sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 68: Đầu Gỗ Uy Phong

Hôm sau, tôi cùng Chung Nguyên đến tham dự một bữa tiệc. Chung Nguyên sẽ xuất hiện trong bữa tiệc với tư cách là người thừa kế của nhà họ Chung, còn tôi là bạn gái của anh… Áp lực quá! (>_<)

Sau khi bị chuyên gia trang điểm xoay mòng mòng suốt hai tiếng đồng hồ, tôi bị đẩy trả lại cho Chung Nguyên.

Chung Nguyên cười nói: “Sao thế?”

Tôi than thở: “Đúng là từ một con vịt xấu xí biến thành thiên nga.”

Chung Nguyên nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên: “Em vốn là thiên nga mà.”

Trước khi đi, mẹ Chung Nguyên vỗ vai tôi nói: “Tiểu Mộc Nhĩ, trong bữa tiệc nhất định sẽ có không ít thiên kim tiểu thư vây quanh Chung Nguyên, lúc đó cháu không được nương tay đâu đấy, gặp một tiêu diệt một, gặp hai tiêu diệt hai! Cô ủng hộ cháu!”

Tôi vừa lau mồ hôi vừa vâng dạ liên hồi.

Cha Chung Nguyên ôn tồn nói: “Chung Nguyên, vợ con chắc chắn sẽ bị khối kẻ dòm ngó, lúc đó con không được nương tay đâu đấy… Thôi thôi, coi như cha chưa nói gì.”

Vừa đi được một bước, cha Chung Nguyên lại nói: “Tiểu tử, nếu có kẻ ngốc nghếch nào muốn dâng quà đến cửa thì cứ nhận, nếu con không tiêu tiền của họ thì họ sẽ buồn đấy.”

Chung Nguyên gật đầu: “Yên tâm ạ!”

Tôi lại lau mồ hôi, nhà này toàn người kiểu gì vậy?

Không khí của buổi tiệc không nghiêm túc như tôi tưởng tượng. Chỉ có điều tôi thấy hơi lạ là từ khi tôi và Chung Nguyên đến, hình như có rất nhiều con mắt nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Không những thế, sau khi nhìn ngắm chán chê, họ lại xì xào bàn tán. Hức, hay là tôi đã nghĩ nhiều rồi?

Tôi kéo Chung Nguyên, hỏi: “Mặt em có mụn à?”

Chung Nguyên ngắm nghía mặt tôi, rồi nói: “Không có.”

“Tại sao em cứ cảm thấy có ai đó nhìn chúng ta?”

Chung Nguyên: “Bởi vì họ thấy vô vị, không biết làm gì.”

“Nghĩa là sao cơ?”

Chung Nguyên không đáp. Anh lấy cốc nước hoa quả trên chiếc bàn bên cạnh đưa cho tôi: “Hôm nay, em cũng không được phép uống rượu.”

Rõ ràng là tiệc rượu, cứ đứng dính với nhau một chỗ thì chẳng ra sao, vậy nên tôi và Chung Nguyên chia nhau ra hành động… Thực ra, có quá nhiều kẻ vây lấy anh nên tôi bị đẩy ra ngoài. (>_<)

Có người đến bắt chuyện với tôi, là một nam thanh niên. Anh ta lịch sự cười nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy một người con gái bên cạnh Chung Nguyên.”

Được Tiểu Nhị chỉ bảo, đầu óc tôi cũng trở nên linh hoạt hơn. Tôi liền buột miệng nói: “Ý của anh là gì, lẽ nào trước đây bên cạnh anh ấy toàn là đàn ông?”

Người đó cười: “Cô thú vị thật đấy.”

“Cảm ơn!” Miệng thì nói cảm ơn nhưng trong lòng tôi lại chẳng coi anh ta ra gì. Ánh mắt kẻ này không đàng hoàng, nhìn là có thể biết hắn không phải người tốt.

“Vậy Mộc tiểu thư thường ngày thích làm gì?” Hắn bắt đầu tỏ ra không nghiêm túc.

“Ồ, tôi thích dùng roi đánh người chơi.” Xin lỗi nhé Chung Nguyên, để giúp anh loại bỏ một tình địch tiềm năng, em đành phải hy sinh anh một lúc… Dù sao nếu em có không nói như vậy thì mọi người cũng nghĩ anh là kẻ biến thái.

Quả nhiên kẻ đó bỏ đi.

Lại có kẻ khác đến bắt chuyện, lần này là một cô gái, cô ta có vẻ không phải là người hiền lành. Khi đến gần, cô ta nhìn vào cốc nước hoa quả trên tay tôi, khinh khỉnh cười nói: “Quả nhiên chỉ có đồ quê mùa mới uống thứ rẻ tiền này.”

Đúng lúc đó, nữ chủ nhân của bữa tiệc này đi ngang qua chúng tôi, tôi lắc lắc cốc nước hoa quả trên tay, cười nói: “Không phải cô muốn nói thứ đồ uống mà chủ nhân của bữa tiệc này chuẩn bị là rẻ tiền sao?”

Nữ chủ nhân nọ lườm cô gái, lạnh lùng cười nói: “Cũng chẳng biết ai mới là kẻ nhà quê.” Sau đó, bà ta quay người bỏ đi.

Cô gái kia bực bội nói: “Đừng tưởng cô đi cùng Chung Nguyên mà đã một bước biến thành phượng hoàng.”

Tôi thản nhiên cười đáp: “Tôi là người, không phải là chim, không giống cô đâu.”

“Cô…”

Haizz, tôi bỗng phát hiện ra hôm nay tôi thật ngang tàng, hơi có phong cách của Lão Đại…

Lúc này, Chung Nguyên tự dưng xuất hiện bên cạnh tôi. Anh khẽ cười nói: “Công chúa yêu quý của anh, đừng nói chuyện với loại người đó, sẽ hạ thấp thân phận của em.” Giọng anh không lớn nhưng cũng đủ để cho cô ta nghe thấy.

“Vâng!” Tôi cười rạng rỡ nhìn anh, chỉ muốn đặt lên đôi môi kia một nụ hôn thật kêu.

Chung Nguyên thì thầm: “Đừng nhìn anh với ánh mắt thèm khát như thế, anh sợ mình sẽ không kìm nén nổi.”

- -||| Quên mất anh vốn là kẻ lưu manh mà.

Lúc này, cô gái nọ bực tức nói: “Chung Nguyên! Anh không sợ cô ta vì tiền của anh sao?”

Chung Nguyên mỉm cười: “Đến cả mạng này tôi cũng có thể cho cô ấy, tiền đã là gì!”

Tôi đưa tay ra, vẽ vào lòng bàn tay của Chung Nguyên hình một trái tim.

Chung Nguyên nắm tay tôi, sau đó khẽ mân mê. Hành động của anh khiến mặt tôi hơi nóng.

Cô gái kia không nhìn thấy hành động đó của chúng tôi. Cô ta giận dữ nói: “Em chỉ nhắc nhở anh thôi…”

Chung Nguyên cắt ngang: “Nhắc cũng vô ích, hãy học cách làm người đi. Đầu óc bã đậu thì nên đọc thêm sách báo, mặc dù không thể tăng chỉ số IQ nhưng ít nhất cô cũng có thể biết được cha cô sẽ chẳng thể làm gì được tôi.”

Cô gái đó hoàn toàn sụp đổ, căm hận lườm tôi, quay người bỏ đi.

Tôi lo lắng nhìn Chung Nguyên: “Làm như thế sẽ đắc tội với người khác chứ?”

Chung Nguyên: “Em yên tâm, người nhà cô ta không phải không biết suy nghĩ.”

Khi trở về, tôi tựa vào lòng Chung Nguyên, hai mí mắt không ngừng đánh nhau.

Chung Nguyên hỏi: “Em thích những nơi như thế không?”

Tôi: “Thích mới là lạ.”

Chung Nguyên: “Nhưng anh thấy em có vẻ thuần thục đấy. Đầu Gỗ của anh quả là không đơn giản.” Anh vừa nói vừa búng mũi tôi.

Tôi: “Đó là do em được bọn Nhất, Nhị, Tứ rèn luyện suốt mấy năm trời, lại đã đọc qua sổ tay X của đại sư Lộ Nhân Ất, thế nên đối phó những kẻ này không khó.” Điềm tĩnh, đen tối, to gan, uyên bác là một nhóm tố chất không kẻ nào địch nổi.

Chung Nguyên: “Nếu em đã không thích thì sau này anh sẽ ít dẫn em đến những chỗ như thế này.”

Tôi: “Ừm… Chung Nguyên, anh đã nói gì với mấy cô gái vây lấy anh?”

Chung Nguyên: “Anh nói em là vị hôn thê của anh.”

Tôi thấy rất vui, liền cọ cọ vào lòng anh.

Chung Nguyên: “Thế còn em? Em đã nói gì với mấy tên con trai đó?”

Tôi: “Em nói em thích dùng roi đánh người.”

Chung Nguyên im lặng rất lâu. Tôi cứ tưởng anh tức giận nên ngẩng đầu dỗ dành anh. Ai dè anh lại nói với vẻ vô cùng nghiêm túc: “Nếu em thực sự thích, anh sẽ để cho em đánh.”

- -||||| Anh có cần phải quan tâm đến vậy không?…

Vài ngày nữa lại trôi qua, chúng tôi phải trở về thành phố B rồi. Trước khi đi, tôi hỏi nhỏ mẹ Chung Nguyên: “Tại sao cô không nghi ngờ cháu ở bên Chung Nguyên là vì tiền?”

Mẹ anh xoa đầu tôi cười nói: “Nha đầu ngốc, cháu nghĩ cô ăn cơm mấy chục năm nay là vô ích sao, chuyện bé tí này mà cô không nhìn ra sao?”

Câu nói của bà làm tôi yên tâm, vui vẻ quay lại thành phố B cùng Chung Nguyên.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx