… hay là muốn em ngộp thở mà chết…”

Chung Nguyên thu người lại. Tôi hít một hơi thật sâu để không khí bên ngoài truyền vào cơ thể, đầu óc cũng bắt đầu tỉnh táo trở lại.

Lúc này, tôi mới nhận ra miệng Chung Nguyên bị cắn chảy máu. Tôi thấy hơi có lỗi, áy náy nhìn anh. Chung Nguyên liếm vết máu trên môi, nhìn tôi với ánh mắt khát khao đầy mê hoặc. Anh gí sát mặt vào mặt tôi, chạm khẽ miệng vào môi tôi, sau đó thì thầm: “Vậy thì hãy để chúng mình cùng chết nhé!” Nói dứt lời, anh lại ngậm chặt lấy môi tôi, hôn thật sâu.

Đến khi tôi sắp tắt thở, Chung Nguyên mới chịu buông tha. Anh kéo tôi vào lòng, ôm thật chặt, áp mặt vào tai tôi, khẽ cười. Anh dịu dàng nói: “Đầu Gỗ, nhớ anh không?”

Tôi nằm trong lòng anh, mơ màng đáp: “Ừm.”

Chung Nguyên lại cọ cằm vào gáy tôi: “Anh cũng nhớ em.”

Tôi ôm lấy anh, cọ cọ mặt vào lòng anh. Mặc dù không nói gì cả, nhưng lòng tôi lúc này ngập tràn hạnh phúc.

Chung Nguyên lại hỏi: “Cái tên Trương Húc đó có làm phiền em nữa không?”

Tôi: “Không.”

Chung Nguyên: “Đi họp lớp chứ?”

Tôi: “Ừm.”

Chung Nguyên: “Uống rượu chứ?”

Tôi: “… Không.”

Chung Nguyên: “Thật không?”

Tôi: “Hức… Chỉ uống một chén.”

Chung Nguyên: “Em đồng ý với anh rồi mà.”

Tôi: “Rượu chúc thầy cô, không uống không được… Em không uống say mà.”

Chung Nguyên: “Không được, anh phải phạt em.”

Tôi: “Được rồi, phạt gì đây?”

Chung Nguyên: “Hãy quấy rối anh đi.”

Tôi: “…”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx