sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 67: Ra Mắt

Chúng tôi ở Thượng Hải chưa được một tuần thì Chung Nguyên báo tin cha mẹ anh sắp về nước. Hơn thế, chỉ sau hai tiếng nữa, máy bay sẽ hạ cánh.

Tôi giật nảy mình, sững sờ nhìn anh. Rất lâu sau, tôi mới định thần lại, ấp úng nói: “Sao… sao… bây giờ anh mới nói với em?”

Chung Nguyên khoanh tay cười xấu xa: “Muốn đem đến cho em một niềm vui bất ngờ.”

Tôi lau mồ hôi: “Đại ca à, thế này là vui à, phải nói là kinh hoàng mới đúng.”

Chung Nguyên vuốt đôi mày đang nhăn lại của tôi, an ủi: “Đáng sợ vậy sao, họ có ăn thịt em đâu?”

Tôi hất tay anh ra, giận dữ nói: “Này, em vẫn chưa chuẩn bị gì cả, làm sao mà đi gặp họ được.”

Chung Nguyên ôm chặt lấy tôi: “Chuẩn bị cái gì, có phải là người ngoài đâu.”

Lúc này, ông nội Chung Nguyên vừa về. Ông mở cửa, nhìn thấy hai chúng tôi, cười rung râu nói: “Hai đứa cứ tiếp tục đi, ông không nhìn thấy gì cả.” Nói đoạn, ông quay người đi ra.

- -|||

Đương nhiên chúng tôi không thể tiếp tục được nữa vì còn có một chuyện quan trọng cần làm, đó là ra sân bay.

Tôi đứng ở sân bay, tâm trạng vô cùng căng thẳng. Chung Nguyên nắm tay tôi, thỉnh thoảng lại lấy khăn giấy lau mồ hôi trong lòng bàn tay giúp tôi. Anh nâng tay tôi lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó, rồi cười tinh quái: “Đến mức đó sao?”

Tôi hít một hơi thật sâu, lo lắng hỏi: “Anh thử nói xem, nếu cha mẹ anh không vừa lòng với em thì phải làm thế nào?”

Chung Nguyên: “Thì anh sẽ nói với họ mình bị đồng tính.”

Tôi: “… Anh ác quá đấy.”

Chung Nguyên lại cười tinh quái: “Em thích vậy không?”

Tôi nhìn bộ dạng đắc chí của Chung Nguyên, ngậm ngùi nuốt nước bọt, nói: “Không phải anh bị đồng tính thật đấy chứ?”

Chung Nguyên: “…”

Nhìn mặt Chung Nguyên dần dần tối sầm, tôi biết anh đang tức giận. Tôi nắm lấy tay anh, lắc lắc dỗ dành: “Làm sao anh bị đồng tính được chứ, làm gì có ai đồng tính lại đẹp trai thế này.” Mặc dù chiêu này đã lạc hậu nhưng tôi chẳng nghĩ ra được cách nào khác, ai bảo anh chàng này lại yêu bản thân mình quá cơ.

Nhưng lần này Chung Nguyên không dễ dỗ dành như vậy. Anh hơi nghiêng người về phía trước, chỉ chỉ vào má mình.

Tôi đỏ mặt, lùi lại một bước nói: “Anh đùa à, đây là sân bay.”

Chung Nguyên không nói gì, vẫn chỉ vào má mình.

Tôi nhìn ngang liếc dọc, sau đó tiến lên một bước, kiễng chân hôn nhanh lên má Chung Nguyên.

Chung Nguyên đứng thẳng người lại, cười mãn nguyện, sau đó nhìn ra phía sau lưng tôi nói: “Cha, mẹ.”

Tôi: “…”

Đùa giỡn con nhà người ta trước mặt bao nhiêu người như thế, thật là tôi chẳng còn mặt mũi nào nữa.

Tôi đờ đẫn quay người lại, hai người họ đã đi đến trước mặt. Tôi cười ngượng nghịu: “Cháu chào cô chú ạ.”

Cha mẹ Chung Nguyên đều rất cởi mở, đặc biệt là mẹ anh. Vừa nhìn thấy tôi, bà đã âu yếm xoa đầu tôi, cười nói: “Là Mộc Nhĩ đúng không? Còn dễ thương hơn cả tưởng tượng của cô đấy.”

Tôi hơi ngượng vì được khen, trong lòng vui khôn xiết. (Đúng là đạo đức giả (>_<))

Khi về, Chung Nguyên là người lái xe. Cha anh bị đuổi lên ngồi ghế trước, tôi và mẹ anh ngồi ghế sau nói chuyện. Tôi phát hiện mặc dù mẹ Chung Nguyên trông rất thanh lịch, hiền thục nhưng lại là người vui vẻ nói nhiều, hơn nữa cách nói chuyện của bà lại rất mạnh mẽ và sắc sảo, hơi giống… ừm, giống Sử Vân Hoành.

Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao cha Chung Nguyên lại quý Sử Vân Hoành đến vậy. Có lẽ là do ông thích phong cách đó. Mà cho dù lúc đầu ông có không thích thì sau nhiều năm chung sống với mẹ Chung Nguyên như vậy cũng sẽ thích. Từ đó có thể khẳng định tình cảm cảm giữa hai người họ rất thắm thiết.

Chúng tôi không quay lại nhà ông nội Chung Nguyên nữa mà đi đến một biệt thự xây dựng theo kiểu nhà vườn. Không gian của biệt thự này rất tuyệt nhưng có vẻ hơi lạnh lẽo, chắc vì điểm này nên ông Chung Nguyên không thích đến đây ở.

Sau khi sắp xếp mọi thứ xong, mẹ Chung Nguyên hào hứng kéo tôi ra phòng khách, nói là có quà ra mắt muốn tặng tôi. Tôi cứ nghĩ đó là nước hoa hay mỹ phẩm nổi tiếng của Pháp. Ai dè, đặt chình ình ở phòng khách là một vật to đùng vuông vức.

Mẹ Chung Nguyên phấn khích mân mê tấm vải trắng phủ bên trên, sau đó hào hứng nhìn tôi: “Tiểu Mộc Nhĩ, đoán xem trong này có gì?”

Tôi gãi đầu, hỏi: “Ti vi màn hình tinh thể lỏng phải không ạ?”

Chung Nguyên thả người ngồi trên sofa, nói: “Không cần đoán, nhất định lại là tranh.”

Tôi: “Vì sao?”

Chung Nguyên: “Vì mẹ dạy mỹ thuật.”

“Bingo! Lại đây để cô ôm cái nào.” Mẹ Chung Nguyên vừa nói vừa dang tay ôm lấy tôi.

Hức, người đoán đúng hình như không phải là tôi. - -

Sau đó, bà đột nhiên kéo tấm vải phủ ra.

Hức… chuyện gì đây?

Đúng là một bức tranh. Một cậu bé đang ngồi giữa một bãi cỏ xanh mướt, trên tay cầm một bó hoa… Hình ảnh này rất đỗi bình thường nhưng có một điều hết sức không bình thường, đó là: cậu bé đó không mặc quần áo.

Rất may bộ phận quan trọng nhất của cậu đã được bó hoa che đi.

Thôi được, đối với một nhà nghệ thuật thì hành động cởi quần áo cũng có thể chấp nhận được. Nhưng cô à, liệu món quà này có quá lớn cho lần đầu gặp mặt không ạ? Haizz… Nhưng quả thật cậu bé đó rất đáng yêu.

Tôi đang định cảm ơn thì Chung Nguyên đã đứng bật dậy khỏi sofa, chạy lại đứng chắn ngang bức tranh. Sau đó, anh bực tức nhìn mẹ mình, nghiến răng nói: “Không phải bức tranh này đã bị đốt rồi sao ạ?”

Mẹ Chung Nguyên cười đắc ý: “Đồ ngốc, mẹ nói gì con cũng tin à?”

Chung Nguyên: “Con biết mẹ không đáng tin mà.”

Mẹ Chung Nguyên: “Thật buồn quá đi mất, con biết thì cũng muộn mất rồi, ha ha ha…”

Thì ra Chung Nguyên cũng có lúc bị lép vế, hơn nữa lại bị lép vế trong tay của mẹ anh. Nhưng tại sao họ lại quan tâm đến bức tranh này thế nhỉ?

Lúc này, mẹ Chung Nguyên liền chỉ vào cậu bé trong tranh cười nói: “Tiểu Mộc Nhĩ, đây là bức tranh vẽ Chung Nguyên lúc mười tuổi, thế nào? May mà lúc đó nó còn nhỏ, nên dễ bị lừa, ha ha!”

Tôi tròn xoe mắt nhìn cậu bé trong tranh, sau đó quay sang nhìn Chung Nguyên, liếc qua liếc lại không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng, Chung Nguyên cũng không chịu nổi nữa, anh lấy tay, che mắt tôi, nghiến răng nói: “Đừng nhìn nữa!”

Tôi cười khì khì, nói với mẹ Chung Nguyên: “Cảm ơn cô ạ, đây là món quà thú vị nhất mà cháu từng thấy.”

Chung Nguyên cúi đầu, lạnh lùng nói bên tai tôi: “Em yêu, anh không thể đối phó được mẹ nhưng có cách để đối phó với em đấy.”

Tôi: - -|||

Đừng ức hiếp người ta như thế chứ…

Mặc dù bị Chung Nguyên uy hiếp nhưng tôi vẫn không chịu khuất phục, kiên quyết chuyển bức tranh nọ về phòng mình, sau đó ngồi lì trong phòng thưởng thức một mình. Sau đó, chẳng hiểu sao tôi lại muốn bỏ bó hoa trên tay Chung Nguyên đi. Ặc, tôi đúng là kẻ biến thái!

Ăn tối xong, tôi cùng ngồi xem phim và nói chuyện với mẹ Chung Nguyên. Bỗng mẹ anh ghé vào tai tôi nói: “Hai cha con họ đang ngồi nói chuyện với nhau ở trong vườn, chúng ta đi nghe trộm đi.”

Tôi bối rối lắc đầu: “Làm vậy thì không hay lắm ạ!”

Mẹ Chung Nguyên: “Không sao, chuyện này cô vẫn làm suốt.”

- -|||

Hai người chúng tôi men theo hàng rào xung quanh vườn, lặng lẽ đến gần họ, rồi trốn vào giữa bụi tường vi. Mẹ Chung Nguyên đúng là đã thuộc mọi ngóc ngách ở đây.

Tối nay không có gió nên chúng tôi có thể nghe rõ cuộc nói chuyện của hai người. Cha Chung Nguyên nói: “Con thực sự không nghĩ đến Tiểu Vân hay sao?”

Chuyện đáng lo lắng nhất cuối cùng cũng đến. Tôi căng thẳng nắm chặt tay mẹ Chung Nguyên. Mẹ anh nhẹ nhàng vỗ vai tôi, tỏ vẻ an ủi.

Chung Nguyên đáp: “Thôi đi cha, trong nhà có một người điên là quá đủ rồi.”

Mẹ Chung Nguyên nắm tay tôi, chặt đến mức làm tôi đau. Tôi cắn răng chịu đựng, sau đó vỗ nhẹ lên vai bà như muốn an ủi.

Cha Chung Nguyên lại nói tiếp: “Thật không thể hiểu đám trẻ các con đang nghĩ cái gì?”

Chung Nguyên: “Con cũng vậy, con cũng không hiểu nổi cách nghĩ của cha.”

Cha Chung Nguyên: “Cha luôn cảm thấy áy náy với con, cả một sản nghiệp lớn như vậy đè lên vai, thật là không dễ dàng gì.”

Chung Nguyên: “Những câu này năm nào cha cũng nói, cha nói chưa chán thì con cũng nghe chán rồi.”

Cha Chung Nguyên: “Cha cũng không còn cách nào khác.”

Chung Nguyên: “Bây giờ có rồi đấy ạ!”

Cha Chung Nguyên: “Cái gì?”

Chung Nguyên: “Hãy quản lý vợ cha cho tốt, đừng để bà ấy làm hư vợ con.”

Cha Chung Nguyên: “…”

Cha Chung Nguyên: “Con đã quyết định lấy con nha đầu đó?”

Chung Nguyên: “Con đã quyết định từ rất lâu rồi.”

Cha Chung Nguyên: “Nếu lấy con bé đó, chặng đường về sau của con sẽ không dễ đi đâu.”

Chung Nguyên: “Con đường nào không có cô ấy, con tuyệt đối không đi.”

Cha Chung Nguyên: “Rất tốt, đúng phong cách của ta ngày trước.”

Chung Nguyên trầm tư rất lâu, sau đó nói: “Ít nhất xét về thẩm mỹ, con hơn cha ngày trước rất nhiều.”

Cha Chung Nguyên: “…”

Không thể không thừa nhận, thân thủ của mẹ Chung Nguyên quả là phi phàm. Chúng tôi chỉ nghe lén câu chuyện của hai cha con có một lúc mà bà đã nắm tay tôi đến mức suýt tê liệt.

Hơn nữa, trong lúc gây án, tôi còn bị gai tường vi đâm, đau đến phát khóc. Vậy mà bà chẳng bị làm sao, thật không hổ danh là nữ hào kiệt.

Trước khi đi ngủ, mẹ Chung Nguyên lặng lẽ mang nhíp, gương và thuốc sát trùng vào phòng tôi.

Nhìn bà một tay cầm nhíp, một tay cầm gương, tôi toát mồ hôi lạnh: “Không được, không được đâu ạ!”

“Cháu yên tâm đi, tuyệt đối không sao đâu! Mau cởi quần áo ra.”

Tôi cởi quần áo, nằm dài trên giường.

Mẹ Chung Nguyên vùa giúp tôi nhổ đám gai tường vi vừa nói chuyện để tôi không chú ý đến những vết gai đâm.

Mẹ Chung Nguyên: “Tiểu Mộc Nhĩ à, chuyện cháu bị gai đâm đừng nói cho Chung Nguyên biết nhé!”

Tôi: “Dạ, cô yên tâm… Á, cô nhẹ tay một chút được không ạ?”

Mẹ Chung Nguyên: “Ừ... ừ, ngại quá… Tình cảm của Chung Nguyên với cháu sâu nặng lắm đó.”

Tôi cười ngượng nghịu.

Mẹ Chung Nguyên thở dài: “Thực ra cô và cha thằng bé này mắc nợ nó rất nhiều. Hồi Chung Nguyên năm tuổi, cô chú đã bỏ lại nó cho ông nội nuôi, sau đó cùng nhau sang Pháp. Vì ngoài yêu âm nhạc và cô, cha nó không có hứng thú với thứ gì khác. Vì thế ông nội Chung Nguyên đã bỏ qua cha nó và coi Chung Nguyên như người kế nghiệp… Nói tóm lại, chuyện này rất thê thảm.”

Lúc này, tôi mới hiểu ra tất cả: “Thế ạ, chẳng trách anh ấy nói hồi bảy, tám tuổi đã bị gia đình ép chơi cổ phiếu.”

Mẹ Chung Nguyên: “Như thế vẫn còn nhẹ nhàng… Suy nghĩ của người già, cháu cũng rõ mà, lúc nào cũng mong cháu hóa rồng. Ông nội Chung Nguyên nhận thấy thời đại này mọi thứ đều phát triển quá nhanh, lo lắng cháu mình không theo kịp, thế nên có thứ gì mới lạ đều bắt Chung Nguyên học.”

Tôi gật gù: “Chẳng trách anh ấy biến thái đến vậy.”

Mẹ Chung Nguyên: “Đúng thế, đúng thế, cháu cũng thấy nó biến thái đúng không?”

Tôi: “Á… Cô nhẹ tay một chút ạ!”

Mẹ Chung Nguyên: “Ừ, ừ… Tiểu Mộc Nhĩ à, cháu lấy Chung Nguyên thì sau này sẽ khá vất vả đó, hãy chuẩn bị cho thật kỹ nhé!”

Tôi: “Cháu đã nghĩ kỹ rồi, cháu sẽ cùng anh ấy gánh vác.”

Mẹ Chung Nguyên xoa đầu tôi: “Đúng là một cô bé tốt, thằng bé này quả là có con mắt đó.”

Tôi chỉ biết cười khì khì.

Mẹ Chung Nguyên nói thêm: “Chỉ sau có cha nó thôi.”

Haizz…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx