sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 57: Diệt Cỏ Tận Gốc

Tôi và Chung Nguyên mua đồ ở siêu thị dưới tầng, sau đó đi lên.

Khi nồi nước gừng đường sôi sùng sục, cũng là lúc Chung Nguyên tắm xong. Anh nằm trên ghế, ôm một chiếc gối màu lông sói, lim dim mắt nhìn tôi. Tóc Chung Nguyên ướt nhèm, một làn hơi nước mỏng quấn quanh người anh, âm ấm và ươn ướt. Anh nằm dài lười biếng, cười đầy mờ ám. Nhưng từ trong ánh mắt anh, tôi thấy có chút gì thiếu tự tin. Giờ tôi mới hiểu, nụ cười của Chung Nguyên sinh ra đã vậy. Nụ cười đó luôn khiến người ta có cảm giác anh muốn làm chuyện xấu xa và thấy ngượng ngùng. Tôi nhớ Tiểu Nhị đã từng nói: “Con gái thường thích những người đàn ông trông hơi xấu tính một chút, chứ không thích những kẻ xấu hoàn toàn.” Giờ ngẫm lại, Chung Nguyên đúng là thuộc loại đàn ông thứ nhất, chẳng trách có nhiều cô gái mê anh đến vậy.

Tôi thở dài, thực ra mới đầu, tôi thích những người trông hiền lành, thật thà cơ… (>_<)

Tôi bưng nước gừng đường đến cho Chung Nguyên. Anh không cầm mà nhìn tôi chằm chằm, rồi mở miệng ra.

Tôi im lặng, bưng bát nước gừng, múc một thìa đưa lên miệng thổi, rồi đút cho anh.

Chung Nguyên mở miệng uống nước nhưng mắt vẫn dán vào tôi. Ánh mắt anh vừa say đắm vừa nồng nàn khiến mặt tôi đỏ ửng như đánh phấn.

Khi nuốt, cổ họng Chung Nguyên hơi cử động. Sau đó anh lè lưỡi, liếm nước đọng lại ở khóe miệng. Mỗi lần làm thế, trông Chung Nguyên gợi cảm một cách kỳ lạ. Hơn nữa, anh lại vừa tắm xong. Dưới ánh đèn mờ ảo, làn da trắng không tì vết ấy, cơ thể hoàn mỹ ấy thật quyến rũ biết bao.

Tôi bất giác nuốt nước miếng.

Chung Nguyên nhếch miệng, tặng cho tôi một nụ cười đẹp chết người. Đó quả thật là thuốc độc, thuốc độc các bạn có biết không? Anh hé đôi môi đỏ hồng, khe khẽ nói: “Đầu Gỗ, em đang nghĩ gì thế?”

“À, không có gì.” Tôi hơi hoảng hốt, đặt vội bát nước lên chiếc bàn trà bên cạnh: “Em… em đi nấu cơm đây.”

Lúc này, chuông điện thoại của Chung Nguyên bỗng reo. Tôi vừa định đi thì đã bị anh kéo ngồi xuống bên cạnh. Sau đó, Chung Nguyên bắt máy, rồi ra hiệu cho tôi im lặng.

Đầu dây bên kia, tiếng Lộ Nhân Ất mệt mỏi: “Người anh em, gọi tớ có chuyện gì vậy?”

Chung Nguyên: “Tớ muốn giới thiệu một cô bạn cho cậu.”

Lộ Nhân Ất lập tức đề cao cảnh giác: “Đùa à, cậu tốt thế sao?”

Chung Nguyên: “Phù sa không nên chảy ra ruộng ngoài.”

Lộ Nhân Ất: “Được rồi, vậy cô ấy có đẹp không? Dáng dấp thế nào?”

Chung Nguyên: “Trăm người có một.”

Lộ Nhân Ất: “Thật… thật sao?”

Chung Nguyên: “Tớ lừa cậu bao giờ chưa?”

Lộ Nhân Ất: “Đùa à, cậu lừa nhưng kẻ bị hại có bao giờ mở mồm nói được gì đâu.”

Chung Nguyên: “Cậu gặp sẽ biết.”

Lộ Nhân Ất: “Cũng đúng. Tính cách cô ấy thế nào? Cậu có thể bảo tớ là nhà thơ hay nhà triết học gì đó, nói tóm lại những cô gái nông cạn không phù hợp với tớ đâu.”

Chung Nguyên: “Chúc mừng cậu, cô ấy đúng là một cuốn sách.”

Lộ Nhân Ất: “Thật sao, vậy cô ta là loại sách gì vậy?”

Chung Nguyên: “Gặp thì sẽ biết, bây giờ nói ra sẽ hết cả thú vị.”

Chung Nguyên và Lộ Nhân Ất huyên thuyên một hồi, sau đó cả hai cùng cúp máy. Tôi hiếu kỳ hỏi Chung Nguyên: “Sử Vân Hoành là loại sách gì vậy?”

Chung Nguyên nhếch mép cười tinh quái: “Bạo lực mỹ học.”

Tôi: “…”

Chung Nguyên lại gọi điện tiếp cho Sử Vân Hoành.

Sử Vân Hoành: “Tiểu tử, chuyện gì thế?”

Chung Nguyên: “Tớ giới thiệu bạn trai cho cậu.”

Sử Vân Hoành: “Mới mẻ quá ta, cậu giới thiệu bạn trai cho tớ á?”

Chung Nguyên: “Ừ, là bạn đại học của tớ.”

Sử Vân Hoành: “Đùa à, những kẻ chơi với cậu có gì hay ho chứ, cậu không biết tớ có khối kẻ theo đuổi sao?”

Chung Nguyên: “Tớ biết chẳng có kẻ nào theo đuổi cậu cả.”

Sử Vân Hoành: “Cậu…!”

Chung Nguyên: “Cậu ta là nghiên cứu sinh khoa Triết trường đại học B.”

Sử Vân Hoành: “Triết… triết… học?”

Chung Nguyên: “Đúng thế, triết gia và nghệ sĩ, đúng là một cặp trời sinh.”

Sử Vân Hoành: “Ừm, nếu đúng thế thật thì tớ có thể cho cậu ta làm một trong những vệ tinh của tớ.”

Chung Nguyên: “Cậu ấy không chỉ là triết gia mà còn rất đa tài.”

Sử Vân Hoành: “Thật sao? Cậu ta biết gì?”

Chung Nguyên: “Thông cổ chí kim, văn võ song toàn, trên thông tướng số, dưới tường thi ca.”

Sử Vân Hoành: “A… a… a… Tớ thích rồi đấy!”

Chung Nguyên mỉm cười hài lòng: “Thích thì tốt.”

Tiếp đó, hai người họ bàn bạc phương sách để đối phó với Lộ Nhân Ất và thời gian địa điểm hẹn gặp. Sau đó, cuộc nói chuyện kết thúc.

Lúc này, tôi đang ngồi một bên mắt chữ A, mồm chữ O.

Chung Nguyên vỗ vỗ vai tôi, an ủi: “Yên tâm đi, kẻ giang hồ chuyên lừa người mà có thể sống yên ổn ở trường đại học B suốt bốn năm thì bản lĩnh phải thế nào?”

Tôi: “…”

Tôi nuốt nước bọt, hỏi Chung Nguyên: “Đây có phải là diệt cỏ phải diệt tận gốc như người ta vẫn nói không?”

“Ừm.” Chung Nguyên vừa nói vừa bóp bóp tai tôi. Ngón tay anh mềm mại, vành tai tôi cũng mềm mại, hai thứ mềm mại tiếp xúc với nhau, cảm giác đó thật dễ chịu.

“Nhưng làm vậy được chứ?” Tôi cứ thấy Sử Vân Hoành và Lộ Nhân Ất nếu ở cạnh nhau thì không hợp lắm. Bọn họ khiến cho người ta muốn nghĩ mà cũng không thể nghĩ là sẽ ngồi với nhau được, huống chi là trở thành một đôi.

Chung Nguyên mệt mỏi ngước mắt nhìn tôi: “Đầu Gỗ, làm người phải biết tưởng tượng. Cho dù em không có lòng tin với tên bịp bợm Lộ Nhân Ất thì cũng phải tin vào IQ của Sử Vân Hoành chứ. Cho dù em không đặt niềm tin vào sức hút của Lộ Nhân Ất thì cũng phải tin vào khẩu vị của Sử Vân Hoành chứ.”

Câu nói này như thể khẩu lệnh, tôi nhất thời không kịp phản ứng. Ngẫm nghĩ hồi lâu, tôi mới hiểu ra, nên hỏi: “Vậy cứ làm theo ý anh đi, liệu Sử Vân Hoành có thích Lộ Nhân Ất không?”

Chung Nguyên gật đầu cười: “Chắc chắn tám, chín phần mười.”

“Nhưng nếu Lộ Nhân Ất không thích Sử Vân Hoành thì sao?”

Chung Nguyên: “Chuyện đó không quan trọng.”

Tôi: - _ -|||||


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx