sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Én Liệng Truông Mây - Hồi 05 - Phần 3

Văn Hiến tiếp lời:

- Việc ở đây coi như tạm ổn. Bọn vãn sinh phải trở ra Hội An xem đám Dương Tử Tam Kiếm có hành động gì kế tiếp. Sau đó, có lẽ phải vào tận Giản Phố để điều tra gốc gác của tên Lý đại vương nào đó.

Tôn Thất Dục gật đầu:

- Các anh đi đi!

Văn Hiến đứng lên chào Tôn Thất Dục rồi nói với Đoàn Phong:

- Chúng ta ra ngoài xem thử màn kịch vui giữa hai tên trộm kết thúc thế nào rồi.

Nhắc lại Trần Bạch Mai cùng Ngô Mãnh lúc rời khỏi phòng bước ra ngoài định đến lấy ngựa thì thấy ở đó có ba con ngựa, hai trắng một đen đang đứng sát nhau. Trên lưng chúng là một chàng thanh niên mặc áo lam nằm ngang vắt chân chữ ngũ, miệng huýt gió một khúc nhạc đồng quê xứ Quảng. Bạch Mai vừa nhìn thấy chàng trai nọ thì giật mình vội níu tay áo Ngô Mãnh đứng lại rồi hối hả kéo anh ta đi ngược về phía cổng huyện đường. Ngô Mãnh lấy lạ hỏi:

- Trần huynh không lấy ngựa để đi sao?

Bạch Mai mặt hơi ửng đỏ đáp:

- Đi, tôi tìm con ngựa khác. Con ngựa này không đủ sức đi đường xa.

Chợt có tiếng cười của chàng trai áo lam vang lên:

- Con ngựa này không đủ sức đi đường xa! Ha ha... Nó không đủ sức đi đường xa hay là vì nó không phải của ngươi?

Nói rồi, Hồng Liệt bật ngồi dậy phóng người xuống đất chạy nhanh đến chặn ngang trước mặt hai người:

- Sao? Ngươi trả lời đi chứ?

Trần Bạch Mai mặt đỏ bừng vì thẹn, chàng gắt giọng:

- Ừ, thì ta ăn cắp đó! Giờ trả lại cho ngươi là huề chứ gì?

Hồng Liệt cười lớn:

- Ngươi nói dễ nghe quá há? Ăn cắp bị bắt quả tang rồi nói trả lại là huề. Ta từ bé đến lớn chưa từng nghe ai lý sự kiểu này cả. Ngươi học ở đâu vậy?

Ngô Mãnh nghe hai người đối đáp thì ngạc nhiên vô cùng. Chàng đưa mắt hết nhìn Bạch Mai lại nhìn Hồng Liệt. Bạch Mai thấy Ngô Mãnh nhìn mình lại càng thẹn hơn, mặt chàng đỏ gay trông đẹp chẳng khác gì thiếu nữ. Thẹn quá hóa giận, Bạch Mai đâm liều:

- Chưa nghe thì giờ nghe rồi đó! Ngươi không nhận lại thì ta sẽ lấy luôn. Ngươi làm gì được ta?

Ngô Mãnh giờ đã hiểu chuyện, chàng nhìn Hồng Liệt cười to:

- Ha ha... Vậy là cái tên Thần Thâu của ngươi nên nhường lại cho người bạn này rồi. Chẳng những thế ngươi còn phải bái y làm sư phụ để học thêm nghề ăn trộm cho cao tay hơn mới được.

Hồng Liệt biết Ngô Mãnh nói đùa nhưng cũng không tránh khỏi tự ái. Chàng lớn tiếng:

- Học thêm hả? Bây giờ ta sẽ dạy cho hắn một bài học thì có!

Dứt lời chàng ra chiêu tấn công Bạch Mai. Bạch Mai vội chuyển bộ né đòn, thân thủ của chàng uyển chuyển nhẹ nhàng và rất tài tình. Trước những đòn đánh liên tục của Hồng Liệt, chàng đều tránh khỏi dễ dàng. Ngô Mãnh liếc qua thân thủ của Bạch Mai thì biết ngay chàng ta là cao thủ thượng thặng nên bước lui lại khoanh tay đứng nhìn. Chàng cũng muốn biết xem kẻ bỏ công ngàn dặm tìm cha này bản lĩnh đến bậc nào. Hồng Liệt đánh luôn năm đòn mà không trúng được địch thủ đòn nào liền buột miệng khen:

- Khinh công khá lắm! Hèn chi ngươi chẳng táo gan giữa ban ngày ban mặt ăn cắp ngựa của ta. Coi chừng nhé, ta nặng tay hơn đây!

Nói xong, chàng xuất chiêu nhanh hơn và những thế võ đánh ra hiểm độc hơn. Bạch Mai lần này phải vất vả tận dụng hết tài khinh công mới tránh được. Bạch Mai tức giận la lên:

- Ta nhường ngươi mấy chiêu coi như tạ lỗi mượn đỡ ngựa. Giờ ta phản công đây!

Dứt lời, chàng chuyển bộ, hai tay múa quyền vun vút phản công trở lại. Bóng quyền mờ ảo, Hồng Liệt như thấy có hàng trăm cú đấm bao trùm khắp nơi bổ vào người mình. Chàng ngạc nhiên vô cùng, vội vàng tung người lên cao thoát khỏi vùng quyền ảnh rồi lướt người ra xa, miệng la lớn:

- Khoan đã! Anh bạn học ở đâu môn Vô ảnh thần quyền này vậy?

Bạch Mai mỉm cười đắc ý hỏi:

- Sao? Sợ rồi phải không?

Hồng Liệt gắt:

- Ta sợ gì nhà ngươi! Ta chỉ muốn biết ngươi học ở đâu môn quyền ấy mà thôi.

Bạch Mai vênh mặt:

- Ngươi hỏi để làm gì? Đến xin học hả? Dập đầu bái sư đi ta sẽ dạy cho vài miếng phòng thân.

Hồng Liệt nghe nói tức giận thét lên:

- Quyền của ngươi còn kém lắm, ta thèm vào! Coi đây!

Dứt lời, chàng lướt nhanh người tới, tay quyền múa ra vun vút, quyền ảnh mờ trời tấn công Bạch Mai. Bạch Mai kinh hãi vội vã tung người lên cao né tránh rồi lướt ra xa, thân ảnh né đòn lặp lại chẳng khác gì Hồng Liệt ban nãy. Chàng vô cùng ngạc nhiên la lớn:

- Vô ảnh thần quyền! Ngươi học ở đâu vậy?

Hồng Liệt vênh mặt lại:

- Sao? Sợ rồi phải không? Ngươi hỏi để làm gì? Đến xin học hả? Dập đầu bái sư đi ta sẽ dạy cho vài miếng phòng thân.

Chàng đáp lại y nguyên lời Bạch Mai vừa nói, cố ý chọc tức đối phương. Ngô Mãnh đứng bên ngoài nhìn thấy thân thủ hai người cùng một lộ số cũng lấy làm lạ. Tuy vậy, thấy cách đùa cợt của hai bên, Mãnh không nín được cười. Phần Bạch Mai, khi nhìn thấy đường quyền cùng môn khinh công của Hồng Liệt liền nhớ đến người sư phụ cũng là em kết nghĩa của cha mình năm xưa đã mất tích trong chuyến về kinh thì nóng lòng bước gần lại hỏi gấp:

- Ta hỏi thật đó, không phải đùa đâu. Ngươi nói ngay đi. Ngươi học quyền pháp và khinh công ấy ở đâu? Học của ai? Người ấy tên gì?

Bạch Mai hỏi dồn dập làm cho Hồng Liệt bối rối. Nhìn thấy nét căng thẳng và nôn nóng trên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Mai, chàng nghĩ hẳn là hắn có nguyên nhân quan trọng gì đây. Tuy vậy, chàng chưa muốn trả lời ngay mà hỏi lại:

- Trông ngươi rất nóng lòng muốn biết điều này. Cho ta biết lý do rồi ta sẽ nói cho nghe.

- Ta đang đi tìm tung tích của gia phụ và sư phụ đã mất tích mười mấy năm về trước trong chuyến từ Gia Định về kinh. Vô ảnh thần quyền cùng môn khinh công Thần hành vô ảnh là tuyệt học của sư phụ ta. Giờ ngươi nói ra được chưa?

Hồng Liệt nghe nói giật mình hỏi:

- Sư phụ ngươi có phải là Vô ảnh thần quyền Công Tôn Vũ không?

Bạch Mai mừng rỡ reo lên, quên rằng cả hai vừa đánh nhau chí chết, chàng nắm tay Hồng Liệt lắc mạnh, giọng run run:

- Đúng rồi! Đúng rồi! Ngươi biết sư phụ ta sao? Sư phụ còn sống không? Người hiện giờ ở đâu? Ngươi nói nhanh đi!

Hồng Liệt giật tay mình khỏi tay Bạch Mai rồi nói:

- Ngươi làm gì mà nôn nóng như con gái vậy? Để thong thả ta trả lời chứ. Ngươi hỏi cả chục câu một lúc ta biết trả lời câu nào trước câu nào sau?

Nghe Hồng Liệt ví mình như con gái, Bạch Mai thẹn đến đỏ mặt. Chàng lí nhí:

- Xin lỗi... Ta vì nóng lòng muốn biết tin gia phụ cùng sư phụ nên quên cả ý tứ. Ngươi bỏ qua nhé. Giờ ngươi nói đi.

Lúc đó, Đoàn Phong và Trương Văn Hiến đã ra khỏi cửa nha môn. Cả hai cùng bước đến đứng cạnh Ngô Mãnh. Mãnh đưa tay ra dấu im lặng. Cả ba đều quan sát thấy nét mặt Đinh Hồng Liệt trở nên buồn bã, chàng hít một hơi dài như cố nén cảm xúc rồi nói:

- Chẳng những ta biết ông ấy mà ta còn là học trò của người nữa. Võ nghệ của ta đều do sư phụ truyền thụ cho.

Bạch Mai mừng rỡ reo lên:

- Thật vậy sao?

Chàng định đưa tay nắm lấy tay Hồng Liệt giục nói nhanh lên nhưng sực nhớ lại việc lúc nãy, chàng đỏ mặt vội rút tay về. Cố dằn nỗi phấn khích, chàng hối:

- Sư phụ bây giờ ở đâu? Người còn mạnh khỏe chứ?

Hồng Liệt buồn bã đáp:

- Người đã tạ thế hơn năm nay rồi.

Bạch Mai kinh hãi hỏi:

- Người đã tạ thế rồi à? Tại sao vậy? Còn gia phụ? Ngươi có gặp cha ta không?

- Bá phụ có phải là Trần Đại Thành không?

Sắc mặt của Bạch Mai trở nên căng thẳng cực độ. Chàng nói nhanh:

- Đúng rồi! Người hiện đang ở đâu?

Hồng Liệt mím môi im lặng một lát rồi đáp:

- Bá phụ mất từ mười ba năm trước rồi. Sư phụ và ta là người canh mộ cho ông ấy.

Bạch Mai lảo đảo người rồi ngã quị xuống hôn mê. Hồng Liệt thất kinh vội vàng bước nhanh đến đưa hai tay ra đỡ. Chàng bỗng giật thót người khi vừa chạm vào thân hình mềm mại và nhỏ nhắn của Bạch Mai. Hồng Liệt định thả hắn xuống nhưng nghĩ không tiện, cũng không biết tính sao liền đưa mắt nhìn Văn Hiến:

- Tên đồ gàn, ngươi giỏi nghề thuốc mau lại giúp ta cứu người đi!

Văn Hiến chắp hai tay sau lưng tủm tỉm cười:

- Nếu ngươi sợ thì cứ đặt người ta nằm xuống đó. Chỉ là quá xúc động nên ngất đi thôi, một lát sẽ tỉnh lại ngay thôi mà.

Hồng Liệt không biết làm gì hơn bèn đặt Bạch Mai nằm xuống đất rồi đứng lên, lo lắng nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của chàng mỹ nam tử theo dõi từng diễn biến nhỏ. Văn Hiến bỗng vỗ nhẹ tay cười nói:

- Người bình thường thì “không đánh nhau không thành bạn”. Còn tên trộm như ngươi thì “không ăn trộm không nhận được người thân”. Chúc mừng, chúc mừng!

Hồng Liệt đỏ mặt gắt:

- Người ta nằm im sắp chết ngươi không chịu cứu lại còn đứng đó đùa cợt được sao? Sách vở thánh hiền ngươi học rồi ném xó nào? Đồ vô lương tâm!

Chợt Bạch Mai mở mắt ra. Chàng thấy mình đang nằm dưới đất thì giật bắn người như bị rắn cắn, vội vàng bật người đứng lên, thân pháp nhẹ nhàng đẹp mắt. Mặt ửng đỏ vì hổ thẹn, chàng vội đưa tay sửa lại khăn cột đầu rồi phủi nhanh những bụi đất bám trên mình rồi nói:

- Xin lỗi. Ta vì quá xúc động nên đã bêu xấu trước mặt mọi người.

Và như sực nhớ lại lời của Đinh Hồng Liệt, chàng không ngăn được mối thương tâm, đầu gục xuống, hai dòng lệ từ từ chảy dài trên má. Có lẽ sự kiềm nén đã quá sức chịu đựng, cuối cùng chàng đành đưa hai tay bưng mặt òa khóc nức nở như một đứa con gái gục khóc trước linh cửu của cha mình. Bốn chàng thanh niên đứng đó nhìn mà không khỏi động mối thương tâm. Họ im lặng để cho Bạch Mai khóc. Họ biết lúc này chỉ có nước mắt mới làm dịu bớt được cơn đau trong lòng chàng trai mảnh khảnh này. Một lúc sau, khi đã vơi bớt sự đau thương, Bạch Mai ngưng khóc, đưa tay áo chặm nước mắt với điệu bộ bối rối thật đáng yêu. Chàng nhìn Hồng Liệt nói:

- Xin lỗi.. Để các anh chê cười rồi. À, tôi quên chưa hỏi tên của anh. Tên tôi là Trần Bạch Mai.

Hồng Liệt cúi đầu chào:

- Đinh Hồng Liệt xin ra mắt sư huynh.

Bạch Mai gượng cười:

- Đừng gọi tôi là sư huynh. Tuổi tôi nhỏ hơn anh đó.

- Ai nhập môn trước thì làm sư huynh, đâu cần phân biệt tuổi tác.

- Thôi cũng được. Mộ của gia phụ và sư phụ ở đâu?

- Trong một khu rừng bên mé tây cửa Hàn.

Bạch Mai hai mắt đỏ hoe, sụt sùi hỏi:

- Anh có từng nghe qua sư phụ nói vì sao gia phụ mất không?

- Có. Chuyện dài dòng lắm.

Đoàn Phong bỗng lên tiếng:

- Đã thế thì chúng ta nên tìm một nơi ngồi nghỉ chân để Hồng Liệt huynh kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Trần huynh nghe. Chắc Trần huynh cũng mỏi mệt lắm rồi. Đinh huynh đưa Trần huynh vào dịch quán nghỉ chân đi.

Bạch Mai đưa mắt nhìn Đoàn Phong nói:

- Cảm ơn Phong huynh. Mời các anh cùng đi với chúng tôi.

Đoàn Phong mỉm cười:

- Việc riêng của Trần gia, chúng tôi đâu thể nghe.

- Không sao. Tôi cũng muốn cho mọi người biết rõ thêm mối oan tình của Trần gia chúng tôi. Các anh đừng ngại. Không biết ngài thượng thư có thời gian không?

- Chắc là có. Vậy chúng ta cùng trở lại phòng của người đi.

Mọi người kéo nhau trở lại phòng của Tôn Thất Dục. Ông cũng vừa viết xong thủ lệnh cho tuần phủ Quy Nhơn. Thấy mọi người trở lại, ông ngạc nhiên hỏi:

- Có việc gì thế?

Đoàn Phong đáp:

- Trần huynh đệ đã tìm ra tung tích của cha mình từ nơi Hồng Liệt huynh. Chàng ta muốn thúc thúc cùng nghe lại câu chuyện oan tình xưa.

- Thế à? Sao lại có chuyện may mắn thế? Tất cả ngồi xuống đi! Ta cũng muốn nghe những ẩn tình bên trong vụ án để hoàn tất hồ sơ cho đúng đắn.

Mọi người chia nhau ngồi quanh chiếc bàn làm việc của Tôn Thất Dục. Bạch Mai nóng lòng giục Hồng Liệt:

- Anh kể đi! Từ đầu đến cuối những gì mà anh đã nghe sư phụ nói.

Hồng Liệt thong thả:

- Sư phụ kể rằng từ lúc Định Sách hầu bị Trương Phúc Vĩnh trở mặt vu cáo là thông đồng với giặc Cao Miên làm phản, vì không muốn danh dự họ Trần bị bôi nhọ nên ông quyết định dùng thuyền chiến từ Gia Định ra Phú Xuân gặp chúa để đích thân minh oan cho mình. Trong chuyến đó có bá phụ Trần Đại Thành, cha của sư huynh, cùng sư phụ Công Tôn Vũ đi theo.

Bạch Mai chen vào:

- Lúc ấy tôi vừa lên tám. Cha tôi là em chú bác của bá phụ Trần Đại Định. Sau khi bá phụ ra đi thì toàn bộ Trần gia trong đó có gia đình tôi bị Trương Phúc Vĩnh cho người bắt giam lại vì tin rằng bá phụ đã bỏ trốn về Quảng Đông, Trung Quốc. Mãi cho đến khi được quan điều khiển Nguyễn Phúc Triêm giúp đỡ đứng ra làm chứng minh oan thì chúng tôi mới được thả ra.

Hồng Liệt kể tiếp:

- Khi thuyền ra đến núi Bút La ngoài khơi Quảng Ngãi thì Thành bá phụ nói với Định bá phụ rằng: “Trương Phúc Vĩnh là người có thế thần ở triều đình Đại Việt, tay chân bè phái ở đó rất đông. Nay anh muốn về triều minh oan thì lấy ai đứng ra làm chứng bênh vực cho? Chi bằng tiện đường ở đây chúng ta chạy thẳng về Việt Đông tìm nơi an thân còn hơn là về triều để cho bọn chúng mổ xẻ, băm vằm.” Nghe thấy vậy, Định Sách hầu nói: “Cha ta là Thượng Xuyên Công đã được hưởng ân dày của triều đình, lại từng được dụ rằng: “Họ Nguyễn làm vương, họ Trần làm tướng, đời đời không dứt tước công hầu,” điều ấy thật quá vinh hạnh. Nay nhất thời viên biên soái Trương Phúc Vĩnh có lòng che lấp riêng tư, nếu mình không về triều đình bày tỏ, tức là có tội phản nghịch. Như vậy sự nghiệp của tổ tông khác gì núi đổ thành hang hốc, chẳng những làm tôi bất trung mà làm con cũng bất hiếu, ta còn mặt mũi nào đứng giữa trời đất nữa?” Nói rồi ra lệnh cho thuyền cập vào cửa Đại Chiêm. Thành bá phụ không nghe, giành lấy tay lái của tài công cho thuyền hướng ra biển Đông định trở về lại Quảng Đông. Lúc đó đang mùa gió nam thổi mạnh, Định bá phụ sợ thuyền đi quá xa thì khó lòng trở lại nên trong lòng nóng nảy la hét bảo Thành bá phụ dừng lại. Mãi mà Thành bá phụ vẫn không nghe, Định bá phụ không biết làm sao hơn đành rút gươm ra chém Thành bá phụ một nhát từ vai xuống đến đai lưng. Thành bá phụ trúng một kiếm ngã gục bên tay lái. Ông quay lại run rẩy nói với Định bá phụ: “Anh nỡ giết em sao?” rồi gục xuống.

Nghe đến đây Bạch Mai bỗng rú lên một tiếng rồi ôm mặt khóc nức nở, miệng không ngớt kêu lên: “Cha ơi, cha...”

Tôn Thất Dục lên tiếng khuyên:

- Việc đã qua lâu rồi, thiếu hiệp hãy bình tĩnh để Hồng Liệt kể nốt câu chuyện xem sao.

Bạch Mai cố nén cơn xúc động ngẩng đầu lên, đưa tay áo lau nước mắt nói:

- Huynh kể tiếp đi. Sau đó thì sao?

Hồng Liệt kể tiếp:

- Lúc đó, sư phụ vốn là em kết nghĩa của Thành bá phụ, thấy vậy bèn múa quyền tấn công Định bá phụ. Hai người cận vệ của Định bá phụ vội xông vào tiếp trợ, ba người vây đánh sư phụ. Đánh nhau một lúc thì Định bá phụ bị trúng một đòn Vô ảnh quyền nơi ngực, còn sư phụ cũng trúng một nhát kiếm ngay bên đầu, đứt mất một bên tai phải cùng với một đao ngang bụng nên té xuống sàn thuyền. Định bá phụ tay ôm ngực, miệng hét bọn lính lái thuyền vào bỏ neo đậu tại cửa sông Hàn. Khi thuyền neo tại bến, Định bá phụ ôm xác Thành bá phụ khóc một hồi rồi dẫn hai người tùy tùng tìm đến dinh Quảng Nam, dặn người chăm sóc cho sư phụ. Lúc ấy, sư phụ tuy bị thương nhưng không nặng lắm, nhìn thấy nghĩa huynh bị chết thảm bỗng nổi cơn điên nên ra tay giết hết những tên thủy thủ trên thuyền rồi ôm xác Thành bá phụ đi tìm nơi an táng. Đó là một khu gò mả gần khu rừng mé tây cửa Hàn.

Bạch Mai lên tiếng:

- Sư phụ với gia phụ tuy là anh em kết nghĩa nhưng tình cảm thắm thiết hơn chân tay. Trước kia, gia phụ đã cứu sư phụ thoát khỏi cơn hấp hối vì bị kẻ thù cũ từ Trung Quốc sang đuổi giết. Từ đó, sư phụ coi gia phụ quí hơn cả tính mạng mình. Người đau lòng mà nổi cơn điên giết hết đám thủy thủ tuy không đúng nhưng cũng có nguyên nhân chính đáng.

Hồng Liệt nói:

- Từ đó sư phụ cất một mái lều bên mộ Thành bá phụ rồi ở luôn đó giữ mộ. Những diễn biến về sau của Định Sách hầu thế nào người không rõ. Điều đáng thương là sau đó vài tháng, vết chém nơi thái dương bên phải đã làm cho hai mắt của người không còn nhìn thấy gì nữa.

Mọi người nghe đến đó đều bật lên tiếng ồ xuýt xoa thương cảm. Nước mắt của Bạch Mai lại được dịp chảy tràn trên đôi má trắng hồng. Một lúc chàng hỏi:

- Sư phụ bị mù rồi làm sao sinh sống? Sao anh gặp được người?

Hồng Liệt thở dài:

- Lúc ấy, đệ mới mười hai tuổi, là một đứa trẻ ăn mày mồ côi không nơi nương tựa. Những lúc xin ăn không đủ no, đệ thường hay tìm vào những khu gò mả để ăn vụng đồ cúng. Đệ gặp sư phụ ở đó. Thấy tình cảnh của người thật đáng thương, đệ nhận lời ở lại giúp người đi kiếm miếng ăn mang về. Từ đó, đệ có được mái nhà nhưng cũng phải cố sức để tìm thêm miếng ăn cho sư phụ. Thấy đệ có lòng, sư phụ bắt đầu truyền thụ võ nghệ cho.

Tôn Thất Dục chợt lên tiếng:

- Như vậy là Định Sách hầu bị thổ huyết mà chết chỉ sau mười hai ngày trong nhà tù Quảng Nam một phần vì do uất ức và một phần cũng là do trúng đòn Vô Ảnh Quyền của sư phụ thiếu hiệp.

Bạch Mai buồn bã gật đầu:

- Có lẽ như vậy. Không biết bá phụ chết rồi họ đã chôn xác ở đâu? Còn hai người cận vệ đi theo nữa, họ là những thuộc hạ trung thành của nội bá tổ Thượng Xuyên Công. Hai người ấy đều võ nghệ cao cường, không hiểu vì sao cũng biệt tích?

Tôn Thất Dục nói:

- Thiếu hiệp cứ đi cùng Ngô Mãnh ra dinh Quảng Nam truy nguyên thử xem. Đã mười ba năm, bây giờ chắc người cũng siêu thoát về cõi Niết Bàn, còn thân xác đã hóa ra cát bụi cả rồi.

- Bá mẫu cùng Đại Lực ca đều đồng ý là nếu tìm được mộ bá phụ thì phải đem di cốt về trong đó. Cháu cũng định sẽ bốc mộ gia phụ và sư phụ rồi mang di cốt về Đại Phố Châu để gia huynh thờ phụng.

Rồi Bạch Mai quay sang Hồng Liệt hỏi:

- Vì sao sư phụ qua đời?

Hồng Liệt thở dài, giọng thương cảm:

- Cuộc sống mù lòa, trong lòng lại đau thương nên người lâm bệnh triền miên rồi tạ thế. Trước lúc lâm chung người bảo đệ phải tìm vào Đại Phố Châu để xem gia quyến của Thành bá phụ giờ thế nào. À, nghe sư phụ nói Thành bá phụ chỉ có hai người con, một trai, một gái và đều là đệ tử của người. Sư huynh là con trai trưởng của Thành bá phụ phải không? Đệ nhớ sư phụ nói đại sư huynh tên là Trần Đại Kỳ, còn sư tỷ tên là...

Trần Bạch Mai nghe Hồng Liệt hỏi đến đây thì đỏ bừng mặt, vội đứng lên cúi đầu trước mọi người.

- Vì đường sá xa xôi nên tiện nữ phải cải dạng nam trang cho thuận tiện. Đã qua mắt ngài thượng thư cùng các huynh, xin mọi người hãy thứ lỗi cho.

Nói xong, Bạch Mai đưa tay gỡ chiếc khăn cột trên đầu ra. Một suối tóc đen huyền óng ả như tơ chảy xuống bờ vai thon nhỏ. Nàng bây giờ đã biến thành một trang tuyệt sắc giai nhân. Mọi người trong phòng tuy từ trước đã có ý nghi ngờ nhưng trước sắc đẹp của nàng không ai nín được tiếng “ồ” kinh ngạc. Đôi má Bạch Mai ửng đỏ vì thẹn càng khiến cho gương mặt của nàng toát ra vẻ thùy mị, diễm kiều. Sau một lúc bàng hoàng, Đinh Hồng Liệt vui vẻ nói:

- Như vậy là từ nay đệ có được một người sư tỷ xinh đẹp rồi.

Tôn Thất Dục cũng cảm thấy vui lây. Ông nói:

- Cháu thật là một trang nữ lưu hào kiệt. Dám thay mặt huynh trưởng ngàn dặm đi tìm cha và sư phụ.

Bạch Mai nghe khen vui lắm, nàng e thẹn nói:

- Gia huynh vì bận trông coi việc kinh doanh của Thần Quyền Môn nên cháu phải đi thay. Có gì đâu mà thúc thúc bảo là nữ kiệt.

Nàng cũng đã thay đổi cách xưng hô cho thân mật hơn. Văn Hiến nhìn Hồng Liệt tủm tỉm cười. Hồng Liệt trợn mắt hỏi:

- Tên đồ gàn ngươi đang nghĩ bậy gì đó?

Văn Hiến vẫn giữ nụ cười:

- À không, ta chỉ nhớ lời ngươi nói là khi nào bắt được tên trộm ngựa ngươi sẽ...

Hồng Liệt vội cản họng:

- Câm mồm! Ngươi nói thêm nữa ta sẽ băm vằm ngươi ra.

Bạch Mai nghe Văn Hiến nhắc đến chuyện trộm ngựa thì nhoẻn miệng cười:

- Lúc đó tôi vì gấp đi tìm Tôn Thất Dục thúc thúc mà con ngựa của tôi lại yếu quá nên khi thấy con thiên lý mã, tôi chỉ định mượn đỡ để đi cho chóng. Nhưng dù sao tôi cũng đã để lại con ngựa của mình cùng mấy đỉnh vàng rồi còn gì?

Hồng Liệt cười nói:

- Sư tỷ đừng để ý đến lời tên đồ gàn này. Con ngựa đó đệ tặng cho sư tỷ làm quà ra mắt vậy.

Đôi mắt Bạch Mai sáng long lanh tỏ rõ sự vui mừng:

- Anh nói thật chứ? Con Bạch mã thật là một con ngựa tốt, lại ngoan ngoãn hết sức. Tôi thích nó lắm. Cảm ơn anh. Nhưng tặng cho tôi rồi anh lấy gì mà đi lại?

- Sư tỷ đừng lo. Đệ đã được người bạn tặng cho con Bạch mã khác rồi.

- À, vậy khi nào thì chúng ta có thể ra thăm mộ sư phụ?

- Sư tỷ nghỉ ngơi một đêm cho lại sức. Ngày mai chúng ta lên đường. Việc ở đây giao lại cho Phong huynh nhé.

Đoàn Phong gật đầu:

- Mọi người cứ an tâm lo việc ngoài đó đi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx