sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 69: Cưỡng Hôn

Khi cha mẹ Chung Nguyên đến Thượng Hải, Sử Vân Hoành đang điên cuồng truy tìm Lộ Nhân Ất. Tóm lại, bây giờ có thể nói, cha mẹ anh đã tạm hài lòng về tôi.

Một hôm, mẹ Chung Nguyên kéo tôi lại, nói với giọng vô cùng nhiệt tình: “Cháu yên tâm, con trai cô có gian xảo thế nào cũng nhất định không để cháu phải chịu ấm ức đâu.” Có thể hiểu bà nói như vậy tức là đã chấp nhận tôi.

Tôi vẫn hơi ái ngại, nhưng dù sao cũng thấy yên tâm đôi chút.

Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoắt tôi đã tốt nghiệp.

Tôi làm công việc chụp hình cho một tạp chí du lịch của thành phố B. Mặc dù lương không cao, nhưng đó là công việc tôi yêu thích, hơn nữa có thể nhân những chuyến đi chụp ảnh, tham quan phong cảnh khắp nơi, thật vô cùng thú vị.

Trong lễ tốt nghiệp, tôi mặc một chiếc áo cử nhân rộng thùng thình, cùng bọn Nhất, Nhị, Tứ cười nói rời khỏi hội trường. Vừa ra đến cửa thì Chung Nguyên gọi. Anh hỏi tôi đang ở đâu, rồi bắt chúng tôi đứng im không được đi đâu.

Bốn đứa chúng tôi đều cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng một chỗ đợi Chung Nguyên.

Một lúc sau, Chung Nguyên, Lộ Nhân Giáp, Lục Tử Kiện hùng dũng đi đến, trên tay mỗi người đều ôm một bó hồng lớn.

Ba người họ vốn rất đẹp trai (mặc dù mỗi người một vẻ), lại cầm một bó hồng rực rỡ nên chẳng mấy chốc đã thu hút được ánh mắt của những người xung quanh. Một vài cô gái còn kêu lên không ngừng.

Tôi thẫn thờ nhìn họ đi đến. Mặc dù biết lý do họ đến đây nhưng thực sự tôi vẫn thấy hơi căng thẳng. Nhìn sang Tiểu Nhị và Tứ cô nương, họ cũng chẳng khá hơn tôi là mấy. Chỉ có Lão Đại là tỏ ra ngưỡng mộ và ghen tị, cô ấy còn ấm ức kêu la thảm thiết: “Trời ơi là trời, có để cho kẻ độc thân này sống nữa không đây?”

Lúc này, Lộ Nhân Ất không biết từ đâu dẫn xác tới, nói với vẻ đầy phấn khích: “Sư muội cô đơn à, chúng ta thành một

đôi nhé!”

Lão Đại đột nhiên nắm lấy bàn tay Lộ Nhân Ất, sau đó nhìn đám đông cách đó không xa, gọi lớn: “Sử Vân Hoành, tôi giúp cô bắt được hắn rồi này.”

Sau khi kêu gào tru tréo, Lộ Nhân Ất bị Sử Vân Hoành giận dữ áp giải đi.

Ba người con trai bước đến trước mặt chúng tôi, từng người tìm đến bạn gái của mình, quỳ xuống, tặng hoa, rồi đồng thanh nói: “XXX, cưới anh nhé!”

Tôi kinh ngạc tột độ. Nói thật lòng, tôi chỉ nghĩ bọn họ đến đây để chúc mừng lễ tốt nghiệp của chúng tôi, ai ngờ… họ lại đến để cầu hôn, hơn nữa lại còn cầu hôn tập thể chứ… (>_<)

Tiểu Nhị và Tứ cô nương ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời, đặc biệt là Tứ cô nương. Lục Tử Kiện vốn đang ở nước ngoài, vậy mà bây giờ đột nhiên xuất hiện ở đây, lại còn ôm hoa hồng đến cầu hôn cô ấy. Dù rất mạnh mẽ nhưng phải một lúc cô ấy mới bình tĩnh lại được.

Những người đứng xung quanh đã vô cùng phấn khích, họ cùng nhau hô lớn: “Nhận lời đi, nhận lời đi…”

Những người đi từ hội trường ra đã đông nghịt. Họ vây kín lấy chúng tôi, hò hét mỗi lúc một vang dội, cứ như thể nếu không chấp nhận lời cầu hôn của ba người con trai đang đứng trước mặt mình thì chúng tôi sẽ phạm một tội ác không thể tha thứ, nhất định sẽ bị họ thảo phạt.

Tiểu Nhị là người đầu tiên trong ba đứa chúng tôi có phản ứng trước màn cầu hôn bất ngờ và ầm ĩ này. Cô ấy vừa cười vừa chớp chớp mắt, ép những giọt nước mắt ngân ngấn nơi khóe mắt chảy vào trong, sau đó đón lấy bó hoa hồng từ tay Lộ Nhân Giáp, vừa ôm bó hoa vừa mím môi nói: “Có nhẫn cầu hôn không?”

Lộ Nhân Giáp vẫn quỳ một chân, cười nói: “Em nhìn kỹ đi.”

Tiểu Nhị chăm chú nhìn vào giữa những đóa hồng, cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc nhẫn sáng lấp lánh. Cô ấy bịt miệng, kinh ngạc nói: “Đúng là có nhẫn thật!”

Lộ Nhân Giáp rút chiếc nhẫn từ trong đóa hồng ra, đeo vào ngón áp út của Tiểu Nhị: “Em vẫn chưa nói đồng ý lấy anh đâu đấy.”

(Mọi người xung quanh: Thật là nham hiểm, người ta vẫn chưa đồng ý lấy anh mà anh lại đeo nhẫn như thế, kiểu này thì không đồng ý cũng phải đồng ý thôi…)

Đám đông lại càng la hét ầm ĩ: “Đồng ý đi, đồng ý đi!”

Tiểu Nhị nắm lấy tay Lộ Nhân Giáp, cười nói: “Em đồng ý!” Vừa dứt lời, nước mắt cô ấy bỗng tuôn trào.

Đôi Lộ Nhân Giáp và Tiểu Nhị đã xong xuôi, mọi người liền đổ ánh mắt về phía Lục Tử Kiện và Tứ cô nương. Sau một hồi kinh ngạc, cuối cùng Tứ cô nương cũng thốt nên lời, câu đầu tiên của cô ấy lại là: “Anh ở đâu đến đây vậy?”

“Xí.” Mọi người tỏ ra mất hứng và bất mãn: “Này, không được chuyển chủ đề như vậy.”

Lục Tử Kiện nở nụ cười ấm áp, ánh mắt anh trở nên kiên định khác thường. Anh không trả lời câu hỏi của Tứ cô nương mà lại nói: “Cưới anh nhé!”

Tứ cô nương nhìn thẳng vào anh, gật đầu: “Vâng!”

Lục Tử Kiện rút một chiếc nhẫn từ trong bó hồng ra, đeo vào tay Tứ cô nương.

Mọi người lại tiếp tục trầm trồ: “Ôi! Lãng mạn quá đi mất!”

Tiếp sau đó, mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi và Chung Nguyên: “Vẫn còn một đôi nữa.”

“Đồng ý đi, đồng ý đi!”

“Chung sư huynh, cố lên!”

Chung Nguyên nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt tôi, anh nói vẻ đau khổ: “Đầu Gỗ, đồng ý với anh lần này nữa nhé, anh đã từng nói sẽ đền cho em một màn cầu hôn thật lãng mạn mà.”

Hức, hình như là có chuyện đó.

Tôi cúi người, đón lấy bó hoa từ tay anh. Song anh lại nắm chặt lấy bó hoa, nhất định không chịu buông tay. Rốt cuộc, anh có ý gì vậy?

Ánh mắt Chung Nguyên trĩu nặng nhìn tôi, anh khẽ nói: “Ngày mai lấy anh nhé!”

Đám người đứng xung quanh càng reo hò phấn khích, ngay cả bảo vệ của trường cũng kéo đến. Tôi thực sự chẳng còn biết làm gì nữa, đành gật đầu, nhận bó hoa từ tay anh.

Sau đó, tôi vạch bó hồng xem hồi lâu mà không thấy nhẫn đâu, nên hỏi: “Tại sao không thấy nhẫn?”

Chung Nguyên cười nói: “Không phải là nó đã ở trên tay em rồi đấy sao?”

Chúng tôi lại phải nhận những ánh mắt xem thường của đám đông xung quanh.

Sau đó, mấy người chúng tôi bị mọi người ép chụp ảnh chung với nhiều hình thức khác nhau. Họ quần thảo chúng tôi rất lâu, thậm chí còn có cả người ở đài truyền hình đến quay phim nữa. Màn cầu hôn độc đáo này còn được đám đàn em trong trường đại học B say sưa bàn tán rất lâu với nhiều phiên bản khác nhau.

Hôm sau, ăn sáng xong, tôi định đi làm thì bỗng bị Chung Nguyên ôm chặt từ phía sau. Anh cọ cằm vào gáy tôi, đặt một nụ hôn lên tai tôi rồi cười nói: “Đầu Gỗ, em có nhớ hôm nay chúng ta phải làm gì không?”

Tôi vỗ vỗ lên bàn tay anh, đáp: “Phải đi làm, mau lên anh, không muộn mất.”

Bàn tay đặt bên eo tôi bỗng siết chặt, anh nói với giọng có vẻ không vui: “Đi làm cái gì chứ, hôm nay là ngày chúng ta phải kết hôn.”

Hức…

Chung Nguyên ấm ức nói: “Hôm qua không phải em đã đồng ý kết hôn với anh rồi hay sao?”

Haizz, tôi cứ nghĩ hôm qua anh chỉ đùa thôi, hơn nữa, trong hoàn cảnh đó tôi không đồng ý liệu có được không? Còn bây giờ… Tôi xoay người, đẩy anh ra, nói với vẻ khó xử: “Nhưng sổ hộ khẩu em để ở nhà rồi.”

Chung Nguyên cười tinh quái: “Cha đã đưa nó cho anh rồi.”

Tôi: “…”

Tôi lên án mạnh mẽ hành động bán con cầu vinh này của cha!

Tôi ôm hy vọng sẽ khuyên giải được Chung Nguyên: “Chung Nguyên, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, chắc anh cũng không hy vọng tình yêu của chúng mình sẽ biến thành một nấm mồ, đúng không?”

Chung Nguyên: “Những người đang yêu mà không thể kết hôn là những hồn ma cô độc, thà được chôn cùng một nấm mồ còn hơn phải làm hồn ma cô độc.”

Tôi vò đầu bứt tai: “Chung Nguyên à, hãy cho em thêm ít tự do trước khi kết hôn đi.”

Chung Nguyên nhếch mày: “Kết hôn xong thì không được tự do sao? Sau khi kết hôn, em còn có thêm một ông chồng để tha hồ sử dụng đấy.”

Thôi được, tôi thừa nhận khả năng ăn nói của tôi chỉ đáng chạy theo xách dép cho Chung Nguyên. Vì vậy, bây giờ tốt nhất không nên đứng đây đôi co với anh nữa. Nghĩ vậy, tôi quay đi, cứng rắn nói: “Em không đi.”

Chung Nguyên lấy ngón tay nâng cằm tôi lên, lạnh lùng hỏi: “Em không muốn đi thật chứ gì? Được rồi, anh có rất nhiều cách để đối phó với em, em thích cách nào đây?”

Tôi khẽ rùng mình, lùi lại một bước, nhìn anh vẻ bối rối. Chung Nguyên nở nụ cười dịu dàng và quyến rũ khiến tôi nuốt nước bọt không ngừng. Nhưng kết hôn… Nghe nói những người đã kết hôn không còn yêu nhau say đắm như trước nữa. Nhìn Chung Nguyên, tôi lại tưởng tượng ra tình yêu mà anh dành cho tôi sau khi kết hôn, hức…

Thế nên tôi lại càng quyết tâm sẽ không kết hôn sớm.

Tôi tiến lên trước, ôm lấy Chung Nguyên, nũng nịu nói: “Chung Nguyên à, em vẫn chưa muốn kết hôn.”

Chung Nguyên: “Nhưng anh muốn, muốn đến phát điên lên được.”

Tôi lại nũng nịu bởi vì nũng nịu chính là cách hiệu quả nhất để thuyết phục Chung Nguyên. Mặc dù, nói thật tôi chẳng thích làm thế tẹo nào, nhưng bây giờ chẳng còn cách nào khác. Tôi vùi mặt vào lòng Chung Nguyên, nhõng nhẽo nói: “Chung Nguyên à, anh cho em một chút thời gian để suy nghĩ được không? Được nha, được nha…”

Người Chung Nguyên bỗng cứng đơ. Anh gượng cười nói: “Thôi được rồi, thế em muốn bao lâu?”

Tôi: “Ừm… Một năm thì thế nào?”

Chung Nguyên: “Em muốn anh đợi đến tức chết hả?”

Tôi: “Hức, hức, vậy thì nửa năm nhé anh!”

Chung Nguyên: “Thế thì ngay bây giờ anh sẽ xử lý em luôn.”

Tôi rùng mình: “Vậy một tháng được không?”

Chung Nguyên: “Thực ra chúng mình có thể động phòng trước khi kết hôn mà.”

Tôi: “Vậy nửa tháng nhé, không thể ít hơn nữa đâu.”

Chung Nguyên: “Thôi được, cho em một tuần. Một tuần sau, chúng mình sẽ kết hôn, không cho em có lựa chọn thứ hai.”

Tôi: “…”

Vậy là tôi phải vật nài mất nửa buổi mới đổi lại được một tuần tự do trước khi bị hành xử.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx