sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 66: Nói Chuyện

Trước khi đến Thượng Hải, đã nhiều lần tôi ngồi tưởng tượng xem ông nội Chung Nguyên là người như thế nào, nhưng chưa bao giờ nghĩ ông lại như thế này…

Vì thua cờ, ông nội Chung Nguyên dẫn chú Dương đi bộ một vòng để giải tỏa. Khi ông quay lại, thấy tôi sơ ý đánh thắng ông Triệu nên mừng rỡ nhảy vào mắng cho ông ta một trận, rồi so sánh một thôi một hồi về nghệ thuật chơi cờ, về cháu trai, cháu dâu, v.v… Cuối cùng, ông kết luận: Lão Triệu à, ông hãy ngoan ngoãn để tôi đạp xuống chân đi, ha ha ha ha ha…

Thật đáng thương, cháu trai của ông Triệu giờ mới có mười tuổi… >_<

Sau đó, vị thần nhân này oai khí ngút trời dẫn tôi và Chung Nguyên trở về nhà.

Khi chúng tôi về đến nhà, thím Dương đang làm cơm. Theo kinh nghiệm đúc rút từ các bộ phim, tôi thấy mình nên xắn tay vào giúp đỡ để chứng minh tôi sẽ là người mẹ hiền, người vợ đảm sau này. Song ông nội Chung Nguyên nghiêm khắc từ chối thỉnh cầu của tôi. Cuối cùng, tôi đành kính cẩn bưng đến cho ông một chén trà, coi như là làm lễ ra mắt.

Sau khi cầm lấy ché n trà, ông cười hà hà rút từ trong ngăn kéo ra một chiếc vòng ngọc bích đưa cho tôi. Tôi lễ phép nhận lấy, sau đó mới biết, chiếc vòng đó già hơn tôi hơn nghìn tuổi. (>_<)

Ăn cơm xong, mọi người ngồi quây quần bên nhau nói chuyện. Tôi nhận thấy ông nội Chung Nguyên là một người thích nói. Khi chúng tôi ngồi với nhau, cơ bản là chỉ có mình ông nói, tôi ngồi bên phụ họa thêm vào, chú Dương, thím Dương thỉnh thoảng mới lên tiếng, còn Chung Nguyên thì nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi, không chịu nói gì.

Tôi lén hỏi Chung Nguyên: “Sao anh không quan tâm đến ông?”

Chung Nguyên cười đáp: “Em cứ thử nghe những lời này suốt hai mươi năm thì sẽ biết.”

Lúc này, ông Chung Nguyên bê một chiếc bình men xanh đặt lên trên bàn trà, khoe với tôi con dế ông mới nuôi. Khi đặt bình xuống, ông hơi mạnh tay nên đáy bình đập vào mặt bàn thủy tinh, kêu cạch một tiếng. Thím Dương thấy vậy, lo lắng nói: “Lão gia, xin ngài nhẹ tay một chút, chiếc bình này đáng giá hơn con dế của ngài đấy ạ!”

Tôi không hiểu, liền hỏi: “Cái bình đó sao lại đáng giá ạ?”

Thím Dương cười nói: “Nó là đồ của quan lại thời Tống.”

Tôi giật mình, nhìn chiếc bình đó với ánh mắt kính sợ.

Thím Dương nói nhỏ với tôi: “Cô bé, cháu đừng quan tâm đến những thứ đó, trong nhà này toàn là đồ cổ thôi. Bát chúng ta dùng hôm nay là từ thời Minh đấy, còn cái thứ bày bên cạnh ti vi là gốm màu thời Đường được phục chế lại. Lão gia thường ngày hay uống trà bằng chén Liên Hoa thời Tống, chiếc cốc trên tay cháu là cốc thủy tinh người ngoại quốc dâng tặng triều đình nhà Minh đó.”

Gan tôi vốn bé nhưng giật mình hết lần này đến lần khác nên cũng trở nên thản nhiên khi nghe thím Dương nói. Dù gì thì ông nội cũng là một đại gia, sưu tầm đồ cổ là chuyện bình thường. Chỉ có điều tôi vẫn không hiểu, ông bày nhiều đồ cổ trong nhà như thế mà không sợ bị đổ vỡ sao? Cho dù người trong nhà cẩn thận không làm rơi vỡ thì ông không sợ trộm đến thăm sao?

Tôi đem thắc mắc này nói với thím Dương, thím chỉ xua tay, nói với vẻ đầy tự tin: “Cháu yên tâm đi, nếu tên trộm đó không bị thần kinh thì sẽ không bao giờ nghĩ có người đặt gốm màu đời Đường bên cạnh ti vi đâu.”

Hức, nói cũng phải…

Tiếp đó, thím Dương kể lại cho tôi tiểu sử bị trộm đầy thú vị của mỗi một cổ vật trong căn phòng này. Nghe nói, có một tên trộm chuyên nghiệp đã đập vỡ trót lọt tủ bảo hiểm trong phòng ông nội Chung Nguyên. Nhưng sau khi nhìn thấy thứ ở trong tủ, tên trộm đáng thương tức đến phát điên.

Thứ đồ ở trong tủ lúc đó là một tấm ảnh chụp ông Triệu bị chó cắn. Nghe nói ngày nào cũng vậy, trước khi đi ngủ, Chung lão gia đều lấy tấm ảnh này ra vuốt ve, rồi ngồi cười một mình mà không nói gì.

Tên trộm trong cơn tức giận đã xé tan tành tấm ảnh, nhanh nhẹn lẻn ra cửa định tháo chạy, ai dè lại đụng trúng thím Dương vừa đi chợ về. Vậy là nhanh như chớp, thím Dương đã khiến tên trộm ra khỏi nhà không xem ngày giờ kia phải thảm dưới vó ngựa.

Nghe nói, chú Dương là quán quân võ thuật mấy kỳ liền, còn thím Dương là fan hâm mộ của chú ấy.

Khi ông nội về đến nhà thì tên trộm đã bị giải đến đồn công an. Nhưng ông vẫn chưa nguôi cơn giận vì trò tiêu khiển trước khi đi ngủ của ông đã không còn nữa. Vậy là ông nội Chung Nguyên quyết định thuê hẳn một luật sư để khởi kiện tên trộm láo toét kia, lại còn cao giọng đòi tìm sát thủ để “xử đẹp tên khốn kiếp đó”. Sau đó, chú Dương lại phải giúp ông chụp một tấm ảnh ông Triệu bị chó cắn khác. Lúc đấy, mọi chuyện mới kết thúc.

Nghe xong, tôi không kìm nổi, cất tiếng thở dài. Ông Triệu trông đâu có giống khúc xương, sao lại có nhiều chó muốn cắn ông ta thế nhỉ?

Mấy ngày ở nhà ông nội Chung Nguyên, chúng tôi khá bận rộn. Chung Nguyên bị hai kẻ nọ xoay qua xoay lại. Một kẻ thì cầu cứu làm sao để thoát khỏi đứa con gái kia, kẻ kia lại hỏi cách để dạy bảo, khống chế tên con trai nọ. Còn tôi thì bị Chung lão gia kéo đi chơi cờ, thưởng hoa, chọi dế, được ông dạy cho đủ trò hay ho.

Một hôm, Chung lão gia kéo tôi ra ban công ngắm con chim họa mi ông mới mua về. Còn Chung Nguyên ngồi ở phòng khách chỉ cho Sử Vân Hoành cách dạy dỗ Lộ Nhân Ất.

Chung lão gia vừa cho chim ăn vừa nói với tôi vẻ thần bí: “Nha đầu, thực ra trước đây Chung Nguyên vẫn thường nói với ông về cháu.”

“Thế ạ?” Tôi thấy hơi ngượng ngùng. “Anh ấy nói gì về cháu ạ?”

Chung lão gia tức giận nói: “Nó nói, nếu ông không chấp nhận cháu thì nó sẽ đập hết tất cả các cổ vật từ hai trăm tuổi trở lên của ông, sau đó sẽ kể lại những chuyện mất mặt của ông cho lão Triệu biết.”

Hức, nếu làm vậy thì có vẻ hơi nhẫn tâm nhỉ?

Lúc này, tôi đã hiểu tại sao ông nội Chung Nguyên lại dễ dàng chấp nhận tôi như thế.

Chung lão gia hình như đã đọc được suy nghĩ của tôi nên xua xua tay nói: “Cháu đừng nghĩ ngợi nhiều, mặc dù ta già cả lú lẫn nhưng không phải là kẻ cứng nhắc. Con cháu có hạnh phúc riêng của chúng, ta vốn không muốn xen vào làm gì. Huống hồ đứa cháu này ta vốn yêu quý nhất.”

Haizz, ông nói như vậy làm cháu thấy mình thật đáng xấu hổ…

Chung lão gia lại nói thêm: “Đương nhiên rồi, thằng tiểu tử thối Chung Nguyên mặc dù xấu xa nhưng nhất định không nhìn nhầm người.”

Liệu đó có phải là lời khen dành cho tên tiểu tử thối đó không nhỉ? Thôi cứ cho là vậy đi…

Tiếp đó, Chung lão gia bỗng xóa bỏ hình tượng trẻ con thường ngày, thở dài rồi nghiêm túc nói: “Cháu dâu à, thực ra ông có một chuyện muốn nhờ cháu giúp.”

“Dạ, chuyện gì ạ?” Vì dáng vẻ nghiêm nghị khác thường của ông nên tôi bỗng thấy căng thẳng.

“Thằng nhóc Chung Nguyên này rất thông minh, nhưng lại thông minh quá!”

“Nghĩa là sao ạ?” Tôi không hiểu, thông minh thì có gì không tốt, tôi chỉ giận tại sao mình không thông minh một chút.

“Có một số chuyện người bình thường rất dễ bị người khác dẫn dắt nhưng Chung Nguyên lại hiểu quá rõ ràng. Chính vì vậy, khi gặp một vấn đề gì đó, nó thường bắt đầu suy nghĩ từ lợi ích của bản thân. Người như vậy rất hợp với việc kinh doanh nhưng lại dễ dàng biến thành kẻ ích kỷ, lạnh lùng, không quan tâm đến cảm xúc của người khác. Mặc dù người ta vẫn nói vô thương bất gian, nhưng nếu quá gian xảo, ta sợ nó sẽ không phân biệt được tốt xấu, trắng đen, vì đạt được mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào. Xét từ khía cạnh này thì Chung Nguyên càng thông minh sẽ càng gặp nguy hiểm. Hơn nữa, tên tiểu tử thối này từ khi sinh ra đã không được nhận nhiều tình cảm của người thân, chỉ sợ nó dễ lầm đường lạc lối.”

Tôi mù mờ gật đầu, giả bộ như đã hiểu. Nghĩa đen tôi có thể hiểu nhưng thực ra Chung Lão gia muốn nói điều gì?

Ông bỗng hào hứng nhìn sang tôi, phấn khích nói: “Bây giờ thì tốt rồi, tên tiểu tử đó đã có điểm yếu.”

Tôi: “Hức…”

Chung lão gia: “Cô bé ngoan, ta có thể nhận ra Chung Nguyên là đứa cố chấp nhưng lời cháu nói, nó nhất định sẽ nghe. Ta chỉ hy vọng cháu hãy kéo lấy nó khi nó sắp lầm đường lạc lối, ít nhất đừng để nó làm những chuyện phá hoại xã hội này. Nếu nó không nghe lời, cháu chỉ cần kêu khóc ầm ĩ đòi treo cổ tự tử, lấy cái chết để uy hiếp thì không sợ nó không phục tùng.”

Tôi: “…”

Chung lão gia: “Đương nhiên, chỉ cần giả vờ là được, đừng có chết thật đấy.”

Tôi: “…”

Ông à, ông đúng là người lắm mưu nhiều kế đấy ạ!

Buổi tối, sau khi ăn cơm, tôi và Chung Nguyên dắt tay nhau đi dạo. Tôi thận trọng nói với anh: “Hôm nay ông nội anh tìm em nói chuyện.”

Chung Nguyên dừng bước, chau mày nói: “Ông nội chúng ta.”

“Thôi được, ông nội chúng ta…”

Chung Nguyên gật gù vẻ hài lòng, kéo tôi đi tiếp.

Tôi lại hỏi: “Anh không tò mò ông đã nói gì với em à?”

Chung Nguyên không ngước mắt lên: “Chắc là sợ anh sẽ phá hoại xã hội chứ gì.”

Tôi: “…”

Chung Nguyên, anh đã lén nghe hai ông cháu em nói chuyện đúng không?… (>_<)


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx