sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 50: Chung Nguyên

Tôi cứ đứng ôm Chung Nguyên như vậy hơn mười phút, anh buông tôi ra nói: “Anh phải đi rồi.”

“Đi…?” Nhanh như vậy sao?

Chung Nguyên véo nhẹ mũi tôi, cười nói: “Không nỡ phải không?”

Tôi cúi đầu không nói gì.

“Anh cũng không muốn đi đâu, nhưng chuyến bay buổi chiều, anh mà không đi nữa thì ông già đó sẽ giết anh mất.” Nói xong, anh hôn lên trán tôi.

Ông già mà anh nói có lẽ là ông nội Chung Nguyên, nhưng tôi nghe thấy vậy thì có chút thắc mắc, liền hỏi: “Trước đó anh chưa về nhà sao?”

“Mấy ngày trước anh ở Pháp, sáng nay mới xuống máy bay.”

“Vậy… sau đó anh liền đến đây?”

Anh chỉ mỉm cười đáp: “Ừm.”

Tôi rất cảm động khi nghe anh nói vậy, sống mũi hơi cay cay: “Chung Nguyên, anh thật ngốc.”

Anh không nói gì, nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng, cười đáp: “Anh đúng là ngốc thật.”

Tôi tiễn anh đến tận cửa, đám trẻ con lúc nãy đã tản đi hết. Trước cửa nhà là chiếc xe thể thao màu đen to đùng chắn giữa, tôi bị thu hút bởi chiếc mui xe rất lớn, chắc đây là dòng xe hiếm.

Tôi gõ nhẹ lên kính xe, hỏi: “Anh kiếm đâu ra chiếc xe này?”

“Anh mượn.”

Tôi chăm chú nhìn biển số xe. Tôi vốn không hứng thú với các loại xe sang trọng và các thương hiệu nổi tiếng, nhưng tôi chưa từng nhìn thấy loại xe này trước kia, nên tò mò hỏi anh: “Đây là xe gì vậy anh?”

“Land Rover.”

“Ồ, em chưa từng nghe qua.” Tôi vừa nói vừa lắc đầu, rồi đáp: “Vậy anh đi đường cẩn thận nhé!”

“Ừm, anh biết rồi.” Chung Nguyên gật đầu nói, nhưng dường như không có ý muốn quay người đi, chỉ nhìn tôi.

Tôi có chút ngượng nghịu, nhìn anh nói: “Anh còn không đi đi.” Anh lôi từ trong túi áo ra một vật gì đó, rồi nhét vào tay tôi.

Chiếc bình đó còn lưu lại hơi ấm của anh, tôi cầm lấy rồi hỏi: “Đây là gì vậy? Dầu gió à?”

Chung Nguyên cười đáp: “Nước hoa.”

Tôi giơ vật trong tay mình lên quan sát, một chiếc lọ màu hồng, thiết kế rất tinh xảo, chữ ở trên lọ tôi không hiểu, vì toàn là tiếng Pháp.

Tôi chỉ vào chữ to nhất trên bình hỏi: “Đây là ý gì vậy?”

Chung Nguyên mỉm cười, xoa đầu tôi đáp: “First love.”

Tôi ngượng ngùng cúi đầu, một lúc sau mới dám mở lời nói: “Cái này... tuy em không thích nước hoa lắm, nhưng em rất thích nó.”

Anh quàng tay ôm chặt tôi vào lòng, rồi thì thầm: “Em thích là tốt rồi.” Sau đó anh vội vã lên xe, đi rất nhanh. Anh đi rồi, chỉ còn một mình tôi đứng đó, ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời cao trong xanh.

Khi đi, loại xe thể thao này thường để lại một vệt khói lớn. Vì thế tôi không nhìn thấy gì hết. Giống như hòn vọng phu, tôi đứng nhìn về phía xa xăm.

Những ngày tiếp theo trôi qua rất nhanh. Thỉnh thoảng đám trẻ con lại hỏi: “Bao giờ anh Chung Nguyên lại đến đây nữa hả chị?” khiến tôi thấy hơi phiền phức, nhưng nói chung tôi vẫn thấy hài lòng với những ngày được ở nhà. Không được gặp Chung Nguyên nên cuộc sống như thiếu thứ gì đó. Mặc dù ngày nào điện thoại của tôi cũng hết pin vì những cuộc điện thoại than thở nhớ nhung của Chung Nguyên, nhưng mà gọi điện sao sánh được với việc nhìn thấy người thật kia chứ.

Thời gian trôi qua, ngày khai trường đã gần kề. Lúc đó trong lòng tôi rất mâu thuẫn, một mặt chỉ muốn mau mau đến ngày đi học để được gặp Chung Nguyên, mặt khác lại mong được ở nhà thêm với cha.

Đương nhiên, dù có mâu thuẫn như thế nào đi chăng nữa, thì ngày khai giảng vẫn đến. Cuối cùng tôi cũng phải nghẹn ngào tạm biệt cha lên trường.

Sau khi khai giảng mấy ngày, bộ phim mà chúng tôi quay trước đó đã bắt đầu thu hút sự chú ý của mọi người. Không lâu sau đó, đạo diễn Tiểu Kiệt bị một anti fan chỉ trích mạnh mẽ, đương nhiên nhân vật nữ giả nam là tôi cũng bị cô ta lên án. Nhưng góc quay của bộ phim đó rất độc đáo và đẹp mắt, tạo hình nhân vật đều là nam thanh nữ tú nên thu hút được rất nhiều người xem. Dần dần bộ phim đó được lưu truyền rộng rãi trong trường đại học thành phố B, tiếng tăm không ngừng vang xa. Sau này, khi đi trong sân trường, thỉnh thoảng còn có người ra xin chữ ký của tôi, khỏi phải nói lúc đó tôi đắc ý thế nào.

Đương nhiên chuyện này cũng chẳng đáng kể, vì rất nhanh sau đó tôi gặp một chuyện đáng tự hào hơn.

Một hôm, Chung Nguyên cho tôi xem một trang web. Đó là trang web thi đấu giao dịch tài chính, tôi thì hoàn toàn không hiểu chút gì về lĩnh vực này nên cũng không xem kỹ, chỉ thuận mồm hỏi: “Anh phải đăng ký sao?”

Chung Nguyên đáp: “Không phải anh mà là chúng ta.”

Tôi lắc đầu, cảm thấy kỳ quặc: “Em không hiểu về lĩnh vực này.”

Chung Nguyên chỉ cười đáp: “Không sao cả. Anh hiểu là được rồi.”

Tôi càng không hiểu: “Anh hiểu thì anh tham gia là được rồi. Sao phải bắt em tham gia làm gì?”

“Giáo sư của bọn anh nói, nếu đội nào nhận được giải nhất, có thể lên bục nhận giải và phát biểu.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó anh bỗng nhớ ra, em đã từng ghen vì chuyện thế này mà.”

Trời ạ, anh nói thế làm tôi nhớ lại. Hình như hồi trước tôi đã từng ghen vì Chung Nguyên và cô hoa khôi khoa Quản lý chụp ảnh chung, nhưng mà... Tôi ngượng ngùng hỏi: “Anh chắc chắn sẽ giành giải nhất sao?”

Anh chỉ cười rồi xoa đầu tôi nói: “Được hay không phải thử mới biết được chứ.”

Tôi xem lại luật thi đấu một lần nữa, nói thật tôi chỉ thích thú với giải thưởng của cuộc thi.

Cuộc thi này do một công ty tài chính tổ chức, có quy mô toàn quốc, mọi người tham gia thi đấu dưới hình thức các đội, mỗi một đội có từ hai đến năm người, thi đấu liên tục trong vòng hai tháng, cuộc thi này gồm bốn giải nhất, nhì, ba, tư và giải đặc biệt, giải thưởng vô cùng lớn, người được giải nhất còn có cơ hội nhận được một chuyến du lịch miễn phí đi Singapore bảy ngày đêm.

Nếu Chung Nguyên đã hứng thú tham gia như vậy thì tôi cũng không dám từ chối. Hơn nữa bọn họ học tài chính, tích cực tham gia những giải thi đấu như vậy cũng là một chuyện tốt, còn về việc có được giải thưởng hay không thì tính sau. Dù sao thì số người tham gia nhiều như vậy, giải thưởng thì vô cùng ít, tôi cũng không mấy hy vọng anh sẽ đoạt giải. Dù sao suy nghĩ của anh cũng khiến cho tôi thấy vui rồi.

Mấy ngày sau, Chung Nguyên đăng ký tham dự, do đội nhất có thể nhận được một chuyến du lịch Singapore bảy ngày đêm miễn phí nên càng nhiều người tham gia càng tốt. Chung Nguyên rủ thêm cả Lão Đại, Tiểu Nhị và Lộ Nhân Giáp tham gia. Điều khiến cho tôi cảm thấy ngạc nhiên chính là, trừ tôi và Tiểu Nhị ra thì Lộ Nhân Giáp và Lão Đại đều tin tưởng Chung Nguyên sẽ giành giải nhất.

Tôi không hiểu, liền đem thắc mắc này hỏi Lão Đại, cô ấy chỉ cười thần bí rồi nói: “Tớ tin vào con mắt nhìn người của mình, Chung Nguyên mà ra tay thì... ha ha...”

Nghe thấy vậy, tôi càng ngạc nhiên, liền hỏi Lộ Nhân Giáp. Kết quả anh ta còn cười với vẻ khó hiểu hơn: “Em gái xinh đẹp, em biết nguồn tài chính của Chung Nguyên từ đâu mà có không?”

Tôi không nghĩ gì mà đáp lại luôn: “Không phải là gia đình anh ấy chu cấp cho sao?”

“Sai!” Lộ Nhân Giáp nhìn tôi lắc đầu, rồi lại hỏi tiếp: “Cậu ấy không nói với em sao? Tên này sớm đã bị gia đình bỏ rơi, hồi đi Pháp, đến vé máy bay bố mẹ cậu ấy cũng không cho.”

“ Ồ...” Tôi toát mồ hôi, không hiểu chuyện gì hết, lẽ nào đãi ngộ cho giáo sư của Pháp không tốt?

Tôi càng nghĩ càng không hiểu: “Nhưng mà anh ấy còn có ông nội nữa mà?”

Có thể ông nội anh nắm giữ toàn bộ kinh tế trong gia đình.

Lộ Nhân Giáp nghe thấy tôi nói vậy thì chỉ thở dài đáp: “Ông nội cậu ấy đúng là còn có chút nhân từ, nên đã mua vé máy bay cho cậu ấy.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó? Không có sau đó.”

“Nhưng tiền của Chung Nguyên ở đâu mà ra?”

Lộ Nhân Giáp nghe thấy vậy thì càng lắc đầu chán nản: “Cậu ta đầu cơ.”

Tôi: “Đầu cơ cái gì?”

Lộ Nhân Giáp: “Đầu cơ chứng khoán. Ông già cậu ta chơi chứng khoản thua lỗ rất nhiều tiền, nhưng tên tiểu tử đó đầu cơ chứng khoán lại không bị phá sản, còn kiếm được bộn tiền, trong chốc lát đã kiếm được hơn hai trăm nghìn, dễ như chơi game vậy.”

Tôi nghe thấy vậy thì toát mồ hôi, lắc đầu lo lắng: “Nhưng chơi cái đó rất nguy hiểm.”

Lộ Nhân Giáp: “Không sao, rủi ro cao nhưng lợi nhuận lớn, nếu chơi thì xem như dựa vào vận may của mình, giống Chung Nguyên chơi trò đầu cơ.”

“Chung Nguyên biết đầu cơ sao?”

Lộ Nhân Giáp càng lắc đầu cười lớn: “Em gái ngốc của tôi, em đi hỏi cậu ta xem xem cậu ta biết đầu cơ từ lúc mấy tuổi. Chung Nguyên biết đầu cơ cổ phiếu từ lúc em còn đang ngồi xem Búp bê hồ lô đấy.”

Tôi: “...”

Theo như Lộ Nhân Giáp nói thì Chung Nguyên có rất nhiều kinh nghiệm tác chiến trong lĩnh vực giao dịch tài chính? Nhưng mà anh mới có hơn hai mươi tuổi, làm sao đạt được trình độ đó chứ?

Tôi đem những hoài nghi của mình đi hỏi Chung Nguyên: “Chung Nguyên, anh bắt đầu đầu cơ từ khi nào?”

Anh trả lời ngắn gọn: “Bảy hay tám tuổi gì đó.”

Trời ơi...

Rồi anh lại vuốt tóc tôi hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì.” Tôi định thần lại, nín thở hỏi anh: “Vậy lúc đó anh không xem Búp bê hồ lô sao?”

Chung Nguyên chỉ cười đáp: “Kiếm được tiền mới được phép xem.”

Tôi vỗ vai anh rồi than thở: “Người nhà anh thật dã man, sao bọn họ lại bắt anh làm như vậy chứ?”

Anh đưa tay ra ôm tôi vào lòng, mỉm cười đáp: “Những chuyện trước đây đừng nhắc tới nữa, vì họ đối xử dã man với anh nên em đối xử với anh tốt hơn nữa nhé!”

Tôi vòng tay ra ôm lấy anh, rồi tì nhẹ cằm vào vai anh đáp: “Nhất định em sẽ đối xử tốt với anh.”

“Tốt như thế nào?”

“Rất tốt.”

“Ví dụ?”

“Em...”

“Ví dụ như thế này.” Chung Nguyên vừa nói vừa nâng cằm tôi, hôn lên môi tôi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx